Warner Bros. Discovery (WBD) – công ty mẹ của CNN – vừa chính thức “đóng cửa” trước cú chào mua thù địch từ Paramount. Nhưng đóng cửa không có nghĩa là yên chuyện.
Trong một lá thư gửi cổ đông kèm hồ sơ nộp lên SEC vào sáng thứ Tư, WBD tuyên bố thẳng: đề nghị mua lại toàn bộ công ty từ Paramount là “ảo tưởng”, giá trị không đủ hấp dẫn, lại kèm theo quá nhiều rủi ro và chi phí. WBD đồng thời khuyến nghị cổ đông… đừng nhận lời.

Và từ khoảnh khắc đó, cuộc chiến bước sang một chương mới: không còn là chuyện Hollywood mua – bán, mà là một ván cờ kéo dài, nơi cổ đông, luật chống độc quyền, những lá thư của thượng nghị sĩ, và cả sự nhạy cảm “an ninh quốc gia” cùng lao vào một nồi áp suất.
WBD từ chối Paramount: “Không phải lựa chọn khó”
WBD nói họ vẫn tin thỏa thuận đang có với Netflix để bán mảng hãng phim và streaming là tốt hơn cho cổ đông. Chủ tịch HĐQT WBD Sam DiPiazza lên truyền hình nhấn mạnh một câu nghe rất… doanh nghiệp nhưng lại đầy ẩn ý: làm deal thì dễ, đóng deal mới khó.

Còn Paramount thì vẫn giữ giọng điệu cứng: tiếp tục khẳng định lời chào mua 30 USD/cổ phiếu, toàn tiền mặt, là “vượt trội”, và cố thuyết phục cổ đông đem cổ phiếu đi “tender” cho mình thay vì chờ Netflix.
Tức là WBD từ chối, nhưng Paramount chưa chịu rời sàn.
Cốt lõi của tranh cãi: Paramount có “đủ tiền thật” không?
Điểm nóng nhất không nằm ở con số 30 USD, mà ở câu hỏi: ai đứng sau gói tiền mặt đó, và bảo chứng đến đâu.
Paramount nói đề nghị của họ được “backstop” bởi David Ellison và cha ông – Larry Ellison (nhà đồng sáng lập Oracle, tài sản được nhắc tới khoảng 240 tỷ USD). Nhưng WBD phản bác rất gắt: việc “bảo chứng” đó không tồn tại, “không phải bây giờ và cũng chưa từng”.

