Vietbf.com Lộc Hưng: Thủ tướng Phúc không gạt bà con đâu. Dẫu đã viết nhiều về những phát biểu ngớ ngẩn và đạo đức giả của các quan chức cộng sản, tôi nghĩ vẫn cần phải viết tiếp để mọi người nhận thức rõ bản chất thật của cái đảng cầm quyền trên đất nước này.
Tại sao như vậy? Tôi được biết vẫn có những thầy cô giáo giảng dạy đại học, khi nghe sinh viên nói đến tin tức gì đó không được báo chí chính thống đưa tin, liền quy kết sinh viên đó là “phản quốc”. Trong giảng dạy, nghiên cứu thì các thầy cô giảng viên đại học đó vẫn chỉ dám lấy nguồn “chính thống” được công nhận như của Tổng cục Thống kê, báo chí nhà nước.
Các thầy cô giáo đó vẫn tin rằng đảng Cộng sản là cái gì đó thiêng liêng, và các quan chức cộng sản đã phát biểu điều gì đó thì điều đó là sự thật, y như tên cái nhà xuất bản chính trị quốc gia của đảng Cộng sản mang tên “Sự Thật”.

Ông Phúc phủ nhận điều 4 Hiến pháp
Trở lại vấn đề, ai ở Việt Nam những ngày này chắc cũng thấy những panô, khẩu hiệu quảng bá cho các đại hội Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam các cấp. Tại hội nghị của Ủy ban trung ương MTTQ Việt Nam lần thứ 8 khóa VIII ngày 5/1/2019, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc phát biểu chỉ đạo như sau: “Chúng ta có một đảng lãnh đạo, không có giám sát, phản biện sẽ thành một đảng không đi vào lòng dân, nên vai trò của Mặt trận Tổ quốc là rất quan trọng”.
Người dân có thể thấy ông Phúc đã sổ toẹt vào Hiến pháp do đảng Cộng sản ban hành khi thú nhận đảng Cộng sản không hề có được sự ủng hộ của nhân dân. Điều 4 Hiến pháp 2013 ghi nhận về đảng Cộng sản “hoành tráng” như thế này: “Đảng Cộng sản Việt Nam…[là] đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc. Đảng Cộng sản Việt Nam gắn bó mật thiết với Nhân dân, phục vụ Nhân dân, chịu sự giám sát của Nhân dân, chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình…”
Như thế, bản thân đảng Cộng sản đã tự nhận họ là “đại biểu trung thành” của cả dân tộc Việt Nam và những gì họ làm đều “phục vụ nhân dân”. Vậy mà ông Phúc dám cả gan bảo rằng, nếu không có “giám sát, phản biện” thì họ sẽ “không đi vào lòng dân”.
Tức là qua lời ông Phúc, hoàn toàn không có chuyện đảng Cộng sản Việt Nam là đại diện cho dân tộc Việt Nam, và các hoạt động của đảng Cộng sản không có sự ủng hộ của người dân Việt Nam, không vì lợi ích của dân tộc Việt Nam. Điều 4 Hiến pháp chỉ ghi cho có, như một khẩu hiệu chính trị của đảng Cộng sản chứ hoàn toàn không có cơ chế nào để buộc đảng Cộng sản phải “vì nhân dân phục vụ” hết.
Cơ chế “giám sát, phản biện” không giống ai của đảng Cộng sản
Tiếp theo, người dân cũng thắc mắc tại sao đảng Cộng sản lại cần “giám sát, phản biện” để “đi vào lòng dân”?
Theo từ điển, “giám sát” là “theo dõi và kiểm tra việc thực hiện những điều đã quy định”. Còn “phản biện” “là hoạt động đưa ra những lập luận, lý lẽ, chứng cứ nhằm lý giải, chứng minh ngược lại một quan điểm, một vấn đề hay một hiện tượng… nào đó. Mục đích của phản biện là làm sáng tỏ vấn đề và nhằm hoàn thiện cho những lập luận, lý lẽ… đang được phản biện, hoặc chứng minh chúng là sai”.
