Trong cuốn tự truyện ở chương 8, Xuân Hương tố cáo chồng cũ Thanh Bạch. Sau đêm Thanh Bạch "cạo đầu xuống tóc" và bỏ nhà ra đi, Xuân Hương cho biết lúc này đã nhìn thấy ngõ cụt tăm tối của hôn nhân. Và bà quyết định ly hôn...
Phần tự truyện của Xuân Hương về cuộc sống “địa ngục” với chồng cũ Thanh Bạch đã trải qua 8 chương. Mỗi chương, bà tiết lộ những bí mật về chồng cũ khiến truyền thông và mạng xã hội dậy sóng.
Như lời kể của nữ nghệ sĩ, 22 năm trọn nghĩa phu thê với Thanh Bạch bà không có lấy nổi một ngày vui, vậy cớ gì phải nhẫn nhục chịu đựng?
Xuân Hương chia sẻ, vì mong con có một mái ấm trọn vẹn nên cố mơ mộng về 2 từ "hạnh phúc" vốn đã mục nát từ lâu. Xuân Hương chấp nhận làm một “osin chuyên nghiệp” trong gia đình nhà chồng. Bỏ qua việc anh cầm dao rượt chém mình chỉ vì không vỗ về được cảm xúc khó chiều của anh. Từng sụp đổ khi chồng công khai chuyện giới tính và dắt người tình về nhà ân ái tình cảm... Cho đến khi Thanh Bạch "xuống tóc" để đánh đòn tâm lý, Xuân Hương đành quyết tâm buông bỏ.
Ở chương 7, Xuân Hương tiết lộ những ngày giông tố của bà đã đến. Vì lỡ tâm sự chuyện giới tính của Thanh Bạch với người bà con bên chồng tại Mỹ, bà bị khủng bố tinh thần dữ dội. Nữ nghệ sĩ cho biết, chồng liên tục nhắn tin đe dọa sẽ nhét heroin vào vali của mình khi đáp chuyến bay về nước… Và trong đêm bà về từ Mỹ trở về, cũng là lúc cánh cửa hôn nhân đóng sập lại với hành động quyết liệt từ Thanh Bạch.
"Anh vô nhà tắm, cạo trọc đầu rồi bước vô phòng cho tôi nhìn thấy với vẻ mặt ý như ngầm nói rằng 'mầy đã dồn tao đến đường cùng đến mức tao phải cạo đầu'. Rồi anh mở cửa bỏ nhà ra đi ngay trong đêm đó".
Tiếp theo buổi tối định mệnh, Xuân Hương viết chương 8 "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" – chính thức đệ đơn ly hôn để tự giải thoát cuộc sống địa ngục. Nhưng lúc này cũng chưa phải là chấm dứt những ngày đen tối, Xuân Hương cho biết trong những ngày đợi trình tòa, chồng liên tục viết "thông điệp" tỏ vẻ đáng thương như bị vợ ăn hiếp rồi rải khắp nhà như truyền đơn.
Chuyện khôi hài được Xuân Hương tiết lộ cứ ngỡ trong phim, lại xuất hiện trong chính cuộc hôn nhân của cặp nghệ sĩ đình đám được nhiều người ngưỡng mộ.
Toàn bộ "Chương 8 - Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" được nghệ sĩ Xuân Hương đăng tải:
"Sau cái đêm anh 'xuống tóc xuất gia' là những ngày dài lê thê. Tôi như chết lâm sàng. Nhìn đến đâu cũng thấy ngõ cụt tăm tối và hang hùm nọc rắn. Anh thì lúc ẩn lúc hiện trong ngôi nhà không khí đã bị đông cứng lại. Anh ra vào như một cái bóng không thèm nhìn tới mặt con tôi.
Thằng con đã quá quen với chuyện gây lộn như cơm bữa, nhưng dạo này nó biết có chuyện chẳng lành khác với bình thường nên nó lấm lét hết nhìn anh dò xét rồi lại nhìn tôi. Nó không dám hỏi tôi một tiếng nào. Mặt nó buồn rười rượi. Đi học về nó lầm lũi không nói không cười. Anh đi về thất thường với vẻ mặt như vừa ra vẻ bị ăn hiếp vừa ra vẻ thách thức.
Một hôm anh gom quần áo bỏ nhà đi. Anh giấu không cho tôi biết chỗ ở. Anh bặt tin từ hôm đó. Tôi gọi điện thoại thì không liên lạc được. Tôi hiểu rằng anh đang áp dụng chính sách cấm vận tài chánh một cách triệt để cho mẹ con tôi 'đói rã' bắt buộc tôi phải nhất bộ nhất bái xin lỗi anh. Tiện thể anh 'tố cáo' tôi ép người quá đáng nên anh mới thành kẻ không nhà.
Sự hành hạ tàn nhẫn của anh và bộ Tổng Tham Mưu (TTM) đã vắt kiệt sức lực của tôi. Sức chịu đựng của tôi đã cạn. Tôi không thể tiếp tục cuộc sống tù đày này thêm một ngày, một phút giây nào được nữa. Nếu cứ cố bám víu lấy cái gia đình nát bét này có ngày tôi phát điên, có khi sinh mạng cũng chẳng giữ nổi mà lo cho con. Thôi thì đành phải quyết định để tự cứu mình.
Tôi tự đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi và tự trả lời về chuyện ly hôn. Cuối cùng tôi thấy rằng nếu tôi còn chần chừ thì họ sẽ đưa tôi vào cửa tử. Số phận tôi sẽ còn tệ hơn một kẻ tôi đòi.
