Khi vụ tạt axít xảy ra, bà Trần Lệ Xuân đang ở nước ngoài, nhưng cũng  biết được vụ việc qua báo chí. Một tuần lễ sau bà về tới Sài Gòn, việc  đầu tiên là bà chỉ đạo Nha An ninh phải vào cuộc, xử thật nặng những kẻ  gây ra tội ác.
     Đích thân Trần Lệ Xuân cũng tới thăm Cẩm Nhung, rồi thu xếp đưa cô đi  nước ngoài chữa trị, nhưng tất cả đều vô ích, không gì có thể cứu vớt  cuộc đời cô vũ nữ.
 Cả Sài Gòn hồi hộp theo dõi
 Không chỉ ra lệnh bắt xử những kẻ tạt axít, bà Lệ Xuân còn chỉ đạo  cho ngừng hoạt động tất cả các vũ trường, vì theo bà đó là nguồn gốc của  ăn chơi sa đọa, tan nát gia đình và tội ác.
 Bà ra lệnh cho kiểm tra tất cả các tướng tá Sài Gòn xem ai có vợ nhỏ  phải kỷ luật, hạ cấp hoặc loại khỏi quân đội. Sài Gòn vốn sôi động về  đêm, những ngày sau đó trở nên đìu hiu khi mà hàng trăm vũ trường nhộn  nhịp phải đóng cửa theo lệnh của bà cố vấn.
 Các tướng tá Sài Gòn thì khỏi phải nói, chạy lo đủ kiểu để không bị  phát hiện là có vợ nhỏ. Sau giờ làm việc, các đấng phu quân ở Sài Gòn  chạy thẳng về nhà với vợ con, để cô vợ không nổi hứng tố cáo với bà cố  vấn là chồng mình đã có vợ nhỏ thì sự nghiệp nhà binh coi như đổ sông đổ  biển.
 
 Trần Lệ Xuân trả lời phỏng vấn ở sân bay Tân Sơn Nhất. 
 Con đường công danh, sự nghiệp của Thức “công binh” cũng bỗng chốc  chấm hết, bao nhiêu bổng lộc trong ngành xây dựng công trình quân sự  bỗng chốc mất trắng, ông bị buộc phải giải ngũ, trở về làm dân. 
 Một phiên tòa xét xử vụ tạt axít đã được gấp rút mở sau đó gần 3  tháng. Bà Năm Ra đô và tên du đãng tạt axít bị tuyên phạt mỗi người 20  năm tù, một tên đồng bọn khác bị phạt 15 năm tù. 
 Thế nhưng, chỉ vài tuần sau, khi vụ án còn đang bị kháng cáo, thì chế  độ Ngô Đình Diệm đã bất ngờ sụp đổ với cái chết của 2 anh em nhà họ  Ngô, bà Lệ Xuân phải sống lưu vong.
 Chính trường Sài Gòn sau cái chết của anh em nhà họ Ngô đã rối ren  suốt mấy năm trời, không ai quan tâm đến vụ tạt axít cô vũ nữ Cẩm Nhung.  Không thấy nền “đệ nhị cộng hòa” của Nguyễn Văn Thiệu đưa ra xét xử. 
 Sau đó vợ chồng Thức “công binh” đã chia tay nhau, người chồng về quê  sống ẩn dật, còn bà Năm Ra đô thì gửi thân nơi cửa Phật, có lẽ bà muốn  nhờ cửa Phật từ bi gột rửa tội lỗi khủng khiếp mà bà đã gây ra.
 Lại nói về Cẩm Nhung, ca axít đậm đặc đã phá hủy toàn bộ khuôn mặt  của cô vũ nữ, đôi mắt của nạn nhân cũng bị phỏng rất nặng. Các bệnh viện  ở Sài Gòn đều bó tay, chỉ có thể cứu được mạng sống của Cẩm Nhung, còn  đôi mắt, khuôn mặt thì không thể cứu chữa.