Vậy thì MTTQ có thể nào dám “giám sát” hay “phản biện” chính phủ hay đảng Cộng sản hay không? Hoàn toàn không! Việc ông Phúc đến chỉ đạo tại hội nghị Trung ương MTTQ là một minh chứng cho điều đó. Làm sao một cơ quan hay các viên chức cấp dưới dám “giám sát, phản biện” cấp trên? Các đảng viên cộng sản trong Trung ương MTTQ liệu có dám “giám sát, phản biện” Bộ Chính trị của đảng Cộng sản? Chắc chắn là không.
Nếu thật sự MTTQ là đại diện cho dân, vì dân, cũng như hàng loạt các cơ quan khác tự nhận như vậy như Hội đồng Nhân dân, Quốc hội… thì làm gì có cảnh dân oan kêu khóc hàng chục năm mà không được giải quyết, làm gì có chuyện cưỡng chế đất đai thảm khốc như ở Đồng Tâm, Văn Giang, Thủ Thiêm… và mới đây nhất là vườn rau Lộc Hưng.
Dân tộc Việt Nam thật vô phúc khi có rất nhiều các cơ quan đều đại diện cho mình, vì lợi ích của mình! Nhân dân Việt Nam tha hồ đóng thuế để các cơ quan đó tiếp tục diễn tuồng “giám sát, phản biện” với nhau.

Để dân “giám sát, phản biện” đảng cầm quyền
Nếu thực sự giới lãnh đạo cộng sản cần “giám sát, phản biện” thì họ đã chọn một con đường bình thường như các nước trên thế giới đang làm, chứ không phải vẽ vời ra hàng loạt các cơ quan ăn hại tiền thuế của dân như hiện nay.
Các công cụ để người dân “giám sát, phản biện” lại các chính sách của nhà cầm quyền chính là xã hội dân sự. Dân phải có quyền tự do lập hội và hội họp như điều 25 Hiến pháp của đảng Cộng sản quy định. Các hội do dân lập ra sẽ đấu tranh, bảo vệ quyền lợi của các thành viên của hội, ví dụ như nghiệp đoàn độc lập, để bảo vệ lợi ích của người lao động, là thành viên của nghiệp đoàn. Không cho dân tổ chức lại thì làm sao dân có sức mạnh?
Ngoài xã hội dân sự thì người dân phải có quyền ra báo chí tư nhân để phản biện các chính sách của nhà cầm quyền. Nói cách khác, báo chí phải được tự do. Chỉ khi đó thì những oan ức, bất công, sai trái mới được người dân tố cáo mà không bị hạn chế. Khi đó thì những bất công xã hội mới từ từ được đẩy lùi. Không có chính quyền thực sự “của dân, do dân, vì dân” nào trên thế giới lại sợ hãi báo chí tự do cả.
Chừng nào dân chưa có quyền tự do lập hội và tự do báo chí thì những khẩu hiệu của đảng Cộng sản trao quyền cho dân chỉ là bánh vẽ, như câu “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”.
Ngay như mới đây, Chủ tịch thành phố Hà Nội, tướng công an Nguyễn Đức Chung, yêu cầu dân phải “xin phép” mới được quay phim, ghi hình cán bộ tiếp công dân. Tức là nhà cầm quyền đã tước đi cái quyền của dân được giám sát “công bộc của nhân dân”, biến sự giám sát của ông chủ nhân dân với đầy tớ thành quan hệ “xin-cho”. “Đầy tớ” cán bộ phải đồng ý thì “ông chủ” nhân dân mới được giám sát.

Tam quyền phân lập
Không chỉ có người dân được quyền “giám sát, phản biện” nhà cầm quyền mà ngay cả các nhánh quyền lực Nhà nước như hành pháp, lập pháp, tư pháp cũng phải được quyền “giám sát, phản biện” lẫn nhau. Trong đó quan trọng nhất là tư pháp, tòa án phải được độc lập.
