
Chiều hôm ấy, chuyến xe khách từ Tuy Hòa vào Sài Gòn lăn bánh chậm chạp như mọi ngày. Trên xe, mọi người đều mệt mỏi, người thì ngủ gà ngủ gật, người thì cúi đầu nhìn điện thoại. Không một ai nghĩ rằng chuyến đi ấy sẽ để lại một vết xước rất sâu trong lòng những người có mặt.
Ở hàng ghế gần cuối, có một bà cụ đang ngồi im lặng. Mái tóc bạc thưa run nhẹ theo từng nhịp xe. Ban đầu, không có ai để ý đến. Cho đến khi tiếng nức nở khe khẽ vang lên, những tiếng thở dốc nghẹn lại trong cổ họng của một người đã quá mệt để kêu than.
Đôi vai gầy của bà rung lên từng chút một. Nước mắt lặng lẽ rơi, thấm vào vạt áo cũ.
Trước giờ xe chạy, con gái lớn đã đưa bà lên xe. Người con ấy dặn dò nhà xe rất kỹ:
"Vào Sài Gòn sẽ có em út ra đón mẹ". Nói xong, chị quay quắt đi thật vội vã, không hề ngoảnh đầu lại. Có lẽ chị nghĩ, mình đã làm tròn trách nhiệm rồi.
Nhưng khi xe chạy gần tới nơi, tài xế liền gọi điện cho người con út. Đầu dây bên kia vang lên một câu nói lạnh lùng đến lạ kỳ:
"Tôi không nhận. Đưa bà quay về chỗ cũ đi".
Không một ai trên xe nghe thấy câu nói này. Nhưng ai cũng cảm nhận được nó qua tiếng khóc nghẹn ngào đột ngột bật ra từ lồng ngực của người mẹ già.
Bà không nói gì, chỉ cúi đầu thấp hơn như thể muốn giấu nỗi xấu hổ của mình. Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, bà không đau vì bị từ chối, mà đau vì biết mình đã trở thành gánh nặng cho con.

(Minh họa)
Không còn nơi nào để đi, chuyến xe buộc phải quay đầu về. Bà được đưa thẳng đến công an phường Tuy Hòa nhờ được hỗ trợ. Lúc xuống xe, bà run rẩy nói ra tên mình: Nguyễn Thị T., ở khu Cây Sộp. Giọng bà nhỏ dần, như sợ làm phiền thêm một lần nữa.
Trên xe, không ai nói với ai một câu. Có người lén quay mặt đi để lau nước mắt. Có người nhìn ra cửa sổ thật lâu, như đang cố tránh ánh mắt đỏ hoe của bà cụ.
Bởi vì ai cũng hiểu là người phụ nữ ấy đã đi hết một đời vì con rồi cho đến cuối đời, bà không có nổi một chỗ để trở về.
Những giọt nước mắt của bà rơi xuống không chỉ vì đoạn đường dài, mà vì một nỗi đau dài hơn cả quãng đời còn lại.
Giữa nhịp sống hiện đại, người ta mải chạy theo cơm áo, danh vọng, tiền bạc. Người ta luôn nói mình bận, mình khổ, mình không có điều kiện. Nhưng đôi khi, chỉ vì quá bận mà lại quên mất rằng, cha mẹ cũng đang già đi từng ngày.
Có những người con chỉ nhận ra sự mất mát khi ngôi nhà đã vắng tiếng ho, khi mâm cơm không còn ai ngồi chờ, khi muốn báo hiếu thì người đã không còn trên thế gian này nữa.
Tôi chính là một trong số người đó.
Cha mẹ tôi đã đi xa nhiều năm rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ hơi thở của họ, nụ cười hiền, giấc ngủ chập chờn tuổi già. Và tôi tiếc, tiếc rằng không còn thời gian nào nữa để nắm tay, để nấu thêm một bữa cơm, để nói thêm một lời yêu thương.
Xin đừng để đến lúc cha mẹ không còn nữa, chúng ta mới hiểu ra, như thế nào là hối hận. Không có lý do nào để bỏ rơi người đã sinh ra mình, dù nghèo đến đâu, cũng phải lo cho cha mẹ. Bởi vì tình cha tình mẹ là thứ cao cả nhất trong đời người.
Cha mẹ đã trao cho chúng ta tất cả. Không chỉ là những tài sản mà họ làm lụng cả đời, chắt chiu cả đời mới có, mà còn là cả tuổi xuân, sức khỏe và những ước mơ chưa kịp gọi tên.
Họ đã gác lại sở thích của mình, nhường phần ngon, phần tốt cho con, luôn đặt con lên trước như một lẽ tự nhiên, không cần điều kiện, không cần được ghi công.
Có những điều mà cha mẹ chưa từng đòi hỏi ở con cái. Họ không mong con báo đáp, không mong con giàu sang rạng rỡ. Chỉ cần con sống tử tế, sống khỏe mạnh, mỗi ngày trôi qua bình an, với họ, như thế đã đủ để được an lòng.
Vậy mà cho đến cuối đời, có người lại phải đối diện với cảnh bị đùn đẩy, bị từ chối, bị xem như gánh nặng. Khi mái tóc đã bạc, lưng đã còng, bước chân không còn vững, họ lại đứng trước những cánh cửa khép hờ, không biết đâu mới là chốn để trở về.
Thử hỏi, làm sao mà không đau lòng cho được?
Đau không chỉ vì bị bỏ rơi, mà đau vì nhận ra: người mà mình đã yêu thương, đùm bọc vô điều kiện cả một đời, giờ lại không còn chỗ cho mình trong cuộc sống của họ.
Có lẽ, nỗi đau ấy còn lớn hơn mọi thiếu thốn về vật chất. Bởi vì thứ đã mất đi không phải là cơm áo, mà là cảm giác được cần đến, được nương tựa; thứ mà một người mẹ, người cha già chỉ mong có trong những năm tháng cuối cùng của đời mình.
Nếu hôm nay, chúng ta vẫn còn cha mẹ để quay trở về, xin đừng để yêu thương trở thành điều phải hối tiếc. Bởi vì có những nỗi đau, khi đã đến rồi, thì không còn cách nào để bù đắp được nữa.
Dù sau này có thể nhận ra rằng đó chỉ là một sự
"hiểu lầm", rằng hai người con gái ấy vẫn đang
"phụng dưỡng mẹ", vẫn chưa từng quay lưng với đấng sinh thành; thì khoảnh khắc người mẹ già ngồi khóc lặng lẽ trên chuyến xe hôm ấy vẫn đủ khiến cho chúng ta bị chùng lòng.
Vì chỉ cần hình ảnh ấy thôi cũng nhắc cho chúng ta nhớ rằng: tình mẹ hầu như là sự hy sinh vô điều kiện, luôn chọn chịu phần thiệt thòi về mình, luôn sợ trở thành gánh nặng cho con.
Và chính từ nỗi nghẹn ngào ấy, mỗi người chúng ta hãy tự hỏi lại mình rằng, khi cha mẹ đã già đi từng ngày, chúng ta đã thực sự ở bên họ bằng tất cả sự hiện diện, yêu thương và trân trọng hay chưa?