Việt kiều tại Mỹ: Hãy cho dân tỵ nạn theo đuổi Giấc mơ Mỹ như tôi
Uyên Nguyễn sang Mỹ từ năm 11 tuổi. Cô thành thật nói: Hãy cho dân tỵ nạn theo đuổi Giấc mơ Mỹ như tôi. Cô tâm sự rằng: Tôi là một người Việt Nam tị nạn đến nước Mỹ 34 năm trước. Nếu như tôi đến ngày hôm nay, có lẽ tôi đã bị xua đuổi.
Trong lúc chính phủ Mỹ đang chuẩn bị thông báo chỉ tiêu tị nạn thu nhận vào Mỹ trong năm tới, tôi thật lòng xót xa cho những người mẹ và trẻ em đang cố gắng hết sức tìm nơi trú ẩn an toàn và một cuộc sống an bình hơn ở xứ sở này.
Chẳng ai muốn bỏ xứ ra đi cả. Với bố mẹ tôi, đó là một lựa chọn hết sức đau lòng, nhưng họ không có cách nào khác để bảo vệ con cái.
Lúc mới 10 tuổi, tôi và anh trai 15 tuổi đã trải qua một chuyến vượt biển nguy hiểm và kinh hoàng, trôi dạt trên biển Đông, trước khi được các dân chài Phi Luật Tân tử tế giúp đưa vào đất liền. Sau đó, chúng tôi tạm cư một năm rưỡi tại một trại tị nạn trong lúc mong đợi một tương lai sáng sủa hơn.
‘Giấc mơ Mỹ’ đã giúp tôi có mặt tại xứ sở này hôm nay. Giấc mơ đó càng ngày càng xa vời với rất nhiều người. Hằng bao nhiêu người Mỹ đã dang tay đón hai đứa bé bơ vơ vào xứ sở của họ và giúp chúng tôi xây dựng đời sống mới tại nơi này.
Image captionNhà hàng ăn ở Seattle tên Nue
Tôi và anh tôi đã trở thành công dân Mỹ, tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm vững vàng, và cống hiến trở lại cho quốc gia đã đón chào chúng tôi.
Tôi đã sáng lập một nhà hàng ăn ở Seattle tên Nue, chuyên về các loại ẩm thực của thế giới. Tôi có được những cơ hội hoàn toàn quá tầm tay với của nhiều người trên thế giới, kể cả các bạn và thành viên của gia đình tôi bị bỏ lại. Đó là lý do tôi thật sự xót xa cho những người tị nạn và di dân ngày hôm nay.
Thành quả tái định cư người tị nạn tại Mỹ – hơn 3 triệu người từ năm 1975 đến nay – đã tạo nhiều lợi ích cho xã hội chúng ta. Người tị nạn đã vươn lên để mở các doanh nghiệp, trở thành kỹ sư, bác sĩ, nghệ sĩ, đại sứ, quân nhân và giáo viên phục vụ nước Mỹ. Họ là hàng xóm, bạn và đồng nghiệp của chúng ta.
Khát vọng quan trọng khi sáng lập ra nước Mỹ là gây dựng một nơi trú ẩn an toàn cho những nạn nhân của bạo lực và đàn áp. Ngoảnh mặt với những con người này đồng nghĩa với phản bội cái khái niệm căn bản về gốc tích của người Mỹ. Trớ trêu thay, ngay khi những biến cố trên thế giới làm rất nhiều người bị phân ly khỏi xứ sở họ, chính sự phản bội này đang xảy ra.
Theo tổ chức Oxfam America, hơn 70 triệu người khắp thế giới đã bị bạo động, đàn áp và chiến tranh buộc phải rời bỏ quê hương. Chính phủ Trump đối phó với sự kiện này bằng cách đóng cửa biên giới và xua đuổi những con người khốn khổ nhất hành tinh – những người như tôi và anh tôi khi còn là tị nạn.
Món cánh gà ở nhà hàng Nue
Image captionMón cánh gà ở nhà hàng Nue
Những thành phần cực đoan trong nội các Trump còn toan tính cắt con số người tị nạn được cho phép nhập cư trong năm tới xuống số không, một hành động dã man và vô nhân tính phản bội lại lý tưởng căn bản của quốc gia này. Từ khi nhậm chức, Tổng thống Donald Trump và nội các của ông đã làm mọi nỗ lực để quay ngược quá trình lâu dài của xứ sở này đã tiếp đón người tị nạn và di dân và cho họ chỗ trú ẩn an toàn từ những nghịch cảnh hầu hết chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Chúng ta đã chứng kiến chương trình tái định cư người tị nạn bị phá hoại đến mức nào. Chính phủ đã thi hành các thủ tục thanh lọc mới và các đòi hỏi giấy tờ khó khăn trong một nỗ lực cấm cản “cửa sau” để ngăn chặn người tị nạn từ một số quốc gia vào Mỹ. Trong năm qua, nước Mỹ chỉ tái định cư 28.000 người tị nạn – con số thấp nhất trong lịch sử của chương trình tái định cư người tị nạn.