Dẫn chứng về việc này là ngay cả khi công dân kiện cơ quan hành chính, tòa triệu tập lãnh đạo các cơ quan đó nhưng hầu như lãnh đạo các cơ quan hành chính không đếm xỉa, không thèm có mặt. Nói một cách dân dã là hành pháp ở Việt Nam chẳng coi tòa án là “cái đinh” gì.
Ngay như việc nhà cầm quyền đập phá nhà dân ở vườn rau Lộc Hưng trái trình tự pháp luật, nhà cầm quyền không thèm đưa ra bất cứ văn bản hay căn cứ pháp luật nào, dân cũng chẳng thể nào đi kiện với tòa án mà không có giấy tờ.
Ấy vậy mà Hiến pháp 2013 của đảng Cộng sản vẫn ghi nhận “mọi người đều bình đẳng trước pháp luật”. Thực chất ở chế độ cộng sản này làm gì có chuyện dân bình đẳng với quan chức. Có thể thấy rõ, biệt phủ, biệt thự của quan chức xây dựng trái pháp làm gì có cái nào bị cưỡng chế, đập phá?

Đa nguyên đa đảng
Và một điều cực kì quan trọng trong “giám sát, phản biện” đối với đảng cầm quyền chính là đảng đối lập. Điều này thì đảng Cộng sản còn gắt gao hơn mọi thứ trên đời. Lúc nào quan chức của đảng Cộng sản và công an cũng ra rả “không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập”.
Chỉ có đảng đối lập mới có thể tranh luận sòng phẳng với đảng cầm quyền về các chính sách cho quốc gia trên diễn đàn Quốc hội. Và chỉ có đảng đối lập mới có thể buộc đảng cầm quyền phải trả giá nếu không được lòng dân, đó là việc đảng đối lập sẽ lên nắm quyền và đảng cầm quyền sẽ mất quyền lực. Do đó, không có đảng đối lập sẽ không có “giám sát, phản biện” đúng nghĩa.

Giới lãnh đạo cộng sản tiếp tục lừa dối dân
Nhà cầm quyền thừa biết những điều đó, và bản thân họ không thể nào bào chữa cho việc không có “tam quyền phân lập”, “xã hội dân sự”, “đa nguyên đa đảng”, “báo chí tự do”… nên họ đã cấm các đảng viên cộng sản không được bàn đến những chuyện đó.
Phân tích đến đây để thấy cái đạo đức giả của giới lãnh đạo cộng sản nói chung, ông Phúc nói riêng trong việc đòi có “giám sát, phản biện” để “đi vào lòng dân”.
Tàn nhẫn bất lương nhưng miệng rao giảng đạo đức
Cũng tại buổi họp chỉ đạo Trung ương MTTQ ngày 5/1/2019, ông Phúc còn nói tiếp một câu không chỉ là đạo đức giả mà còn vô lương tâm. Đó là ông đề nghị MTTQ “làm tốt hơn nữa an sinh xã hội, chăm lo người nghèo, người già, tàn tật và không để tình trạng người nghèo cùng cực xảy ra ở Việt Nam.”
Đọc câu này của ông Phúc chắc người dân còn tin đảng Cộng sản sẽ nghĩ ông Phúc như ông Bụt, ông Tiên.
Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, ngay thứ ba 8/1/2019 vừa qua, quan chức cấp dưới của ông Phúc đã phá nát hàng trăm căn nhà ở vườn rau Lộc Hưng, phường 6, quận Tân Bình, đẩy hàng trăm hộ dân vào cảnh màn trời chiếu đất ngay trước Tết Nguyên đán.
Chưa hết, ngay cả chỗ ở của các thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa là những người già, tàn tật, neo đơn cũng bị đập phá tan tành.
Người dân Việt Nam cần nhìn rõ những sự kiện này để hiểu rõ hơn về bản chất “đạo đức”, “văn minh”, “cách mạng”, “tiên tiến” của đảng Cộng sản. Thực sự thì không có “thế lực thù địch” nào xúi dân chống nhà cầm quyền. Chính nhà cầm quyền là “thế lực thù địch” của dân.