Thế là tôi đã quyết tâm nghĩ tới hai chữ ly dị sau 20 năm vật lộn với hai chữ 'hạnh phúc'.
Để chuẩn bị tâm lý cho con tôi về chuyện ly hôn, tôi hỏi ý con tôi rằng trong tình trạng tồi tệ hiện tại thì ý con như thế nào, nó khuyên tôi nên ly dị. Còn việc học của con tôi nữa, nó đang chuẩn bị vào lớp 12 - một năm học mang tính quyết định. Tôi vô cùng lo lắng việc học hành của con sẽ bị sa sút hoặc lỡ dở giữa chừng.
Nhưng sau nhiều ngày đau đớn dằn vặt, tôi quyết định ly dị. Dù cho việc học của con tôi có thế nào đi nữa tôi cũng đành phải chấp nhận.
Lúc anh bỏ nhà đi, anh đã dụ mấy đứa cháu (con của chị tôi) theo anh cho anh sai vặt có trả tiền bạc hẳn hoi. Anh rêu rao với đồng nghiệp vì tôi quá hà khắc nên cháu tôi bỏ tôi đi theo anh.
Dư luận râm ran khi thấy anh thay hình đổi dạng. Phóng viên của vài tờ báo thấy lạ nên phỏng vấn anh. Trả lời cho câu hỏi 'tại sao anh cạo đầu', anh trả lời rằng 'cạo đầu và ăn chay để cầu nguyện cho gia đình hạnh phúc'.
Trong thời gian đó có người bạn từ nước ngoài về, anh mời đi xem anh dẫn chương trình. Tôi buộc lòng phải đi với cô bạn. Thấy anh dẫn chương trình trong những cơn xung động và mất kiểm soát tôi rơi nước mắt vì thấy xót cho anh. Xót một cách thật sự.
Tôi không thể cầm lòng khi thấy anh tuột dốc một cách thảm hại từ bộ dạng bên ngoài tới cách dẫn chương trình không đâu vào đâu. Tôi tội cho một kiếp nghệ sĩ. Dẫu anh đã từng hành hạ tôi thừa chết thiếu sống nhưng tôi vẫn không thể nào hả lòng, hả dạ được khi thấy anh tệ hơn một gã ăn mày đang đứng trên sân khấu như vậy.
Tôi muốn hét lên thật to: TRỜI ƠI!!! Gia đình anh có thấy được cái cảnh này hay không? Họ nghĩ như thế nào khi chính họ đã góp phần xô đẩy anh đến cái hố sâu này????
Tuy tôi quyết định sẽ ly dị, nhưng tôi không muốn tin tức lan nhanh ra ngoài, thêm nữa tôi thấy anh trả lời báo chí toàn là những câu bất lợi cho anh, tôi gọi điện thoại định gọi anh về nhà ở tạm chờ đến ngày đường ai nấy đi. Nhưng gọi điện thoại anh không thèm nghe.
Tôi hiểu lý do anh không thèm nghe cuộc gọi của tôi. Là bởi vì anh nghĩ rằng cái đòn trừng phạt của anh đã rất hiệu nghiệm - mẹ con tôi đã 'đói' rã, rằng tôi đã biết thân biết phận vì trong túi tôi không có tiền bởi anh biết rõ tánh tôi xưa nay không bao giờ lấy tiền chung bỏ túi riêng tư ngay cả từ thời tôi còn đi diễn.
Đã đói mà còn bày đặt lên tiếng đòi quyền được sống. Đến lúc kiệt quệ rồi thì phải gọi anh về để tôi được ở đợ cho anh tiếp tục mà không dám đòi hỏi quyền được làm người. Có lẽ anh cười thầm vì tôi đã hành động đúng như Bộ TTM đã đoán trước.
Hiểu thâm ý của anh là vậy, nhưng vì không muốn dư luận soi mói gây tai tiếng không hay cho anh, tôi phải nhờ người chị ruột gọi điện thoại kêu anh về nhà nhưng không nói lý do với anh. Anh trả lời chị tôi rằng 'em sẽ về nhà, nhưng mỗi tháng em chỉ đưa cho Hương 100 đô la để chi tiêu sinh hoạt trong gia đình. Chịu thì em về'.
Chị hỏi tôi nghĩ sao. Tôi nói tôi không cần tiền của anh. Cái chính là đừng để dư luận bùng lên khi chưa ly dị xong. Chị cứ ừ đi cho ổng về nhà.
Chị tôi trả lời anh nhưng anh vẫn không về, chắc anh sợ 'hớ hàng' vì nghĩ rằng chỉ có 100 đô la mà đã đồng ý ngay. Vậy là tôi đã đói hơn mức anh tưởng nên mới 'xuống giá' một cách vô điều kiện như vậy nên anh không về xem tôi có rớt giá nữa không cho dễ 'cai trị'.
Một hôm anh về nhà lấy đồ, nhìn thái độ tôi biết anh về để coi tôi đã 'chết' chưa, coi tôi đã có ý định thần phục anh chưa, nhưng anh không ngờ hôm nay là một ngày đẹp trời, niềm ao ước bấy lâu của Bộ TTM nay đã thỏa nỗi chờ mong khi tôi đưa cho anh ba lá đơn xin ly hôn do tôi soạn và in sẵn (Tính tôi rộng rãi và hào phóng nên cái gì cũng phải dư dả một chút cho đẹp lòng nhau).
Tờ đơn thứ nhất là tôi xin đơn phương ly hôn.