Trong bối cảnh mua bán kiểu này, chỉ cần một mắt xích tài chính mờ đi là đủ khiến cổ đông thấy lạnh sống lưng: vì nếu lời hứa “tiền mặt” không chắc, mọi thứ có thể biến thành một cuộc kéo co vô tận, kiện tụng, trì hoãn, rồi cuối cùng… chẳng có gì ngoài sự mệt mỏi.
Bóng dáng Trung Đông và từ khóa “an ninh quốc gia”
Không khí càng nóng khi nhiều nhà lập pháp Mỹ nêu lo ngại về việc Paramount sử dụng nguồn tài trợ có liên quan các đối tác Trung Đông. Paramount nói trong hồ sơ pháp lý rằng các quỹ/đối tác từ Saudi Arabia, Qatar và UAE sẽ không có quyền biểu quyết hay vai trò quản trị ở WBD nếu thương vụ thành công.
Nhưng chính chi tiết đó lại khiến dư luận hỏi ngược: nếu không có quyền lực quản trị, vì sao họ vẫn muốn tham gia sâu như vậy? Và từ câu hỏi ấy, chữ “an ninh” bắt đầu chen vào cuộc chơi vốn dĩ là chuyện giá – cổ phiếu.
Chưa hết: một đối tác tài chính khác là quỹ Affinity Partners của Jared Kushner đã rút khỏi quá trình. Một mảnh ghép rơi ra, đủ để những người hoài nghi càng có thêm lý do nhíu mày.
Washington nhập cuộc: Warren – Blumenthal yêu cầu Bộ trưởng Tư pháp “né ra”
Nếu Hollywood là sân khấu, thì Washington là hậu trường đầy dây điện. Hai thượng nghị sĩ Dân chủ Elizabeth Warren và Richard Blumenthal đã gửi thư kêu gọi Bộ trưởng Tư pháp Pam Bondi tự rút khỏi việc xem xét thương vụ, với lập luận rằng cuộc chiến thâu tóm đang bị bao phủ bởi nghi vấn “tham nhũng và ưu ái chính trị”.
Lý do họ nêu: hãng vận động hành lang Ballard Partners – nơi Bondi từng làm việc – được cho là đang làm đại diện cho cả Paramount lẫn Netflix trong nỗ lực xin thuận từ chính quyền.
Phía DOJ đáp rằng mọi quan chức tuân thủ hướng dẫn đạo đức của các chuyên viên nghề nghiệp. Ballard Partners thì phản công, gọi bức thư là tấn công mang tính đảng phái và khẳng định không hề trao đổi với Bộ trưởng Tư pháp về các vấn đề của DOJ.
Nói đơn giản: thương vụ còn chưa ngã ngũ, nhưng mùi chính trị đã kịp bốc lên.
Netflix “án binh bất động”, nhưng vẫn phải trấn an thị trường
Trong ngắn hạn, Netflix không cần lao lên sân khấu đôi co. Họ đã ký thỏa thuận và giờ… chờ cổ đông WBD bỏ phiếu.
Tuy nhiên Netflix cũng hiểu một điều: trong thời đại chống độc quyền và nỗi sợ “siêu tập đoàn truyền thông”, họ không được phép sơ suất. Ted Sarandos đã xuất hiện tại Paris để trấn an ngành công nghiệp rằng nếu mua được Warner, Netflix vẫn phát hành phim rạp theo “cửa sổ truyền thống” – một câu nói như liều thuốc trấn tĩnh cho những ai lo rạp phim bị “nuốt chửng”.
Và nếu Paramount quay lại bằng một mức giá cao hơn, Netflix sẽ đứng trước câu hỏi khó: có nâng giá hay không, và nâng đến mức nào để vẫn “kỷ luật” tài chính?
Mấu chốt nằm ở cổ đông… và thời gian
Đây mới là điều khiến cuộc chiến có thể kéo dài: người quyết định cuối cùng là cổ đông.
Sam DiPiazza nói cuộc bỏ phiếu có thể rơi vào mùa xuân hoặc “đầu mùa hè”. Paramount thì có đợt chào mua cổ phiếu hiện tại dự kiến hết hạn ngày 8/1, nhưng có thể gia hạn. Từ đây đến đó, mỗi ngày trôi qua là một ngày tin đồn, vận động hành lang, và những cuộc gọi “riêng” tới các cổ đông lớn.
Giữa các con số, thứ bị bào mòn thường là niềm tin: nhân viên lo việc làm, giới sáng tạo lo quyền lực thị trường, còn cổ đông thì cân đo giữa “giá cao hơn” và “khả năng đóng deal”.
Và ở trung tâm bão: CNN
Trong kế hoạch hiện tại, WBD dự kiến tách thành hai mảnh niêm yết: một mảng Warner/HBO/streaming để Netflix mua, và một mảng Discovery Global giữ CNN cùng các kênh khác.
Nhưng khi Paramount đưa đề nghị mua toàn bộ WBD, CNN tự nhiên biến thành một phần của cuộc mặc cả lớn hơn. Tổng thống Trump thậm chí nói ông sẽ “tham gia” quyết định và nhấn mạnh chuyện “CNN cần phải được bán” – khiến người ta càng tin rằng đây không chỉ là bài toán kinh tế, mà còn là bài toán quyền lực truyền thông.
Kết
WBD đã nói “không” với Paramount, nhưng đó chỉ là tiếng “không” của ban lãnh đạo. Paramount vẫn còn đường đi bằng cách lôi cổ đông vào cuộc. Netflix thì chờ thời, nhưng không thể chủ quan. Còn các cơ quan quản lý đứng trước một bài kiểm tra khó: làm sao để tiến trình xét duyệt đủ sạch, đủ thuyết phục, trong lúc chính trị liên tục chen ngang.
Cuộc chiến này có thể kéo dài hàng tháng. Và khi nó kết thúc, thứ thay đổi không chỉ là chủ sở hữu một hãng phim hay một nền tảng streaming, mà có thể là cả cách nước Mỹ nhìn về tương lai của truyền thông: tập trung đến mức nào là quá mức, và quyền lực thông tin sẽ nằm trong tay ai.