Và làm gì có cái “thế lực thù địch” với nhân dân nào có thể tồn tại mãi?!
Xin mượn lời của ông Nguyễn Thiện Nhân, kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp về vụ cưỡng chế vườn rau Lộc Hưng trái pháp luật, để kết thúc bài này: “Chúng tôi [quan chức cộng sản] không gạt bà con đâu”.
Trung Nguyễn
12-1-2019

“Trời ơi là Trời!
Làm sao có thể im lặng được nữa đây?
Hãy đặt địa vị bản thân và gia đình mình vào hoàn cảnh ấy, ai chịu nổi đây?
Vô lí, vô đạo, vô nhân, vô pháp…”.
Chứng kiến những gì đang xảy ra ở TP.HCM, mà cụ thể là câu chuyện cưỡng chế ở Vườn rau Lộc Hưng, Q.Tân Bình, TP.HCM, một người chị của tôi từng là cán bộ quản lý đất đai ở Bộ Tài nguyên môi trường, đã thốt lên như vậy. Hơn ai hết, chị ấy hiểu cái gọi là bi kịch đất đai đang diễn ra khắp nơi trên đất nước này. Đất đai, dự án, thu hồi, cưỡng chế… đã khiến không biết bao nhiêu cuộc đời bị đánh cắp. Chị ấy nói rằng, vì những điều trông thấy mà bất an toàn diện.
Ông Nguyễn Thiện Nhân từng nói thành phố mà ông đang là người đứng đầu phải là một thành phố văn minh, nghĩa tình.
Thành phố nghĩa tình ư?
Có nghĩa tình nào lại cưỡng chế, nói đúng hơn là biến hàng trăm căn nhà thành đống đổ nát, khiến người dân rơi vào cảnh màn trời chiếu đất vào những ngày giáp Tết? Có chính quyền nào dám vỗ ngực là nghĩa tình khi hành động như những chiếc máy xúc, máy ủi lạnh lùng đập và phá?
Nào chỉ có thế…
Khi Kiểm toán Nhà nước yêu cầu các địa phương rà soát quy trình thủ tục giao đất cho các doanh nghiệp, lập tức, TP.HCM ban ra quyết định dừng mọi giao dịch mua bán, hoàn thiện hồ sơ pháp lý các căn hộ của người dân và doanh nghiệp tại hàng chục dự án nhà ở, khiến hàng chục ngàn người ngơ ngác không biết nhà cửa của mình sẽ ra sao.
Hành động nhanh nhảu dừng, cấm bất chấp không có quy định nào cho phép (để rồi phải rút lại) cho thấy, họ nghĩ đến việc bảo vệ cái ghế của mình trước khi nghĩ cho tài sản của dân.
Có vẻ như họ bị ám ảnh bởi đất đai đến mức luẩn quẩn. Thủ Thiêm còn như chảo lửa lại đốt thêm Lộc Hưng. Hàng trăm người dân Lộc Hưng hoang mang vẫn chưa đủ hay sao mà phải có thêm hàng chục ngàn người dân sở hữu chung cư rơi vào cảnh ngơ ngác không biết chuyện gì sẽ diễn ra với tài sản của mình?
Tôi nhìn thấy ở TP.HCM một chính quyền tồi. Đứng ở góc độ người dân, đó là một chính quyền vô cảm, một chính quyền lạnh lùng khi đã gạt qua một bên những thân phận người yếu thế. Ngay cả khi nhìn thực trạng ấy qua lăng kính “tính Đảng”, thì quan điểm cá nhân tôi vẫn thấy đó là một chính quyền vô chính trị.
Bằng cách đẩy dân ra đường những ngày cận Tết, bằng cách khiến dân nơm nớp lo lắng cho số phận căn nhà hợp pháp, mua bằng những đồng tiền phải đổ mồ hôi sôi nước mắt tích cóp mà thành, hành động của những người thực thi công vụ lĩnh vực đất đai ở TP.HCM đã góp phần tước đoạt niềm tin của người dân vào chính thể mà lẽ ra nhiệm vụ của họ là phải vun vén và níu giữ.
