HESEGHT : NGẠO MẠN , LIỀU LĨNH VÀ VẾT NHẠY CẢM TRONG LẢNH ĐẠO QUÂN SỰ MỸ
HESEGHT : NGẠO MẠN , LIỀU LĨNH VÀ VẾT NHẠY CẢM TRONG LẢNH ĐẠO QUÂN SỰ MỸ
Trong một thời đại mà an ninh quốc gia không chỉ dựa vào vũ khí, mà còn vào khả năng lãnh đạo khôn ngoan và nhận thức tình huống tinh nhạy, hành vi của Bộ trưởng Heseight đã làm dấy lên một câu hỏi nghiêm trọng :
- Liệu một lãnh đạo ngạo mạn và liều lĩnh có xứng đáng chỉ huy quân đội hùng mạnh nhất thế giới ?
Báo cáo của Văn phòng Tổng Thanh tra Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ (DoD OIG) , được The Hill và Nexstar Media Inc. trích dẫn, cho thấy :
- Bộ trưởng đã công khai những thông tin nhạy cảm , có thể gây nguy hiểm cho nhiệm vụ và sinh mạng binh sĩ Hoa Kỳ.
Theo báo cáo, nếu những dữ liệu này rơi vào tay kẻ thù như lực lượng Houthi, họ hoàn toàn có thể lợi dụng để chống lại Mỹ hoặc tái bố trí lực lượng, tài sản nhằm tránh các cuộc không kích đã được lên kế hoạch.
Mặc dù các hậu quả xấu chưa xảy ra, hành động của Heseight vẫn đặt ra một rủi ro nghiêm trọng :
- Nguy cơ thất bại nhiệm vụ và đe dọa an toàn phi công Hoa Kỳ.
Thử hỏi, một lãnh đạo quân sự mà không cân nhắc hậu quả, không đánh giá rủi ro một cách thận trọng, thì liệu có xứng đáng nắm quyền chỉ huy lực lượng toàn cầu ?
Câu trả lời rõ ràng : không .
Điều đáng nói hơn cả là thái độ của ông ta sau khi báo cáo được công bố. Thay vì thừa nhận trách nhiệm và xin rút kinh nghiệm, Heseight tuyên bố “hoàn toàn vô tội” trên mạng xã hội X.
Sự kiêu ngạo này không chỉ phản ánh thái độ ngạo mạn, coi thường chuyên môn và cảnh báo từ cấp dưới, mà còn gửi đi thông điệp nguy hiểm :
- Lãnh đạo có thể hành xử theo ý mình, bất chấp hậu quả.
Trong quân đội, nơi mỗi quyết định có thể liên quan đến sinh mạng hàng trăm, hàng nghìn người, thái độ ngạo mạn là một căn bệnh cực kỳ nguy hiểm, dễ đưa đến thảm họa chiến lược.
Hành động của Heseight còn thể hiện sự liều lĩnh đặc trưng. Công bố thông tin nhạy cảm mà không tính toán rủi ro là một minh chứng rõ ràng. Dù lần này hậu quả chưa xảy ra, điều đó không làm giảm mức độ nghiêm trọng của hành vi.
Trong môi trường quân sự hiện đại, sự liều lĩnh này có thể dẫn đến tổn thất về tài sản, sinh mạng, và làm suy giảm uy tín quốc gia.
Một lãnh đạo quân sự phải luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất ; Heseght đã bỏ qua nguyên tắc này, để lại một khoảng trống nghiêm trọng trong an ninh và kỷ luật.
Không thể tách biệt sự việc này khỏi yếu tố chính trị. Dù báo cáo không ghi nhận trực tiếp việc Tổng thống Trump bảo vệ Heseght, xu hướng ủng hộ đồng minh phe bảo thủ khiến khả năng Trump đứng về phía Bộ trưởng là hiện hữu.
Nếu Tổng thống Trump không yêu cầu giải trình hay kỷ luật thích đáng, điều này sẽ bị xem là hành vi bao che.
Hậu quả là một lãnh đạo quân sự đã bộc lộ sự ngạo mạn và liều lĩnh vẫn được giữ vị trí, làm giảm niềm tin vào kỷ luật và năng lực lãnh đạo trong quân đội.
Chính trị xen vào chuyên môn, khi không được kiểm soát, sẽ tạo ra những sơ hở chết người.
Sự kiện này còn là bài học về nhận thức lãnh đạo trong môi trường quân sự và chính trị Mỹ.
Năng lực lãnh đạo không chỉ đo bằng chức vụ hay uy tín, mà bằng khả năng đánh giá rủi ro, thận trọng, và sẵn sàng chịu trách nhiệm. Heseght đã bỏ lỡ cả ba yếu tố. Hành động của ông ta không chỉ là một sai lầm cá nhân, mà còn là minh chứng cho nguy cơ khi chính trị lấn át chuyên môn.
