CÁI NÀY KHÔNG ĐÚNG LẮM
Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam tha thiết mong các tỉnh thành nhường Vaccine cho Tp. HCM. Ai cảm động trước tin này, cá nhân tôi thấy tức giận và bẽ bàng.
Thưa Phó Thủ Tướng!
Ngân sách thu được từ Tp. HCM mỗi năm là bao nhiêu? Theo nguyên tắc cây gậy và củ cà rốt, đáng ra, TP. HCM phải nhận được kết quả tốt đẹp cho những gì mình đóng góp. Chính phủ có trách nhiệm phải đáp ứng đủ số vaccine chất lượng tốt cho dân Tp. HCM chứ không cần ai nhường, không phải xin xỏ ai.
Quỹ vaccine, dân Tp. HCM đóng góp bao nhiêu, doanh nghiệp đóng tại địa bàn tp. HCM đóng bao nhiêu? Kết quả có tương ứng với đóng góp hay chưa?
Tp. HCM trích quỹ phòng chống Covid đóng góp 500 tỷ vào Quỹ vaccine. Quỹ này có thể được xem là quỹ an sinh xã hội để dành ứng phó với dịch. Để rồi, que test thiếu, mọi thứ hụt, còn bị mỉa mai là "ăn từ thiện cả nước".
Công bằng đi, dân Tp xứng đáng được nhận kết quả tốt đẹp từ cái mình đã cống hiến chứ không phải van xin, nài nỉ ai.
Bây giờ là lúc thể hiện trách nhiệm của Chính phủ đối với dân Tp. HCM bằng số lượng, chất lượng, tiến độ chích vaccine. Ngoài ra, đây cũng là lúc thể hiện Quyền Lợi của đồng tiền THUẾ mà Tp đã cày cấy tạo ra bấy lâu.
——————-
Ai đó nên bỏ cái tư duy nước ngoài, ăn của người ta cả đời, đem cái người ta cho mình trích lại xíu tặng người ta rồi coi mình là ân nhân của người ta.
Nguyễn Thùy Dương
*****
THÀNH HỒ BẮT ĐẦU XUA QUÂN
Con tép đầu tiên mang tính thăm dò đã rụng. Thợ hát Huy Luân đăng stt xin lỗi sau khi không chịu nổi áp lực lớn. Trước đó, khi mới có 1 số ít người phản đối, Luân còn đăng stt thách thức để block 1 lượt cho tiện.
Nay mai tiếp tục sẽ có thêm nhiều tôm tép lẫn cua ghẹ bự hơn tham gia vào chiến dịch tuyên truyền cho vaccine TQ ở thành Hồ.
Dưới đây là 1 câu hỏi rất hay mà Lan chưa có được câu trả lời thoả đáng 😀
*****
HCM đã áp dụng tiêm vaccine TQ cho dân rồi nhé cả nhà.
Tiêm hay không tiêm đó là quyền của bạn.
Tôi đề nghị.
Lòng dân đang nghi ngại vacxin Tàu. Vì vậy, để an dân thì chính phủ nên:
- Hoặc không mua vacxin Tàu, nếu Vạn Thịnh Phát muốn ủng hộ vacxin, thì buộc họ mua vacxin Mỹ, (là loại họ mua tiêm cho nhân viên họ)
- Hoặc buộc các đảng viên, dlv, ak47, và những người đang ca ngợi vacxin Tàu, phải tiêm vacxin Tàu.
Còn nhân dân, hãy mua vacxin Mỹ tiêm cho họ.
Ý kiến chung là thế.
Không cần nói nhiều.
*****
Nhận tin mẹ mất ngoài Quảng Ngãi, anh họ tôi từ Bình Dương chạy xe máy xuyên đêm 720km gần như ko nghỉ dù biết hy vọng được nhìn mẹ lần cuối rất mỏng manh.
Về đến quê, tìm mọi cách, năn nỉ và cả cầu xin đủ kiểu, đưa giấy xét nghiệm âm, thậm chí chờ đến 12 giờ đêm liều mình "thông chốt" cũng không thể nào có được phút sinh ly tử biệt!
Anh bảo nếu bất chấp có thể được nhưng rồi người lo tang lễ cho mẹ sợ "chạy hết" nên đành nén lòng nhìn đám từ xa.
Còn em anh ấy, thân gái đành nén nỗi đau và chưa biết 49 ngày có về được để thắp cho mẹ nén hương tiễn biệt!
Người như anh chẳng biết có nhiều không nhưng nhìn đoàn người rời khỏi Sài Gòn, Bình Dương rồng rắn xe máy nối đuôi về quê khắp các nẻo đường ít ai không khỏi chạnh lòng! Thấy họ vật vã trên đường như một cuộc "tháo chạy" nỗi buồn che khuất cả hy vọng sắp về quê.
