|
Từ địa ngục tới thiên đường...(kỳ 1+2+3)
10-09-2011
|
#1
|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Jan 2008
Posts: 147,663
Thanks: 11
Thanked 14,018 Times in 11,182 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 44 Post(s)
Rep Power: 183
|
LTS: Bà Trần Khải Thanh Thủy, 51 tuổi, bị nhà cầm quyền Hà Nội dàn dựng một vụ “hành hung” (ngày 8 tháng 10, 2009) biến nạn nhân thành tội phạm để kết án án tù 3 năm rưỡi. Mục đích là để trả thù những loạt bài viết, ký sự xã hội, thời sự Việt Nam mà bà gửi đăng hay xuất bản ở nước ngoài.
Nhờ sự can thiệp ráo riết của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, bà đã được trả tự do sau 21 tháng ở tù, và được đưa thẳng từ nhà tù Thanh Hóa ra phi trường sang định cư tị nạn tại Mỹ ngày 23 tháng 6, 2011.
Bà là tác giả của 15 tác phẩm đã xuất bản trong nước và khoảng ba chục tác phẩm hoặc đã xuất bản, hoặc đăng tải trên một số báo giấy hay báo điện tử ở hải ngoại, gồm nhiều thể loại khác nhau, dưới nhiều bút hiệu khác nhau.
Khi bà bị lộ ra là một người có những bài viết, ký sự, ngược với đường lối tuyên truyền của đảng và nhà nước, bà và gia đình bắt đầu một cuộc sống khó khăn trong sự khủng bố thường trực của nhà cầm quyền Cộng Sản.
Mấy tháng trước khi bị bắt, nhà bà TKTT bị những kẻ bí mật ném phân đầy trước nhà gần hai chục lần, một lối khủng bố mà những người chống đối chế độ như cụ Hoàng Minh Chính và một số người từng là nạn nhân. Nhưng không ai bị nặng như nhà bà TKTT.
Dưới đây là hồi ký của bà TKTT chung quanh chuyện bà bị bắt bỏ tù.
Ba giờ chiều ngày 23 tháng 6, 2011 (giờ Việt Nam) tôi đang còn mặc quần cộc, áo ba lỗ, đánh vật với cái nắng nóng của xứ sở nhiệt đới- đặc biệt là vùng núi Lam Sơn-hanh Hóa, nơi giáp biên giới Lào, nắng nóng đến mức cánh bạn tù thường phạm phải ví:
Bà Trần Khải Thanh Thủy là nạn nhân bị hai tên côn đồ do nhà cầm quyền CSVN dàn dựng đánh lỗ đầu ngày 8 tháng 10, 2009 nhưng vẫn bị lôi ra tòa về tội “hành hung” người khác. Sau 21 tháng ở tù, bà đã đến Hoa Kỳ định cư tị nạn nhờ sự can thiệp mạnh mẽ của Bộ Ngoại Giao. (Hình gia đình cung cấp)
Lam Sơn chướng khí bốn mùa
Ai chưa tới đó thì chưa... là tù
Tiếng gót giày nện cồm cộp, tôi vội ngẩng lên, chưa kịp vơ bộ quần áo dài mặc vào người, đã nghe cán bộ tên Chại, thông báo:
- Chị thay quần áo rồi ra gặp cán bộ!
Như thói quen đã định hình từ ngày vào trại, tôi vội vàng khoác lên người bộ quần áo kẻ sọc cũ kỹ, hôi rình, không quên đội lên đầu chiếc nón mê xộc xệch, líu ríu theo chân quản giáo ra ngoài.
Bình thường “được” đi gặp cán bộ thì chỉ vào phòng thi đua, trong khuôn viên của trại, nơi trước mặt có hai cánh cửa sắt to đùng, cao ngất ngưởng, lại nặng trịch, kín mít, một ngày chỉ được mở hai lần vào những khi xuất trại cho tù đi làm... Lần này, lạ lùng thay, tôi được lôi ra tận ngoài cổng phủ, như thể lại đi gặp gia đình vậy. Có chuyện gì xảy ra chăng? Tháng này gia đình tôi đã lên rồi cơ mà?
Ðang phân vân, ngơ ngẩn, trước mặt tôi bỗng hiện ra một đám đông công an mặc thường phục đứng lố nhố bên ngoài, khuất sau cánh cổng, đặc biệt là tên Khải với cái đầu hói trọc lốc và cái trán gồ lên chiếm một phần ba khuôn mặt... Kẻ cách đây ba tháng đã vác bộ mặt giả nhân giả nghĩa để tìm vào trại, đề nghị tôi nên ra nước ngoài chữa bệnh và đảm bảo tương lai cho con cái...
Nhìn thấy tôi, chúng “huỵch toẹt” luôn, không còn tù mù, bí ẩn hoặc “lửng lơ cá vàng” như những lần trước nữa:
- Thủ tục giữa hai nhà nước đã xong, giờ chị vào chuẩn bị để chúng tôi đưa ra sân bay cho kịp.
- Trời đất! Chân tay tôi run lên, toàn thân tưởng nhão ra như bùn trong một cảm giác đặc biệt khó tả: “Không lẽ 21 tháng tù đầy đọa, khổ nhục đã kết thúc ở buổi chiều định mệnh đầy tốt đẹp này ư? Tôi được tự do thật sao? Sau bao nhiêu hy vọng chờ đợi, thất vọng rồi lại phập phồng hy vọng, mừng hụt hết lần này lần khác, cuối cùng tự do đã tìm đến với tôi thật rồi, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi...”
Ðồ tù chẳng có gì ngoài hai tập bản thảo gồm thơ và một số bài tôi lén viết trong trại (đã được ngụy trang bằng tên của nhiều tác giả khác). Chữ viết nhỏ li ti như kiến, hàng nọ tiếp hàng kia, nửa tiếng Việt nửa tiếng Anh, chủ yếu là viết tắt để che mắt bọn khốn, gồm cả lũ “zich” trong buồng và cán bộ quản giáo, phía trên là cả một đống báo đảng...
Ðinh ninh qua được mắt bọn chúng, tôi vội vàng vào phía trong buồng tắm của cán bộ để trút bỏ bộ đồ tù. Lần đầu tiên, sau 21 tháng tù đày khốn khổ, tôi mới lại được vào buồng tắm, khỏa nước máy lên người mà không có cảm giác lo lắng gì. Còn trước đó, kể từ khi bước chân vào tù là phải tồng ngồng trong bộ cánh Ê va, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa hàng nghìn thân thể lõa lồ của cánh chị em tù, xấu hổ và tủi nhục không biết bao nhiêu mà kể.
Ngắm mình trong gương, thấy không đến nỗi nào so với bộ đồ tù khốn khổ thường mặc, tôi líu ríu lên gác để hoàn thiện nốt phần thủ tục... Tất cả, từ trưởng trại Lường Văn Tuyến đến cán bộ vũ trang, quản giáo, trinh sát, y tế, v.v đều có mặt đông đủ, đứng chật cả gian phòng hẹp... Tiếng nữ cán bộ tòa án nhân dân tỉnh Thanh Hóa vang lên:
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Ðộc lập, tự do, hạnh phúc
Giấy chứng nhận phạm nhân chấp hành xong án phạt tù...
Hạnh phúc lạc bước đến quá nhanh, tôi nghe câu được câu mất, chỉ lõm bõm nhớ rằng theo điều 18 của pháp lệnh sửa đổi, điều 14 quy chế trại giam, gi gỉ gì di, những gì nữa ấy... thì tôi đã được giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù một lần bằng giảm hết luôn, nên tôi đã chấp hành xong, nhưng vẫn phải tiếp tục chấp hành hình phạt bổ sung là án phí hình sự 400 nghìn, án phí dân sự 450 nghìn, và bồi thường dân sự gần 9 triệu đồng nữa.
“Thật là chó đẻ” tôi gầm lên trong óc: “Cà cuống chết đến đít còn cay” còn Cộng Sản chết đến đít vẫn còn gian. Cho đến lúc này, khi đã có sự can thiệp của đại sứ quán Mỹ rồi mà chúng vẫn “lập lờ đánh lận con đen”. Chúng thừa biết tôi không hề đánh người, nên chẳng có ai bị thương cả. Cho dù con người đạo đức có nổi loạn mà cơ bắp yếu, làm sao tôi có thể hai tay hai hòn gạch đả thương hai kẻ cao hơn mình cả vài chục cm, nặng hơn mình 25-30 kg, trẻ hơn mình cả chục tuổi cơ chứ? Chính vì sự phi lý, trâng tráo, trắng trợn, vừa hèn hạ, vừa bỉ ổi này mà nằm trong tù tôi “xuất khẩu thành thơ” :
Vết thương đỉnh đầu... may sống sót
Bầm giập, tả tơi, vẫn ở tù
Mả cha cộng sản: Hèn, ngu, dốt
Bắt giam ta tưởng thế giới mù!
Bị cả giới truyền thông thế giới lật tẩy, chửi lút mặt, tưởng chúng phải biết xấu hổ, đừng dại dột nhắc lại nữa, vậy mà vẫn cố buộc tôi vào tội “cố ý gây thương tích” sao? Thay vì phải bắt hai kẻ côn đồ do chúng sai đến “áp đáo tại gia” vào 8 giờ tối ngày 8 tháng 10 năm 2009, bồi thường thiệt hại cho gia đình tôi thì chúng lại làm ngược lại, bắt tôi phải bồi thường dân sự cho cái gọi là người bị hại, tức hai thằng khốn kia... Ðúng là giọng điệu ngụy ngôn của Cộng Sản: Biến đúng thành sai, biến vuông thành méo, biến sáng sủa thành đen tối.
Trong khi giấy chứng nhận ghi rõ: “Chị Trần Khải Thanh Thủy phải trình diện ủy ban nhân dân phường trước ngày 29 tháng 6 năm 2011” thì hôm nay mới là ngày 23, sao chúng không để tôi về qua nhà chào gia đình, họ hàng mà lại đưa thẳng ra sân bay? Ðến tận lúc này chúng vẫn giở chiêu bài gì đây?
Tiếng ông trưởng trại Lường Văn Tuyến cắt ngang dòng suy nghĩ âm thầm của tôi:
- Vì chị mà ngay từ chiều hôm qua, đích thân tôi cùng bao nhiêu anh em khác phải lên tận Hà Nội chính thức bàn giao hồ sơ của chị cho đại sứ quán Mỹ đấy nhớ. Sau đó lại quay về tòa án nhân dân tỉnh Thanh Hóa để làm thủ tục bãi miễn trách nhiệm hình sự cho chị. Cả đi cả về gần năm trăm cây số, mất đứt hai ngày trời, vất vả lắm đấy nhé.
- Ra thế, tôi quay mặt đi, cố giấu một nụ cười.
Nếu biết bắt tôi mà phải khốn khổ nhục nhã, và chỉ là bắt cóc bỏ đĩa như thế này thì gần hai năm trước, chắc chắn chúng chẳng dại dột bắt tôi làm gì, thật là:
Cố đấm ăn xôi xôi lại hẩm
Cầm bằng bắt cố, bắt không xong...
Ðẩy số tiền còn lại của gia đình gửi về phía tôi, cán bộ hậu cần te tái:
- Của chị còn một triệu hai trăm, chúng tôi xin bàn giao lại cho chị đầy đủ, xin chị ký vào đây.
Thờ ơ cầm nắm tiền trên bàn bỏ vào túi, tôi lơ đãng ký tên mình vào phía dưới, theo tay cán bộ chỉ.
- Ngoài ra chị còn được cấp phát tiền đi đường nữa... Cán bộ giáo dục nhắc, rồi chìa ra trước mặt tôi số tiền 160 nghìn bắt ký.
Một ý nghĩ thoáng qua trong óc, tôi làm bộ giãy nảy:
- Gớm đã đi bằng chân công an thì nhất rồi, còn phải lấy tiền làm gì?
Tưởng tôi thành thật chối từ, thị lớn giọng:
- Nhưng đây là quy định. Ðề nghị chị ký nhận.
Vốn tính khôi hài, tôi mai mỉa:
- Chết thật, đi từ đây sang Mỹ mà được trả cả 8 USD cơ à, nhà nước ta quả là nhân đạo.
Bỏ qua giọng chất giọng khích tướng của tôi, tên Khải nhắc:
- Thôi xuống nhà lấy đồ đi để còn kịp ra sân bay, phía Mỹ đang đợi rồi, việc này là việc giữa hai nhà nước chứ đâu phải chuyện đùa?
Sợ tự do vừa kịp hiện ra lại biến mất, tôi thầm nhủ:
- Thôi cứ biết đi khỏi cái nơi nắng nóng, uất hận này đã, có gì sẽ tính sổ với lũ khốn sau.
(Còn tiếp)
Trần Khải Thanh Thủy/NV
Last edited by vuitoichat; 10-10-2011 at 14:17.
|
|
|
10-10-2011
|
#2
|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Jan 2008
Posts: 147,663
Thanks: 11
Thanked 14,018 Times in 11,182 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 44 Post(s)
Rep Power: 183
|
Từ địa ngục tới thiên đường...(Kỳ 2)
Trần Khải Thanh Thủy
LTS: Bà Trần Khải Thanh Thủy, 51 tuổi, bị nhà cầm quyền Hà Nội dàn dựng một vụ “hành hung” (ngày 8 tháng 10, 2009) biến nạn nhân thành tội phạm để kết án án tù 3 năm rưỡi. Mục đích là để trả thù những loạt bài viết, ký sự xã hội, thời sự Việt Nam mà bà gửi đăng hay xuất bản ở nước ngoài.
Nhờ sự can thiệp ráo riết của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, bà đã được trả tự do sau 21 tháng ở tù, và được đưa thẳng từ nhà tù Thanh Hóa ra phi trường sang định cư tị nạn tại Mỹ ngày 23 tháng 6, 2011.
Dưới đây là hồi ký của bà TKTT chung quanh chuyện bà bị bắt bỏ tù.
***
... Xe từ từ lăn bánh, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cả một đoàn dài bốn năm chiếc nối đuôi nhau lăn ra khỏi khu vực trại.
Bà Trần Khải Thanh Thủy là nạn nhân bị hai tên côn đồ do nhà cầm quyền CSVN dàn dựng đánh lỗ đầu ngày 8 tháng 10, 2009 nhưng vẫn bị lôi ra tòa về tội “hành hung” người khác. Sau 21 tháng ở tù, bà đã đến Hoa Kỳ định cư tị nạn nhờ sự can thiệp mạnh mẽ của Bộ Ngoại Giao. (Hình gia đình cung cấp)
Ngồi sát bên tôi là cán bộ quản giáo tên Tuyết, kẻ đã đối đầu với tôi qua rất nhiều vụ việc, từ vụ đột nhập vào buồng giam khám túi nội vụ và lôi đi ba quyển sổ ghi chép cùng hai chục bài thơ của tôi, đến vụ gọi tôi vào phòng thi đua bắt tôi phải làm bản kiểm điểm về tội “nói xấu cán bộ” khi bọn chúng coi ba chị em chúng tôi là địch, bị tôi nhân cơ hội chửi cho lút mặt. Trước bao nhiêu tù thường phạm mà không chịu ký cót gì hết, vì quan điểm của tôi từ khi vào trại là không nhận tội cũng không ký kết bất kỳ một loại giấy tờ nào có thể để trại lợi dụng, bóp méo tên tuổi, uy tín của mình. Kẻ này cũng đã từng bị cánh chị em trong trại tố cáo là đã mượn tay Lương Thị Kim Cúc để dằn mặt tôi vì tội bí mật chuyển thư và bài viết ra ngoài cho con gái... Vậy mà hôm nay, thái độ thị khác hẳn, thị mừng như thể thị cũng sắp được đi Mỹ như tôi vậy...
Phía bên trái cũng một ả tên Tuyết nhưng là người của cục An Ninh từ Hà Nội xuống, tay lăm lăm chiếc camera. Hàng trên là cán bộ trẻ măng tên Hiệp, cũng là người của cục An Ninh, ngoài ra là lái xe... Tất cả vui vẻ trong một sự giả tạo - vốn là không khí bao trùm ở đất nước đau thương này do đảng tạo dựng. Bất cứ ai cũng phải sống vờ. Từ lớn, bé, già trẻ, gái trai, ở bất kỳ ngành nghề gì, hay trong bất cứ môi trường nào cũng phải vờ tỏ ra trung thành, kính trọng, cúc cung tận tụy, hoặc giả vờ khép mình, chăm chỉ lắng nghe và ngoan ngoãn làm việc theo kiểu “miệng nam mô, một bồ dao găm”... có thế mới tồn tại được. Kẻo hé lộ ra sự thật, dù chỉ là một cái vòng trắng trên khoang cổ quạ, cũng đủ để chết mất ngáp...
Xe đi hết khu vực trại, tôi đưa mắt quan sát cảnh vật bên ngoài, nơi thấp thoáng những bóng tù đơn lẻ cúi mặt bước đi trên cánh đồng đầy nhẫn nhịn... Số này là dân đi làm ăn lẻ, nghĩa là tù thường phạm có án nhưng sắp được thả, đã kinh qua thử thách, nên được cán bộ trại tin cậy thả rông từ khu vực này đến khu vực khác trong khuôn viên trại rộng đến hàng chục hecta, vốn đã tồn tại từ 54 năm nay, qua bao đời đại địa chủ, rồi sĩ quan của chế độ Việt Nam Cộng hòa (cuối thập kỷ 70, 80, 90...) cùng hàng vạn người tù khổ sai của Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa... Tất cả đã làm nên cơ ngơi bề thế này. Từ ao thả cá do 38 người tù của Việt Nam Cộng Hòa đào, đắp, đến vườn cây xanh ngợp tỏa bóng, bao nhiêu sân sướng, nhà xưởng, v.v...
Ngang qua khu vực xưởng may, nơi có một người bạn tù đặc biệt đang cải tạo, tôi chợt nhớ lại một đoạn thơ đã viết:
Tôi ra đi
Mang theo cái nhìn của em
Gói vào trái tim
Ðêm ngày ủ men ...
thương nhớ
Em ở lại có nhớ tôi không?
Tên em tôi chưa biết
Tội em tôi chưa hay
Sao trong lòng luyến nhớ
Em ơi...
Người bạn này vốn là người tù kinh tế, trẻ hơn tôi dăm bẩy tuổi, rất ngưỡng mộ các tác phẩm xuất bản trong nước của tôi (do gia đình đem vào), song khi biết về vụ án chính trị có phần “nhạy cảm” của tôi, đã không bao giờ dám đến gần làm quen. Chỉ dõi theo cái nhìn từ xa mỗi lần tôi xuất hiện, cả ở sân chung, nơi canteen mua bán, cũng như “bãi tắm tự nhiên” giữa thanh thiên bạch nhật mỗi buổi chiều cải tạo về
Tiếng cười nói râm ran trong lòng xe tạm thời làm gián đoạn dòng chảy miên man vô tận trong đầu tôi, kéo tôi trở lại hiện thực, vui miệng tôi hỏi người bên cạnh:
- Hôm nay có y tế đi kèm không đấy?
- Có chứ!
Thị Tuyết nhanh nhảu trả lời:
- Cả cán bộ y tế, cả tôi, cả lái xe và cán bộ vũ trang là năm người. Trừ tôi ngồi cùng chị, còn lại bốn người ở xe sau, ngoài ra còn bốn xe nữa... tất cả đều đi theo để bảo vệ chị đấy
- Khiếp thật!
Tôi nghĩ:
- Chúng coi tôi là “nguyên thủ quốc gia” hay sao mà bày đặt đông đủ thế? Chả bù cho lần chúng ngấm ngầm đưa tôi về trại cách đây hơn một năm. Cả chặng đường dài 220 km, xa hun hút, xóc nảy người, chúng khóa chặt tay, vứt tôi như vứt một con vật trên ghế dài sau xe tù bịt bùng, kín mít... Suốt 8 tiếng đồng hồ, ngay cả khi chúng ăn sáng hay dừng lại khu vực cổng trại bàn giao giấy tờ để nhận tù, chúng cũng không mở cửa xe cho tôi ra ngoài, khiến căn bệnh tiểu đường được dịp phá đám... Không còn cách nào khác tôi đành trút hết số nước trong người mình ra ngay tại lòng xe chật hẹp, tối om.
Còn bây giờ đúng là oai như cóc...
- Chị Thủy đi Mỹ rồi nhớ gửi quà về cho chúng tôi đấy nhớ. Cán bộ Tuyết đon đả
- Ôi! Tôi cười vì biết không thể lảng tránh câu trả lời, càng buồn cười hơn vì tính khôi hài lộ ra trong cả thái độ của người nói cũng như trong từng câu chữ.
Không biết sống vờ, tôi đáp :
- Các người luôn coi tôi là tù đặc biệt nguy hiểm, cấm vận mọi tình cảm của chị em đối với tôi, có bao giờ dám để cho ai đến gần tôi đâu, bây giờ làm sao dám nhận quà của tôi được?
- Thì cứ gửi đi xem bọn này có dám nhận không?
Tên Hiệp ngồi phía trên ngoái cổ lại đằng sau, lên tiếng:
- Vấn đề là có dám gửi hay không thôi chứ.
“Rõ là công an cộng sản thật, vừa vờ đấy lại thật như bỡn.” tôi thầm nghĩ .
Bỏ qua chất giọng đùa cợt, nhão nhoẹt của ba cán bộ cộng sản, tôi ngồi, chạnh nghĩ về 21 tháng đã qua của mình mà rùng mình khiếp sợ. Quả là một cơn ác mộng kinh hoàng...
Chuyến xe từ Hà Nội-Hải Phòng đang bon bon chạy, gần trưa đường khá vắng vẻ, đa phần hành khách thiu thiu ngủ... Bỗng xe khựng lại đột ngột, cả mấy hàng ghế phía trên bất ngờ lao về phía trước, chạm phải thành ghế đau điếng... Rồi một đám người bước lên, mắt nhớn nhác đảo quanh tìm kiếm, và một giọng nói cố ra vẻ thân tình vang lên:
- Thủy, phải không em?
Giọng nói đang hướng về tôi... Theo phản xạ, tôi hơi giật mình, nhướng cao mắt về phía tiếng gọi, dù vẫn giữ mình ở tư thế thế thủ:
- Xin lỗi! Tôi không quen các anh!
Tiếng cợt nhả lập tức vang lên:
- Thôi xuống đi em, bọn anh chờ em suốt từ sáng tới giờ đấy, đừng ngoan cố nữa.
Linh tính báo cho tôi biết đây là bọn công an Hải Phòng, chúng biết tôi xuống đây dự phiên tòa xử án các nhà dân chủ nên đã tìm cách giữ tôi lại, sau khi nhận được lệnh của công an Hà Nội...
Giằng co, la lối, giãy giụa gào thét, cuối cùng biết thân cô thế cô, không thể nào thắng nổi áp lực của lũ công an đầu gấu cùng hơn 50 hành khách trên xe, tôi đành phải xuống, nhằm giữ an toàn cho người đi cùng... Hy vọng bọn chúng không phát hiện ra, chí ít cũng có người thay tôi theo dõi phiên tòa, để người của mình ở hải ngoại có thể cập nhật tin tức được
Xuống đường, lại thêm một tốp năm , bảy tên công an nữa, chúng nửa mời, nửa ấn tôi vào xe ô tô đang đợi sẵn... Bằng tất cả sự phẫn nộ của mình tôi la hét, chống trả quyết liệt, quyết nhoài người ra khỏi hàng chục cánh tay du đẩy, ép buộc của chúng, không chịu vào ô tô... Nhưng phận liễu yếu đào tơ như tôi làm sao thắng nổi sức mạnh cơ bắp của chúng ?
Xe quay ngược lại đồn công an quán Toan - đại bản doanh của cả lũ khốn. Bỏ mặc tôi trên ô tô đóng kín với những lời chửi rủa, thét gào, chúng thản nhiên bước vào trụ sở bàn luận, uống nước, hút thuốc, cười nói, chờ sếp lớn đến chỉ đạo, bàn giao, coi như không có chuyện gì xảy ra.
(Còn tiếp)
|
|
|
10-10-2011
|
#3
|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Jan 2008
Posts: 147,663
Thanks: 11
Thanked 14,018 Times in 11,182 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 44 Post(s)
Rep Power: 183
|
Từ địa ngục tới thiên đường... (Kỳ 3)
Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy trong một cuộc phỏng vấn của AFP tại Washington hôm 12 tháng 7, ít ngày sau khi bà đến Hoa Kỳ. (Hình: NICHOLAS KAMM/AFP/Getty Images)
Hồi ký Trần Khải Thanh Thủy
LTS: Bà Trần Khải Thanh Thủy, 51 tuổi, bị nhà cầm quyền Hà Nội dàn dựng một vụ “hành hung” (ngày 8 tháng 10, 2009) biến nạn nhân thành tội phạm để kết án án tù 3 năm rưỡi. Mục đích là để trả thù những loạt bài viết, ký sự xã hội, thời sự Việt nam mà bà gửi đăng hay xuất bản ở nước ngoài.
Nhờ sự can thiệp ráo riết của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, bà đã được trả tự do sau 21 tháng ở tù, và được đưa thẳng từ nhà tù Thanh Hóa ra phi trường sang định cư tị nạn tại Mỹ ngày 23 tháng 6, 2011.
Dưới đây là hồi ký của bà TKTT chung quanh chuyện bà bị bắt bỏ tù.
Kỳ 3
Năm phút, mười phút, nửa tiếng rồi cả tiếng trôi qua, chúng vẫn “bình chân như vại” trong khi tôi vừa mệt vừa bực tức... Không biết số phận anh em mình ra sao? Ðảng cộng sản quả là một tổ chức tội phạm gian manh, nguy hiểm nhất thế giới, kết hợp giữa chủ nghĩa phát xít với thủ đoạn thầm lặng của mafia. Vì vậy để dập tắt tiếng nói của anh em dân chủ, chúng ra tay tàn nhẫn hơn thời Tần Thủy Hoàng, hơn cả Sittalin, trong khi miệng vẫn leo lẻo cãi: “Không có tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm”... Vậy thì chúng xây tới 900 nhà tù để làm gì? Bắt hết lượt anh em dân chủ, gần 500 con người trong vẻn vẹn vài ba năm chưa đủ sao? Còn tiếp tục mở những phiên tòa lố bịch như thế này để bắt người vô tội nữa? Từ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa , nhà văn Trần Ðức Thạch đến thầy giáo Vũ Hùng, sinh viên Ngô Quỳnh, v.v...
