Thiệt t́nh hồi nhỏ tôi không hề nghĩ ông ngoại tôi có... bồ. Sau này lớn lên tôi mới biết người mà tôi gọi là bà Ba Thủ Thiêm không phải là chị em họ với bà ngoại tôi, mà bà Ba chính là bồ của ông ngoại tôi.
Nghe bà ngoại kể lại, có một thời gian vào khoảng năm 1958, ông ngoại lên Sài G̣n làm thông ngôn tiếng Pháp cho một hăng Tây. Ông ngoại mướn một căn nhà trong Chợ Đũi ở trọ để đi làm. Một bữa bà ngoại đón xe đ̣ từ Bà Rịa lên Sài G̣n thăm ông ngoại, khi vào nhà trọ, bà ngoại nh́n thấy ông ngoại và bà Ba đang ở trong căn nhà đó. Không biết lúc đó ông ngoại giải thích ra sao, mà bà ngoại không có nổi cơn ghen, c̣n rủ bà Ba về nhà tôi ở Bà Rịa chơi vài ngày nữa.
Nhà bà Ba bên Thủ Thiêm, tôi c̣n nhớ có đi qua một cây cầu ván bắt qua một con rạch, nhiều cây dừa nước mọc hai bên, dưới rạch có nhiều con c̣ng. Bà Ba có một người con gái tên là Mỹ với người chồng đă mất mà tôi gọi là d́ Mỹ. Mẹ và 2 cậu tôi kêu bà Ba bằng d́ Ba, c̣n d́ Mỹ gọi ông ngoại tôi là cậu Tám. Người lớn nói cho tôi biết rằng bà Ba là em họ của bà ngoại tôi Lúc đó tôi chừng 5,6 tuổi nên đâu có biết ǵ, lại thấy bà Ba cũng có nét giống bà ngoại nên tôi tin như vậy. Mà ngộ một điều, cả nhà tôi từ nhỏ tới lớn, ai cũng đều thương mến bà Ba.
Sau khi bà ngoại nh́n thấy bà Ba và ông ngoại trong căn nhà thuê ở Chợ Đũi, bà ngoại kêu ông ngoại trở về Bà Rịa làm việc. Sau đó, cứ vài tháng, bà Ba lại xuống Bà Rịa thăm ông ngoại, ở nhà tôi chơi vài bữa mới trở về Thủ Thiêm. Mỗi lần xuống Bà Rịa, bà Ba đều mua chục ổ bánh ḿ Sài G̣n và hai con vịt quay mang xuống cho cả nhà cùng ăn. Buổi tối bà Ba thường kế chuyện đời xưa và chơi xích đu tiên với tôi nên tôi rất mến bà Ba. Dần dần bà Ba trở thành một người rất thân thiết với gia đ́nh tôi. Mẹ và hai cậu tôi có dịp lên Sài G̣n đều qua Thủ Thiêm thăm bà Ba, có dắt tôi theo nữa. Mọi người trong gia đ́nh mặc nhiên xem bà ba là một người thân thích. Cậu Hai và cậu Tư tôi khi chuyển lên Sài G̣n làm việc cũng thường qua Thủ Thiêm thăm bà Ba.
Mỗi năm, hễ vào những ngày giáp tết là bà Ba dắt con gái bà là d́ Mỹ xuống Bà Rịa ăn tết với gia đ́nh tôi. Buổi tối bà ngoại và bà Ba thường ngồi gọt củ kiệu hoặc gói bánh tét, c̣n d́ Mỹ cùng mẹ tôi đi chợ tết. Cuộc sống gia đ́nh tôi lúc đó thật đầm ấm, vui vẻ.
Lúc ông ngoại mất, bà Ba Thủ Thiêm có xuống Bà Rịa đưa tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng. H́nh ảnh hai bà cùng ngồi khóc bên quan tài ông ngoại làm tôi thật cảm động. Sau khi ông ngoại mất, thỉnh thoảng bà Ba vẫn xuống Bà Rịa ở chơi với bà ngoại tôi vài bữa, hai bà quư mến nhau như hai người bạn tri kỷ.
Sau này tôi có hỏi bà ngoại lúc ông ngoại quen với bà Ba Thủ Thiêm, bà ngoại có ghen không? Bà ngoại tôi trả lời : “Đàn bà nào mà hổng ghen con, nhưng ông ngoại con cả đời mần việc cực khổ thấy thương, ngoại muốn cho ổng vui, với lại d́ Ba Thủ Thiêm cũng là người tử tế”.
Th́ ra bà ngoại có ghen, nhưng để trong bụng v́ thương ông ngoại và con cháu. Bà ngoại tôi thiệt hiền từ và nhân hậu, ḷng thương yêu của bà lớn hơn ḷng hờn ghen. Nhờ vậy gia đ́nh tôi thật êm ấm, hạnh phúc.
Bây giờ ông ngoại, bà ngoại và bà Ba Thủ Thiêm đă về thế giới bên kia, không biết cả 3 người họ có gặp lại nhau và vui vẻ như lúc c̣n sống không?
Đó là chuyện của ngày xưa, thời nay không có vậy nữa đâu. Đọc xong xin quư vị đừng trách ông ngoại tôi tội nghiệp.
(H́nh chụp năm 1969, ông ngoại tôi mặc áo vest đen, tôi và em tôi đứng trước)
VietBF@sưu tập