Thời xưa, khi kết hôn phải "môn đăng hộ đối", hai gia đ́nh phải tương đương nhau th́ đôi trẻ mới có hạnh phúc? Quan niệm đó ngày nay đă quá xưa, dâu rể ngày nay không chịu nhục như ngày trước, họ có những cách ứng xử khiến các bậc cha mẹ phải ngă ngửa người. Và đây là bài học cho những người đă coi đồng tiền là thước đo hạnh phúc.
“Cứ ở ngoài này, chẳng phải bước vào cái nhà nhớp thỉu ấy làm ǵ cho nhớp chân, gọi cô dâu cùng nhà gái ra đón lễ rồi đưa dâu về”.
Thấy con trai dẫn cô gái quê về ra mắt bà Hoa đă bày tỏ rơ thái độ chẳng đồng ư và căn cứ ngỡ lần này Hùng – con trai bà cũng chỉ yêu chơi bời rồi chia tay như những lần trước. Nhưng chẳng ngờ 2 tháng sau Hùng về thông báo cùng bầm một tin động trời: –
– Mẹ ơi con lấy vợ.
– Con lấy ai?
– Con lấy cô gái lần trước đưa về ra mắt bầm ấy, cô ấy tên Hương.– Hả? Cái đứa con gái quê mùa nhếch nhác đen nhẻm đó hả?
– Cô ấy có bầu rồi mẹ à, thôi con cứ cưới bừa đi rồi sau tính không bây giờ cô ấy mà làm ồn ă lên th́ con cũng chết việc đấy. Mà tự dưng có đứa ô sin chẳng công về nhà phục vụ mẹ lại chẳng thích à.
Cái đứa con gái quê mùa nhếch nhác đen nhẻm đó hả? (Ảnh minh họa)
Vậy là dù chẳng muốn th́ bà Hoa vẫn phải làm đám cưới cho con trai. Rồi về bà sẽ cho cô ta biết tay, căn cứ tưởng ễnh cái tâm ra rồi dọa con trai bà mà tưởng nhà bà sợ à. Cái loại gái quê xấu xí lại nhiều âm kế th́ có ngày bà tát cho sưng mắt.
Đám cưới chóng vánh diễn ra, bà Hoa cũng chưa một lần về quê nói chuyện cùng thông gia mà chỉ nói qua loa qua điện thoại. Có lẽ nhà gái cũng biết ḿnh lép vế nên chẳng dám đ̣i hỏi ǵ, nhà bà bảo cầm nào th́ họ cũng chịu.
Hôm cưới bà Hoa chỉ chuẩn bị 3 lễ trầu cau sơ sài, thuê một chiếc xe hoa thường ngày và một chiếc ô tô 7 chỗ về rước dâu. Có người thắc mắc bảo sao chẳng thuê cái xe to hơn một chút để họ hàng đi cho đông vui rồi buổi nhà gái đưa dâu lên trưởng ngồi cũng được th́ bà Hoa bĩu môi:
Ngồi xe ô tô gần 4 tiếng th́ tới nhà gái, con đường vào nhà Hương bé và khó đi khiến bà Hoa lại được phen dại ruột. “Chỉ một phút lơ là mà thằng con tôi bị nó bỏ bùa mê để làm nó có bầu rồi ép cưới nên bây giờ nhà tôi mới khổ cầm này. Hôm nay đón về bà phải hành cho một trận nhừ tử cho bơ ghét”.
Tới cổng nhà gái, mặc dù con trai đă định bước vào cổng đón dâu th́ ngay lập tức bà Hoa kéo con trai và đoàn bê lễ dừng lại. “Cứ ở ngoài này, chẳng phải bước vào cái nhà nhớp thỉu ấy làm ǵ cho nhớp chân, gọi cô dâu cùng nhà gái ra đón lễ rồi đưa dâu về”. Thấy thông gia quê khúm núm cho người ra d́m lễ ăn hỏi th́ bà Hoa càng vênh mặc lên tự đắc, chắc chắn họ sẽ phải nhún nhường nhà trai chứ chẳng dám bao biện lại.
Thế nhưng bà đâu có ngờ rằng nghe thấy có người nói nhà trai ép cô dâu và nhà gái tự ra ngoài chứ chẳng vào đón th́ con dâu bà đă chẳng thể ngồi yên nữa rồi. Hương bước thẳng ra ngoài mà buổi đó bà Hoa căn cứ ngỡ cô phải đi ra để theo con bà về, nhưng ai ngờ cái mà bà d́m được lại là những câu nói căn cứng cứng của Hương:
– Con xin lỗi chứ nhà con nghèo thật nhưng chẳng bao bây giờ có chuyện nhà trai chẳng vào đón rước đàng hoàng mà con theo chẳng về đâu. Con nghĩ mẹ có tuổi rồi chứ phải hiểu đất nhà quê thói, hay ngày xưa mẹ cũng theo không trai về chứ chẳng được đón rước đàng hoàng nên bây giờ căn cứ ngỡ là con cũng phải như mẹ.
– Cái con ranh con kia dám ăn nói láo toét cầm à, mày có muốn tao đi về cho nhà mày xấu hổ cùng trưởng làng chẳng.
– Con mời mẹ xin lỗi con chẳng tiễn.
Hương lấy luôn túi ni lông bọc hết 3 lễ ăn hỏi vào rồi ném lên cái xe của nhà và tuyên ba hủy hôn ngay lập tức trước sự bàng hoàng của bầm con bà Hoa. Mặc bao lời x́ xào bàn tán Hương quay vào nhà, buổi này th́ ba cô cũng chẳng nhún nhường thêm nữa: “Các ông các bà về đi, nghèo nhưng tôi vẫn nuôi được con và cháu ḿnh chẳng cần tới những loại người thất đức như các người đâu”.