 Bà Trần Lệ Xuân đã đích thân đến bệnh viện thăm nạn nhân, trực tiếp  nghe các bác sĩ trình bày tình trạng thương tật. Sau đó, vợ chồng bà  Trần Lệ Xuân đã chỉ đạo cho Đại sứ quán Việt Nam Cộng hòa ở Nhật Bản thu  xếp đón Cẩm Nhung qua Nhật Bản chữa trị thương tật.
 Một ngày cuối tháng 9.1963, Cẩm Nhung được đưa lên máy bay sang Nhật  Bản. Thế nhưng, nền y học của Nhật Bản cũng phải chịu thua, không thể  phục hồi dung nhan và đôi mắt cô vũ nữ. Hai tháng sau, Cẩm Nhung trở về  nước, lúc Sài Gòn đã đổi chủ. Bà Trần Lệ Xuân từng hứa “bảo bọc trọn  đời” cho Cẩm Nhung giờ đã sống lưu vong ở nước ngoài.
 Trả thù đời
 Từ đỉnh cao danh vọng bỗng chốc rơi xuống tận cùng địa ngục, Cẩm  Nhung trong đau khổ tuyệt vọng, đã lao vào đập phá, uống rượu, hút  thuốc... Để “trả thù đời”, Cẩm Nhung sẵn sàng ngã vào lòng của bất cứ  người đàn ông nào, không cần tiền bạc hay điều kiện gì. 
 Thế nhưng, với khuôn mặt cháy xám, thẹo lồi lõm như ác quỷ, cặp mắt  mờ đục lồi ra ngoài như mắt ếch, không có người đàn ông tỉnh táo nào đủ  can đảm làm tình nhân của cô.
 Chán chường, tức giận, Cẩm Nhung càng lặn ngụp trong rượu chè. Mẹ của  Cẩm Nhung vì buồn phiền mà sinh bệnh, rồi qua đời cuối năm 1964.
 Cẩm Nhung càng lao sâu vào cuộc nghiện ngập cho quên đời, tài sản sau  mấy năm kiếm được trong các vũ trường và cặp bồ với hàng tá nhân tình  là sĩ quan, giờ cô tha hồ đập phá. 
 Bao nhiêu món đồ quý giá của cô cứ lần lượt ra đi, ban đầu là chiếc  xe máy loại mới nhập cảng của Nhật Bản, sau đến các loại nữ trang, hột  xoàn, vòng vàng... Cuối cùng, Cẩm Nhung bán nốt căn nhà với giá gần 200  lượng vàng để có tiền tiêu xài, cô và bà vú Sọ phải thuê nhà ở trọ.
 Số tiền bán nhà rồi cũng cạn dần, ngày cô không còn đủ tiền để trả  tiền thuê nhà cũng là ngày bà vú Sọ trung thành đổ bệnh nặng, không tiền  chạy chữa, nên đã qua đời. Còn lại một mình không nơi nương tựa, không  nghề nghiệp, đôi mắt mù lòa, cô vũ nữ lừng danh một thời chỉ còn biết đi  ăn mày.
 Ban đầu, Cẩm Nhung đi ăn xin trước chợ Bến Thành vào dịp tết năm  1969. Cô ngồi bên vệ đường, trên ngực đeo bức ảnh cô chụp chung với  trung tá Trần Ngọc Thức, tay chìa ra xin lòng thương hại của người đi  đường. Ban đầu người ta kéo tới xem Cẩm Nhung rất đông, cho tiền cô cũng  nhiều. Có tiền, Cẩm Nhung tiếp tục nghiện ngập, đập phá.
 Càng về sau, người Sài Gòn càng bớt cảm động về chuyện ăn xin của cô  vũ nữ, càng ít cho tiền. Không thể ngồi xin một chỗ, Cẩm Nhung cầm gậy  dò đường đi xin dọc theo đại lộ Lê Lợi, đường Tự Do, những lối đi một  thời in dấu chân cô từ nhà tới vũ trường Kim Sơn. 
 Sau đó, Cẩm Nhung phải rời khỏi khu vực trung tâm Sài Gòn, đến chợ  Bình Tây, chợ Bà Chiểu, cuối cùng là ngã tư Trần Quốc Thảo - Lý Chính  Thắng, trước khi cô âm thầm rời Sài Gòn hoa lệ để về miền Tây xa xôi ăn  xin trên bến phà Mỹ Thuận.
