
Có bao giờ bạn thấy mình vừa rửa bát vừa bật khóc vì quá mệt – mà vẫn không cho phép mình nghỉ?
Có bao giờ bạn thấy mình gắt với con – rồi lại âm thầm hối hận suốt cả buổi tối?
Có bao giờ bạn nghĩ… giá như ai đó thương mình – dù chỉ một chút, dù trong lúc mình chưa đủ giỏi?
✨ Nếu đã từng – thì bạn không hề lạc lõng.
Và bài viết này là để ôm lấy những cảm xúc thầm kín ấy – bằng một tình yêu không phán xét.
Không phải đồ chơi đắt tiền.
Không phải trường điểm, lớp chọn.
Không phải một căn bếp gọn gàng, hay tủ quần áo đầy đủ như nhà bên cạnh.
🌱 Điều con cần nhất… thật ra rất lặng thầm:
Một người mẹ – biết yêu thương chính mình,
dù hôm đó chưa nấu cơm kịp, chưa kèm bài con xong,
hay vừa mỏi mệt sau một ngày đi làm về chưa kịp thở.
💔1. Khi bạn lỡ quát con – rồi lặng lẽ rửa bát, nước mắt rơi trong cổ áo… 🥣
Bạn nghĩ:
“Mình đã hứa sẽ kiên nhẫn hơn rồi mà…”
“Sao mình lại cứ như vậy?”
“Mình là mẹ, mình không được quyền sai…”
Nhưng bạn ơi…
Bạn không phải robot.
Bạn là một con người – có tim, có nhịp thở, có những lúc vỡ ra vì quá yêu mà chưa biết cách thể hiện.
🌱Hãy nhẹ giọng với chính mình – như đang ôm một đứa trẻ trong tim bạn:
“Hôm nay mẹ mệt.
Mẹ lỡ lời.
Nhưng mẹ vẫn đang học…
Và mẹ vẫn đáng được yêu.”
🌾 Chính khoảnh khắc ấy, con bạn đang học được một điều rất lớn:
Yêu thương không phải phần thưởng dành cho người giỏi.
Mà là điều vẫn còn đó – ngay cả khi ta còn đang vụng về.
💔2. Khi bạn thấy con nhà người ta giỏi giang hơn… mà quay về nhìn con mình đang loay hoay với bài toán lớp 3 📚
Bạn thở dài:
“Sao con mình chưa bằng bạn ấy?”
“Chắc tại mình không dạy kỹ…”
“Giá mà mình có nhiều thời gian hơn…”
Bạn ơi, xin đừng quay mũi dao về phía chính mình.
Bạn đã bên con những ngày con sốt, con khóc.
Bạn đã hy sinh giấc ngủ, bữa ăn, cả ước mơ dang dở…
Không phải để so sánh, mà để con được là chính mình.
🤲 Hãy đặt tay lên tim – và nói thật khẽ:
“Mỗi đứa trẻ có một nhịp lớn lên riêng.
Và con mình – cũng đang nở hoa theo cách rất âm thầm.”
Con không cần mình là người mẹ giỏi nhất thế gian.
Con cần mình là người mẹ vẫn tin con – ngay cả khi người ta chưa thấy gì ở con.
💔3. Khi bạn thấy mình chưa cho con được nhiều như nhà bên cạnh… 🏠
Bạn vô thức so sánh:
“Nhìn nhà người ta kìa… đầy đủ, sung túc.”
“Còn mình… chẳng mua nổi món đồ con thích…”
Nhưng có thể bạn không biết:
Mỗi chiếc bánh bạn gói vụng về – con vẫn nhớ.
Mỗi buổi tối bạn ngồi cắt móng tay cho con – con vẫn thấy đó là yêu.
Và những lần bạn xin lỗi sau khi nổi nóng – con vẫn cảm được một người mẹ đang lớn lên cùng mình.
💗 Thứ con cần – không phải nhiều hơn.
Mà là thật hơn.
Là thấy mẹ không bỏ rơi chính mẹ – để đổi lấy một điều “đủ đầy” nào đó bên ngoài.
💔4. Khi bạn lặng lẽ nhìn mình trong gương – và thấy một người mẹ đang kiệt sức… 🪞
Hãy dừng lại.
Đừng nói thêm lời nào làm mình tổn thương.
Chỉ cần nói – như vỗ về:
“Hôm nay mình đã cố gắng.
Không phải lúc nào cũng đúng, nhưng mình đã không bỏ cuộc.
Và mình xứng đáng được ai đó… thương.”
💞 Nếu chưa ai làm điều đó – hãy là người đầu tiên làm điều đó cho chính mình.
Vì con bạn – mai này cũng sẽ có lúc rơi vào trạng thái như vậy.
Và con sẽ không cần một bài học.
Con sẽ cần một tấm gương – của một người mẹ biết ôm chính mình, dù chưa đủ giỏi.
☘️Một câu chuyện nhỏ:
Hôm đó, chị vừa đi làm về muộn.
Cơm chưa nấu, deadline vẫn còn dang dở.
Con bày đồ chơi khắp nhà – chị mệt quá, buột miệng quát:
“Mẹ đã quá đủ mệt rồi, con đừng làm mẹ thêm mệt nữa!”
Con lặng lẽ gom đồ, rồi vào phòng đóng cửa.
Chị ngồi xuống ghế, chợt thấy trên bàn học con có mảnh giấy:
“Mẹ ơi, con sẽ ngoan để mẹ đỡ buồn hơn.”
Chị nấc lên.
Không phải vì con hư.
Mà vì suốt bao lâu, chị quên mất:
Khi mình không thương nổi mình…
Con cũng sẽ bắt đầu nghĩ:
“Chắc tại con nên mẹ mới buồn như vậy.”
Và từ đó con bắt đầu chê trách bản thân.
💛 LỜI THÌ THẦM CHO NHỮNG NGÀY MỆT MỎI
Nếu hôm nay bạn cảm thấy mình chưa đủ.
Nếu bạn từng thấy có lỗi vì một ánh mắt lườm, một câu nói gắt, một buổi tối quá kiệt sức để ôm con…
🌿 Hãy tha thứ cho chính mình – như cách bạn sẽ luôn tha thứ cho con.
“Con không cần mẹ hoàn hảo.
Con chỉ cần mẹ vẫn ở lại – với chính mình.
Dù mẹ sai.
Dù mẹ rối.
Dù mẹ đang học cách làm mẹ… mỗi ngày.”
🌸 Bởi vì…
Con không học từ những điều mẹ giảng.
Con học từ cách mẹ sống thật – và vẫn thương mình, sau những lần vấp ngã.
Nếu có ai hỏi:
“Món quà lớn nhất bạn để lại cho con là gì?”
Hy vọng bạn sẽ mỉm cười và nói:
“Là những ngày mẹ học cách yêu thương chính mình –
để con biết mình cũng xứng đáng được yêu, dù có lỡ sai, lỡ buồn, lỡ chậm.”
📣 Nếu bài viết này khiến bạn chạm vào một điều nào đó trong lòng…
Hãy chia sẻ nó – không để người khác hiểu bạn.
Mà để bạn biết:
Có rất nhiều người mẹ như bạn – đang học cách yêu mình từng chút,
và điều đó… đã đủ đẹp để con học theo rồi.
VietBF@sưu tập