Từ lúc chào đời cho đến khoảng 3 tuổi, thế giới của con gói gọn trong ṿng tay mẹ. Một cái ôm dịu dàng, giọng ru quen thuộc, mùi hương thân thuộc… chỉ cần có mẹ là con đủ b́nh yên. Nhưng từ 4 tuổi trở đi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Khi con bước vào giai đoạn định h́nh nhân cách, điều con t́m kiếm không c̣n chỉ là cảm giác an toàn – mà là một h́nh mẫu để học theo, một người để nh́n vào và bắt đầu trở thành. Và người đó… chính là bố.
⸻
🔹 Khoa học đă chứng minh:
Hiệu ứng đồng nhất giữa con và bố cao gấp 50 lần so với mẹ.
Nói cách khác: Nếu muốn biết con sau này sẽ là người như thế nào – hăy nh́n vào người cha mà con lớn lên cùng.
Bởi từ 4 tuổi, con không c̣n học bằng lời nói suông. Con học bằng mắt, bằng quan sát từng hành động, từng cử chỉ, từng thái độ của bố mỗi ngày.
• Nếu bố bảo con phải điềm tĩnh, nhưng lại thường xuyên nổi giận – con sẽ học cách nổi giận, chứ không học được sự điềm tĩnh.
• Nếu bố dạy con phải sống tử tế, nhưng lại hay quát tháo, coi thường người khác – con sẽ ghi nhớ điều bố làm, không phải điều bố nói.
• Ngược lại, nếu bố biết lắng nghe, có trách nhiệm, sống tử tế và kiên nhẫn – th́ đó chính là phiên bản mà con đang âm thầm sao chép mỗi ngày.
⸻
🔹 Trong hành tŕnh lớn lên của con, mẹ là người giữ nhịp… nhưng bố mới là người dẫn đường.
Mẹ có thể dạy dỗ, chăm sóc, che chở. Nhưng chính h́nh ảnh của bố sẽ là thứ in sâu vào tiềm thức con – là tấm gương để con trai noi theo, là chỗ dựa để con gái tin tưởng.
V́ vậy, khi con lên 4, đừng chỉ hỏi:
👉 “Mẹ đă làm đủ cho con chưa?”
Mà hăy can đảm nh́n lại và hỏi:
👉 “Bố đang sống thế nào để con muốn trở thành giống ḿnh?”
⸻
Một đứa trẻ ngoan không tự nhiên mà có.
Một đứa trẻ biết yêu thương, điềm đạm và có trách nhiệm – chính là kết quả của một người cha đủ trưởng thành để làm gương, không chỉ lên tiếng.
Với con, bố không cần hoàn hảo.
Chỉ cần bố sống thật tử tế – mỗi ngày.
VietBF@sưu tập