 Ngày ấy, khi đã mù lòa, xấu xí, phải ra đường ăn xin kiếm sống, Cẩm  Nhung nhờ người quen phóng to tấm ảnh cô chụp với người tình trung tá  công binh Trần Ngọc Thức để đeo trước ngực, vừa để thiên hạ xót thương  mà bố thí, vừa để “trả thù đời” đối với kẻ đã tệ bạc bỏ mặc cô đau đớn,  bệnh tật, nghèo khó mà không một lời hỏi han, thăm viếng. 
 Ban đầu, sau khi Cẩm Nhung mang tấm ảnh mình và tay trung tá rất đẹp  đôi trước ngực, mấy ngày sau có người lạ tới năn nỉ cô đừng trương tấm  hình ấy ra nữa, bù lại họ cho cô số tiền kha khá.
 Cẩm Nhung không chịu, họ cũng giật đại tấm ảnh, xong để lại trong ca  ăn xin của cô một số tiền. Không chịu thua, Cẩm Nhung lại nhờ người thân  phóng tấm ảnh khác để đeo, và lại bị họ giật. Sau đó, không chỉ bị giật  hình ảnh, mà cô còn bị đánh đập gây thương tích, chỉ vì chuyện ôm tấm  hình chụp chung với người tình cũ đi ăn xin khắp Sài Gòn.
 Không sống được ở Sài Gòn, Cẩm Nhung âm thầm tìm ra bến xe Miền Tây  để lên xe đò về bến phà Mỹ Thuận kiếm sống, vẫn với cái cách ngồi bên lề  đường ăn xin, ngực treo tấm ảnh năm nào.
 Tại đây, cô cũng bị người lạ giật tấm ảnh. Không chỉ vậy, ai đó đã  nhân lúc cô đi ăn xin đã lẻn vào chỗ ở trọ, lục tung đồ đạc của cô, lấy  đi tất cả hình ảnh cô chụp chung với người tình trung tá công binh. 
 Kể từ đó, Cẩm Nhung không còn ảnh chụp chung với Thức công binh, cô  lấy tấm ảnh chân dung của riêng mình treo trước ngực để đi ăn xin, người  đi đường cảm thương phận bạc của cô vũ nữ mà bố thí cho ít tiền giúp cô  sống qua ngày trong mù lòa, cô độc.
 Sau ngày miền Nam giải phóng, Cẩm Nhung tiếp tục ăn xin trên bến phà  Mỹ Thuận. Nhưng sau đó chính quyền cách mạng dẹp nạn ăn xin để ổn định  trật tự xã hội, Cẩm Nhung được đưa vào trung tâm nuôi người tàn tật.  Không chịu được cuộc sống gò bó trong trung tâm, người phụ nữ mù đã lén  bỏ trốn về Sài Gòn tiếp tục ăn xin.
 Rồi cô lại bị “thu gom”, rồi lại trốn về tận Hà Tiên. Tại đây, Cẩm  Nhung lúc thì đi ăn xin quanh quẩn các ngôi chùa, khi địa phương có  chiến dịch “thu gom” người ăn xin, cô xin tá túc nhà chùa để được chén  cơm, manh áo, vừa quét dọn sân chùa để khuây khỏa nỗi buồn trong cuộc  đời bạc bẽo hơn vôi của cô. 
 Kể từ đó, dù tá túc trong nhà chùa hay ăn xin đó đây, Cẩm Nhung không  còn đeo tấm hình “nữ hoàng vũ trường” của mình trước ngực nữa.
 Trong những năm tháng Cẩm Nhung sau khi bị nạn lang thang trên khắp  nẻo Sài Gòn, cũng là lúc ở Sài Gòn xuất hiện bài hát “Bài ca cho người  kỹ nữ”. Các tác giả viết bài hát này vì xót thương số phận của cô vũ nữ  Cẩm Nhung. Bài hát có đoạn:
 Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người 
 Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi 
 Loài người vô tình giẫm nát thân em
 Loài người vô tình giày xéo thân em 
 Loài người vô tình giết chết đời em...
 
Theo Hoàng Lam
 Lao Động