Ngạo mạn và liều lĩnh trong lãnh đạo quân sự, kết hợp với khả năng bao che chính trị, có thể tạo ra rủi ro khó lường, từ thất bại nhiệm vụ đến mất sinh mạng binh sĩ.
Nhìn từ góc độ chiến lược, Mỹ không thể chấp nhận lãnh đạo quân sự mà bỏ qua “situational awareness” – nhận thức tình huống.
Trong một thế giới mà các đối thủ luôn sẵn sàng khai thác sơ hở, chỉ một khoảnh khắc thiếu thận trọng cũng đủ gây ra hậu quả lớn.
Heseight đã đặt mình vào vai trò “kẻ liều lĩnh” , nhưng nỗi nguy hiểm không chỉ dừng ở ông; nó lan sang toàn lực lượng Mỹ và đồng minh.
Cuối cùng, câu chuyện Heseight còn đặt ra câu hỏi về trách nhiệm chính trị :
- Liệu một tổng thống có nên đứng ngoài vấn đề chuyên môn , hay tiếp tục bảo vệ những lãnh đạo đã chứng minh là thiếu thận trọng ?
Bao che chính trị cho sự ngạo mạn và liều lĩnh có thể dẫn đến một hệ quả nghiêm trọng: làm giảm uy tín, phá vỡ kỷ luật, và tạo tiền lệ nguy hiểm trong quân đội.
Trong bối cảnh này, công chúng và các nhà hoạch định chính sách phải [b][size=4][color=blue][i]_yêu cầu minh bạch, chịu trách nhiệm, và chuẩn mực lãnh đạo thực sự, nếu không muốn trả giá bằng sinh mạng và an ninh quốc gia.
Heseight, với thái độ ngạo mạn và hành vi liều lĩnh, đã chứng minh một điều :
- Lãnh đạo quân sự không chỉ là quyền lực và danh tiếng, mà còn là trách nhiệm và sự thận trọng tuyệt đối.
Ngạo mạn, liều lĩnh, và bao che chính trị là những vết nhạy cảm mà quân đội Mỹ không thể bỏ qua.
Đây là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ :
- Năng lực lãnh đạo, kỷ luật, và trách nhiệm cá nhân phải được đặt lên hàng đầu , nếu không, những hậu quả khó lường sẽ không còn là giả thuyết, mà là thực tế nghiêm trọng.
Cuối cùng, câu chuyện Heseight còn đặt ra câu hỏi về trách nhiệm chính trị :
- Liệu một tổng thống có nên đứng ngoài vấn đề chuyên môn , hay tiếp tục bảo vệ những lãnh đạo đã chứng minh là thiếu thận trọng ?
Bao che chính trị cho sự ngạo mạn và liều lĩnh có thể dẫn đến một hệ quả nghiêm trọng: làm giảm uy tín, phá vỡ kỷ luật, và tạo tiền lệ nguy hiểm trong quân đội.
Trong bối cảnh này, công chúng và các nhà hoạch định chính sách phải [b][size=4][color=blue][i]_yêu cầu minh bạch, chịu trách nhiệm, và chuẩn mực lãnh đạo thực sự, nếu không muốn trả giá bằng sinh mạng và an ninh quốc gia.
Tại sao chúng mày và cả cái thằng "gà chết" Đoàn Xuân Thu ở mãi tận bên Úc cũng chĩa mồm vào chuyện nước của tụi tao. Chuyện ông Pete Hegseth hạ lệnh cho bắn chết hết những đứa lái xuồng chở xì ke trên biển là chính đáng. Không ai có thể bào chữa cho chúng nó là dân chài lưới hay là dân thường được. Vì không có ai mà lái xuồng chạy tốc độ trên biển rất nhanh với 4 dàn máy Yamaha, hướng tới nước Mỹ với trên xuồng không có gì ngoài mấy chục thùng săng dầu và vài chục gói xì ke bọc trong nylon. Tao nói rõ lại lần nữa nhé, dù chúng mày có tìm đủ mọi cách kiểu "cả vú lấp miệng em" cũng không thể truất phế được ông Pete Hegseth này.
Chúng mày càng đề cập vụ này, nó càng làm rõ bộ mặt khốn nạn. hèn hạ của chúng mày mà thôi.
The Following User Says Thank You to ngoclan2435 For This Useful Post:
Trong thời đại mạng xã hội, nếu muốn hiểu thế nào là sự sụp đổ của văn hóa tranh luận, bạn không cần đọc sách triết học ; chỉ cần viết một bài phê phán Donald Trump trên Facebook.
Đảm bảo chưa tới 10 phút, bạn sẽ được “ưu ái” đón tiếp bởi một đoàn quân đặc biệt đông đảo – những “nghĩa sĩ cuồng Trump”.
Họ xuất hiện nhanh hơn cảnh sát cứu hỏa, ồn ào hơn chợ Cầu Ông Lãnh giờ cao điểm, và tinh thần chiến đấu thì chẳng khác gì những kẻ vừa uống nhầm thuốc kích thích ngôn từ.
