Giữa những ngày này, người hâm mộ nhạc Phạm Duy còn đang đắm mình vào  những ca khúc nổi tiếng, tài hoa của ông, thì có một "điệp khúc" khác,  cứ lặp đi lặp lại, thật đáng hổ thẹn.
 Ngày  27/1 mới đây, một thông tin khiến xã hội, những người vốn ái mộ âm nhạc  của nhạc sĩ Phạm Duy chấn động: Ông đã trút hơi thở cuối cùng ở tuổi  93, để trở về miền xa vắng...
Khóc cười theo vận nước nổi trôi...
Hàng  trăm bài báo, bài viết trên trang mạng xã hội thương tiếc ông, người  nhạc sĩ tài danh, một trong những cây đại thụ của nền âm nhạc VN, cùng  với Văn Cao, Trịnh Công Sơn, những tài năng đỉnh cao, đặc sắc và...  quyến rũ đặc biệt người hâm mộ.
Một người nghệ sĩ tràn đầy năng lượng sống và sáng tạo. Một đời sống có đủ 
hỉ, nộ, ái, ố, có đủ 
tham, sân, si.  Nó đem đến cho ông cả sự thi vị, sự phiêu lưu, đem đến cho ông, người  nghệ sĩ quá đa tình, phóng túng, cả thú vị lẫn phiền toái, cả sự nổi  tiếng và không ít...tai tiếng.
Vậy nhưng có  lẽ, ông đã không chịu đựng nổi cái chết của người con trai cả, ca sĩ  Duy Quang, vừa mất chưa trọn 49 ngày. Nỗi đau trong con tim người cha-  người nhạc sĩ già, đã vỡ... Dù đời ông từng trải qua biết bao kiếp nổi  trôi, hạnh ngộ cùng ly biệt.
Sinh ra trong  một gia đình con nhà "nòi", cụ thân sinh ông là Phạm Duy Tốn, nhà văn xã  hội tiên phong của nền văn học mới đầu thế kỷ XX, tác giả truyện ngắn  khá nổi tiếng 
Sống chết mặc bay. Anh trai ông là Phạm Duy Khiêm, cựu Đại sứ VNCH tại Pháp, cũng là nhà văn, tác giả những cuốn 
Légendes des terres sereines, 
Nam et Sylvie, 
De Hanoi à Lacourtine...(*)
Nhưng cái chất con nhà "nòi" đó, phải đến Phạm Duy, mới đạt tới độ tích tụ và thăng hoa tột đỉnh.
Số phận con người, dù bé nhỏ đến đâu, cũng mang một phần lịch sử  (**) Nhạc sĩ Phạm Duy cũng vậy, dù khởi đầu, có lẽ ông chưa ý thức được  hết. Khi dấn thân vào con đường ca nhạc, sáng tác bản nhạc đầu tay (phổ  nhạc bài thơ 
Cô hái mơ của Nguyễn Bính), như một hứng khởi bản năng của một người tài trẻ tuổi.
Kiếp  cầm ca rong ruổi nay đây mai đó ở một gánh hát, như một thứ định mệnh,  cho ông mở tầm mắt về đất nước, nạp cho ông năng lượng sống, cảm thụ  tràn đầy, mở mang hiểu biết. Cho ông gặp gỡ những tên tuổi nghệ sĩ lớn,  đương thời. Đặc biệt là cho ông gặp gỡ Văn Cao, người bạn thân suốt cả  một đời, dù lúc gần gũi, lúc cách xa bởi thời thế và sự chọn lựa, dẫn  đến số phận trôi nổi rất khác nhau. Tri kỷ gặp tri kỷ, tri âm gặp tri  âm.
Trong cả một cuộc đời gần trọn thế kỷ,  có một "quãng tối"-một "quãng lặng" buồn nhất, kéo theo rất nhiều hệ  lụy, hẳn khiến ông thao thức những đêm dài. Đó là những tháng năm theo  kháng chiến, bồng bột, sôi nổi, đầy chất thị dân và nghệ sĩ, để rồi cuối  cùng ông...lạc bước. Hay đó là sự chủ ý chọn lựa? Chỉ ông thấu hiểu  mình nhất!
