Từng là người phụ nữ liên tiếp giành về 16 huy chương vàng tại các cuộc thi nổi tiếng.Giờ đây người phụ nữ ấy đang phải đối mặt với cuộc sống vô cùng khó khăn.Chỉ mong có tiền để chữa khỏi bệnh cho con.
“Cô gái vàng” một thời của nền thể thao nước nhà
Nhữ Thị Khoa (SN 1971, quê gốc Ứng Ḥa, Hà Nội) từng được mệnh danh là “cô gái vàng” của thể thao Việt Nam khi xuất sắc giành 16 huy chương vàng (HCV) trong hai kỳ Para Games 2 và 3.
Khi trở về sau ánh hào quang để làm tṛn thiên chức người mẹ với đôi chân khuyết tật, chị gần như “trắng tay”.
Câu chuyện được bắt đầu bằng ước mơ tưởng như nhỏ bé nhưng lại là bất tận: “Giờ tôi chỉ ước sao có tiền để chữa khỏi bệnh cho con”.
Như không để chúng tôi phải hỏi, chị kể về cuộc sống mưu sinh đầy khốc liệt mà chị phải đối diện để kiếm tiền nuôi đứa con gái duy nhất năm nay lên 10 tuổi mắc bệnh rối loạn sinh tủy – bé Nhữ Thị Yến Chi.
Sinh ra trong gia đ́nh thuần nông ở Ứng Ḥa, chị Khoa vốn lành lặn như bao người khác. Nhưng cơn sốt khi chị lên 3 tuổi đă vĩnh viễn cướp đi sự lành lặn của đôi chân. Chị gắn bó với xe lăn từ đó.
Không chịu đầu hàng số phận và muốn được tự lập, chị Khoa theo bạn bè ra thành phố mưu sinh. Chị chọn cho ḿnh công việc bán bánh ḿ trên đường Trần Xuân Soạn (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) để có thu nhập.
Cái duyên với bộ môn thể thao điền kinh đă đưa chị tới với những buổi tập cùng đồng đội, trên các chặng đường đua dành cho người khuyết tật, và chị bắt đầu chinh phục những đỉnh cao.
Lần đầu tiên, công chúng nhớ tên chị là vào năm 2003 khi chị tham gia giải Tiền Para Games (Hà Nội) và xuất sắc giành được 3 HCV. Tháng 12/2003, tại giải Para Games 2 (Việt Nam), chị Khoa tiếp tục giành được 5 HCV. Năm 2005, tại giải Tiền Para Games, vận động viên (VĐV) khuyết tật Nhữ Thị Khoa bước lên đỉnh cao của sự nghiệp thi đấu khi xuất sắc giành được 3 HCV và đến Para Games 3 (Philippines) đạt được 5 HCV (trong đó có 3 HCV cá nhân và 2 HCV đồng đội) đồng thời phá 3 kỷ lục Para Games.
Cuộc sống sau ánh hào quang
Ấy vậy rồi, khi xếp gọn gàng cả chục tấm huy chương lóng lánh ấy, chị Khoa lại tất tả với công việc bán bánh ḿ để mưu sinh và giờ là công việc bán hoa quả ở chợ.
Sự nghiệp của chị dừng lại khi “cô gái vàng” ấy, dù đang ở đỉnh cao để xây dựng gia đ́nh vào năm 2005. Nhưng măi sau này chị mới phát hiện ra, một sự thật nghiệt ngă, người “đầu ấp tay gối” với ḿnh đă có vợ...
Năm 2006, bé Yến Chi ra đời giúp chị có thêm động lực để tự ḿnh vượt qua những nỗi đau, những khó khăn mà cuộc sống liên tiếp đổ dồn xuống đôi vai gầy của chị.
Thế nhưng, hạnh phúc chẳng tày gang, tháng 8/2014, bé Yến Chi – đứa con gái và là niềm hạnh phúc duy nhất của chị được các bác sỹ chẩn đoán mắc chứng bệnh rối loạn sinh tủy.
Nhận kết quả bác sĩ đưa cho về t́nh h́nh bệnh tật của con, mọi thứ như đổ sụp trước mặt "cô gái vàng" năm nào. Chị muốn khóc, muốn gào lên nhưng chị sợ mọi người nh́n thấy và bé Yến Chi sẽ biết nên chị lại lê từng bước chân t́m một nơi vắng vẻ để khóc.
“Đó thực chất là một dạng bệnh ung thư khiến bệnh nhân không c̣n khả năng sản sinh ra hồng cầu, luôn cần tiếp máu để duy tŕ sự sống. Bên cạnh đó, người bệnh thường xuyên rơi vào t́nh trạng mệt mỏi v́ thiếu máu, cơ thể xuất hiện các vết bầm tím không rơ lư do. Chính những vết bầm tím ấy là “thủ phạm” giúp tôi sớm phát hiện ra bệnh của con ḿnh”, khẽ gạt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, chị Khoa kể lại.
Khi chúng tôi hỏi, liệu bé Chi đă biết được căn bệnh hiểm nghèo ḿnh đang mang, chị Khoa chỉ thở dài: “Có lẽ con biết ḿnh có bệnh v́ những cơn đau thường xuyên hành hạ, rồi 1 tháng th́ có tới 10 ngày hai mẹ con d́u nhau vào Viện Huyết học Truyền máu Trung ương, có đợt con nằm viện 4 ngày nhưng ra viện 4 ngày lại phải trở vào viện". Giọng nói của chị Khoa cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần rồi câm bặt, nhường lại cho tiếng sụt sùi của người mẹ đang dần bất lực nh́n bệnh tật hành hạ con ḿnh.
Chị Khoa không nhớ được đă bao lần chị giấu con mà khóc, chị ngậm ngùi: "Cứ nghĩ tới một ngày, con sẽ măi măi ra đi mà tôi không cầm được nước mắt. Tôi đă từng nuôi hi vọng sẽ có một phép màu nào đó giúp con tôi thoát khỏi căn bệnh này, thoát khỏi những cơn đau kéo dài nhưng tôi biết phép màu đó là không có thực. Nhưng c̣n sống ngày nào, tôi c̣n cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho con ngày đó.”.
Khi chúng tôi ngỏ ư muốn xem những tấm huy chương cùng bằng khen, giấy khen mà chị đă từng xác lập trong quá khứ, chị chỉ lắc đầu: “Tôi đă cất nó ở một ngăn rất sâu trong kí ức rồi. Nhiều lúc rất nhớ những chặng đường đua, nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa".