|
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 110
|
Chính khách - khái niệm này ở Việt nam chưa dùng cho các cá nhân làm chính trị hay quan chức.
Bởi lẽ : như các bạn đã thấy, một chị phụ trách gì đấy bên Quốc hội trả lời trên TuanVietnam dạo nào : "chúng tôi chưa được đào tạo làm chính khách". Điều này đúng thật vì chưa có trường nào ở quê chúng ta được mở ra để đào tạo bài bản một ai đó trở thành chính khách ở một thời điểm nào đó, kinh phí do ai đó cấp, một ai đó công nhận là đạt yêu cầu nào đó.
Tôi có một anh bạn là kỹ sư xây dựng. Sau hai mươi năm làm việc thì đã chạy được cái chân " Phó banQLDA" của một ban tả hay hữu ngạn gì đó ở Hà nội, anh ta chỉ quanh ngày mang dép da. Vì thế nên mấy anh em cứ gặp mỗi khi nhậu nhẹt hay bàn công việc thì hay trêu đùa anh ta, gọi anh ta là chủ tịch xã. Tôi có lần bảo : sao em không làm đôi giày da đi nhìn cho nó đúng với cái chức của em, anh ta bảo : em không đi giày được, ngón chân cái nó cứ bị đau vì nó hơi chìa ngang ra, đành phải đi dép thôi. Đấy, đời rất dở, đôi khi phận làm quan nhưng cái chân nó chưa làm chân ...quan được.
Một anh bạn khác làm nhà báo thì lại khác, có kiểu dân dã ít giống ai. Làm sếp của một tờ báo nhưng trong phòng luôn có cái điếu cày. Hôi rình cả phòng khiến chị em trẻ cứ bịt mũi mỗi khi đến phòng sếp duyệt bài hay ký thanh toán công tác phí. Anh ấy bảo : thế mới dân dã, giản dị, mình vốn là lính nên hút thuốc lào cũng để nhớ thời bom đạn chiến trường. Anh này thì đi giày nhưng hiếm khi đánh bởi răng anh ta còn chả quan tâm thì giày có ý nghĩa gì ?
Dạo tôi được cơ quan cho học cái ISO, việc đang buông thả từ cách ăn mặc, đi đứng, giờ giấc làm việc cho đến cách lên xe ô tô đi cùng sếp thì phải làm thế nào, mở cửa cho ai, mình ngồi đâu trên xe...ban đầu rất khó chịu. Tuy nhiên, khi đến những công ty của nước ngoài như các tập đoàn bảo hiểm, ngân hàng thì mới thấy mình không bị lạc hậu, cái ISO nó cho mình biết mình là ai trong mớ nhân viên làm thuê cho những doanh nghiệp có thương hiệu tương đối.
Chỉ mỗi cái việc tập đi để chấm dứt cái dáng đi chân vòng kiềng từ bé mà cũng phải tập mất nửa năm trời. Tay chuyên gia người Thụy điển bắt chụm hai cái mũi bàn chân vào, đi trong phòng đến mười vòng mỗi này lúc đầu giờ hay lúc rảnh, kết quả : hết đi vòng kiềng, hai chân không hai hàng nữa, nhìn có vẻ ngon lành hơn. Thế mới biết : bọn nước ngoài nó đào tạo nhân viên khoa học hơn mình.
Trở lại câu chuyện chính khách mang dép lê, hôm rồi xem cái cờ lip quay cảnh chị Đại biểu Quốc hội tên Yến trong buổi trao giải " Hoa Trạng nguyên", chị đọc giấy mà còn sai chức danh của anh Luận giáo dục thành " thứ trưởng bộ ...Giao thông vận tải"! đọc sai xong cứ hi hi cười đến cả phút trên mi cờ rô, mình xem cờ lip mà cũng ngại, chưa nói đến các khách ngồi trong hội trường. Nói thực, ngày xưa bác Nông Đức Mạnh còn chuyên nghiệp hơn các chị nhiều, cứ ra trước ống kính là đầu tóc rất chuyên nghiệp, nói hay đọc ít khi nhầm cho dù bác chưa từng là chủ doanh nghiệp lớn như chị, chưa từng đi Mỹ hay tây âu học hành hay sống như các chị.
Cũng chỉ vì chưa được đào tạo bài bản nên có anh lãnh đạo cấp cao khi gặp lãnh đạo cấp cao của nước khác lại cúi gập người, dùng hai tay bắt một tay anh kia, nhìn rất phản cảm. Chắc anh này nhầm nghi thức khi Thủ tướng mới nhận chức đi gặp Vua như ở bên Thái hay Bỉ ?
Hôm rồi một anh bạn học thời phổ thông gặp lại - anh hiện đang làm chánh văn phòng của một huyện ở ngoại thành Hà nội - anh bảo : thấy ông trên mạng, đi biểu tình cầm băng rôn vinh danh các liệt sỹ hy sinh ở Trường sa năm 88, Hoàng sa năm 74, sao ông vinh danh cả bọn ngụy à ?. Tôi bảo : thế những người hy sinh thời Nguyễn, thời Lê, thời Lý khi đánh giặc xâm lược lãnh thổ thì có được vinh danh không ? ông nói thế tôi biết ông ít đọc báo mạng. Mời ông đọc báo Đại đoàn kết để tìm câu trả lời rõ hơn, các ông ở huyện chắc chỉ đi nhậu nhiều chứ mấy khi quan tâm đến báo chí và mạng mẽo. Ờ, tôi chả biết bờ lốc là cái gì, hôm con lớn học lớp 6 nó bảo bờ lốc của nó được cô giáo khen là đẹp, viết hay mà mình chả hiểu mô tê gì.
Dạo trước họa hoằn có xem ti vi ban đêm, vô tình xem cái đoạn phim về một anh chủ tịch tỉnh thời bao cấp do Dũng Nhi đóng, thấy rằng chủ tịch tỉnh thời đó và mấy chị nghị sỹ bây giờ cũng đâu có khác nhau nhiều. Có chăng chỉ khác bộ dạng bên ngoài, áo váy và son phấn. Còn đẳng cấp của chính khách thì chưa có, chưa nói đến thấp hay cao. Tôi trộm nghĩ như vậy.
le dung blog
|