Bấy lâu nay dân ta vẫn thắc mắc mình bầu Đại biểu Quốc hội để làm gì, mấy ông bà ăn lương nhà nước, ngồi phòng máy lạnh là làm mấy việc gì. Ngoài một số người sống không thấy mặt, họp không nghe tiếng, thì một số khác vẫn âm thầm “sâu sát vào quần chúng”, nắm rõ xem dân kiếm tháng nhiêu tiền, bỏ két bao nhiêu, để đặng hiến kế cho Nhà nước “moi vàng trong dân”.
Thạch Phước Bình (Đại biểu đoàn Vĩnh Long) đặc biệt quan tâm đến việc “huy động” vàng trong dân. Là người ham tìm hiểu, ông biết người dân Việt Nam hiện nắm giữ khoảng 400- 500 tấn vàng, tương đương 35 - 40 tỷ USD, chiếm gần 8% GDP. Nhưng ông vẫn không hài lòng khi dân vẫn bỏ vàng trong két, "Tuy nhiên, phần lớn lượng vàng này lại nằm vẫn nằm trong két. Một nguồn lực khổng lồ chưa được chuyển hóa thành vốn cho nền kinh tế", ông nói.
Ông Bình tại cuộc họp, đã hiến kế để “lấy 500 tấn vàng trong dân”, chuyển hóa thành nguồn lực của Nhà nước. Ông Bình quả thật là một người dám nói, ít nhất là hơn nghị gật và nghị lắc trong đám đại biểu kia, nhưng việc ông nói, kế ông hiến thì chẳng khác nào tai họa cho dân. Rồi tới đây, biết đâu lại có một đoàn cán bộ xộc thẳng vào nhà dân, mang theo khẩu hiệu “vào từng nhà, mò từng két”, rồi mạnh tay thu vét. Như vậy chẳng thà không nói hay hơn đấy ông ạ!
Dân ta bầu đại biểu Quốc Hội, lá phiếu có khác gì trò chơi xổ số, hên thì được dăm ba ông dám nói lên tiếng nói của dân, nghĩ cho dân, phát biểu vì dân. Số còn lại thì toàn gật và lắc, còn không thì ủ mưu trộm cướp tài sản của dân, có khác gì thổ phỉ, đạo chích. Cho nên, bầu cử vẫn là canh bạc, mà người thua là toàn dân!
Văn Ba
Làm Đại biểu Quốc hội, thay vì lo xem dân ăn đủ no, làm đủ sống không thì nay ông đại biểu Trần Quốc Tuấn, Giám đốc Sở Công thương tỉnh Vĩnh Long, lại lo xem ví của công chức có nhiều tiền hay không. Có lẽ, việc sáng vác ô đi, chiều cắp ô về, xe đưa người đón, có vẻ nhàn hạ, làm những công việc buồn chán nên ông Tuấn muốn tăng lương cho anh em để giảm hội chứng “căng thẳng công sở”
Có người bảo, ông Tuấn nên ra nhìn người công nhân, đi làm lúc 5 giờ sáng, tối về 10 giờ, làm thêm cả thứ bảy, Chủ Nhật, để biết thế nào mới là vất vả. Nhưng ông bảo mỗi ngành một đặc thù, cái ghế công chức ngồi không dễ, lại có nguy cơ “vào lò”, nên phải tăng lương để “trấn an tinh thần và đảm bảo đời sống của cán bộ”. Ông Tuấn biện hộ, công chức đã cần mẫn vác thân lên xe, di chuyển 15 km mỗi ngày, đó là cái công lớn, cần phải được “khích lệ bằng tiền”
Thời phong kiến, quan huyện nằm võng đi thăm ruộng, chân không chạm đất, cơm ăn đình làng, vậy mà toàn dân vẫn cung kính lạy quan, xem như “công ơn trời biển”. Thì ngày nay, cán bộ ngồi xe máy lạnh, chân đi không dính bùn, cũng phải được toàn dân xưng tụng, tranh nhau dâng lễ, ca ngợi ân đức như bậc “phụ mẫu nhân dân” vậy.
Anh Lý
Không ít người dân miền Bắc và miền Trung đã phải thốt lên: “Trời có mưa đâu mà ngập?” Đúng vậy, mưa không đổ, nhưng nước vẫn dâng. Cảnh tượng đó nói lên nhiều hơn bất kỳ bản báo cáo nào: đất nước đang tự nhấn chìm mình trong chính sai lầm của con người.
Rừng đầu nguồn bị tàn phá, đất không còn khả năng giữ nước. Những quả đồi trọc lốc bị thay bằng biệt thự, khu nghỉ dưỡng, và thủy điện. Còn đồng bằng, nơi từng là vùng trũng chứa nước tự nhiên, nay bị phủ kín bởi bê tông, nhựa đường, và những khu đô thị mọc lên bất chấp cảnh báo.
Khi rừng không còn, khi đất không thấm, nước chỉ còn một con đường: chảy thẳng vào nhà dân.Điều đáng nói là, ngập không còn là thiên tai, mà là sản phẩm của quy hoạch yếu kém.
Hạ tầng thoát nước ở nhiều địa phương vẫn được thiết kế theo tiêu chuẩn vài chục năm trước. Hệ thống cống ngầm bé hơn cả ống nước sinh hoạt, lại bị rác và bùn đất bít kín. Ở trên thì đổ hàng nghìn tỷ cho công trình “chống ngập”, ở dưới dân vẫn phải dắt xe bì bõm trong nước bẩn. Một nghịch lý kéo dài suốt nhiều năm, và chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Không thể đổ lỗi cho “ông trời thất thường” khi chính bàn tay con người đã khiến đất mẹ không còn thở nổi. Không thể viện lý do “thiếu kinh phí” trong khi tiền vẫn chảy vào những dự án hào nhoáng nhưng vô dụng.
Một đô thị văn minh không đo bằng số toà cao tầng, mà bằng khả năng sống an toàn giữa thiên nhiên. Người dân không phải là đối tượng để chính quyền “cứu”, mà lẽ ra phải là đối tượng để chính quyền phải “bảo vệ” bằng mọi giá. Người dân vẫn phải đối diện giữa sự sống và cái chết trong dòng nước lũ. Phải chăng là vì chính quyền đã quá coi thường mạng sống nhân dân?
Hiểu Lam
Đại biểu Thạch Phước Bình cầm giấy phát biểu: “người dân Việt Nam đang giữ 400 – 500 nghìn tấn vàng” tính đúng sai của nó có lẽ mọi người đã rõ, nhưng qua câu nói vô thưởng vô phạt đó nó phơi bày tư duy thật của hầu hết các lãnh đạo hiện nay. Đó là luôn nhìn dân như một “nguồn khai thác”, chứ không phải là đối tượng cần được phục vụ.
Thay vì hỏi “làm sao để người dân có thể làm giàu hơn?”, họ lại bận tâm “làm sao để lấy vàng trong dân ra?”. Thay vì tìm cách thúc đẩy sản xuất, đầu tư, đổi mới, họ lại chăm chăm nhìn vào túi tiền của người dân, như thể đó là “nguồn lực quốc gia” cần được huy động.
Thay vì giúp dân an tâm phát triển, chính quyền lại muốn “động viên dân mang vàng ra đầu tư cho đất nước”. Nhưng đầu tư vào đâu, đầu tư cho ai, và đầu tư cho điều gì?
Phải chăng là các tượng đài, trụ sở uỷ ban, các chuyến công du, hay mang ra ủng hộ Cuba để thắt chặt hữu nghị?
Một nền kinh tế muốn mạnh không thể dựa vào việc “móc tiền trong dân”, mà phải dựa vào chính sách khuyến khích sáng tạo, sản xuất và niềm tin vào công lý, về một nền kinh tế giúp người dân tiến lên.
Người dân bảo trọng, ông Tô thì nhắm tới 106 triệu người dân là tài nguyên. Đại biểu quốc hội thì nói là dân đang 400 - 500 nghìn tấn vàng. Càng phát biểu, dân càng nhìn thấy sự trơ trẽn của chế độ.
Hiểu Lam
Trong tiếng nhạc dập dìu tại buổi thiết yến xứ Kim Chi, ngài Thứ trưởng Chiến tay nâng ly rượu cùng với những lời chúc tụng, xã giao cứ thế rót vào tai của ông. Hết uống rượu thì đến thưởng mồi, xứ tư bản thết đãi những món ngon mà có lẽ tiệc nhà cũng hiếm khi nào được vậy.
Rượu nồng cùng món ngon, nhưng ông Chiến vẫn thấy thiếu thiếu điều gì, có lẽ chăng là chút vị quê hương như bao lần ông vẫn đi “tay vịn”. Thiếu “thịt tươi” thì với ông thứ gì cũng nhạt, “thịt tươi” đó mới là mỹ vị nhân gian thực sự với ông Chiến?
Đã từ lâu, cái văn hóa “tay vịn” đã thấm sâu và một phần trong huyết quản của các quan Triều đình, rượu thịt no say không bằng có tí “tay vịn”. Cho nên, ăn nhiều thành quen, ông Chiến ở xứ Kim Chi được thết đãi rượu Tây ăn sâm nhung nhưng vẫn nhớ “hương vị quê hương” của mà mình và mấy đồng chí vẫn thưởng vị mỗi đêm. Ông thèm, ông nhớ đến nỗi mà đầu óc quay cuồng, thêm vào vị nồng của Kim Chi, men say của rượu Tây, làm ông lầm tưởng “hàng ngoại” thành “hương đồng cỏ nội”. Chỉ là nhầm lẫn tí thôi, nhưng cả nước phải gánh tội?
Văn Ba
Tại buổi tiếp xúc cử tri ở Cần Thơ, Thủ tướng Phạm Minh Chính nói: “Chính phủ làm ngày làm đêm vì hạnh phúc nhân dân.” Nghe qua, đó là một lời khẳng định đầy nhiệt huyết. Nhưng giữa đời sống hôm nay, người dân có thực sự cảm nhận được điều ấy không?
Khi lũ lụt khiến miền Trung và miền Bắc phải thiệt hại hàng loạt, khi giá điện và xăng tăng, khi thực phẩm đắt đỏ từng ngày, tiền học phí, viện phí đắt đỏ. Ở khu công nghiệp, công nhân mất việc vì nhà máy thu hẹp sản xuất.
Trong khi đó, có những dự án hàng ngàn tỷ đồng vẫn đang được khởi công, dù dân vùng xa vẫn thiếu bệnh viện, thiếu cầu, thiếu trường học. Người dân tự hỏi: “Nếu Chính phủ làm ngày làm đêm vì dân. Thì cho hỏi Chính phủ đang làm điều gì cho dân?”
Phải chăng là con tôm bê tông ở Cà Mau? Hay sân bóng lớn nhất cả nước ở quê nhà của tổng Bí thư? Hay chuẩn bị cho chuyến công du Bắc Hàn, Trung Quốc? Hay đang thức khuya để nghĩ mưu tính tranh giành chức quyền?
Người dân đã chán ngấy với các khẩu hiệu. Nếu các ông thực sự muốn dân hạnh phúc, thì các ông không cần làm ngày đêm đâu. Chỉ cần trả lại đây cho dân tự do và dân chủ. Lúc đó dân sẽ tự khắc hạnh phúc thôi.
Hiểu Lam
Chiều 19/10, Bộ trưởng Bộ Công an Lương Tam Quang đã chủ trì Lễ công bố các quyết định tuyển chọn vào biên chế của lực lượng Công an nhân dân và phong cấp bậc hàm sĩ quan nghiệp vụ đối với các lãnh đạo chủ chốt của Tổng Công ty Viễn thông MobiFone.
Vâng, người dân không nghe nhầm đâu, dưới thời kỳ rực rỡ của Tô Lâm và Bộ công an làm chủ chốt, việc được bổ nhiệm làm các chức vụ trong ngành công an lại như một trò đùa. Không cần phải thi cử, đào tạo tuyển chọn gắt gao hay có nghiệp vụ gì, chỉ cần được bộ công an "ưa mắt" thì dễ dàng được phong chức tước, từ doanh nghiệp nhảy sang làm cán bộ cấp cao luôn cho khoẻ.
Thế là từ nay, các doanh nghiệp muốn được phong hàm thì cứ cố gắng làm ăn thật tốt vào. Chỉ cần có lợi nhuận cùng tài sản khổng lồ, được bộ công an để mắt tới và nhảy vào đòi chia phần, thì tất cả sẽ bỗng nhiên được bổ nhiệm thần tốc làm cán bộ cấp cao hết.
Hôm nay là MobiFone, thì mai kia các lãnh đạo Vinasoy, Petrolimex hay EVN chuẩn bị tinh thần được phong hàm đi là vừa, phấn đấu thêm chục năm nữa, lãnh đạo doanh nghiệp cả nước đều là công an thì còn gì "rực rỡ" hơn nữa cho Lâm và đồng bọn?