Bất kể thành phần nào, dù cá nhân riêng lẻ hoặc nhóm, đoàn, tổ chức, hễ có dấu hiệu “nổi loạn, vùng lên” là chúng bắt, quy tội chống phá nhà nước. Nếu nhà nước thực sự là của dân, do dân làm chủ, thì quả là cũng đáng trách, khổ nỗi lũ “đầy tớ của dân” lại đem đánh đồng nhà nước xã hội chủ nghĩa của chúng với tổ quốc Việt Nam, thì quả là đau đớn. Chả trách chúng yêu nước bằng cách bán đất, bán biển cho Tàu cộng, mà vẫn cấm người dân không được la lối, kêu ca. Chúng luôn mở miệng “vì tương lai con em chúng ta” nhưng lại tước đoạt tầm nhìn, ý tưởng và tương lai của các cháu bằng cách phải ghi nhớ lời bác Hồ từ lúc mới lên ba. Chưa đủ, theo thời gian và năm tháng phải trở thành “cháu oan của bác”. Chúng coi giai cấp công nhân và nông dân là nòng cốt, nhưng lại thẳng tay bóc lột họ đến tận xương tận tủy. Hễ họ thể hiện sức mạnh “nòng cốt” của mình, dù chỉ ở dạng ôn hòa nhất, chúng cũng không từ một thủ đoạn nào để buộc họ phải im tiếng, kể cả giam hãm, đánh đập, bỏ tù những người chúng coi là cầm đầu... Chỉ vì “mười sáu chữ vàng” mà từ kẻ thù ngàn đời của dân tộc trở thành đồng chí tốt của nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Trước đó chúng chia nhau mười sáu tấn vàng của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu để lại rồi bảo mình “vô sản”, “trong sạch”. Bây giờ chúng cả gan tham nhũng cả vài chục tỷ dollar nhưng khi người dân phát hiện, yêu cầu chúng phải bạch hóa số tiền trên thì chúng lẳng lặng... rút kinh nghiệm (!)để dễ bề phủi tay... Một nhà nước mị dân và phản bội dân như vậy, liệu có đáng chống không?
Ba tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng cũng áp giải tôi về tận nhà. Dùng tay kéo lại chốt cửa xong, mới dùng dắng bỏ đi.
Nhìn theo bọn chó ác của đảng, tôi đánh tiếng:
- Ngày mai còn một phiên xử nữa, tôi sẽ đi đấy nhớ!
Bóng lũ chó ác vừa khuất tầm nhìn, tôi nằm thẳng cẳng ra sàn, mệt lử. Bao nhiêu uất ức, cảm xúc đè nén, khó chịu, giờ mới được dịp xổ tung.
... Chiều muộn, đứa cháu gái gọi tôi bằng thím, le te xách túi bước vào, lập tức cả chốt gác phía ngoài nhổm dạy, quát:
- Ðứng lại, ai cho phép vào nhà con phản động hả?
Vốn ít va chạm, nó sợ sệt đáp, giọng lí nhí:
- Cháu là cháu ruột của chú Tân, cháu đến để mượn chú thím xe máy!
Một thằng quắt queo như quái thai ngâm giấm, giằng mạnh túi xách trên vai nó, quát lộng óc:
- Chứng minh thư nhân dân đâu? Ðưa đây!
Hoạnh họe, soi mói, mắng nhiếc đủ thứ, chúng mới để cho con bé vào, mặt cắt không còn hột máu, hai đầu gối “reo hát” trên nền nhà, lí nhí kể lại mọi chuyện rồi ra sức năn nỉ chú đưa qua chốt gác về lại trường.
Ngang qua lũ chó săn thời đại, anh trợn mắt nhìn trừng trừng vào mặt từng đứa, mai mỉa:
- Làm gì cũng có chừng mực thôi nhớ, không biết được công an thí cho mấy đồng mà giở giọng xách mé thế?
Sầm trời, chồng tôi quay trở lại. Vừa kịp nghe tiếng xe máy tắt phụt trước nhà, đã nghe tiếng cãi cọ và tiếng la hét thất thanh của anh vang vọng tận gác ba, nơi tôi đang nằm nghỉ vì quá mệt.