Là người Mỹ, chúng ta phải duy trì sự cởi mở về tinh thần, lòng nhân ái và chính sách nhập cư đối với người tị nạn đang trốn chạy những bạo lực và đàn áp – những người tị nạn như tôi, với niềm hy vọng duy nhất là tìm được một nơi khác để sống. Nói cho cùng, chúng ta đều là con người, chỉ cố gắng làm những gì tốt nhất có thể. Mong mỏi sự an toàn và một tương lai sáng sủa cho gia đình là đường chỉ xuyên qua mỗi người trong chúng ta.
Đứng ở một bến bờ an toàn mà chứng kiến cảnh người tị nạn bị chết đuối, chết đói hoặc chết khát, sự lựa chọn duy nhất của chúng ta là ném cho họ một sợi dây cấp cứu để kéo họ vào.
Uyên Nguyễn đến Mỹ ở tuổi 11. Bà là chủ nhân của nhà hàng Nue tại Seattle, chuyên về các loại ẩm thực của thế giới, và là thành viên hội đồng quản trị của vài tổ chức thiện nguyện và phi vụ lợi, kể cả PIVOT, Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến.
Đọc qua bài viết thì nội dung có phần thương tâm và cảm động. Tuy nhiên, cô này đã hoàn toàn hiểu sai về chuyện giấc mơ Mỹ.
Vào những năm cuối thập niên 70, và rầm rộ nhất là thập niên 80 thì số người tìm đường vượt biên rất nhiều. Tuy nhiên đó không phải là giấc mơ Mỹ, bởi vì chính bản thân của họ cũng không biết sẽ đi về đâu và có đến được nơi nào hay không. Những người gọi là "Tài Công" giỏi lắm thì cũng chỉ biết đường ra đến hải phận Quốc Tế, rồi từ đó chỉ mong có tàu nước ngoài vớt cho. Những con thuyền bé nhỏ thì làm gì có khả năng đi đến Mỹ, và có ai đến Mỹ bao giờ mà biết cách lèo lái con thuyền đến nơi đó? Ba chữ "Giấc Mơ Mỹ" chỉ có thể áp dụng cho những người sau khi những trại tị nạn đều đóng cửa, nói riêng cho người Việt Nam là như vậy.
Còn với người ở những nơi khác thì mục tiêu chính của họ chính là nước Mỹ. Chẳng hạn như người Mễ Tây Cơ, họ nằm kế biên giới của Mỹ, và họ biết Mỹ giàu có hơn nước họ rất nhiều. Cho nên họ ôm giấc mộng làm giàu để trốn đi nỗi khổ cực. Và đây gọi là tị nạn kinh tế. Mỹ có giàu đến đâu thì cũng không thể cưu mang được số người tị nạn liên tục tràn vào như vậy.
Ví dụ đơn giản, bản thân cô là chủ một nhà hàng. Seattle hiện tại không ít người vô gia cư lang thang khắp phố. Nếu họ đến trước cửa nhà hàng của cô thì cô sẽ làm gì? Có thể cô sẽ mang cho họ ít thức ăn và mời họ đi nơi khác. Nhưng chắc chắn cô sẽ không dám mời họ vào nhà hàng và chiêu đãi như những thực khách bình thường. Và nếu như cô quả thật có đầy lòng nhân hậu, vậy xin hỏi cô có can đảm tiếp hết những người vô gia cư này mỗi ngày hay không? Đó là cô đã từng trãi và tự nhận mình là người tị nạn, cũng như cô đang trách cứ chính phủ Mỹ bạc đãi người tị nạn.
The Following 7 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
Đọc qua bài viết thì nội dung có phần thương tâm và cảm động. Tuy nhiên, cô này đã hoàn toàn hiểu sai về chuyện giấc mơ Mỹ.