Linh
Lũ lụt tại miền Trung vừa qua. Theo thống kê từ ngày 4/11/2025, thì có: 40 người chết, 6 người mất tích, 76 người bị thương. Hơn 104 ngôi nhà bị sập, 453 căn hư hỏng, và gần 80.000 nhà bị ngập sâu. Và hàng ngàn héc ta lúa, hoa màu, gia súc, gia cầm cũng đi theo dòng nước. Để lại cho người dân nỗi đau khôn nguôi vì ly tán, mất người thân, mất tài sản, mất ruộng vườn và không biết làm lại từ đâu.
Ấy vậy mà, trên hội trường lộng lẫy, người dân không thể nào quên được câu nói của ông đại biểu Thạch Phước Bình khi ông cầm giấy hô hào: “Người dân Việt Nam đang giữ 400-500 ngàn tấn vàng”. Lần này thì có lẽ ông nói đúng rồi. Vàng của bùn non, vàng mắt, vàng da, vàng áo của người trong vùng lũ. Gom số thiệt hại lại cân kí thì có lẽ đủ số “vàng” mà ông đưa ra.
Rồi cũng trên hội trường kia, đồng thời điểm người dân đang đau khổ vật vã chạy lũ giữ mạng sống. Thì nơi bàn họp người ta hiến kế tăng lương cho cán bộ, vì 10 ngày cuối tháng cán bộ phải sống bằng “niềm tin và mì gói”. Và cũng nơi đó, bà Loan công đoàn đề xuất “bồi dưỡng chính trị cho công nhân”. Không một ai trăn trở với nỗi đau của nhân dân. Không ai hiến kế cách phòng lụt lâu dài. Chỉ có những câu nói vô thưởng vô phạt như thế thôi.
Chính quyền có giá trị gì đối với nhân dân. Nếu trong nước mắt, trong tai ương, trong đau khổ, dân vẫn là đối tượng cho các ông khai thác sinh lời? Nỗi đau của dân là thật, và một thế chế thờ ơ với nỗi đau của người dân cũng là thật.
Hiểu Lam
Báo chí vừa đồng loạt đăng tin: “Quyết định xây dựng công trình tưởng niệm nạn nhân COVID-19 nhận được sự đồng tình, ủng hộ của đông đảo người dân TP.HCM và cả nước.”
Nghe mà xúc động biết chừng nào. Chỉ tiếc rằng, chẳng ai rõ “đông đảo” ở đây là… bao nhiêu người, và ở đâu.
Quả thực, lướt qua các diễn đàn trên mạng xã hội, qua các fanpage lớn, chỉ thấy người dân bức xúc, thấy lãng phí và không hề ủng hộ việc làm vô nghĩa này chút nào. Chẳng phải họ không còn nhớ tới cơn dịch bệnh khủng khiếp kia, chẳng phải họ không muốn tưởng niệm những nạn nhân của covid; mà bản chất khi nhắc đến nó, người dân lại phải nhớ tới khoảng thời gian đầy oán hận về một chính quyền vô dụng, khốn nạn và có cách làm ngược đời, để xảy ra những cái chết không đáng có.
Những vụ án chấn động như kit test Việt Á, chuyến bay giải cứu...mới bị đưa ra xét xử. Những trại tập trung phải "tiêu huỷ tập thể" vì bị quá tải. Hàng ngàn người mất vì vướng thủ tục rườm rà trong việc cách ly. Hay mất vì thiếu thiết bị y tế để cứu chữa. Những cái đó nhân dân đâu có quên, thậm chí nhớ còn rất rõ.
Vậy chúng xây tượng đài có đặt tên là "tượng đài ký ức sự thật" không? Hay chỉ đặt cho một cái tên đầy hoa mỹ, để có cớ lấy đất vàng, duyệt ngân sách và chia nhau "đớp" tiếp?
Bởi mỗi lần nhìn vào tượng đài này, người dân lại bị khơi lên những ký ức đầy tính căm thù, đau thương hơn là để "ghi nhận những nỗ lực phi thường của con người để ứng phó, ngăn chặn sự cố, khắc phục hậu quả thiệt hại, khôi phục cuộc sống bình thường và tiếp tục bước tới một cách tự tin, mạnh mẽ, chắc chắn" như chúng nói.
Nhưng thôi, ở thiên đường XHCN này, ký ức cũng có… ngân sách.
Và khi tiền ngân sách được giải ngân, thì ký ức nào cũng có thể trở thành biểu tượng, dù người dân có muốn nhớ hay chỉ muốn quên.
Linh
Chiều 4/11, Tổng Bí thư Tô Lâm trịnh trọng tuyên bố trước Quốc hội: “Nhà nước pháp quyền phải kiểm soát quyền lực, bảo đảm mọi quyết định đúng pháp luật và vì dân, không để người dân phải ‘xin’ những gì lẽ ra được hưởng.”
Nghe xong, cả hội trường vỗ tay rào rào, còn dân thì chỉ biết phì cười. Vì dân nào “được hưởng” mà không phải xin đâu, thưa ông Tổng Bí thư. Ở xứ này, dân không chỉ phải xin từng thứ nhỏ bé như cái sổ đỏ, cái hộ khẩu, cái giấy xác nhận độc thân… mà còn phải học cách “xin được sống yên”. Xin đừng bị để ý, xin đừng bị gọi lên phường, xin đừng bị gán tội “chống phá” chỉ vì nói lên sự thật.
Người dân Việt Nam hôm nay không được “hưởng quyền”, mà đang được “ban quyền”. Và khổ nỗi, cái được ban ấy lại chính là những thứ vốn thuộc về dân từ khi họ được sinh ra: quyền nói, quyền phản đối, quyền tụ tập, quyền mưu cầu hạnh phúc.
Ông nói “không để dân phải xin”, nhưng chính quyền của ông lại khiến dân phải răm rắp nghe, im lặng và sợ hãi. Dân phải sợ công an, sợ cả việc thể hiện quan điểm. Đến mức, nói thật cũng thành tội, viết đúng cũng phải xoá, chia sẻ tin tức cũng có thể bị bắt.
Nếu ông Tô Lâm thật lòng muốn “vì dân”, thì hãy bắt đầu từ việc trả lại cho dân những quyền cơ bản nhất: quyền tự do ngôn luận, quyền biểu tình, quyền báo chí độc lập, quyền được giám sát người cầm quyền.
Đừng để những người nói thật phải ngồi tù, và đừng để những người yêu nước bị gọi là phản động. Pháp quyền không thể được xây bằng dùi cui công an, và công lý không thể đứng vững khi miệng dân bị bịt.
Dân không cần xin, dân chỉ cần được làm người. Còn nếu chính quyền vẫn sợ dân nói, thì e rằng chính quyền ấy chẳng hề “vì dân” như lời ông nói, mà chỉ vì chính mình.
Cô Ba
Ngày 16/5, đại biểu Hà Sỹ Đồng (Quảng Trị) từng tha thiết đề nghị: "doanh nhân phạm tội được tại ngoại để điều hành doanh nghiệp, chỉ trong trường hợp thật cần thiết mới nên tạm giữ, tạm giam.” Ông cũng lo lắng rằng, việc giam giữ doanh nhân quá lâu có thể khiến doanh nghiệp rơi vào khó khăn, ảnh hưởng sức cạnh tranh quốc tế.
Và quả thật chỉ 5 tháng sau, người dân đã thấy được lời đề nghị ấy trở thành hiện thực sinh động đến khó tin: Trịnh Văn Quyết - kẻ bị kết án 7 năm tù vì lừa đảo chiếm đoạt tài của hàng chục ngàn người, thao túng thị trường chứng khoán - nay bỗng được nhìn thấy “béo tốt, khoẻ mạnh”, hiên ngang xuất hiện tại ga T3 sân bay Tân Sơn Nhất, khi chỉ mới thụ án chưa tới 3 năm.
Vậy là, những "trăn trở" của đại biểu Hà Sỹ Đồng đã dần được áp dụng, dần rõ nét hơn với cuộc sống của người dân. Và nó sẽ chứng minh rằng việc tạm giam chỉ "xứng đáng" được áp dụng cho người nghèo, vì họ sẽ không thể khiến ai rơi vào khó khăn, hay không làm ảnh hưởng tới sức cạnh tranh quốc tế.
Công lý, dường như ở ta, cũng biết linh hoạt theo giá cổ phiếu và mối quan hệ. Khi người nghèo ăn cắp con vịt bị phạt tù, còn người giàu thao túng hàng nghìn tỷ lại được “chính sách nhân đạo”, thì niềm tin của dân vào luật pháp cũng chỉ còn là trò cười.
Cứ vậy, làm ăn lừa đảo khiến hàng chục ngàn gia đình lâm cảnh khốn đốn, rồi đi "lánh nạn" nghỉ ngơi vài năm, lại được áp dụng "chính sách nhân đạo" để tiếp tục lừa đảo và tạo vòng lặp mới. Một cú bắt tay giữa quyền và tiền không thể nào hoàn hoả hơn được nữa. Nhân dân đã thấy "sáng mắt, sáng lòng" ra chưa?
Linh
Chủ tịch nước Lương Cường: “Cán bộ quản lý không nhất thiết phải giỏi nhất chuyên môn, nhưng phải biết dùng người giỏi”. Câu nói của ông vô tình lại đang phơi bày một nghịch lý sâu xa trong bộ máy quản lý hiện nay. Bởi trong thực tế, câu nói ấy đang được dùng như một tấm áo choàng để che giấu sự yếu kém, lười học hỏi và thiếu năng lực của không ít người trong hàng ngũ lãnh đạo.
Một người lãnh đạo không cần biết hết mọi lĩnh vực, nhưng họ phải đủ giỏi để hiểu người giỏi nói gì đủ tầm để đánh giá và định hướng. Còn nếu bản thân không hiểu, không nắm được chuyên môn, thì làm sao có thể “dùng người giỏi”? Khi không có năng lực thẩm định, việc “dùng người” rất dễ biến thành “dùng người quen”, thứ văn hóa đang làm thối rữa cả hệ thống công quyền.
Khi người đứng đầu không giỏi, hệ thống phía dưới cũng không dám giỏi. Cả bộ máy sẽ chỉ còn lại những người biết “vâng dạ”, không biết phản biện, không dám đổi mới. Và như thế, đất nước không thể tiến lên, bởi sự yếu kém đã được hợp thức hoá bằng câu nói nghe có vẻ hợp lý.
Một đất nước muốn phát triển không thể dung túng cho sự kém cỏi. Quan chức Việt Nam bao giờ còn tự ru ngủ mình, thì ngày đó dân còn thấu rõ bộ mặt của một thể chế chỉ biết an phận, luôn luôn dung túng, bao che cho mình. Vậy là hoá ra bấy lâu nay, chả có lãnh đạo nào giỏi cả, chỉ biết chỉ tay năm ngón, biết “dùng người” thôi, có phải thế không?
Hiểu Lam
Y học Việt Nam vừa chứng kiến một ca hồi sinh ngoạn mục: Trịnh Văn Quyết, người từng “ốm yếu, suy nhược, nguy cơ tử vong cao” khi ra tòa, nay bỗng xuất hiện tươi rói, béo tốt, da hồng hào tại ga T3 sân bay Tân Sơn Nhất. Có lẽ chỉ riêng ông mới hiểu được bí quyết trường sinh bất tử này – thứ mà giới y học thế giới hẳn đang ngày đêm nghiên cứu.
Như trước đây, người ta sẽ phải cực kỳ ngạc nhiên, không hiểu vì sao một tên tội phạm đang trong thời gian thụ án như Quyết lại có thể tự do dạo chơi như vậy. Nhưng thực tế bây giờ, đất nước đang sống trong "kỷ nguyên oằn mình của dân tộc", nên bệnh án có thể là tấm vé thông hành, còn án tù thì chỉ là khái niệm linh hoạt, tùy theo ví tiền và quan hệ.
Phải biết rằng Quyết bị xử tội "Lừa đảo chiếm đoạt tài sản" và tội "Thao túng thị trường chứng khoán", lúc sơ thẩm nhận mức án 21 năm tù; rồi đến ngày phúc thẩm được giảm xuống chỉ còn 7 năm; giờ thì mới "nghỉ ngơi" được 3 năm đã hiên ngang dạo chơi trên công lý như chưa có gì xảy ra. Vậy là từ một đại án chấn động, Quyết đã từng bước biến sự nghiêm minh của pháp luật thành một câu chuyện "thần kỳ", đầy tính cợt nhả và rất dễ để thao túng nếu biết cách sử dụng sức mạnh của đồng tiền.