Thủ Thiêm, Lộc Hưng, rồi ngay cả việc cấm mọi giao dịch mua bán căn hộ ở hàng loạt khu chung cư, cho thấy những người thực thi công vụ, những người điều hành chính sách ở TP.HCM nhìn thấy chữ DỰ ÁN trước chữ DÂN SINH, nhìn thấy chữ ĐẤT trước chữ Dân, nhìn thấy chữ LỢI ÍCH trước chữ LÒNG DÂN.
Liệu những người đứng đầu Đảng có nhận ra, một chính quyền không biết an dân không chỉ gieo rắc nỗi hoảng sợ cho người dân và doanh nghiệp, mà còn là nguy cơ cho cả chính thể này?
Bạch Hoàn
11-1-2019

Nhìn thấy nhà của đồng bào mình bị ủi tan nát, rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, – không cần biết nguyên nhân, không thể không thương xót.
Nhìn thấy đồng bào mình lăn xả trước đầu xe, lấy thân cản xích máy ủi – không cần biết nguyên nhân, không thể không phẫn uất.
Làm sao đến nông nỗi này?
Khi người ta có nhà cửa, người ta không thể ở ngoài trời.
Khi người ta có đường lui, người ta không thể mãi đối đầu.
Khi người ta không có lẽ phải, người ta không thể liều mạng sống.
TỘI CHÍNH LÀ CỦA LÃNH ĐẠO QUẬN TÂN BÌNH
Không cần nghe giải thích. Chưa cần biết thực hư. Cứ cho là 112 ngôi nhà vừa bị bị san ủi là do xây dựng không hợp pháp như một số báo đưa tin để bảo vệ cho hành động san ủi của lãnh đạo quân Tân Bình, thì chỉ hai câu hỏi hơn giản thôi:
1. Lãnh đạo quận Tân Bình làm gì mà để cho 112 ngôi nhà này xây dựng xong đã nhiều tháng, nhiều năm?
2. Nếu lãnh đạo quận Tân Bình thực thi đúng trách nhiệm, ngăn cản ngay từ khi khởi công xây dựng, thì 112 ngôi nhà này có xây dựng được không?
Là biết phải trái.
Từ đó mà kết luận được ngay – tội chính là của lãnh đạo quận Tân Bình.
Để xảy ra hiện trạng xây dựng không hợp pháp là do lãnh đạo quận Tân Bình.
Phá nhà của dân tang thương như hiện thời cũng là bởi lãnh đạo quận Tân Bình.
Làm cho tình hình Lộc Hưng bức xúc như hiện nay cũng là do lãnh đạo quận Tân Bình.
Lãnh đạo quận Tân Bình là người có lỗi đầu tiên.
Lãnh đạo quận Tân Bình là người có lỗi cuối cùng.
Đội bóng bị thua thì huấn luyện viên bị sa thải. Không bàn về các cầu thủ. Không bàn về trận bóng.
ÔNG NGUYỄN THIỆN NHÂN HÃY BỚT HỘI HỌP MÀ NĂNG ĐI THỰC TẾ
Khi trả lời dân oan Thủ Thiêm, thấy ông Nguyễn Thiện Nhân rưng rưng “thành phố không gạt bà con ”, thì nghĩ rằng ông có xúc động thật. Thì nghĩ rằng ông sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề Thủ Thiêm. Nhưng thời hạn tháng 11 ông hứa đã qua rồi mà vấn đề Thủ Thiêm còn đang mờ mịt.
Biết rằng vụ Thủ Thiêm là vấn đề phức tạp đã rồi, trước khi ông Nguyễn Thiện nhân về nhận chức Bí thư thành ủy HCM, lại động đến các thế lực tày trời, không dễ một sớm một chiều, nên dằn lòng chờ đợi.
Nhưng nay hay tin vụ Lộc Hưng xảy ra dưới sự lãnh đạo của ông Nguyễn Thiện Nhân, thì bất ngờ đến choáng váng.
