Chị vừa chặn fb của anh, người mà chị rất ngưỡng mộ, và yêu quý nhất...
Chị gặp anh trên fb, đọc những bài viết của anh, rồi nể phục anh từ lúc nào không hay. Bài anh viết thường là nhân văn, kết thúc có hậu, câu từ mộc mạc y như cuộc sống thường ngày. Chị tưởng tượng, anh phải là người tốt lắm, mới viết được những bài văn, bài thơ nồng nàn xúc động như thế.
Chị và anh thường xuyên chát với nhau, tâm đầu ý hợp đến kỳ lạ. Tuy không nói ra, nhưng họ hiểu, tình cảm đã ở mức trên tình bạn rồi.
Chị xinh đẹp, nhưng đời tư không may mắn. Chồng mất, con ở xa, chị đang sống cùng bà ngoại. Chị lên fb vì cô đơn, muốn giao lưu và nói chuyện với mọi người, và chị gặp anh.
Anh tình cảm và tâm lý, khéo léo an ủi động viên chị. Anh tinh tế và hóm hỉnh trong từng lời nói, để làm vui lòng chị mỗi khi chị buồn. Cứ lúc nào rảnh rỗi, là chị kiểm tra xem, đèn fb của anh có sáng không. Chị nhớ anh lắm.
Kẻ bắc, người nam, nên chị luôn muốn được gặp anh. Và dịp đó đã đến, khi chị tới thành phố anh ở, để lo việc cho con.
Anh hẹn gặp chị ở một quán cà phê vườn, lãng mạn và rộng rãi. Lúc chị đến, anh đã ngồi đó từ bao giờ, ly cà phê đã vơi một nửa.
Chị nhìn anh, đúng như chị tưởng tượng. Anh ăn mặc giản dị, áo bỏ ngoài quần, gương mặt hơi góc cạnh đầy vẻ nam tính, nhìn rất nghệ sỹ, nhưng phảng phất buồn.
Anh không vồn vã, săn đón, nhưng qua ánh mắt của anh, chị thấy tim mình rung động, vì ánh mắt ấy ấm áp quá.
Họ nói chuyện rất nhiều, rất lâu, không ồn ào, mà to nhỏ những lời tâm sự, dành cho nhau. Anh kể anh đang sống với một người vợ tàn tật vì bị tai nạn, đã lâu lắm rồi anh không biết ân ái là gì, vì vợ anh sức khỏe rất yếu. Anh thương vợ, thương con, nên cứ ở vậy, chăm vợ hết sức có thể, để giữ mạng sống cho vợ, để các con anh còn có mẹ.
Chị trào nước mắt, ôm chầm lấy anh, siết chặt. Anh của chị tuyệt vời quá, còn tuyệt vời hơn những bài anh viết trên mạng. Chị thấy tim mình rung lên, thổn thức...
Như chợt nhớ điều gì, chị vội đẩy anh ra. Anh cầm lấy hai bàn tay chị, nhìn sâu vào đáy mắt chị, không nói lời nào.
Dùng dằng mãi, chị mới đủ nghị lực để ra về, để rời xa anh. Anh hẹn, sắp tới anh sẽ tới thăm chị, vì anh có công chuyện cần tới thành phố chị đang sống. Chị gật đầu, để mặc cho anh ôm chị lần cuối...
Hình ảnh của anh cứ chập chờn trong đầu chị. Chị đọc lại tất cả những bài viết của anh, rồi nhắn tin cho anh: "Cảm ơn anh đã gặp em, anh tuyệt vời lắm. Anh mãi là người bạn fb tốt nhất của em. Anh nhớ giữ sức khỏe, để chăm sóc cho chị ấy. Tạm biệt anh". Rồi chị vội vã bấm nút "Chặn", trong tích tắc, hình ảnh anh vụt biến mất. Chị buông điện thoại, ngồi thẫn thờ... Chị sợ... Cái lằn ranh giới hạn của tình bạn đã mỏng manh lắm rồi...
VietBF©sưu tập
Bài cùng thể loại
:
|
|