Hoá ra, luật pháp Việt Nam cũng có hai cánh cổng: Một cánh cho người nghèo – đóng chặt, gỉ sét, và nặng nề; Còn một cánh khác, mạ vàng, trơn tru, chỉ mở cho những ai biết “đi cửa sau” đúng cách.
Rất nghiêm minh - công bằng - dân chủ hết chỗ nói.
Linh
Người dân Việt Nam không xa lạ gì với những vụ việc “nhạy cảm” được xử lý bằng một kịch bản cũ kỹ: im lặng, rồi cho chìm xuồng. Nhưng sự im lặng lần này không chỉ là che giấu một bê bối cá nhân, nó là sự nhẫn tâm trước danh dự của cả dân tộc.
Một tướng quân nhân bị cáo buộc quấy rối ở nước ngoài, đó không chỉ là hành vi vi phạm đạo đức, mà còn là hành động sỉ nhục quốc thể. Người dân Hàn Quốc giờ nhớ đến Việt Nam không phải bằng tình hữu nghị, mà bằng vụ bê bối ê chề. Và khi truyền thông quốc tế đăng tải, cả thế giới nhìn Việt Nam bằng ánh mắt hoài nghi.
Vậy mà ở trong nước, báo chí im thin thít, trong các vụ việc này, chính quyền thường muốn người dân “không lan truyền thông tin tiêu cực”. Nhưng thử hỏi, đâu mới là tiêu cực thật sự? Là lời nói của người dân, hay hành động của kẻ khoác áo nhà nước mà quên mất tư cách con người?
Người dân đã quá quen với việc phải sống trong cái nghèo, cái khổ, sự mất tự do, cái thiếu khoa học mỗi khi làm giấy tờ hành chính, chịu sống chung với bão, ngập, lụt,…như một lẽ đương nhiên. Nhưng có lẽ điều mà người dân không thể chịu đựng nỗi, đó là phẩm giá con người của đất nước mình bị một kẻ tướng lĩnh phá hỏng. Và khi phẩm giá bị đánh đổi để giữ “hình ảnh chính trị”, thì chính sự im lặng ấy đã biến thành tội ác với lẽ phải và công lý. Có tội đồ đối với dân tộc và nhân dân.
Hiểu Lam
Công an tỉnh Đồng Tháp khởi tố L.H. L. (SN 1991) về hành vi tr,ộm trái cây của người dân. Theo đó, L. bị khởi tố vì hành vi cắt tr,ộm 2 trái mít trên cùng 1 cây để bán lấy tiền tiêu xài. Hai trái mít Lợi lấy trộm trị giá 387.000 đồng.
Thoạt nghe thì cũng đáng “gật gù” cho một thể chế có pháp luật nghiêm minh. Thế nhưng nhìn lại những bản án chấn động dư luận như của giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca lừa đảo và nhận hối lộ 35 tỷ - tuyên phạt 10 năm tù, sau được giảm án còn 7 năm và thực tế chỉ “dạo chơi” 2 năm rồi về;
Hay mới nhất là Trịnh Văn Quyết, lừa đảo hàng ngàn tỷ đồng, tuyên 21 tù, nghỉ dưỡng đúng 3 năm thì được tha bổng. Để thấy được rằng, pháp luật Việt Nam thật biết chọn người để nghiêm minh.
Dân thấp cổ bé họng thì kêu sao cho thấu, còn kẻ có chức có quyền, rất biết dùng sức mạnh của đồng tiền để tha hồ cợt nhả trên pháp luật. Mà kể ra, có trách cũng phải trách người dân, ai bảo đi trộm có vài quả mít mấy trăm ngàn đồng làm gì; phải chi có sức đút túi ngàn tỷ để chung chi cho bộ mây thì có phải “êm” rồi không?
Linh
Người ta vẫn nói “nhiều thầy thối ma, nhiều quan hỏng việc”. Có lẽ câu ấy đúng hơn bao giờ hết khi Việt Nam vừa “vinh dự” bước vào kỷ nguyên… 9 Phó Thủ tướng. Một kỷ lục khiến bàn dân thiên hạ tròn mắt, vì tinh gọn kiểu gì mà khéo thật.
Ở ta, dường như chiếc ghế không còn là phương tiện để hành động, mà là biểu tượng của sự tồn tại. Ghế càng nhiều, người ta càng thấy “ổn định chính trị”, dù đời sống dân thì chao đảo. 9 người cùng chèo một con thuyền, nhưng thay vì tiến về phía trước, họ lại mải giành mái chèo. Còn con thuyền thì vẫn quay vòng giữa biển nghị quyết.
Chính quyền nói “tinh giản biên chế”, nhưng thực tế lại phình nở chức vụ. Một nghịch lý khó tin. Có lẽ vì “bộ máy tinh gọn” được hiểu theo nghĩa là dồn hết quyền lực vào những chức vụ béo nhất.
Người dân không cần biết ai là Phó Thủ tướng thứ mấy. Họ chỉ cần biết giá xăng có giảm không? mưa có ngập không? bệnh viện có giường không? và đồng lương có đủ sống không? Bởi nếu 9 người cùng làm mà kết quả vẫn thế, thì dù có 90 người, thì chỉ có dân là thêm gánh nặng thuế má, oằn mình trả lương cho lãnh đạo, chứ chẳng có ích lợi gì.
Hiểu Lam
Trump phát tín hiệu mềm hơn về hỗ trợ liên bang cho New York
Sau khi Zohran Mamdani thắng áp đảo tại New York City, Tổng thống Donald Trump bất ngờ hạ tông, tỏ ý sẵn sàng hỗ trợ thành phố dù trước đó ông đe doạ cắt giảm ngân sách liên bang. Trump nói: “Chúng ta sẽ xem chuyện đó thế nào. Và chúng ta sẽ giúp họ… Chúng ta muốn New York thành công. Chúng ta sẽ giúp họ một chút, có thể.” Lời lẽ gay gắt vẫn còn: “cộng sản” và thông điệp chính trị
Dù tỏ ý “sẽ giúp”, Trump tiếp tục công kích dữ dội, gán nhãn Mamdani là “cộng sản” và cho rằng đây là viễn kiến của Đảng Dân chủ tại Quốc hội. Ông nói trước cử tọa doanh nghiệp ở Miami: “Nếu muốn thấy Đảng Dân chủ ở Quốc hội muốn làm gì với nước Mỹ, hãy nhìn kết quả bầu cử ở New York—họ đặt một người cộng sản làm thị trưởng thành phố lớn nhất nước.”
Từ đe doạ trước bầu cử đến thông điệp sau bầu cử
Trước ngày bỏ phiếu, Trump cảnh báo có thể hạn chế tài trợ liên bang cho New York “ngoại trừ mức tối thiểu theo luật”. Sau kết quả, giọng điệu của ông mềm lại, chuyển từ răn đe sang điều kiện “sẽ giúp một chút”. Đây cũng là lần đầu tiên Trump lên tiếng đáng kể về cuộc đua thị trưởng kể từ khi Mamdani đánh bại Curtis Sliwa (Cộng hoà) và cựu Thống đốc Andrew Cuomo (ứng cử độc lập) — người mà Trump mới ủng hộ chỉ một ngày trước khi phòng phiếu đóng cửa.
Chiến tuyến ngôn từ: “cộng sản” hay “lẽ thường”?
Trump dựng lại lựa chọn “giữa cộng sản và lẽ thường”, khẳng định: “Chừng nào tôi còn ở Nhà Trắng, Hoa Kỳ sẽ không đi theo cộng sản dưới bất kỳ hình thức nào.” Trước đó, trong phát biểu tại Nhà Trắng cùng ngày, ông né nhắc trực tiếp đến chiến thắng của Mamdani—chỉ chuyển sang tấn công thẳng ở Miami.
Một năm sau “đêm 5/11/2024”: Trump nói về ‘mandate’ của riêng mình
Giữa bối cảnh đảng Cộng hoà vừa thua nhiều cuộc đua địa phương, Trump tập trung nhấn mạnh chiến thắng tổng thống cách đây đúng một năm. Ông gọi đó là “đêm vinh quang”, khẳng định người Mỹ đã “giành lại chính quyền” và ông có một “mandate vang dội” để tiếp tục chương trình “Make America Great Again”.
Ý nghĩa chính trị cho New York và Washington
Việc Trump dịu giọng về hỗ trợ New York mở ra khả năng hợp tác thực dụng với chính quyền Mamdani ở các hạng mục then chốt, song song với việc duy trì đối đầu ý thức hệ trên truyền thông. Với New York, tín hiệu “sẽ giúp” có thể ảnh hưởng đến các nguồn lực liên bang cho an sinh, hạ tầng và an toàn công cộng. Với Washington, đây là phép thử sớm về cách Nhà Trắng cân bằng giữa thông điệp tranh đấu và nhu cầu quản trị sau một đêm bầu cử bất lợi cho phe Cộng hoà.
Tổng thống Madagascar đã tháo chạy. Quân đội chiếm quyền. Một chế độ cộng hoá vỏ bọc dân chủ đã bị cuốn phăng bởi chính những người trẻ tuổi Gen Z không còn cam chịu.
Từ một cuộc biểu tình vì thiếu nước, thiếu điện, phong trào đã bùng lên thành lửa giận toàn dân. Giới trẻ Madagascar xuống đường vì không muốn sống thêm một ngày nào nữa dưới sự cai trị mục nát.
22 người thiệt mạng, hơn 100 người bị thương. Nhưng cái giá ấy đã đổi lại một điều quan trọng hơn: niềm tin rằng chế độ độc tài không phải là định mệnh.
Chính quyền cộng sản trá hình tại Madagascar đã sụp đổ vì tham nhũng, đàn áp, và sự ngạo mạn nghĩ rằng dân sẽ nhịn mãi. Nhưng họ nhầm. Một khi dân không còn sợ, thì dù là lính hay lãnh tụ cũng không ai đủ quyền năng ngăn cản dòng người đứng dậy.
Gen Z Madagascar không cúi đầu. Và chính họ đã viết lại vận mệnh đất nước.
Lại thêm một cú sửa Luật Phòng, chống tham nhũng khiến dân phải trố mắt: Đề xuất nâng mức biến động thu nhập cán bộ phải kê khai từ 300 triệu lên 1 tỷ đồng/năm.
Quả là cú hợp pháp hoá sự giàu bất thường tinh vi nhất từ trước đến nay.
Hãy thử tính đơn giản: một cán bộ, lương vài ba chục triệu/tháng, leo lên đến hàng “trăm củ” mỗi tháng cũng chưa tới 700–800 triệu/năm.
Thế mà giờ, chỉ khi thu nhập tăng trên 1 tỷ/năm mới phải kê khai. Tức là nếu đột nhiên giàu thêm vài trăm triệu, vẫn được xem là ổn định, trong sáng, liêm khiết.
Từ nay, cán bộ có thể thoải mái giàu vừa vừa, ăn nhỏ nhỏ mà không cần lo kê khai nữa.
Cán bộ bây giờ ai cũng giàu nhanh quá, luật cũ không thể chịu nổi nữa rồi.
Giờ họ thẳng tay nâng lên một tỷ, như thể đang nói: “Thời buổi này, tham nhũng cũng phải có tầm. Ăn ít quá, bắt làm gì cho mệt”.
Điều đáng nói là, đề xuất này không đứng một mình. Nó đến ngay sau quyết định bỏ án t.ử hình cho tội tham ô, nhận hối lộ.
Một bên gỡ trừng phạt, một bên nâng trần kê khai, hai miếng ghép hoàn hảo cho bức tranh "an toàn pháp lý cho quan tham.”
Cán bộ chỉ cần ăn vừa miệng, chưa tới ngưỡng 1 tỷ, là yên tâm ngủ ngon trong vòng tay pháp luật. Còn nếu lỡ vượt trần? Không sao, để cho vợ, con, họ hàng đứng tên tài sản.
Luật sinh ra là để chống tham nhũng, nhưng giờ đang dần thành cẩm nang hướng dẫn cách giàu hợp pháp.
Thật trớ trêu khi dân thường chỉ cần tăng lương vài triệu là thuế rà tới tận chân răng, còn cán bộ thì liên tục được sửa luật cho phù hợp thực tế.
Cái gọi là “Luật Phòng, chống tham nhũng” đang dần biến thành “Luật Bảo vệ người có tài sản bất minh.”
Một đất nước mà luật pháp không làm dân yên tâm, mà chỉ làm quan yên tâm, thì đó không còn là phòng chống nữa mà là điều chỉnh để tham nhũng trở thành hợp pháp.
Sau này biết đâu họ còn nâng nữa, đến khi nào dân thôi thắc mắc vì luật chỉ dành cho dân, chứ không bao giờ chạm tới quan.