Ông đã phải "trả giá đắt" cho  bước chân lạc nhịp, lạc điệu của mình. Dù âm nhạc của ông, là sự tinh  tế, điệu nghệ của tâm thức dân ca, kết hợp tài tình, tài hoa với tân  nhạc. Là tâm hồn thuần Việt hòa quyện với phong cách hiện đại, tây  phương.
   | 
| Nhạc sĩ Phạm Duy tài danh đã về miền xa vắng. Ảnh: Minh Thăng  | 
Thế nhưng, ngay cả khi 
lạc bước, để rồi cuộc đời ông, lúc thăng, lúc giáng, lúc trong, lúc trầm, như những 
thang âm ngũ cung  của xứ sở, ai bảo tâm hồn ông, không luôn hướng về quê hương, không day  dứt và thiết tha với nước Việt khổ đau và can trường? Dù xa quê, xa xứ,  lúc sang Pháp học âm nhạc, lúc đưa cả gia đình sang Mỹ định cư- hành  trình cuộc đời ông luôn chênh vênh, như giữa hai bờ xa cách. Hay đó cũng  là sự cô đơn sâu thẳm trong thân phận...
Có lẽ vậy, mà vào chính những năm tháng bị coi là 
lạc bước, hai tác phẩm đỉnh cao 
Tình hoài hương, Tình ca ra đời. Hai tác phẩm nhưng đều chỉ nặng một chữ 
tình, đã làm khắc khoải biết bao con tim người Việt. Trong niềm nhớ, có niềm đau, trong xa cách, lại đầy gần gũi.
Quê  hương tôi có con đê dài ngây ngất, lúc tan chợ chiều xa tắp, bóng nâu  trên đường bước dồn, lửa bếp nồng, vòm tre non làn khói ấm hương thôn (
Tình hoài hương).
Nhưng nhất là 
Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi, mẹ hiền ru những câu xa vời, à à ơi! tiếng ru muôn đời" (Tình ca).
Trước đó, là nhạc phẩm 
Gươm tráng sĩ, Chinh phụ ca, Thu chiến trường, Nhớ người ra đi, Tiếng hát sông Lô, Nương chiều...
Và sau này, là 
Ngày trở về, Người về, Tình nghèo, Thuyền viễn xứ, Viễn du..., nhất là hai trường ca gây tiếng vang: 
Con đường cái quan và 
Mẹ Việt Nam. Đặc biệt, là 
Minh họa Kiều,  tác phẩm ông hoài thai nhiều nhất, sáng tác những năm cuối thế kỷ XX,  đầu thế kỷ XXI, như một cái kết có hậu cho hành trình sáng tạo không mệt  mỏi của ông. 
Minh họa Kiều đã được biểu diễn tại Hà Nội, năm  2009. Và người viết bài cũng có cơ hội được thưởng thức, giữa khán phòng  đông nghịt người hâm mộ, im phăng phắc.
Ông quả thực, đã 
khóc cười theo vận nước nổi trôi - bằng âm nhạc, bằng tài năng lớn của mình.
Hiếm  có một nhạc sĩ Việt Nam nào, sở hữu cả một gia tài âm nhạc đồ sộ về số  lượng- 1000 ca khúc, lại đa dạng về thể loại như ông: Từ 
Nhạc kháng chiến, đến 
Nhạc quê hương, Nhạc tình đôi lứa, Nhạc tâm tư. Từ 
Trường ca, đến 
Rong ca, Đạo ca, Thiền ca, Tâm ca, Tâm phẫn ca. Thậm chí cả...
Tục ca, Vỉa hè ca, Tị nạn ca...
Một người hâm mộ, am hiểu và mê đắm nhạc ông đã phải viết, cần có cả một khoa nghiên cứu- 
Phạm Duy học.  Điều đó quá đúng. Ông viết nhạc, nhưng lịch sử âm nhạc VN rồi đây sẽ  phải viết kỹ lưỡng, đầy đủ về ông. Một tài danh âm nhạc hiếm có, với tất  cả cái hay cái dở, cái trong cái đục, của một đời nghệ sĩ lớn, trong  một thời đại nhiều giông bão, và cả lắm... nhiễu nhương, rất cần cái  nhìn khách quan, khoa học và không định kiến.
