
Sau 40 năm công tác, lúc mới được nghỉ hưu tôi thấy khỏe và thích thú. Nhưng được hơn một năm thấy buồn và tẻ nhạt lắm. Ngày còn đi làm chẳng khi nào hết việc, không nghỉ phép, làm cả thứ 7 hoặc CN thấy mệt, nhưng cũng thấy vui. Giờ về hưu chẳng có việc gì làm, ngoài đọc sách báo, nghe đài, xem ty vi thì không biết làm gì cho đỡ buồn. Có lẽ chỉ đi thể thao là thấy vui hơn, khỏe ra và thời gian một ngày cũng trôi nhanh hơn.
Nhà tôi trước đây thuộc ngoại thành. Từ ngày thành phố mở rộng nên trở thành trung tâm của thành phố. Mấy ông bạn đến chơi cứ khen chỗ tôi ở thích thật. Vừa gần trường, gần chợ, nhiều trường đại học, khu này nhộn nhịp, buồn bán phát triển nhanh, sầm uất. Nhưng thích nhất vẫn là, khu phố tôi ở chỉ dài khoảng 800m mà có những hai công viên, nhiều hồ điều hoà rất to, thoáng mát.
Phía Đông có công viên và hồ điều hoà; đây là công viên mới xây dựng, chưa được bàn giao, nên không có đơn vị nào quản lý, nhìn nó hoang tàn, như bị bỏ hoang, ở đó có nhà tang lễ, lại có cả nghĩa trang nữa.
Trước đây, tôi hay đi thể thao ở khu này, nhưng từ ngày nghe người ta kể ở đấy có ma và cũng có lần tôi đã gặp chuyện tâm linh, rất khó giải thích được, nên lâu rồi tôi không đi thể thao ở khu công viên này nữa.
Tôi chuyển sang đi thể thao ở công viên của thành phố Giao Lưu, nằm ở phía Bắc. Nhà tôi chỉ cách công viên này khoảng 400m đường chim bay. Phố tôi ở, theo như dự án sẽ kết nối với trục chính đường Hoàng Quốc Việt kéo dài và thông sang thành phố Giao Lưu. Nhưng do thành phố chưa có ngân sách nên dự án đã treo hàng chục năm nay.
Vì vậy, mỗi khi đi bộ sang bên thành phố Giao Lưu tôi phải đi vòng theo con đường dân sinh, xa hơn nhiều, đường lại nhỏ, hẹp, rất đông xe máy nên rất dễ sảy ra tai nạn.
Để đi nhanh và an toàn khi đi sang công viên của thành phố Giao Lưu tốt nhất là đi theo con đường tắt; con đường này do dân đi nhiều, lâu ngày thành đường đi, thực ra nó là bờ của một con mương thoát nước, nhưng đi lối này phải qua một nghĩa trang. Con đường này nhiều cây cối, bờ bụi rậm, nhưng được cái không có xe máy qua lại, mà thời gian đi sang công viên chỉ tầm 10 phút.
Nên hàng ngày tôi đi đường này là chính.
Một hôm, tôi đang tập thể thao thì bất chợt cơm mưa ập đến. Mưa mùa hè, nắng hạn lâu ngày giờ mới mưa, nên mưa rất to, kéo dài hàng giờ mới tạnh. Sau cơn mưa sấm chớp vẫn nổ đùng đùng, bầu trời lúc xám xịt, lúc vàng ỏng; phía Bắc một giải cầu vồng nổi lên sáng màu cả một vùng trời, như báo hiệu vẫn còn mưa to, và kéo dài nữa.
Tôi vội đi nhanh về nhà, đi tắt trên một đoạn mương mà mọi ngày tôi không đi qua, đường đất mưa trơn trượt, phải dò đi từng bước một.
Đang đi, bỗng tôi thấy một ngôi mộ có tiểu sành màu da lươn nằm sát ngay cạnh đường. Tôi nghĩ, chắc mộ cụ nào ngày xưa chôn cất ở đây, giờ do mưa nhiều làm trôi đất đi nên phần tiểu sành nổi lên cao hơn mặt đường.