Cô Ba
Việc Đại học Bách Khoa Hà Nội – một ngọn cờ đầu của khối kỹ thuật – lặng lẽ dán đè logo trường lên robot Trung Quốc và đem đi trưng bày tại triển lãm A80, cho thấy được một tinh thần yêu nước giả tạo, đầy lọc lừa và hoàn toàn "đúng tinh thần" của đảng giao phó.
Vâng, miễn sao để lực lượng dư luận viên và đám cuồng đảng sung sướng, hừng hực khí thế vào ngày 2/9, đảng chỉ đạo xuống các công ty, tập đoàn, trường học... tất cả đều phải đưa ra được những sản phẩm đủ "ngạo nghễ" để trưng bày, bất chấp có thực sự là sản phẩm do mình tạo ra hay không.
Thay vì nhận mình còn yếu kém, mình đang chưa giỏi, chưa đủ lực, và cần học hỏi thực sự, chúng thi nhau đi "hô biến" hàng Tàu thành made in Việt Nam, rồi làm màu, làm dáng, làm truyền thông một cách lố bịch. Lúc đó nếu ai thắc mắc về độ "thần tốc" của việc sản xuất một con robot, chắc chắn sẽ bị quy kết là phản động, là chống phá trong ngày vui của dân tộc, là ngoại bang....
Giờ mọi việc đã xong, đảng đã đạt được mục đích, còn sản phẩm giả của ai thì tự...chịu trận trước truyền thông nhé.
Linh
70 tuổi, lái xe 10 tiếng để đi… biểu tình
Peggy Cole, cựu công chức từ Flint (Michigan), đã lái xe gần 10 giờ để mừng sinh nhật 70 tuổi ngay giữa dòng người biểu tình ở Washington, DC. Bà nói đây là “thời khắc đáng sợ” và dân chủ đang bị đe doạ: nếu im lặng, “chúng ta sẽ chứng kiến chính quyền và nền dân chủ bị tháo dỡ từng mảnh”. 2.700 điểm tụ họp – gần 7 triệu người tham gia
Ngày biểu tình “No Kings” có hơn 2.700 sự kiện trên toàn nước Mỹ—nhiều hơn hàng trăm điểm so với đợt đầu tháng 6. Gần 7 triệu người xuống đường; riêng New York ghi nhận hơn 100.000 người. Từ đại đô thị tới thị trấn nhỏ, những “cụm vàng” xuất hiện dọc các đại lộ, quảng trường, công viên công cộng—bất kể bang “đỏ” hay “xanh”. Hoà bình là tôn chỉ: huấn luyện an toàn & hạ nhiệt xung đột
Tổ chức đứng sau “No Kings” khẳng định cam kết bất bạo động và đã huấn luyện hàng chục nghìn người về an toàn – giảm căng thẳng. Cảnh sát New York và Portland cho biết các cuộc tuần hành không có vụ bắt giữ. Về sau có vài sự cố lẻ tẻ: một phụ nữ bị bắt ở South Carolina vì chĩa súng khi lái xe chạy ngang đoàn biểu tình; một người đàn ông ở Georgia bị ghi hình giật cờ và xô đẩy người biểu tình. Một ngày “màu Vàng”: biểu tượng của đoàn kết
Nhiều người mặc màu vàng như lời khẳng định đoàn kết và gợi nhớ truyền thống kháng cự bất bạo động. Các nhóm hoá trang vui nhộn—gà bơm hơi, ếch, khủng long, kỳ lân—khiến không khí như một “block party”, phá vỡ mô tả tiêu cực rằng đường phố là “bãi chiến”. Khẩu hiệu vang dội: “This is what democracy looks like”
Các khẩu hiệu “This is what democracy looks like”, “No hate, no fear, immigrants are welcome here” vang lên bên cạnh cờ Mỹ, biểu ngữ phản đối ICE, chống độc đoán và thiểu số tài phiệt. Tiếng nói từ các thành phố: Atlanta, New York, DC
Ở Atlanta, người biểu tình Joan Press nói: “Chúng ta là dân chủ—và sẽ không im lặng.” Sự kiện khai mạc có sự tham dự của Thượng nghị sĩ Raphael Warnock với thông điệp: “Không phải quyền lực của kẻ cầm quyền, mà là quyền lực của Nhân dân.”
Tại New York, một phụ nữ giấu tên nhắc về thập niên 1960—khi người dân đấu tranh mở rộng quyền—nhưng nay bà lo “những nền tảng căn bản” từ báo chí đến toà án đang bị lung lay.
Ở Washington, DC, nhóm All in for Democracy mặc trang phục thời Cách mạng Mỹ và đội tóc giả bột phấn để nhắc câu chuyện “Không có vua” ngay từ Tuyên ngôn Độc lập. “Tự do ngôn luận đang làm họ sợ”
Nhiều người phàn nàn tự do biểu đạt bị đe doạ tại nơi làm việc, trong gia đình, ngoài xã hội. Bill Nye “The Science Guy” cổ vũ đám đông ở DC, cáo buộc chính quyền “không chịu nổi bất đồng”, từ bắt bớ tới tìm cách bịt miệng giới truyền thông. Trọng tâm nhập cư: từ LA lan ra Chicago, Dallas, Portland
Làn sóng phản đối bắt đầu mạnh ở Los Angeles sau các đợt truy quét nhập cư, rồi lan ra Chicago, New York, Dallas, Portland. Việc triển khai Vệ binh Quốc gia vào các đô thị do Đảng Dân chủ lãnh đạo—nhằm “hỗ trợ trục xuất” và “dẹp bạo loạn”—đối mặt thách thức pháp lý từ cấp bang và địa phương.
Tại LA, người tham gia kêu gọi chấm dứt trục xuất, nhắc rằng “ai cũng có quyền.” Ở Chicago, nhiều người mang cờ Mexico, khẩu hiệu “Hands off our Democracy”, “ICE OUT!”. Nỗi lo phúc lợi & chính phủ đóng cửa
Nhiều người bày tỏ lo ngại trước cắt giảm chương trình liên bang (đặc biệt là y tế), cộng thêm tình trạng chính phủ đóng cửa. Các bà mẹ lo cho Medicaid, chi phí sinh hoạt leo thang. Công chức liên bang bị tạm nghỉ việc xuống đường bảo vệ dịch vụ công—họ cho rằng sinh kế và “Giấc mơ Mỹ” bị đe doạ. “Không chỉ là một người” — tiếng nói từ DC
Phát biểu ở DC, Thượng nghị sĩ Bernie Sanders cho rằng vấn đề không chỉ là “một cá nhân và lòng tham”, mà là “một nhóm tỷ phú” đã thao túng kinh tế–chính trị để trục lợi trên lưng gia đình lao động. Những khoảnh khắc tiêu biểu
• Times Square (NYC): biển người vàng rực, không bắt giữ.
• Washington, DC: người dân ký tên lên biểu ngữ Hiến pháp, biểu tượng cam kết bảo vệ trật tự pháp quyền.
• Los Angeles: thông điệp gửi tới ICE và phản đối Vệ binh trên đường phố.
• Chicago: nghệ sĩ John Cusack lên tiếng phản đối triển khai quân trên đường phố.
• Thị trấn nhỏ & vùng “đỏ”: bất ngờ trước quy mô tham dự, nhấn mạnh tình yêu nước và tiếng nói cộng đồng. Tóm tắt nhanh
• Số điểm biểu tình: > 2.700
• Số người tham gia: gần 7.000.000 (ước tính)
• Quy mô nổi bật: >100.000 tại New York
• Tính chất chung: Ôn hoà, bất bạo động; huấn luyện an toàn – hạ nhiệt xung đột
• Biểu tượng: Màu vàng, trang phục hoá trang thân thiện
• Khẩu hiệu: “This is what democracy looks like”, “No hate, no fear, immigrants are welcome here”
• Chủ đề lớn: Bảo vệ dân chủ – Hiến pháp, tự do ngôn luận, quyền nhập cư, phản đối độc đoán và thiểu số tài phiệt
• Sự cố lẻ tẻ: vài hành vi gây hấn từ người ngoài đoàn, đã được xử lý riêng lẻ Dân chủ là động từ
Ngày “No Kings” cho thấy khi người dân tin dân chủ là một động từ, họ bước ra đường để thực hiện nó—bằng tiếng hô, lá phiếu, và cả sắc vàng rực rỡ của đoàn kết. Thông điệp chung vang lên từ New York đến Los Angeles, từ đại lộ đến quảng trường tỉnh lỵ: Nước Mỹ thuộc về Nhân dân, không thuộc về các “vua chúa” thời hiện đại.
Các CEO hàng không hàng đầu chỉ trích đảng Dân chủ, kêu gọi chấm dứt tình trạng đóng cửa chính phủ
Một số hãng hàng không lớn nhất nước Mỹ đang kêu gọi Lãnh đạo phe thiểu số Thượng viện Chuck Schumer (D-NY) chấm dứt tình trạng đóng cửa chính phủ đang diễn ra và thông qua một dự luật tài trợ "sạch". Áp lực gia tăng này xuất hiện khi nhân viên kiểm soát không lưu bắt đầu không được nhận lương đầy đủ, làm gia tăng lo ngại về an toàn và hiệu quả hoạt động của các hãng hàng không quốc gia.
Thượng viện đã hoãn phiên họp hôm thứ Năm và dự kiến sẽ họp trở lại vào thứ Hai, kéo dài thời gian đóng cửa chính phủ sang ngày thứ 34, tương đương với khoảng thời gian gián đoạn ngân sách dài nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Hạ viện đã thông qua một biện pháp tài trợ tạm thời "sạch", được gọi là nghị quyết tiếp tục (CR), cho phép kéo dài năm tài chính hiện tại đến cuối tháng 11 để cấp ngân sách cho chính phủ trong khi chờ đợi kế hoạch toàn diện cho năm tài chính 2026 được vạch ra.
Mặt khác, các Thượng nghị sĩ Dân chủ đã bỏ phiếu chống lại CR hơn chục lần để giữ lại các mục mong muốn trong danh sách lập pháp, bao gồm việc gia hạn tín dụng Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Giá cả phải chăng (ACA) thời Obama, vốn sắp hết hạn theo các điều khoản của luật mà chính các thành viên Đảng Dân chủ ủng hộ.
Việc đóng cửa do Đảng Dân chủ dẫn đầu đang ngày càng làm dấy lên lo ngại trong số các hãng hàng không lớn nhất quốc gia. Trong buổi phỏng vấn với các phóng viên hôm thứ Năm, CEO của United Airlines, Scott Kirby, đã nói với các phóng viên rằng "đã đến lúc thông qua một CR rõ ràng", trong một thông điệp rõ ràng gửi đến các Thượng nghị sĩ Dân chủ.
Kirby lưu ý rằng các cơ quan liên bang đã đóng cửa gần một tháng nay, buộc các kiểm soát viên không lưu phải làm việc không lương. Ông cũng cảnh báo thêm rằng việc đóng cửa sẽ gây ra những tác động tiêu cực đến nền kinh tế sau cuộc gặp với Phó Tổng thống J.D. Vance tại Nhà Trắng.
Southwest Airlines, American Airlines và Delta Air Lines cũng đang thúc đẩy Đảng Dân chủ thông qua Dự luật Tiếp tục Hoạt động (CR). Trong một tuyên bố, American Airlines đã kêu gọi Thượng viện thông qua một "nghị quyết tiếp tục minh bạch" để mở cửa lại chính phủ, một điều mà Đảng Dân chủ đã bác bỏ 13 lần. "Cách nhanh nhất để chấm dứt tình trạng đóng cửa này và trả lương cho những người lao động này là thông qua một nghị quyết tiếp tục minh bạch", tuyên bố nói thêm. "Việc đóng cửa kéo dài sẽ dẫn đến nhiều sự chậm trễ và hủy chuyến hơn — và người dân Mỹ, đặc biệt là trong mùa lễ bận rộn, xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn."
Một số giám đốc điều hành hãng hàng không hàng đầu đã tham dự cuộc họp tại Nhà Trắng vào thứ năm cùng với Phó Tổng thống Vance, Bộ trưởng Giao thông Sean Duffy và các nhà lãnh đạo của nhiều công đoàn lao động, bao gồm cả Liên đoàn Anh em Teamster Quốc tế.
“ Đừng đẩy người lao động vào giữa vấn đề . Họ không nên ở đó . Và chúng ta phải nghĩ đến những gia đình sẽ bị ảnh hưởng . Hãy nghĩ đến lúc bạn phải nói với con trai hoặc con gái mình rằng chúng không được chơi thể thao vì bạn không được trả lương. Hãy nghĩ đến lúc bạn không thể trả tiền thế chấp nhà ,” Chủ tịch Teamsters Sean O'Brien phát biểu . “ Hãy nghĩ đến lúc bạn không thể trả học phí. Hãy gạt bỏ chính trị sang một bên, ngồi vào bàn đàm phán, thương lượng một thỏa thuận, thông qua một CR (Hiệp ước hòa bình) ngay lập tức, và sau đó tìm ra những vấn đề cần giải quyết trong tương lai.”