Văn  hóa, trong đó có âm nhạc không làm ra trực tiếp của cải vật chất cho xã  hội, nhưng làm nên hồn cốt một dân tộc. Và nếu nhìn ở góc độ đó, ông-  người nhạc sĩ tài danh và đặc sắc của nước Việt, thường chỉ tự nhận là 
kẻ hát rong của thế kỷ, đã góp phần không nhỏ, làm nên hồn cốt, tâm thức người Việt.
Và  cho dù, có ấm nồng miền viễn xứ, thì nước Việt, cuối cùng vẫn là sự  chọn lựa của người nhạc sĩ đa tài và đa tình. Những bản nhạc bất hủ của  ông, từ lâu đã là 
sợi nhau nối ông với xứ sở ruột rà, nơi ông  có bao yêu thương, cay đắng, có vinh quanh và cả bẽ bàng. Nhưng ông vẫn  yêu và xin tạ lỗi. Tạ lỗi với xứ sở, và với những người đàn bà ông gặp  trên đường đời...
Còn nhân dân, bao giờ cũng là vị giám khảo công bằng, công tâm với âm nhạc của ông.
Những  ngày này, gia đình nghệ sĩ của ông, những người ái mộ ông, ái mộ âm  nhạc Phạm Duy đau đớn, thương tiếc tiễn đưa ông. Nhưng biết đâu, ông lại  mỉm cười. Vì như ông từng nói: 
Ca sĩ còn hát nhạc của tôi nghĩa là tôi còn sống.  Và cũng vì nơi chín suối, ông được gặp người con trai cả Duy Quang,  được gặp người vợ tào khang, yêu dấu và cũng từng bao đau khổ, vì ông?
Đó mới là sự hạnh ngộ vĩnh viễn của kiếp người?
"Điệp khúc" hổ thẹn
Cũng  giữa những ngày này, người hâm mộ nhạc Phạm Duy còn đang đắm mình vào  những ca khúc nổi tiếng, tài hoa của ông, thì có một "điệp khúc" khác,  cứ lặp đi lặp lại, thật đáng hổ thẹn. Đó là "điệp khúc công chức 100  triệu".
Sau gần hai tháng quyết tâm truy tìm, lập đoàn kiểm tra xác minh vụ việc, Hà Nội vẫn không thể tìm ra kẻ...hưởng cái "lộc" này!
Nếu  cứ theo lôgic thuần túy, người phát biểu gây sốc cho cả xã hội, là ông  Trần Trọng Dực, Chủ nhiệm UB Kiểm tra của Thành ủy phải chịu trách nhiệm  về "phát ngôn ấn tượng" của mình, có vẻ như không có căn cứ. Thế nhưng  lạ thay, xã hội không tin vào kết luận của Sở Nội vụ HN, mà lại tin vào  phát biểu của ông Trần Trọng Dực.
Chả lẽ, xã hội chúng ta đang sống ở thời thích nghe "tin đồn" hơn "tin tức"?
Có một phần như vậy, vì tâm lý con người vốn thích những chuyện hiếu kỳ, đồn thổi.
Tuy  nhiên, nếu coi tham nhũng thực sự đang là vấn nạn, là quốc nạn, đến  mức, vị quan chức đứng đầu Nhà nước phải chua xót thốt lên rằng, 
một bộ phận không nhỏ cán bộ, đang viên suy thoái về đạo đức. Rằng, tham nhũng có thể 
ảnh hưởng đến sự tồn vong của chế độ.  Thì câu chuyện "chạy công chức 100 triệu" chắc chắn có cơ sở của nó.  Bởi người nói, cũng là một quan chức có trách nhiệm, và ông dám chính  danh với phát ngôn của mình, trước màn hình, trước hàng triệu khán,  thính giả.