Đêm hôm đấy và mấy đêm sau, nằm ngủ tôi cứ mơ thấy một cụ già gầy, ốm yếu, mặc áo cũ rách, ngồi trong căn nhà dột nát cứ khóc than là đói, là khổ, đang bị nhiều người giẫm đạp lên.
Mấy ngày sau, không hiểu sao tôi cứ nghĩ đến cái tiểu sành và giấc mơ của mình được lặp đi lặp lại trong mấy đêm liền.
Tôi chọn một ngày đẹp, mua mấy thẻ hương, một đĩa hoa quả và chút ít vàng mã ra ngôi mộ đó.
Tôi thắp hương xin được đắp lại ngôi mộ cao hơn mặt đường, và còn đánh một ít cỏ xanh ở nơi khác cấy đắp lên ngôi mộ.
Và cũng từ hôm đấy tôi không còn mơ lại giấc mơ cũ nữa. Thỉnh thoảng đi qua ngôi mộ đấy tôi thấy cỏ đã mọc xanh xanh và cũng không còn ai giẫm đạp lên ngôi mộ ấy nữa.
Nhà có việc, tôi về quê hơn một tháng. Ở nhà lên, tôi đi tập thể thao trở lại, vẫn đi con đường cũ. Tôi thấy một ngôi mộ ở cạnh nghĩa trang mới được chuyển về. Di ảnh trên ngôi mộ ấy là một cô gái còn rất trẻ, rất xinh, tên cô gái là: Nguyễn Phương Thảo, hưởng dương 26 tuổi.
Không hiểu sao, từ hôm ấy mỗi khi qua đây tôi cứ nhìn vào mộ của cô ấy nhẩm đọc ngày sinh, ngày mất, tuổi cô ấy. Và trong thân tâm tôi nghĩ rất thương cô ấy còn trẻ tuổi, xinh đẹp, mà đoản mệnh phải mất sớm, và cứ băn khoăn không biết tại sao cô ấy mất.
Tôi rất hay mất ngủ đêm, nên buổi trưa thường không ngủ để tối ngủ cho ngon hơn. Hôm đấy ăn cơm trưa xong, 12 giờ trưa tôi đã đi sang thành phố Giao Lưu để xem câu cá và cũng đứng dưới bóng cây mát tập Vẩy tay Cân kinh.
Khi đi, tôi mang theo một của tỏi tía rất to, tỏi của Trung Quốc, to bằng quả cam, nắm tay còn chưa hết. Từ ngày gặp ma ở công viên phía Đông cho nên mỗi khi đi tập thể thao tôi đều mang theo. Đấy là thứ vũ khí, phương tiện mà tôi nghĩ là trừ được tà ma.
Tôi đi qua mộ Phương Thảo, cũng như mọi ngày, tôi đang để ý quan sát ngôi mộ, bỗng giật thót mình khi có tiếng cười ngay sau lưng. Như một phản xạ tự nhiên, tôi quay ngoắt lại phía sau, nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm ngay, vì sau tôi cách khoảng 2m là một cô gái có dáng người rất đẹp, da rất trắng, mái tóc uốn hợp với khuôn mặt rất xinh, mặc bộ quần áo giản dị nhưng cũng rất thời trang. Nhìn cô ấy tôi thấy rất quen mà không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi.
Cô ấy mỉm cười nói: “Anh đi đâu vào buổi trưa thế này? Anh trông to khỏe thế mà sợ ma? Em thấy anh cầm cả củ tỏi nên em nghĩ thế. Cô ấy còn bảo: Em là phụ nữ nhưng chẳng bao giờ sợ ma; có hôm trời nóng quá, ban đêm em còn ngồi hóng mát ở mấy ngôi mộ đằng kia mà chẳng sợ gì. Nhà em ở bên cạnh đây, ngày nào cũng thấy anh đi qua khu này. Khi nào rảnh, mời anh vào nhà em uống trà nhé.” Nói rồi, cô ấy vượt lên đi trước. Tôi nhìn theo, chỉ biết cảm ơn cô ấy có lời mời. Và cũng thấy rất ngượng ngùng, vì bị cô ấy bóc mẽ, khi cô ấy nhìn thấy tôi cầm củ tỏi trong tay. Đi một đoạn nữa, cô ấy rẽ vào ngôi nhà cấp bốn nằm trong vườn bưởi, cách bờ mương khoảng chục mét.