Ông nói thêm: “ Tôi muốn cảm ơn Cục Hàng không vì tất cả những nỗ lực và hy sinh của họ . Và hãy xem , an ninh và an toàn của các hãng hàng không là trên hết. Chúng ta đừng thỏa hiệp với sự an toàn và an ninh. Hãy vượt qua kỳ thi CR một cách an toàn .”
Delta và Southwest cũng kêu gọi đảng Dân chủ thông qua CR và cho phép nhân viên kiểm soát không lưu được trả lương.
"Công chúng mong đợi và xứng đáng được đi lại trong một hệ thống mà các kiểm soát viên không lưu và nhân viên an toàn và an ninh liên bang được trả lương đúng hạn", Southwest Airlines cho biết trong một tuyên bố. "Chúng tôi yêu cầu Quốc hội thông qua một nghị quyết tiếp tục minh bạch."
Nancy Pelosi xé nát 'Vương miện' để kỷ niệm Ngày "Không Vua" và thậm chí không tắt chế độ trả lời cũng có thể cứu bà khỏi một cuộc chế giễu tàn bạo
Nancy Pelosi đăng video tự xé vương miện giấy để phản đối cuộc biểu tình “No Kings”. Nguồn: @teamPelosi X
Cựu Chủ tịch Hạ viện Nancy Pelosi không hẳn là người luôn nhìn thẳng vào thực tế, nhưng hành động ăn mừng cuộc biểu tình "No Kings" trên khắp cả nước vào thứ Bảy là một trong những hành động vô cảm nhất mà bạn có thể tưởng tượng.
Theo như Jim Hoft của The Gateway Pundit đưa tin , Đảng Dân chủ và Đảng Cộng sản, hay Đảng Dân chủ Cộng sản, đã tổ chức một cuộc biểu tình “Không có Vua” tại các thành phố trên khắp cả nước.
Các cuộc biểu tình do nhóm tiến bộ Indivisible tổ chức đã diễn ra tại hơn 2.000 địa điểm trên khắp Hoa Kỳ và thậm chí cả quốc tế, bao gồm các thành phố như Los Angeles, Boston, Washington, DC, Chicago, Atlanta, New Orleans, Kansas City và Bozeman, cũng như các địa điểm ở Canada và Mexico.
"Chúng ta sẽ xé nát vương miện này", cô ấy nói trước khi xé nát một chiếc vương miện làm bằng giấy.
Cô mỉm cười và ăn mừng trong khi một số ít người chứng kiến buổi chụp ảnh vỗ tay.
Cử chỉ lố bịch này đến từ một người đã ở Quốc hội từ năm 1987 , gần 40 năm. Nếu có ai đáng bị gọi một cách mỉa mai là vua hay nữ hoàng, thì đó chính là bà ta.
Bà thậm chí vẫn giữ chặt quyền lực của mình để bảo toàn mạng sống, mặc dù sức khỏe của bà đang suy yếu rõ rệt .
Pelosi dường như nghĩ rằng việc tắt tính năng trả lời sẽ giúp bà tránh được một cuộc chỉ trích gay gắt. Nhưng bà đã nhầm.
Nancy Pelosi has been in Congress since I was 5. This would make her the 7th longest reigning living monarch, surpassing Hans-Adam II, Prince of Liechtenstein. https://t.co/tzd2zNkBdS
Động thái bất ngờ: Dừng toàn bộ đàm phán với Canada
Tối Thứ Năm, Tổng thống Donald Trump tuyên bố chấm dứt mọi đàm phán thương mại với Canada, làm rung chuyển quan hệ kinh tế then chốt giữa Mỹ và đối tác thương mại lớn thứ hai. Lý do trực tiếp: một quảng cáo do chính quyền tỉnh Ontario phát hành, sử dụng âm thanh bài phát biểu năm 1987 của cựu Tổng thống Ronald Reagan để chỉ trích thuế quan. Trump gọi đây là quảng cáo “FAKE”, cáo buộc “can thiệp” vào phán quyết của Tối cao Pháp viện và khẳng định thuế quan là thiết yếu cho kinh tế và an ninh quốc gia Mỹ.
Tranh cãi quanh di sản Reagan
Sau khi quảng cáo phát sóng, Ronald Reagan Presidential Foundation nói nội dung đã “làm sai lệch” bài phát biểu và Ontario không xin phép. Phía thư viện đăng lại bản đầy đủ trong đó Reagan giải thích vì sao phản đối thuế quan, nhấn mạnh hàng triệu việc làm Mỹ gắn với xuất–nhập khẩu. Ontario kèm khuyến cáo rằng quảng cáo không được thư viện/phoundation phê chuẩn. Bối cảnh: Căng thẳng leo thang suốt nhiệm kỳ thứ hai
Quan hệ Mỹ–Canada nhiều lần chạm điểm sôi bởi các thuế suất cao lên ô tô, thép, nhôm, gỗ, năng lượng—những trụ cột xuất khẩu của Canada trong khuôn khổ USMCA (đến hạn rà soát bắt buộc vào năm tới). Năm ngoái, Mỹ nhập khẩu 411,9 tỷ USD hàng hóa từ Canada. Tại Canada, thất nghiệp đã lên mức cao nhất trong 9 năm.
Tháng 10/16: Thủ hiến Ontario Doug Ford đăng quảng cáo, kêu gọi chống thuế quan Mỹ.
Đầu tháng này: Thủ tướng Mark Carney gặp Trump tại Phòng Bầu dục, đôi bên giao việc cho đoàn đàm phán “chốt nhanh” các gói thép–nhôm–năng lượng; không khí ấm lên ngắn ngủi.
Đêm nay: Trump đăng Truth Social, tuyên bố chấm dứt đàm phán “dựa trên hành vi nghiêm trọng” của phía Canada.
Phản ứng và toan tính của Ottawa
Văn phòng Thủ tướng Mark Carney và Bộ trưởng thương mại Dominic LeBlanc được liên hệ bình luận. Trước đó, Carney chủ trương đa dạng hóa thương mại, đặt mục tiêu gấp đôi xuất khẩu ngoài thị trường Mỹ trong thập kỷ tới, coi đây là “nhiệm vụ cốt lõi để giảm phụ thuộc một đối tác”.
Hệ quả trước mắt: Chuỗi cung ứng Bắc Mỹ chịu rủi ro lớn
Giới chuyên gia cảnh báo đây là “điều tệ nhất lúc này”: chuỗi cung ứng Bắc Mỹ cần ổn định khi Mỹ vẫn còn va chạm với Trung Quốc. Nguy cơ:
USMCA bước vào kỳ rà soát trong bối cảnh đàm phán đình chỉ.
Giá năng lượng – điện có thể biến động nếu Ontario nâng cấp đe dọa hạn chế xuất điện sang Mỹ (từng nêu rồi rút).
Ngành ô tô, thép, nhôm, gỗ mềm đối mặt chi phí và độ trễ logistics tăng.
Tâm lý tiêu dùng: kịch bản tẩy chay hàng hóa lẫn nhau có thể quay lại, ảnh hưởng bán lẻ biên giới.
Vì sao một quảng cáo có thể “kích nổ”?
Chính trị biểu tượng: Reagan là “biểu tượng tự do thương mại” của đảng Cộng hòa; việc Canada “mượn” tiếng nói Reagan để phản đối thuế quan của Trump chạm vào điểm nhạy cảm.
Pháp lý & truyền thông: tranh luận “sử dụng hợp lý” vs. “trích dẫn gây hiểu lầm” đẩy câu chuyện thành khủng hoảng hình ảnh, tạo cớ cho đòn cứng trong thương mại.
Đòn bẩy đàm phán: tuyên bố dừng có thể là thế mặc cả trước kỳ rà soát USMCA.
Ba kịch bản 90 ngày tới
Hạ nhiệt có điều kiện: Hai bên hạ giọng; Canada rút/điều chỉnh quảng cáo; đàm phán mở lại từng phần (thép–nhôm–năng lượng).
Đông cứng kéo dài: Thuế quan hiện hữu duy trì/nâng cấp; doanh nghiệp tích trữ hàng, chi phí tăng.
Leo thang đối xứng: Ottawa áp đối biện; Washington mở rộng thuế; USMCA review căng thẳng, rủi ro đứt gãy chuỗi cung ứng.
Góc nhìn thực dụng cho doanh nghiệp Việt–Bắc Mỹ
Đa điểm đích: tránh phụ thuộc một thị trường, phân tán đơn hàng giữa Mỹ–Canada–Mexico/EU.
Tái cấu trúc C/O: chuẩn bị quy tắc xuất xứ USMCA/Most-Favored-Nation để linh hoạt khi chính sách đổi.
Hedge rủi ro: xem xét bảo hiểm tỷ giá, giá hàng hóa và hợp đồng điều chỉnh giá theo thuế.
Theo dõi pháp lý: bám sát tiêu chuẩn thép–nhôm–ô tô “nội khối” để không đứt ưu đãi.
Từ một quảng cáo tranh luận di sản Reagan, hồ sơ thuế quan Mỹ–Canada lại quay về điểm đóng băng. Bắc Mỹ—khối sản xuất–năng lượng–logistics gắn chặt—đứng trước một trò chơi gà rừng mới. Dù đây có thể chỉ là đòn ép đàm phán, doanh nghiệp đôi bên nên kích hoạt kịch bản phòng thủ, bởi trong thương mại quốc tế, tuyên bố trên mạng xã hội đôi khi cũng đủ đẩy chuỗi cung ứng trượt bánh.
Rò rỉ một clip trên mạng cho thấy thứ trưởng quốc phòng đã có ánh mắt không thân thiện khi nhìn ông Hùng Cao. Điều này khiến ông Hùng Cao suýt lao vào cho thứ trưởng này một "bài học" thế nào là Thuỷ Quân Lục Chiến oai hùng gốc VNCH. Nhưng vì trong buỗi lễ ngoại giao, ông Hùng Cao đã hết sức kiềm chế.
Ánh mắt và tác phong nghênh ngang của Nguyễn Trường Thắng được dư luận viên bò đỏ hán nô cho là "oai phong" nhìn về phía Thứ trưởng Hùng Cao nhằm "uy hiếp". Thậm chí Trại SV còn cho rằng ngài Hùng Cao phải "khép nép, không dám nói gì lúc đó".
Bối cảnh: một đoạn clip ngắn nhưng làm dậy sóng
Trên mạng lan truyền một clip ghi khoảnh khắc chuẩn bị cho buổi Chủ tịch nước Lương Cường tiếp và hội đàm với phái đoàn Hoa Kỳ gồm Bộ trưởng Bộ Chiến tranh Peter Hegseth và Thứ trưởng Hải quân Hùng Cao. Trong vài giây, máy quay bắt được gương mặt vị Thứ trưởng quốc phòng Việt Nam – Nguyễn Trường Thắng – với ánh nhìn bị cho là “không thân thiện” hướng về phía ông Hùng Cao. Hình ảnh này ngay lập tức châm ngòi tranh luận: phía dư luận viên ca ngợi là “oai phong, đĩnh đạc”, còn nhiều cư dân mạng hải ngoại thì xem đó là kiểu “nhìn đểu”, có ý uy hiếp khách.
Điều gây chú ý hơn cả là phản xạ cơ thể của ông Hùng Cao: theo cảm nhận của người xem, ông đã “đứng thẳng, chuyển trọng tâm” như sẵn sàng đáp trả, nhưng rồi kịp thời tự ghìm lại vì đây là sự kiện ngoại giao. Tất cả chỉ gói trong vài khung hình – song đủ để bộc lộ hai phong cách đối lập. Quy tắc ứng xử ngoại giao: vì sao Hùng Cao chọn “nín nhịn”?
Dù xuất thân Thuỷ quân Lục chiến và mang tính khí chiến binh VNCH, ông Hùng Cao đang hiện diện với tư cách quan chức hành pháp Hoa Kỳ. Ở vai trò đó, ưu tiên số một là bảo vệ mục tiêu chiến lược và kỷ luật lễ tân:
Không để hành vi cá nhân làm chệch thông điệp của phái đoàn.
Tránh tạo một “meme” ngoại giao bất lợi cho quan hệ song phương.
Giữ tính chuyên nghiệp quân nhân: kiểm soát cảm xúc, đọc tình huống nhanh, không để đối phương chi phối nhịp điệu buổi tiếp.