Hôm qua đến nay, một vài tỉnh như Quảng Ngãi, Thừa Thiên Huế nại rằng cách ly quá tải nên không nhận người nữa nỗi buồn của biết bao người lại nhân lên! Đường về nhà càng ngày càng quá xa xăm, đẫm cả mồ hôi lẫn nước mắt.
Một số người ngoài ấy và cả những người trong này bảo xa thế, khổ thế về làm gì có khi lại lây bệnh cho quê mẹ!? Nhưng họ có biết nhiều anh chị dường như ko còn đường ở lại, công việc không có, tiền chỉ đủ để sinh sống ít ngày nữa... không về thì bám víu vào đâu?
Họ vừa sợ dịch vừa sợ cảm giác trơ trọi và cực nhọc khó kiếm miếng ăn đang ập đến. Tôi chỉ mong thôi đã thương thì thương cho chót, nếu dân TP này được tiêm hết được hỗ trợ cả thì cũng đừng quên bà con và tỉnh nào đấy cũng nên nhớ "núm ruột" mình vẫn đang cơ cực nơi đất khách quê người.
Mấy tỉnh từ chối đón chính bà con mình đều có lý do hợp lý, dễ buông nào đó nhưng rồi đây biết bao người khốn đốn ở đất SG này sẽ ra sao khi mà chính người SG cũng rất vất vả?
Lúc vui vẻ gửi này góp kia ngoài quê thì nói nói cười cười anh anh em em, nay chỉ là quê nhà mà sao xa xôi quá đỗi!
Thương cho họ và thương cả Sài Gòn, lúc trọng bệnh thế này vẫn phải gồng gánh cưu mang...
*****
Lạc ở quê hương...
Một em bé mới sinh còn đỏ hỏn, phải theo ba mẹ trên chiếc xe cà tàng chạy 1500km từ trong Nam về quê, sự đánh liều ấy là một hiểm nguy rất lớn. Nhưng, đó là đường lùi duy nhất và cứu cánh cho cả gia đình nếu muốn tồn tại.
Những ngày qua, bao cảnh trớ trêu khi đường cùng, ta chứng kiến cảnh dân phải đi bộ, người đạp xe, một gia đình 5 người đèo nhau trên chiếc xe cũ rích tháo chạy khỏi Sài Gòn khỏi Bình Dương, Đồng Nai... Họ triệt thoái và lầm lũi đi về trong nước mắt, cay đắng có khi không hẹn ngày gặp lại. Trớ trêu có người đi về tỉnh không nhận, ngang qua địa phương này nhưng bị từ chối lại không thể quay về chỗ cũ.
Một sự lệch lạc trong cách chống dịch, mệnh lệnh và thực thi không thống nhất, mỗi tỉnh làm mỗi kiểu, trung ương chẳng giống địa phương, tất cả đều lúng túng đã đẩy dân lâm vào cảnh tứ cố vô thân, như lạc lõng trên quê hương trong đau thương và đoạ đày.
Sẽ có người thắc mắc chính phủ ở đâu sao không tìm cách lo cho họ?
Lo như thế nào khi những người nằm vật vờ kia chẳng giúp cho chú phỉnh về mặt truyền thông lẫn lợi ích. Những chuyến bay đưa lao động ở nước ngoài năm ngoái hồi hương sẽ lấy đó ngạo nghễ chính phủ lo cho dân, còn người dân nằm đó ta đâu có thấy trên trang nhất của hệ thống tuyên giáo? Trong báo cáo lên cấp trên có khi cho đó là ảnh cắt ghép của kẻ chống phá.
Tôi thấy xe biển xanh vào tận cầu thang máy bay để đón phu nhân một bộ trưởng đi buôn vây cá mập.
Tôi thấy xe biển số xanh vào tận máy bay để đón con gái phó bí thư tỉnh Phú Yên đi du lịch về. Tôi thấy Quốc hội họp đi bằng chuyên cơ... nhưng khi dân gặp đại nạn, không còn đường lui mà sự lạnh lùng của những nhà ra quyết sách thật nhẫn tâm. Họ không đoái nhìn bao cảnh tượng thống khổ của dân đen.
Hình ảnh dân nằm vật vờ sau một đói và mệt, do sự vô trách nhiệm của những người làm chính sách làm ta không thể cầm lòng, xót xa và tận cùng biển khổ.
Họ là chứng nhân cho cuộc tháo chạy lịch sử, là người nạn nhân bị gạt bên lề của một chính phủ đã chối bỏ trách nhiệm và không vì nhân dân.
Khi các vị ngồi phòng máy lạnh, lưng tựa bộ bàn ghế nạm vàng, tay cầm trái cầm Cigar, tay phải nâng ly rượu ngoại xa xỉ, sống trong cung điện xa hoa tường cao quá, ra nghị quyết không thấy Dân khổ sở ra sao, thì hãy chạy ra đường đến mà nhìn xem Dân sống thế nào một lần.
Hãy đoái thương và một lần nghĩ về họ, những người đồng bào ta, đang lạc lõng trên đất nước đầy khổ đau này.
Phạm Minh Vũ