Đất đai là tài sản vô giá ngàn đời của con dân. Người cai trị khi nghe đến vấn đề đất đai của con dân thì đêm không ngủ được, ngày không ngon cơm, phải tự mình đích thân xem xét. Vì sợ rằng cấp dưới do sao nhãng hay do trình độ mà mang đến oan sai, ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo, làm mất nơi trú mưa che nắng không chỉ một đời con dân.
Nay ông Nguyễn Thiện Nhân lại không đích thân xuống xem xét thực trạng Lộc Hưng trước, đến nỗi để cho cấp dưới tàn phá hoang phí tài sản của đồng bào, làm đồng bào rơi cả suối nước mắt, đã thế còn vin vào kẻ xấu kích động.
Vậy là ông Nguyễn Thiện Nhân, không nhìn thấy tầm hệ trọng của vấn đề sở hữu đất đai, lại còn không thấy nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Ông chỉ nghe “nhảy dù chiếm đất” nên không thấy được “màn trời chiếu đất”. Ấy là vì ông chưa thương dân.
KHI THƯƠNG DÂN SẼ HÀNH ĐỘNG KHÁC
Chúng ta hô hào nâng cao phúc lợi. Chúng ta kêu gào vì an sinh. Chúng ta kêu gọi từ bi từ thiện.
Đồng bào không có nhà chúng ta phải giúp nhà. Đồng bào không có gạo chúng ta phải giúp gạo. Đồng bào không có chữ, chúng ta phải mang chữ đến… Đó là an sinh. Đó là phúc lợi. Đó là từ thiện.
Vậy làm sao chúng ta có thể nỡ lòng ủi nát những căn nhà đồng bào đang ở, khi họ thực sự không có mảnh đất nào khác để nương thân? Đẩy họ vào hoàn cảnh không nhà cửa?
Khi thực thương dân chúng ta sẽ hành động khác. Khi thương dân sẽ không có Đồng Tâm, không có Thủ Thiêm, không có Lộc Hưng.
“Tuân thủ pháp luật” không phải là lá chắn vạn năng. Muốn đồng bào tuân thủ pháp luật thì trước hết người cầm quyền phải tuân thủ pháp luật, càng không thể ngồi trên pháp luật. Để đồng bào, không phải một người, mà hàng vạn người – cả làng, cả xã rơi vào hoàn cảnh vô pháp luật, thì lỗi đầu tiên và duy nhất là do nhà cầm quyền.
LÒNG DÂN HAY LÒNG CHÍNH QUYỀN?
Khi đồng bào tự nguyện dỡ nhà làm cầu cho xe qua, tự nguyện dỡ nhà ngụy trang cho tên lửa, thì đó là lòng dân.
Còn khi chính quyền ủi nhà của đồng bào, buộc đồng bào lăn xả vào xích xe liều mạng cản ngăn, thì đó là lòng chính quyền.
Các nhóm lợi ích như con bạch tuộc đang len lỏi khắp mọi nơi vào chính quyền, phủ lòng lòng chính quyền che kín hết lòng dân.
SẼ CÒN BAO NHIÊU LỘC HƯNG NỮA?
Làm lãnh đạo không phải chỉ biết đúng sai. Làm lãnh đạo không chỉ biết giải quyết hậu quả. Điều quan trọng nhất của lãnh đạo là nhìn ra nguyên nhân. Chỉ khi nhìn ra nguyên nhân mới giải quyết được gốc rễ vấn đề, ngăn chặn được sự phát sinh trong tương lai.
Sẽ còn bao nhiêu Lộc Hưng nữa?
Chừng nào mà sở hữu toàn dân về đất đai còn tồn tại, thì chừng đó sẽ mãi còn nữa những Lộc Hưng.
Nguyễn Ngọc Chu
12-1-2019

Báo chí cách mạng đã im re trong những ngày Lộc Hưng đổ nát. Cũng chính bằng cái cách im re với sự hoang tàn trong gần 20 năm của Thủ Thiêm.
Có thể cũng từ nhận định, rằng thực tế phức tạp, nhạy cảm, của các ban biên tập.