Và lật lại nhiều vụ tham nhũng, thất thoát, như 
Vinakhủng chẳng hạn, người ta thấy có tới 11 lần thanh tra, kiểm tra các loại, mà có phát hiện được 
Vinakhủng sai phạm gì đâu? 
Con voi còn chui qua được lỗ kim nữa là...
Có  điều vụ việc chạy công chức 100 triệu này chua xót và đáng hổ thẹn ở  chỗ, nó cho thấy "một đời sống không bình thường", một đời sống "đi đêm"  tràn lan trong hệ thống guồng máy cán bộ, từ vị trí nhỏ nhất. Nó khiến  cho người dân mất lòng tin. Đến mức, trước hiện tượng ai đó thăng quan  tiến chức, người ta không chú ý đến năng lực, thực tài của họ, mà chỉ  xầm xì, rằng cái ghế này mua hết bao nhiêu...bao nhiêu...
Cả xã hội bỗng dưng thành những nhà tài chính- kế toán bất đắc dĩ.
Nó chua xót và hổ thẹn đến mức, trả lời phỏng vấn báo chí mới đây, ông Dương Trung Quốc, Đại biểu QH cho rằng: 
Trong  sâu xa, nhiều người đã đánh mất một phẩm chất rất lớn của con người nói  chung và đặc biệt của những người gánh vác việc công là liêm sỉ. Với  họ, nói dối, chối tội là việc rất đơn giản và có cảm giác như... cơm  bữa.
   | 
| Tham nhũng thực sự đang là vấn nạn. Ảnh minh họa  | 
Còn ông Trần Quốc Thuận, nguyên Phó CN Văn phòng QH có nói rất trúng cái "bệnh thành tích" cố hữu của người quản lý:
Sở  dĩ có kết luận rất "hậu" kia là do cơ chế người đứng đầu chịu trách  nhiệm. Nếu người đứng đầu mà càng khui ra nhiều tiêu cực thì càng phải  chịu trách nhiệm, nên việc thanh tra, kiểm tra để phát hiện tiêu cực  chẳng thể đạt hiệu quả cao.
Trả lời phỏng vẫn báo chí, bà Nguyễn Thị Khá, ĐBQH khóa 13 cho rằng, kết quả kiểm tra của Sở Nội vụ HN, đang thử thách lòng tin của nhân dân.
Không  chỉ thế đâu, vì lòng tin của dân đã bị thử thách nhiều lần rồi. Mà nói  cho cùng, vụ "chạy công chức 100 triệu" đang thách thức chính... cơ chế  quản lý xã hội hiện nay!
Thế nên, ĐBQH Dương Trung Quốc có lý khi ông so sánh, đặt hệ thống công chức bên cạnh hệ thống quản lý của những tổ chức tư nhân
:
Nếu  có cạnh tranh hợp pháp, lành mạnh, các nhóm cạnh tranh sẽ giám sát chặt  những người đương quyền, thậm chí tổ chức điều tra một cách hữu hiệu.  Các vụ tham nhũng, lộng quyền bị phanh phui và đưa ra trước công luận,  thậm chí trước tòa án.
...Đấy là  cách giám sát, chống tham nhũng hữu hiệu nhất. Những cách khác cũng có  thể có tác dụng, nhưng không có cạnh tranh hợp pháp và lành mạnh, báo  giới không được thật sự tự do, thì việc hô hào chống tham nhũng, lạm  quyền khó có kết quả thật sự.
Chợt nhớ tới nhà văn Phạm Duy Tốn, thân phụ nhạc sĩ Phạm Duy, tác giả cuốn truyện nổi tiếng 
Sống chết mặc bay. Từ cuốn truyện này, cụm từ 
Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi đã trở thành một...thành ngữ, đi vào đời sống dân gian.
Gần một thế kỷ đã qua, nhưng câu chuyện quá khứ thời phong kiến, lại đang là câu chuyện nóng hổi của thời hiện đại.
Khiến cho người Việt lại tiếp tục 
khóc cười theo vận nước nổi trôi...
Kỳ Duyên
VietNamNet