Vào những năm cuối thập niên 70, và rầm rộ nhất là thập niên 80 thì số người tìm đường vượt biên rất nhiều. Tuy nhiên đó không phải là giấc mơ Mỹ, bởi vì chính bản thân của họ cũng không biết sẽ đi về đâu và có đến được nơi nào hay không. Những người gọi là "Tài Công" giỏi lắm thì cũng chỉ biết đường ra đến hải phận Quốc Tế, rồi từ đó chỉ mong có tàu nước ngoài vớt cho. Những con thuyền bé nhỏ thì làm gì có khả năng đi đến Mỹ, và có ai đến Mỹ bao giờ mà biết cách lèo lái con thuyền đến nơi đó? Ba chữ "Giấc Mơ Mỹ" chỉ có thể áp dụng cho những người sau khi những trại tị nạn đều đóng cửa, nói riêng cho người Việt Nam là như vậy.
Còn với người ở những nơi khác thì mục tiêu chính của họ chính là nước Mỹ. Chẳng hạn như người Mễ Tây Cơ, họ nằm kế biên giới của Mỹ, và họ biết Mỹ giàu có hơn nước họ rất nhiều. Cho nên họ ôm giấc mộng làm giàu để trốn đi nỗi khổ cực. Và đây gọi là tị nạn kinh tế. Mỹ có giàu đến đâu thì cũng không thể cưu mang được số người tị nạn liên tục tràn vào như vậy.
Ví dụ đơn giản, bản thân cô là chủ một nhà hàng. Seattle hiện tại không ít người vô gia cư lang thang khắp phố. Nếu họ đến trước cửa nhà hàng của cô thì cô sẽ làm gì? Có thể cô sẽ mang cho họ ít thức ăn và mời họ đi nơi khác. Nhưng chắc chắn cô sẽ không dám mời họ vào nhà hàng và chiêu đãi như những thực khách bình thường. Và nếu như cô quả thật có đầy lòng nhân hậu, vậy xin hỏi cô có can đảm tiếp hết những người vô gia cư này mỗi ngày hay không? Đó là cô đã từng trãi và tự nhận mình là người tị nạn, cũng như cô đang trách cứ chính phủ Mỹ bạc đãi người tị nạn.
Nhà Bác pk này com cái nào cũng hay hết , đọc xong có nhiều cái nghĩa của nó :handshake : nhưng vài người thì lại không thích cái lời của bác nói ??? chắc có lẽ bác hay xài ống chích của y tá chich cho bệnh nhân ..đau quá !!! Thuốc đắng đỡ tật , sự thật mích lòng .
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Đọc qua bài viết thì nội dung có phần thương tâm và cảm động. Tuy nhiên, cô này đã hoàn toàn hiểu sai về chuyện .....
Ví dụ đơn giản, bản thân cô là chủ một nhà hàng. Seattle hiện tại không ít người vô gia cư lang thang khắp phố. Nếu họ đến trước cửa nhà hàng của cô thì cô sẽ làm gì? Có thể cô sẽ mang cho họ ít thức ăn và mời họ đi nơi khác. Nhưng chắc chắn cô sẽ không dám mời họ vào nhà hàng và chiêu đãi như những thực khách bình thường. Và nếu như cô quả thật có đầy lòng nhân hậu, vậy xin hỏi cô có can đảm tiếp hết những người vô gia cư này mỗi ngày hay không? Đó là cô đã từng trãi và tự nhận mình là người tị nạn, cũng như cô đang trách cứ chính phủ Mỹ bạc đãi người tị nạn.
Mình cũng tkhông thể nghĩ còm của thầy hai PK hay đến như vậy.:handshake ::handsha ke:
The Following 2 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
Mình cũng tkhông thể nghĩ còm của thầy hai PK hay đến như vậy.:handshake ::handsha ke:
Có lẽ ai trong chúng ta cũng sẽ như vậy thôi. Thấy người ta đói khổ thì có thể giúp vài bữa ăn, vì khả năng của mình cũng chỉ có đến như vậy. Nếu may mắn hơn mà trúng số thì nhiều lắm có thể lập một trại gia cư để họ có chỗ dung thân, nhưng nuôi ngày hai bữa thì chắc sẽ không ai làm chuyện này.
The Following 5 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
Mình cũng tkhông thể nghĩ còm của thầy hai PK hay đến như vậy.:handshake ::handsha ke:
Tại nhà Bác ít vào nên chưa thấy cái còm của thày hai PK thôi . Một khi thày hai còm rồi ..trúng tim đen cũng phải giật lên gọi 911 cấp cứu đồng minh chạy vào tiếp nhưng xong rồi ...chỉ bị nhẹ thôi .:