Thôi, chuyện Thủ Thiêm còn chờ phân tích, kiểm điểm, xử lí. Nhưng hiện thực ràng ràng như một nỗi ô nhục, đến tiếng kêu đau cũng không mở miệng được thì tội tình Thủ Thiêm có hay không trách nhiệm của báo chí cách mạng?
Tiếng kêu ấy một lần nữa được nghe thấy nhưng báo chí chần chừ, do dự ở Lộc Hưng.
Có lẽ có chỉ đạo. Chúng ta đã quen với mấy chữ chỉ đạo như một thứ định mệnh. Còn đạo lí, lương tâm chức nghiệp và cả pháp luật?
Ai đã chỉ đạo để báo chí cách mạng hèn yếu, khiếp nhược thành cả một nền báo chí im re trước nguy cơ quyền lực của nhân dân bị biến thành quyền lực của kẻ cướp?
Thực tế Lộc Hưng rõ ràng là phức tạp và nhạy cảm. Nhưng là phức tạp và nhạy cảm với lối hành xử không lấy pháp luật làm cơ sở giải quyết, lấy lòng dân làm thước đo hiệu quả.
Một vùng đất không quá lâu đời, lịch sử sử dụng nó có thể có nhiều viện dẫn pháp lí chưa trùng khớp nhưng tất cả đều còn trong các ngăn kéo tư liệu mà chúng ta hoàn toàn có thể tìm hiểu, xử lí.
Đất công, đất tôn giáo, đất lấn chiếm, từng thửa một có thể làm rõ được khi tiến hành qui hoạch, đền bù, giải tỏa hay cưỡng chế.
Thực ra thì chính sách cho từng hiện trạng đất đai này không thiếu. Vấn đề là ai soi rọi nó với từng hồ sơ cụ thể nghiêm túc, minh bạch. Những điều này, theo Luật tiếp cận thông tin có hiệu lực từ 1.7.2018 mọi công dân có quyền yêu cầu và chính quyền địa phương phải có trách nhiệm trả lời. Chỉ cần căn cứ vào luật này, báo chí hẳn đã có góc nhìn và giải pháp xử lí thực tiễn Lộc Hưng.
Một cuộc cưỡng chế mập mờ mục đích, lúc thì làm cho người ta hiểu để thu hồi đất, lúc lại giải thích cưỡng chế xây dựng trái phép, hẳn có nên được ủng hộ và bảo vệ?
Ai chỉ đạo bỏ qua thực tế có thể một phần đất đai ở đây còn chưa ghi nhận rõ ràng về sở hữu?
Lãnh đạo nào có thể biến một xung đột cụ thể về lợi ích của người dân với chính quyền địa phương thành xung đột giữa nhà nước và tổ chức tôn giáo?
Những khác biệt, thậm chí thành xung đột, trong trường hợp Lộc Hưng có thể giải quyết bằng việc áp đặt quyền lực hay bằng sự hợp lí, hợp pháp của trao đổi thông tin?
Những trao đổi trên mạng xã hội cho thấy vấn đề không hề phức tạp. Chỉ có cách thực hiện đã làm phức tạp thêm một hiện thực vốn dĩ phải xây dựng lòng tin giữa dân chúng và chính quyền.
Báo chí im re chỉ mắc thêm vào nỗi hoang mang của dân chúng một định kiến chia rẽ.
Báo chí đồng loạt lờ đi lý lẽ của người dân đã không làm cho chính quyền có chính nghĩa mà làm cho cưỡng chế không có sức mạnh của sự chính đáng.
Tất nhiên báo chí không phải là chính quyền. Báo chí bị chỉ đạo. Nhưng từ sau vụ Thủ Thiêm sao còn để cho ai muốn chỉ đạo gì chỉ đạo, đến nỗi im re trước phải trái của người dân.