Sự kiềm chế vì thế là lựa chọn đúng – và thật ra thể hiện bản lĩnh, chứ không phải “khép nép” như vài tài khoản bẻ lái. “Ánh mắt nghênh ngang”: sức mạnh bề ngoài hay điểm yếu chiến lược?
Trong môi trường đối ngoại, “uy phong” kiểu phô trương ánh nhìn, cử chỉ hất hàm thường chỉ tạo hiệu ứng nội bộ – để khán giả trong nước hả hê. Nhưng nó dễ phản tác dụng trên bàn đàm phán:
Tạo cảm giác thiếu tự tin, phải dùng thị giác để che lấp sự lúng túng.
Làm lộ cách “chơi gọng” muốn dằn mặt khách – điều các đoàn chuyên nghiệp đọc rất nhanh.
Khi bị đưa lên mạng, nó trở thành dữ liệu bất lợi cho hình ảnh “đối tác tin cậy, có trách nhiệm” mà Hà Nội lâu nay xây dựng. “Việt Nam đề nghị…” – ngụy từ muôn thuở của báo đảng
Như thường lệ, truyền thông nhà nước luôn dùng công thức “Việt Nam đề nghị Hoa Kỳ… hỗ trợ, hợp tác, chia sẻ kinh nghiệm…”. Công thức này biến mọi tương tác thành thứ bề ngoài “ta chủ động” và “bạn đáp ứng”, bất kể thực tế ai đang cần ai. Chính vì vậy, khi đặt cạnh clip bị rò rỉ, người xem càng thấy sự khập khiễng: ngôn ngữ ngoại giao trên giấy bóng bẩy, còn ở hậu trường lại xuất hiện một ánh nhìn muốn “đè uy”. Hùng Cao và quan hệ quân sự trước đây
Trong giới quân sự hải ngoại lâu nay có chia sẻ rằng khi còn tại ngũ, ông Hùng Cao từng được phía Việt Nam mời hỗ trợ huấn luyện một số nội dung đặc công nước/người nhái. Dù chưa có tài liệu công khai đầy đủ, thông tin này cho thấy mối liên hệ nghề nghiệp không phải mới mẻ – và vì thế hành vi khích bác ở lễ tân (nếu có) càng vô duyên. Ít nhất, nó phớt lờ một nguyên tắc tối thiểu: tôn trọng người từng cộng tác huấn luyện năng lực cho mình. “Đặt ngang hàng” trong lễ tân: thông điệp gửi ai?
Từ vị trí ngồi đàm phán đến chụp ảnh lưu niệm, ông Nguyễn Trường Thắng được xếp ngang bậc với Thứ trưởng Hùng Cao. Về kỹ thuật lễ tân, nước chủ nhà có quyền sắp xếp; nhưng về thông điệp, đó là cách nói rằng Hà Nội muốn “đi bằng hai chân”: vừa đón cấp cao phía Hoa Kỳ, vừa để nội bộ thấy rằng cán cân “không kém cạnh”.
Dẫu vậy, cân đối hình thức không tương đương với năng lực thực địa. Đặt đúng chỗ, sự ngang hàng phải đi cùng tác phong chuyên nghiệp, chứ không phải ánh mắt dằn mặt. Vì sao clip ngắn lại gây bão? Ba tầng ý nghĩa
Tầng cảm xúc: Cộng đồng hải ngoại nhìn thấy sự thiếu tôn trọng khách – nhất là với một người gốc VNCH như Hùng Cao. Ngược lại, dư luận viên trong nước cần một biểu tượng “thét ra lửa” để hô hào.
Tầng biểu tượng: Đây là đối chiếu giữa văn hoá kỷ luật của quân đội chuyên nghiệp Hoa Kỳ và thói quen phô diễn quyền lực bằng thái độ.
Tầng chính trị: Trong bối cảnh Hà Nội cần hợp tác an ninh – công nghệ, một chi tiết xấu xí có thể làm mẻ bề mặt “đối tác thân thiện”. Đọc ngôn ngữ cơ thể: những gì ta thấy
Thấy: ánh mắt lườm, bước chân đảo hướng, cằm hất nhẹ; phía ông Hùng Cao thì giữ tư thế thẳng, hai vai cân, mắt không né.
Phản đòn thông minh là gì?
Không cần ồn ào, phía Hoa Kỳ chỉ việc để truyền thông ghi nhận hai sự thật:
Lịch làm việc vẫn diễn ra chuẩn xác, đoàn Mỹ không bị lay chuyển trước mọi “chiêu trò ánh mắt”.
Thông điệp hợp tác – và các điều kiện đi kèm – được phát đi bằng ngôn ngữ chuyên nghiệp, rõ ràng.
Bên còn lại tự thấy mình nhỏ bé khi mọi thứ quay về chuẩn mực. Vì sao nhiều tài khoản lại nói Hùng Cao “khép nép”?
Đó là kỹ thuật bẻ khung dư luận quen thuộc: đổi nhãn cho một hành vi chuyên nghiệp (self-restraint) thành yếu đuối để nuôi cảm giác “chiến thắng”. Nhưng với những ai từng qua môi trường quân sự, kỷ luật thân–tâm trong tình huống căng thẳng mới chính là sức mạnh thật sự. Bài học truyền thông cho Hà Nội
Nếu muốn chứng minh “oai phong”, cách tốt nhất là công bố bản ghi hình đầy đủ, âm thanh rõ, hành xử chuẩn mực. Còn nếu tiếp tục để những mẩu clip méo mó lọt ra, rồi nhờ đội ngũ loa phường “điểm tô”, thì hình ảnh quốc gia chỉ thêm tổn hại. Ngoại giao hiện đại thắng bằng nội dung hợp tác, chứ không phải ánh nhìn. Phút nín nhịn đáng giá hơn một cú đấm
Câu chuyện “bị nhìn đểu” trong clip rò rỉ cho thấy hai trường phái đối xử: một bên thích phô trương thái độ, bên kia đặt kỷ luật và mục tiêu quốc gia lên trước cái tôi. Ông Hùng Cao đã chọn kiềm chế – vì đó là chuẩn mực của một quan chức quân sự trong nghi lễ ngoại giao.
Và chính sự nín nhịn ấy, rốt cuộc, mới là “bài học” đắt giá: ngoại giao không phải võ đài; người lớn được nhận diện không bởi ánh mắt dữ, mà ở năng lực giữ bình tĩnh để hoàn tất nhiệm vụ nước mình giao phó.
Nhà Trắng phản hồi sau khi Kamala Harris hé lộ khả năng tái tranh cử Tổng thống vào năm 2028
Phó Tổng thống thất bại Kamala Harris một lần nữa lại đưa ra ý tưởng tranh cử tổng thống vào năm 2028, chứng tỏ rằng một số người theo chủ nghĩa tự do không thể hiểu được người dân Mỹ, những người đã kiên quyết từ chối bà trong chiến thắng lịch sử vào năm ngoái.
Trong một cuộc phỏng vấn thảm hại với đài BBC cực tả, Harris, hiện 61 tuổi, tuyên bố bà "chưa xong" với chính trị.
Khi được hỏi liệu cô có muốn tham gia cuộc đua một lần nữa không, nữ hoàng ngôn từ cười khúc khích trả lời, "Có thể", trong khi khẳng định rằng cô vẫn chưa quyết định.
“Tôi chưa xong đâu,” Harris nói, như thể “sự phục vụ” của bà không chỉ là một loạt các chính sách thất bại đã làm suy yếu nền kinh tế, mở cửa biên giới và khiến tội phạm trở nên táo bạo hơn trên toàn quốc.
BBC:
Vậy về những gì sắp tới dành cho bà—bà viết rất hùng hồn về những khác biệt mà nhiều phụ nữ đã tạo ra trong cuộc đời bà, dù đó là cuộc gặp gỡ với Angela Merkel, hay trải nghiệm lớn lên cùng người mẹ phi thường của mình, hay câu chuyện về hai cháu gái nhỏ của bà, Amara và Lila. Khi nào thì các cháu mới được chứng kiến một người phụ nữ lãnh đạo Nhà Trắng?
Kamala Harris:
Chắc chắn là trong suốt cuộc đời của họ.
BBC:
Có thể là anh không?
Kamala Harris:
Có thể.
BBC:
Bạn đã đưa ra quyết định chưa?
Kamala Harris:
Không, tôi chưa từng.
BBC:
Nhưng trong cuốn sách của mình, bà nói rằng "Tôi chưa xong".
Kamala Harris:
Đúng vậy. Tôi vẫn chưa dừng lại. Tôi đã sống cả sự nghiệp của mình như một cuộc đời phục vụ, và điều đó đã ăn sâu vào máu tôi. Và có rất nhiều cách để phục vụ. Tôi vẫn chưa quyết định mình sẽ làm gì trong tương lai ngoài những gì tôi đang làm hiện tại.
BBC:
Nhưng bà đã nói rất rõ ràng rằng bà có khả năng tái tranh cử Tổng thống. Và theo kinh nghiệm phỏng vấn các chính trị gia của tôi, khi ai đó nói "Tôi chưa xong đâu", nghĩa là họ đang nghiêm túc cân nhắc việc tranh cử. Nhưng khi nhìn vào tỷ lệ cược của các nhà cái, họ xếp bà vào nhóm người ngoài cuộc - thậm chí còn xếp sau cả Dwayne "The Rock" Johnson. Ý tôi là, liệu họ có đánh giá thấp bà không?
Kamala Harris:
Tôi nghĩ có đủ loại thăm dò ý kiến có thể cho bạn biết nhiều điều. Tôi chưa bao giờ nghe thăm dò ý kiến. Nếu tôi nghe thăm dò ý kiến, tôi đã không tranh cử chức vụ đầu tiên hay chức vụ thứ hai. Và chắc chắn tôi đã không ngồi đây trong buổi phỏng vấn này.
NEW: BBC: When are your baby nieces gonna see a woman in charge at the WH?
Chiến dịch kiếm tiền mới nhất của Harris, cuốn sách có tựa đề 107 Ngày, kể lại chiến dịch tranh cử tổng thống ngắn ngủi và thảm họa đến nực cười của bà sau khi những người ủng hộ Joe Biden cuối cùng đã chấm dứt chiến dịch tranh cử "xác sống" của ông. Cuốn sách khẳng định bà không hề có "ý định ngay lập tức" muốn ra tranh cử.
“Tôi sẽ không còn ngồi ở Washington D.C. trong sự hoành tráng của chức vụ nghi lễ nữa. Tôi sẽ ở bên người dân, tại các thị trấn và cộng đồng, nơi tôi có thể lắng nghe ý kiến của họ về cách chúng ta xây dựng lại niềm tin, sự đồng cảm và một chính phủ xứng đáng với lý tưởng của đất nước này”, bà viết.
Trong cuộc phỏng vấn đầy đủ dự kiến phát sóng vào Chủ nhật, Harris dự kiến sẽ phải đối mặt với những câu hỏi về việc liệu bà có hối hận vì đã không thúc giục Biden rút lui sớm hơn hay không. Tuy nhiên, các đoạn clip giới thiệu đã được công bố cho thấy Harris đang làm điều bà giỏi nhất, đó là chỉ trích Donald Trump.
Nhà Trắng không chần chừ mà đáp trả ngay. Người phát ngôn Abigail Jackson đã có phản ứng gay gắt trước tham vọng chính trị mới của Harris.
“Khi Kamala Harris thua cuộc bầu cử áp đảo, bà ấy đáng lẽ phải hiểu ý tôi chứ — người dân Mỹ chẳng quan tâm đến những lời dối trá ngớ ngẩn của bà ấy,” Jackson nói . “Hoặc có lẽ bà ấy đã hiểu ý tôi và đó là lý do tại sao bà ấy tiếp tục công khai những bất bình của mình với các ấn phẩm nước ngoài.”
Hình ảnh nghi Mailisa bị áp giải ở sân bay
Chiều 13/11, mạng xã hội lan truyền bức ảnh được cho là doanh nhân Phan Thị Mai (Mailisa) trong trạng thái bơ phờ tại một khu vực giống sân bay, bên cạnh là lực lượng chức năng.
Hiện cơ quan công an chưa công bố thông tin chính thức về việc bắt giữ hay áp giải bà Mai, tuy nhiên bức ảnh nhanh chóng làm dấy lên tin đồn rằng “Mailisa đã bị bắt” sau loạt động thái kiểm tra, khám xét hệ thống thẩm mỹ viện mang thương hiệu này trên cả nước. Hơn 200 thùng tài liệu rời trụ sở Mailisa Hà Nội
Khoảng 17h20 ngày 13/11, sau gần 7 tiếng làm việc liên tục tại cơ sở Mailisa số 6 Nguyễn Khánh Toàn (Hà Nội), một xe tải được điều đến trước cửa. Dưới sự giám sát của công an, khoảng 10 nam nhân viên mặc đồng phục lần lượt khuân hơn 200 thùng giấy chứa tài liệu, hồ sơ và đồ vật liên quan lên xe.