Nhưng điều lạ lùng là :
- Càng cuồng, họ càng không biết tranh luận.
- Càng không biết, họ càng thích chửi.
Mà đã chửi là chửi như thể được trả lương theo từng chữ thóa mạ.
Dưới đây là chân dung đầy đủ của hiện tượng này – và cách bạn “sinh tồn”.
1. Tại sao bạn chỉ viết phê phán Trump mà họ phản ứng như chính họ bị tát ?
Trong tâm lý học, có một khái niệm gọi là đồng nhất hóa thần tượng.
Nghĩa là người ta trộn lẫn danh tính của mình với thần tượng.
Khi bạn chỉ trích Trump, họ tưởng bạn đang sỉ nhục … chính họ.
Thế là họ phản ứng không phải bằng lý trí, mà bằng phản xạ nguyên thủy :
- sủa, gầm, gào, mạt sát.
Bạn nói Trump nói sai.
Họ nghe :
- “ Tao nói sai .”
Bạn đưa bằng chứng Trump dối trá.
Họ nghe :
- “ Tao lừa thiên hạ .”
Mà cảm giác bị lừa àm người ta đau lắm.
Không đối diện nổi, họ chọn chửi cho đỡ… đau tự ái .
2. Chiến lược số 1 của họ :
Chụp mũ thay cho hiểu biết.
- “ Tư duy ” của họ rất đơn giản, thô sơ, và lặp lại như đĩa CD trầy :
* Không cùng ý kiến = Cộng sản.
* Dẫn chứng từ báo chí = Truyền thông thổ tả.
* Dẫn chứng từ chính phủ Mỹ = Deep State.
* Không đồng ý với Trump = Nhân viên Tàu Cộng.
* Viết tiếng Việt trôi chảy = Cộng sản nằm vùng.
Nực cười nhất là có người sống ở Mỹ 3, 4, 50 năm nhưng chưa phân biệt nổi dân chủ với độc tài, chỉ biết hét lên hai từ “Cộng sản !” mỗi khi bí lập luận.
Nói cách khác :
- Chụp mũ chính là túi khí an toàn của người thiếu trí tuệ . !
3. Chiến lược số 2 :
- Khi cạn lý thì xả rác.
Khi hết đường lý luận, bộ phận cuồng Trump dùng chiến thuật cực kỳ “mùi” :
- Phun rác bằng ngôn từ.
Rác ở đây có ba loại :
Loại 1 :
Rác xúc phạm.
Họ lôi ngoại hình, tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp của bạn ra để chửi – như thể bạn đang tranh luận về… tóc giả của Kim Kardashian.
Loại 2 :
Rác chính trị rẻ tiền.
- “ Đồ Việt Cộng !”
- “ Đồ phản quốc!”
- “ Đồ theo bọn thiên tả!”
Tất cả đều là những mảnh rác dùng đi dùng lại đến độ… mục.
Loại 3 :
Rác bịa đặt**
- Bạn nói Trump thua kiện → họ nói “Fake news!”
- Bạn đưa hồ sơ chính phủ → họ nói “Âm mưu!”
- Bạn đưa video chính Trump nói → họ nói “Cắt ghép!”
Đến mức tưởng như Facebook là một nhà máy rác khổng lồ, mà họ là công nhân ưu tú.
4. Chiến lược số 3 :
Tập thể hóa sự ngu dốt để tạo ảo giác sức mạnh.
Đây là điều nguy hiểm nhất :
- Khi nhiều người ngu cùng tụ lại, họ tạo ảo giác rằng mình đúng.
- Một người nói sai → bị cười.
- Mười người nói sai → bị nghi ngờ.
- Một trăm người nói sai → thành “phong trào”.
Phong trào ở đây là phong trào thiếu óc nhưng thừa tiếng ồn.
Họ lao vào comment không phải để hiểu bạn nói gì, mà để :
* La to át tiếng của bạn
* Đánh hội đồng
* Tạo áp lực khiến bạn mệt mỏi và bỏ cuộc
Đây là bạo lực đám đông, không phải tranh luận.
5. Những kẻ ấy sợ gì nhất ?
Bạn sẽ ngạc nhiên :
Chứ không phải họ hung dữ sao ?
Không. Hung dữ chỉ là lớp sơn .
Bên trong họ rất sợ hai thứ :
** Sợ sự thật.
Mỗi lần bạn đưa bằng chứng từ tòa án, hồ sơ chính phủ, báo Mỹ – họ phản ứng giống y như ma gặp ánh sáng.
** Sợ mất ảo tưởng.
Nếu thừa nhận Trump sai, họ sẽ buộc phải thừa nhận mình bị lừa nhiều năm.
Và họ thà sống trong ảo tưởng còn hơn đối diện nỗi đau đó.
Chính vì vậy, họ sẽ tấn công bạn – không phải vì bạn sai , mà vì bạn chạm vào nỗi sợ của họ.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.