Hôm sau, tôi đi qua nhưng lạ một điều là không thấy ngôi nhà cấp bốn ấy còn nữa. Tôi nghĩ, hay đêm qua đã bị Phường tháo dỡ rồi, vì khu này nằm thuộc diện giải tỏa. Mà tháo dỡ gì mà nhanh đến vậy nhỉ? Tôi chợt nghĩ, mình đi qua đây rất nhiều lần rồi nhưng có khi nào thấy ngôi nhà ấy đâu? Hay nó nhỏ nằm trong vườn bưởi xanh tốt nên trước đây mình không để ý. Những thắc mắc ấy cứ thúc dục tôi phải xem cụ thể thế nào. Tôi vào tận trong vườn bưởi, tìm rất kỹ nhưng tuyệt đối không có một biểu hiện gì có một ngôi nhà tồn tại ở đây, hoặc dù một dấu tích nhỏ nhất của một ngôi nhà vừa mới dỡ bỏ. Đang băn khoăn, thắc mắc thì tôi thấy một chị đang làm cỏ trong khu vườn bưởi. Tôi hỏi chị về ngôi nhà cấp bốn ở đây. Chỉ ấy bảo đây là vườn bưởi nhà chị ấy, thỉnh thoảng vẫn ra làm vườn và khẳng định chưa bao giờ có ngôi nhà nào trên khu đất này. Tôi nghĩ, hay hôm qua mình bị ảo giác chăng, nhưng còn cô gái mà mình đã nhìn thấy mở cửa bước vào nhà thì sao?
Trên đường về, tôi rẽ vào ngôi mộ của Phương Thảo. Tôi thật bất ngờ và sửng sốt khi nhận ra cô gái mình gặp, nói chuyện hôm qua lại chính là cô Phương Thảo của ngôi mộ này. Thể nào tôi thấy cô ấy rất quen mà không nhớ đã gặp ở đâu.
Khi biết cô gái mình gặp hôm qua chính là cô Phương Thảo đã mất, lúc đầu tôi rất sợ, nhưng thấy cô ấy không khác gì người bình thường, cô ấy rất đẹp, rất thân thiện; từ cảm giác sợ giờ tôi lại thấy vui vui và cũng thấy rất mến cô ấy, kể cả khi đã biết cô ấy chỉ là một linh hồn của người đã mất.
Hôm sau, và những ngày tiếp theo tôi vẫn đi qua con đường ấy, vẫn cứ nhìn vào ngôi mộ của Phương Thảo và thì thầm chào hỏi cô ấy như một người còn đang sống, một người bạn thân thiết. Và đã hơn một năm nay, cứ vào ngày đầu tháng, ngày rằm tôi thắp cho em nén hương, tặng em bông hồng đỏ. Tôi chúc em sống ở thế giới bên kia luôn được vui vẻ, luôn xinh đẹp, bình an, thanh thản, và sớm được về cõi Phật hoặc trở về cõi dương, nơi mà em đã từng sống, ở nơi đây có tôi luôn mong đợi một mối nhân duyên được gặp lại em.
Nhìn vào di ảnh, tôi thấy đôi mắt đen thăm thẳm sáng long lanh, làn môi xinh đẹp của em hình như đang mỉm cười rất vui, chào đón, vui đùa với tôi như ngày tôi đã gặp em.
Cũng từ ngày ấy tôi không khi nào tôi mang theo củ tỏi để chống tà ma nữa. Đã mấy lần tôi gặp người âm, họ cũng như người cõi dương chúng ta, chỉ khác là họ ở cõi khác, một cõi vô hình, chỉ hiện hình khi cần thiết, và gặp người ở cõi dương khi có duyên.
Như vậy, có gì mà đáng phải sợ phải không các bạn? và rồi nhất định có ngày chúng ta cũng giống như họ. Chỉ là người đi trước, kẻ đi sau mà thôi.
VietBF@sưu tập