Trước đó, lực lượng chức năng đã phong tỏa khu vực, không cho người không nhiệm vụ tiếp cận. Cảnh tượng hàng trăm thùng tài liệu được niêm phong, chuyển đi khiến dư luận càng thêm tò mò về quy mô vụ việc. Khám xét đồng loạt nhiều chi nhánh trên cả nước
Cùng khung giờ, công an cũng hoàn tất việc khám xét trụ sở Mailisa tại 86-88-92 Huỳnh Văn Bánh (TP.HCM), thu giữ và niêm phong hai thùng tài liệu đem về phục vụ điều tra.
Theo các nguồn tin tại hiện trường, trong ngày 13/11, lực lượng chức năng đồng loạt có mặt tại nhiều chi nhánh Mailisa ở Đắk Lắk, Cần Thơ, Nghệ An, Đà Nẵng, Nha Trang…, thu giữ thêm nhiều giấy tờ, chứng từ.
Đối với biệt phủ khoảng 4.000 m² của vợ chồng bà Mai – ông Hoàng Kim Khánh tại khu dân cư Thới An (quận 12 cũ, TP.HCM), người dân cho biết từ sáng đã thấy gần 100 cán bộ, chiến sĩ công an và CSCĐ xuất hiện, phong tỏa khu vực, làm việc bên trong nhiều giờ liền. Biệt phủ này vốn nổi tiếng với kiến trúc gỗ quý, hồ cá Koi, sân vườn rộng và thường xuyên là nơi tụ họp dàn siêu xe trăm tỷ. Bộ Công an mở rộng điều tra hoạt động mỹ phẩm và tài chính
Theo thông tin ban đầu, Bộ Công an đang mở rộng điều tra hoạt động kinh doanh mỹ phẩm và dòng tiền liên quan đến hệ thống thẩm mỹ viện Mailisa.
Trước đó, trên mạng xã hội từng có nhiều phản ánh của khách hàng cho rằng một số sản phẩm do Mailisa phân phối có giá gốc chỉ vài chục nghìn, nhưng được bán ra thị trường với giá lên tới hàng triệu đồng, chất lượng không tương xứng với quảng cáo.
Hiện cơ quan chức năng chưa công bố kết luận hay tội danh cụ thể, song việc thu giữ lượng lớn hồ sơ, tài liệu cho thấy phạm vi điều tra có thể rất rộng, bao gồm cả hoạt động kinh doanh mỹ phẩm lẫn tài chính của toàn bộ hệ thống. Hôn nhân phía sau “đế chế” Mailisa
Song song với diễn biến pháp lý, báo chí và cộng đồng mạng cũng “đào lại” câu chuyện đời tư của chủ chuỗi thẩm mỹ viện.
Theo nhiều bài viết trước đây, bà Phan Thị Mai từng trải qua một cuộc hôn nhân đầu không trọn vẹn, một mình nuôi hai con trai. Sau đó, bà gặp ông Hoàng Kim Khánh, nên duyên vợ chồng, có thêm hai người con và cùng nhau xây dựng nên thương hiệu Mailisa.
Trong các buổi chia sẻ, bà Mai thường nói về triết lý làm vợ, làm mẹ: phụ nữ cần biết điều chỉnh cảm xúc, “chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ cho qua”, không để tâm trạng tiêu cực kéo dài, không phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc của chồng hay người xung quanh. Bà cho rằng phụ nữ muốn giữ hôn nhân thì nên giữ sự bình an, tôn trọng và sẻ chia, thay vì chỉ dựa vào tiền bạc hay kiểm soát đối phương.
Những lời khuyên từng được xem là “bí quyết giữ chồng” nay được đặt trong bối cảnh mới, khi hình ảnh gia đình hạnh phúc, biệt phủ xa hoa và dàn siêu xe của vợ chồng Mailisa đang bị soi kỹ hơn bao giờ hết. Đế chế thẩm mỹ từng nhiều lần dính sai phạm
Mailisa là một trong những thương hiệu thẩm mỹ có độ phủ lớn nhất hiện nay, với 17 chi nhánh, tập trung chủ yếu ở các đô thị lớn, quảng bá mạnh các dịch vụ trị nám, tàn nhang, phun xăm thẩm mỹ, chăm sóc da…
Tuy nhiên, hệ thống này không phải lần đầu vướng bê bối pháp lý:
Đầu năm 2023, Sở Y tế Bình Dương xử phạt một cơ sở Mailisa vì sử dụng thiết bị chiếu tia can thiệp vào cơ thể khi chưa đủ điều kiện.
Tháng 1/2024, Sở Y tế TP.HCM tiếp tục xử phạt Công ty TNHH Mailisa 160 triệu đồng, đình chỉ hoạt động 18 tháng trong lĩnh vực chăm sóc da do cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh khi chưa có giấy phép và quảng cáo vượt phạm vi được cấp phép.
Dù doanh nghiệp khẳng định đã tạm ngưng để khắc phục, hoàn thiện hồ sơ pháp lý, các vụ xử phạt này vẫn là “vết gợn” khó xoá khi nhìn lại quá trình phát triển như “vũ bão” của Mailisa những năm gần đây. Dư luận chờ thông báo chính thức
Việc lực lượng chức năng xuất hiện dày đặc tại biệt phủ và hàng loạt chi nhánh Mailisa, kèm hình ảnh nghi vấn bà Phan Thị Mai bị áp giải, đang khiến cái tên Mailisa trở thành tâm điểm mạng xã hội.
Vụ Mailisa chắc chắn sẽ còn nhiều diễn biến mới trong thời gian tới, và dư luận đang chờ đợi một câu trả lời rõ ràng từ Bộ Công an về những nghi vấn xoay quanh “đế chế thẩm mỹ” đình đám này.
Trong nhiều thập niên, cộng đồng hải ngoại xem sân khấu ca nhạc như một “không gian tự do” – nơi nghệ sĩ có thể nói lên quan điểm, chia sẻ ký ức lịch sử và thể hiện lập trường rõ ràng. Nhưng vài năm gần đây, xu hướng nổi bật là im lặng: các trung tâm lớn như Thuý Nga (Paris By Night) và nhiều ca sĩ – MC tránh phát ngôn chống Cộng, thậm chí né hoàn toàn các chủ đề chính trị. Vì sao? Bài viết này phân tích cặn kẽ những động lực kinh tế – pháp lý – truyền thông đứng sau sự chuyển dịch ấy. 1) Lý do số 1: Nhu cầu trở về Việt Nam biểu diễn để kiếm sống
Thị trường giải trí trong nước hiện lớn hơn, trẻ hơn và chi trả tốt hơn nhiều mảng hải ngoại đã bão hoà. Việc “về Việt Nam hát” mở ra:
Lịch diễn dày, cát-xê ổn định, thương vụ quảng cáo – tài trợ – sự kiện doanh nghiệp.
Dòng tiền từ show trực tiếp, hợp đồng TV, nền tảng số, gala cuối năm, lễ hội tỉnh thành.
Nhưng đi kèm là rủi ro bị từ chối cấp phép, rút chương trình, hủy hợp đồng nếu nghệ sĩ bộc lộ quan điểm trái ý chính quyền. Chỉ một phát biểu “sai bước” có thể dẫn đến:
Bị hoãn hoặc cấm biểu diễn, không được cấp giấy phép tổ chức.
Đối tác trong nước “né” vì sợ liên luỵ.
Gia đình, người thân tại Việt Nam chịu áp lực.
Hệ quả: nghệ sĩ tự giác “khóa miệng” như một bảo hiểm nghề nghiệp.
2) Lý do số 2: Trật tự địa – kinh tế mới và “sự yên lặng” của phương Tây
Mỹ, EU và nhiều quốc gia đang tăng cường quan hệ làm ăn – an ninh với Hà Nội. Khi lợi ích chiến lược – kinh tế trùng khớp, ưu tiên ngoại giao là “giảm xung đột, tăng hợp tác”. Điều đó kéo theo:
Chính khách, doanh nghiệp, tổ chức văn hoá phương Tây hạn chế “điểm nhiệt” nhân quyền trên truyền thông đại chúng.
Môi trường bảo trợ công khai cho nghệ sĩ phát ngôn gay gắt thu hẹp.
Nhà tài trợ, hãng thu âm, nền tảng phân phối… không muốn dính vào tranh cãi có thể ảnh hưởng giấy phép, thị trường, chuỗi cung ứng.
Khi cái ô bảo vệ mềm đi, nghệ sĩ càng không muốn đứng một mình trước rủi ro.
3) Sức ép pháp lý – hành chính: visa, giấy phép, danh sách đen
Việc biểu diễn ở Việt Nam phụ thuộc giấy phép, còn đi lại phụ thuộc visa/xuất nhập cảnh. Cơ chế này tạo “điểm siết” hữu hiệu:
Lời nói “quá đà” có thể khiến hồ sơ biểu diễn bị kéo dài, yêu cầu giải trình.
Nhà tổ chức Việt Nam né ký hợp đồng với ai bị coi là “nhạy cảm”.
Các hoạt động thương mại (quảng cáo, hợp tác đài, livestream thu phí…) cần thêm tầng phê duyệt.
4) Kinh tế nền tảng: YouTube/TikTok và bài toán CPM từ người xem Việt
Sau thời kỳ DVD, nguồn thu chuyển mạnh sang nền tảng số. Lượt xem lớn ở Việt Nam và trong khu vực giúp tổng doanh thu đáng kể, dù CPM không bằng Mỹ – Âu. Song các nền tảng:
Áp dụng quy tắc “trung lập rủi ro” để giữ thị trường; nội dung chính trị dễ bị gắn cờ, hạn chế hiển thị, mất monetization.
Tuân thủ yêu cầu gỡ nội dung từ chính phủ sở tại theo khung pháp lý địa phương.
Nghệ sĩ hiểu rằng một phát biểu nhạy cảm có thể “đốt” cả kênh.
5) Nhà tài trợ và thương hiệu: tiền không thích rủi ro
Ngân sách biểu diễn – ghi hình – liveshow hiện dựa nhiều vào tài trợ. Thương hiệu lớn ưu tiên “an toàn danh tiếng”:
Tránh gắn tên với ca sĩ hay chương trình có màu tranh luận chính trị.
Điều khoản hợp đồng thường kèm ràng buộc hình ảnh, yêu cầu “không phát ngôn gây tranh cãi”.
Với bên tổ chức, một status “bão mạng” có thể kéo sập mô hình doanh thu.
6) Thay đổi nhân khẩu học khán giả: thế hệ mới “giải trí là giải trí”
Khán giả trẻ tiêu thụ ngắn, nhanh, ít quan tâm diễn ngôn chính trị trong đêm nhạc. Họ ưu tiên: chất lượng live, vũ đạo, âm thanh, bối cảnh sân khấu, viral clip. Động lực thương mại vì thế đẩy nhà sản xuất vào mô hình “phi chính trị hoá” để tối ưu tiếp cận đại chúng.
7) Ràng buộc gia đình – tài sản – dự án tại Việt Nam
Nghệ sĩ có người thân, tài sản, dự án kinh doanh trong nước. Các “điểm neo” này khiến nhiều người tự giác giữ lời:
Tránh phát ngôn khiến thân nhân bị soi xét.
Bảo vệ đầu tư dài hạn (bất động sản, studio, công ty tổ chức sự kiện…).
8) Hệ sinh thái tổ chức show: đối tác, phòng trà, bầu show trong nước
Chuỗi giá trị biểu diễn phụ thuộc: địa điểm (giấy phép PCCC – an ninh), bầu show (giấy phép tổ chức), truyền hình – đài số (slot phát sóng), hãng vé, nền tảng livestream bán vé. Bất kỳ mắt xích nào “chùn tay” vì phát ngôn của nghệ sĩ, toàn bộ tour có thể đổ bể.
9) Cộng đồng hải ngoại đã phân mảnh và bão hoà
Sức mua vé và DVD hải ngoại giảm so với đỉnh cao trước kia. Làn sóng di cư mới thì thị hiếu đa dạng, còn lớp khán giả cũ thu hẹp. Để duy trì quy mô sản xuất (ban nhạc, dancer, dàn dựng, bản quyền), nhà sản xuất phải “mở cửa” sang thị trường Việt Nam và Châu Á – đồng nghĩa chấp nhận luật chơi.
10) Rủi ro kiện tụng – tẩy chay – bão mạng đa hướng
Không chỉ rủi ro chính trị, mà còn rủi ro xã hội:
Cộng đồng hai chiều (ủng hộ/ phản đối) có thể tẩy chay, report, làm mất hợp đồng.