Lúng túng mãi mới mở được cửa, hai mẹ con tôi đứng trân trối chết lặng trước cảnh tượng thảm khốc, kinh hoàng. Anh bị hai kẻ cao, to dúi vào khung cửa sắt đối diện, đánh thục mạng, chí tử. Một thằng tay cầm đèn pin bằng sắt cứ thế nện thẳng vào đầu cổ, mặt. Thằng kia tay không, ra sức đánh hôi.
Vô cớ bị tấn công bất ngờ, anh chỉ biết ngồi thụp xuống, ôm đầu rên la, kêu cứu...
Nhìn cảnh bố bị đánh, con gái tôi òa khóc trong đau đớn, tức tưởi. Còn tôi, tay chân run lẩy bẩy, gào lên:
- Ai cho các người đánh chồng tôi hả, anh ấy có tội tình gì?
Thực tình, trong thâm tâm lúc ấy, tôi chỉ nghĩ chúng cay cú vì cái nhìn khinh bỉ và sự mỉa mai cay độc của anh mà dằn mặt, ra tay, đâu ngờ tôi lại là đối tượng chính để chúng thực hiện chuyên án 10-10 (như ngày 21 tháng 4, 2007 chúng đã thực hiện chuyên án 30-4 để bắt tôi vì sợ dân oan nổi loạn qua sự điều hành, tiếp tay của tôi và các tổ chức hải ngoại, trong ngày “quốc hận” hoặc “ba mươi thứ tang”...)
Sau một hồi đánh đả thương vợ chồng tôi, trong tiếng thét gào của con bé, không một người can gián... Bao nhiêu cái nhìn tò mò, thương cảm của hàng xóm, láng giềng đều bị chặn ngay bởi bàn tay thô bạo và những cặp mắt cú vọ của lũ khốn:
- Việc gì đến bà, về ngay, về!
Trước khi đắc thắng bỏ đi, thằng Nguyễn Mạnh Ðiệp còn ném vào tôi một câu độc địa:
- Ð.Mẹ mày, ngày mai tao sẽ cho mày một mũi siđa, cho mày nhiễm HIV chết con mẹ mày đi!
Ôm đầu máu, tôi chạy lên gác gọi điện thoại, nhờ mẹ và em trai sang. Trong lúc chờ đợi sơ cứu vết thương, sẵn máy ảnh trên bàn, tôi đề nghị chồng tôi bấm máy... Có lẽ đây cũng là một thói quen của gia đình tôi, kể từ khi công an phường Trung Phụng thực hiện nghị quyết CP, nghị quyết chính phủ, ném CP (c... phân) vào nhà tôi. Những hình ảnh sắc nét nhất, thể hiện “tư tưởng Hồ Chí Minh” trong cả bãi bom phân trong 14 lần rải thảm, đều được gửi lên mạng, tới cộng đồng quốc tế để tố cáo bộ mặt thật của đảng. Những kẻ đã mất hết tính người, chỉ còn lại phần con nhầy nhụa, nhơ nhớp, nơi sản sinh ra biết bao tội lỗi, sẵn sàng biến thành lang sói để cắn xé đồng loại mình, sẵn sàng làm tất cả để thỏa mãn phần con no đủ, dư thừa, nhầy nhụa, tăm tối.
Vừa kịp bấm xong tấm hình cuối cùng thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, tiếng những bước chân rầm rập phía ngoài. Lấy cớ trong nhà có người ốm, chồng tôi nhất định không mở. Từ thằng phó đồn đến lũ lau nhau mặc thường phục đứng ngoài năn nỉ:
- Chúng tôi nghe quần chúng phản ảnh, anh chị vừa bị côn đồ hành hung, chúng tôi vào mời anh chị ra đồn làm việc.
- Chúng tôi không đi đâu cả, mời các anh về cho - chồng tôi cương quyết.
Quá mất cảnh giác, tôi bảo con gái:
- Ðưa điện thoại cho mẹ, tội gì mà không đi, để xem công an ở đây có phải bù nhìn không mà hết để kẻ xấu lợi dụng nghị quyết CP của đảng và chính phủ ném c... phân vào nhà mình, nay lại để côn đồ đến đánh dã man như thế này?
Dù không hài lòng nhưng trước thái độ cương quyết của tôi, chồng tôi đành phải đi cùng tôi ra đồn.
(Còn tiếp)
|
|
|
|
|