Tâm Chánh
12-1-2019

Từ nhiều năm qua, chuyện cưỡng chế đất đai đã diễn ra ở nhiều nơi và sự bất đồng, thậm chí xung đột, giữa người dân và cơ quan chính quyền, diễn ra như cơm bữa. Đó là những xung đột không cân sức giữa một bên là dùi cui, lựu đạn cay, bắt bớ, và cả tù đày, và một bên là những người dân tay không tấc sắt, chạy ăn từng bữa, cái nghèo thường khi đeo đẳng suốt cả một đời người.
Trong lần cưỡng chế tại Lộc Hưng vừa qua, có thêm hai yếu tố đã gây ra một làn sóng xúc động ngày một lan rộng. Thứ nhất là sự cưỡng chế trong thô bạo đã diễn ra vào tháng cuối cùng của năm cũ, trong lúc người công nhân viên đang nao nức nghĩ đến tiền thưởng cuối năm, người lao động tha phương đã có chiếc vé trong tay để chuẩn bị về quê thăm nhà sau một năm dài cực nhọc. Trong khi đó, hàng trăm đồng bào nghèo của họ ở Lộc Hưng đang đứng trước nguy cơ hưởng một cái tết nát cửa tan nhà!
Nhìn những cụ già thất thểu trên đống đổ nát như sau một cơn địa chấn kinh hoàng, nhìn em gái nhỏ ngồi lặng, đưa cặp mắt thất thần, ngơ ngác nhìn quanh, ai là người còn có lương tri mà không rơi nước mắt! Cả một quá khứ phấn đấu trong đau tủi của cụ già ấy mới có được ngôi nhà cấp bốn, nay cũng không còn; cả một trời mơ ước của em gái ấy nay đã sụp đổ trước mắt em, ai mà không đau lòng xót dạ!
Thứ hai là trong số nạn nhân của cuộc cưỡng chế này, có cả những thương phế binh của chế độ VNCH, những người ngay sau ngày 30.4.1975, đã bị tống xuất ra khỏi các Làng phế binh mà chính quyền Nguyễn Văn Thiệu đã xây cất cho họ từ trước 1975, như niềm an ủi cuối đời dành cho những người đã phải hi sinh một phần thân thể trong cuộc chiến tương tàn.
Những con người ấy hơn 40 năm qua sống vất vưởng bên lề xã hội, cơ thể chẳng nguyên lành, chỉ có thể làm những nghề hạ tiện nhất để kiếm sống như bán vé số, đánh giày, thậm chí đi ăn xin để lê lết những ngày tàn.
Những người Công giáo, cụ thể là nhà thờ Dòng chúa Cứu thế, đã mủi lòng trước cảnh ngộ của họ, dành cho họ một chỗ để “chui ra chui vào” sau mỗi ngày lặn lội đi kiếm sống. Vậy mà bây giờ, chỗ nương tựa cuối cùng của họ cũng không còn nữa! Thực là đau xót khi nhìn thấy những đồng bào của mình sống ở tận đáy xã hội mà vẫn chẳng yên thân!
Trong những ngày qua, người ta đã trao đổi, tranh luận gay gắt với nhau về những yếu tố pháp lý trong vấn đề cưỡng chế đất, một vấn đề cón khá mơ hồ và rối rắm như trong một mê hồn trận. Nhưng có một vấn đề đơn giản, đó là sự ngược đãi người nghèo, cho dù ngược đãi trong khuôn khổ pháp lý, chẳng những trái với “nguyên tắc xã hội chủ nghĩa” như bạn Facebook Dương Quốc Chính đã viết trên trang của anh, mà còn hơn thế nữa, đó là sư chà đạp lên đạo lý ngàn đời của dân tộc vốn luôn dành cho những phận đời bất hạnh sự giúp đỡ vô vị lợi, chà đạp lên truyền thống tốt đẹp của toàn xã hội khi năm hết tết đến.
Chuyện đã xảy ra rồi, những ngôi nhà không dựng lại được nữa, những cuộc đời đang tiếp tục đi xuống, khó thể kéo trở lên, nhưng liệu niềm tin của con người dành cho nhau có thể hủy hoại trong một ngày một bữa? Chắc là không, hãy vững tin là dân tộc chúng ta sẽ sớm nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Lê Nguyễn
12-1-2019