Doanh nghiệp tài trợ sợ khủng hoảng truyền thông.
Nghệ sĩ “im lặng” là cách né đòn từ cả hai phía.
11) Chiến lược thương hiệu: “Sạch”, “đại chúng”, và bền vững
Các trung tâm như Thuý Nga định vị vào âm nhạc – hoài niệm – kỹ nghệ sân khấu. Khi chuyển trọng tâm sang nền tảng số và hợp tác quốc tế, họ ưu tiên “sạch rủi ro” để:
Giữ quan hệ với địa điểm, nhà tài trợ, nền tảng trong nhiều năm.
12) Tâm lý nghề nghiệp: nghệ sĩ muốn hát hơn là tranh luận
Rất nhiều ca sĩ chọn tập trung chuyên môn – luyện thanh, dàn dựng, sản phẩm – thay vì “đấu khẩu”. Trong bối cảnh nhạy cảm, họ xem im lặng là một kỹ năng sinh tồn để tiếp tục làm nghề, trả lương cho ê-kíp, và giữ lịch diễn thông suốt.
13) “Thoả thuận xã hội” mới của showbiz Việt – hải ngoại
Tóm lại, sự im lặng hiện là kết quả của một “thoả thuận ngầm”:
Doanh thu, thị trường, nhà tài trợ và nền tảng số yêu cầu nội dung không gây xung đột.
Cơ chế cấp phép – xuất nhập cảnh tạo bộ lọc hành vi.
Môi trường ngoại giao ưu tiên hợp tác khiến “dòng suối bảo trợ” cho các phát ngôn gay gắt cạn dần.
14) Hệ quả cho cộng đồng và văn hoá tranh luận
Mặt tích cực: ít va chạm, sản xuất giải trí trơn tru, nghệ sĩ tập trung chất lượng biểu diễn. Mặt hạn chế:
Không gian thảo luận lịch sử – dân chủ trong sinh hoạt văn hoá đại chúng bị thu hẹp.
Thế hệ trẻ thiếu các “tiếng nói nghệ sĩ công dân” làm mẫu mực đối thoại.
Cộng đồng hải ngoại dễ rơi vào cảm giác hụt hẫng trước những giá trị từng là bản sắc.
Không chỉ là sợ hãi, mà là bài toán sống còn
Việc nghệ sĩ, trung tâm hải ngoại – kể cả Paris By Night – hạn chế phát ngôn chống Cộng không đơn thuần là “sợ”, mà là kết quả của một ma trận động lực: thị trường trong nước, khung pháp lý, nền tảng số, nhà tài trợ, bối cảnh ngoại giao và chiến lược thương hiệu dài hạn. Khi “miếng bánh” nằm trong biên giới Việt Nam và chuỗi cung ứng giải trí đi qua những cánh cổng kiểm soát, sự im lặng trở thành một lựa chọn thực dụng để bảo toàn.
Cứ nghe cái clip ông Nguyễn Ngọc lập nói “ Việt Nam Cộng Hòa như con cặc’ và “ Hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa không bằng hậu môn của Việt Cộng”...Những câu nói này nghe tục tởm quá, tôi định bỏ qua, định không nhắc lại cái con người có tâm hồn tục tĩu, ăn nóí không có văn hóa, không lễ độ của ông ta.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì Nguyễn Ngọc Lập là một đồng môn của tôi xuất thân từ Trường Bộ Binh Thủ Đức nơi đào tạo những sĩ quan ưu tú của quân đội Việt Nam Cộng Hòa.
Tất cả sinh viên được vào học đây ai cũng bắt buộc ít nhất là bằng tú tài phần thứ nhất , cũng có người có bằng cử nhân, tiến sĩ. Có nghĩa ai cũng có văn hóa, được giáo dục kỹ lưỡng ngoài đời. Đại đa số những sĩ quan chúng tôi, ít ai chửi thề khi phát ngôn. Tôi rất buồn vì Nguyễn Ngọc Lập là một hạt lúa lép.
Nguyễn Ngọc Lập nhục mạ Việt Nam Cộng Hòa như con cặc là một lời nói phản bội. Năm 1954, ông bà, cha mẹ của Nguyễn Ngọc Lập đem Lập và gia đình theo Tàu Há Mồm vào nam trốn Cộng Sản. Lập và ông bà, cha mẹ Lập nhờ Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm giúp đỡ, che chở, lo cho chỗ ở, nuôi ăn từ 1954 đến năm 1960 khi gia đình Lập tạm ổn định, có công ăn việc làm tự túc được , chính phủ Ngô Đình Diệm mới giang ra, cho gia đình Lập tự bay nhảy tự sinh sống. Nếu không có Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm thì chắc gia đình Lập có thể chết đói nơi xứ lạ, quê người. Nếu không là Việt Nam Cộng Hòa liệu Lập có được học lên trung học, đại học như Lập đã đạt được?
Năm 1975 khi miền nam bị Cộng Sản cướp, Nguyễn Ngọc Lập bị Cộng Sản bắt đi tù. Sau khi đi tù về, nếu không nhờ có lý lịch là sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa , chính phủ Mỹ đâu cho phép Nguyễn Ngọc Lập sang tị nạn Cộng Sản ở đây để được hưởng cơm no, áo ấm, cuộc sống sung sướng tiện nghi như bây giờ. Như thế, Nguyễn Ngọc Lập phải là kẻ không chỉ dùng từ ngữ mang ơn mà phải dùng từ ngữ đội ơn Việt Nam Cộng Hòa mới đúng.
Có lúc Nguyễn Ngọc Lập nói một cách sai quấy rằng : Việt Nam Cộng Hòa là tay sai của Mỹ. Lập đã quàng xiên hay nghe lời tuyên truyền của Việt Cộng nên đã ăn nói khùng điên như thế. Nếu Việt Nam Cộng Hòa là tay sai của Mỹ thì Tổng Thống nền Đệ nhất Cộng Hòa Ngô Đình Diệm đã ngoan ngoãn tuân theo lời Mỹ, đâu đến nỗi Mỹ thuê người giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Nếu Việt Nam Cộng Hòa là chế độ bù nhìn của Mỹ thì đâu đến nỗi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã bị Mỹ dọa giết, dọa đảo chánh, dọa cúp viện trợ vũ khí, gạo cơm và cũng vì Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không vâng lời Mỹ nên cuối cùng Mỹ cúp viện trợ làm Việt Nam Cộng Hòa phải sụp đổ vào năm 1975 và Việt Cộng đã cướp được.
Thưa ông Nguyễn Ngọc Lập. nếu ông đã từng đọc, từng học thế chiến quốc thời Xuân Thu ông đã biết thế hoành, thế tung của bên Tàu thời ấy như thế nào. Thế giới ngày nay cũng thế thôi, không một quốc gia nào, nhất là những nước nhược tiểu không ai có độc lập cả. Chữ độc lập, tự do, hạnh phúc trong tiêu đề của Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam hôm nay chỉ là tuyên truyền mà thôi. Làm sao có độc lập được ? Những nước nhỏ 3 như Việt Nam, Lào,Kampuchia thì bao giờ cũng phải liên kết , dựa vào một nước đàn anh, một cường quốc nào đó để tự sống và phát triển. Miền bắc của Hồ Chí Minh dựa vào Nga, Tàu thì miền nam phải dựa vào Mỹ. Dựa vào đâu có thể làm cho dân giàu, nước mạnh, có thể tiến lên cùng năm châu bốn bể là vị lãnh tụ đó khôn ngoan. Ông thừa biết nhờ Mỹ mà Nam Hàn, Đức trở thành những nước hùng cường bây giờ. Còn miền Bắc Việt Nam chỉ có củ sắn và Bắc Triều Tiên dân chúng bây giờ có nơi dân chúng phải ăn vỏ cây để sống đó ông Lập ạ !
Ông nhục mạ Hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa thua hậu môn Việt Cộng. Đó cũng là một ngoa ngữ, một lối nói hàm hồ, thiếu giáo dục , dơ bẩn . . Ông biết hiện nay hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa là tướng lãnh, khoa học gia, là bác học, tiến sĩ, bác sĩ, luật sư khắp mọi nơi trên nước Mỹ, nhất là tại little Saigon, Quận Cam của California này, trên các đường phố Bolsa, Westminster, Brookhurst, McFadden, Edinger, Garden Grove…những bảng hiệu văn phòng bác sĩ, luật sư, dược sĩ giăng đầy khắp lối khiến người Mỹ bản xứ và các chủng tộc khác ngạc nhiên hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa tài ba.. Một mai, nước Việt Nam không còn Cộng Sản, đám con cháu Việt Nam Cộng Hòa sẽ về xây dựng một Việt Nam hùng cường chỉ trong một thời khắc nhanh chóng.
Ông Nguyễn Ngọc Lập ơi, ông là một người vô ơn, bất trung, bất nghĩa. Những ai sống trong cuộc đời này mà bất ơn, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu là sẽ bị đào thải , trời đất, Phật Chúa cũng không dung tha đâu ông Lập ạ.
Tôi khuyên ông hãy mau mau sám hối tội lỗi ông đã tạo ra để đời ông có được tấm lòng hoan hỉ, an vui trước cuộc đời.
Quý Lê.
Ngày 20/10/2025, truyền thông Hàn Quốc đưa tin: Bộ Quốc phòng Hàn Quốc đã triệu tập tùy viên quân sự của Đại sứ quán Việt Nam tại Seoul để kháng nghị chính thức về hành vi bị cáo buộc quấy rối tình dục của một Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam trong chuyến công tác dự Đối thoại Quốc phòng Seoul 2025 (SDD 2025) hồi tháng 9.
Sự cố được cho là xảy ra tại một tiệc bên lề SDD, khi vị quan chức Việt Nam tiếp cận, đụng chạm không phù hợp và buông lời khiếm nhã với một nữ công chức Hàn Quốc.
Theo phía Hàn Quốc, đây là phản ánh nghiêm khắc, đề nghị Việt Nam ngăn ngừa tái diễn và làm rõ.
Danh tính và lịch trình được suy đoán
Bản tin phía Hàn không nêu tên. Truyền thông và mạng xã hội tại Việt Nam đối chiếu lịch trình công khai cho rằng người bị nhắc đến trùng khớp với Thượng tướng Hoàng Xuân Chiến, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng – trưởng đoàn Việt Nam dự SDD 2025.
Phản ứng của hai phía
Phía Hàn Quốc: ngoài việc triệu tập tùy viên quân sự Việt Nam, đại diện Bộ Quốc phòng nhấn mạnh đã thực hiện biện pháp phù hợp theo quy trình, bảo vệ danh tính nạn nhân, và không công bố chi tiết.
Phía Việt Nam: chưa có thông cáo chi tiết, truyền thông nhà nước mới dừng ở mức thông tin hoạt động đối ngoại của đoàn Việt Nam tại SDD.
Khung pháp lý & thông lệ ngoại giao
Hành vi quấy rối tình dục trong môi trường công vụ ở Hàn Quốc có thể dẫn tới xử lý hình sự/ kỷ luật theo luật sở tại.
Với nhân viên ngoại giao/quan chức tham dự sự kiện chính thức, vấn đề miễn trừ ngoại giao và xử lý nội bộ của nước cử đi thường được kích hoạt; các bên trao đổi qua kênh ngoại giao để bảo đảm quan hệ song phương lẫn tôn trọng pháp luật.
Tác động đối ngoại
Vụ việc tạo dư chấn dư luận vì SDD là diễn đàn an ninh quan trọng của khu vực.
Nếu không xử lý minh bạch, uy tín của cơ quan chủ quản và hình ảnh quốc gia có thể bị ảnh hưởng, đặc biệt trong các tiếp xúc quốc phòng và hòa bình gìn giữ LHQ – lĩnh vực mà Việt Nam thời gian qua tích cực tham gia.
Tranh luận trong dư luận Việt Nam
Góc nhìn đòi hỏi kỷ luật nghiêm: Quan chức cấp cao cần chuẩn mực tuyệt đối nơi công cộng; mọi hành vi bị cáo buộc phải được điều tra độc lập, công khai kết quả và xử lý trách nhiệm (kể cả xin lỗi, cách chức, kỷ luật Đảng/quân đội) nếu vi phạm.
Góc nhìn “thông cảm” nghiệp vụ: Có ý kiến cho rằng cán bộ ít đi công tác nước ngoài có thể thiếu thuần thục nghi lễ; tuy nhiên, với cương vị Thứ trưởng, chuẩn mực hành vi vẫn là yêu cầu tối thiểu và không thể biện minh nếu có sai phạm.
Điều công chúng chờ đợi không phải những lời phủ nhận hay bào chữa, mà là quy trình điều tra rõ ràng, quyết định dứt khoát.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.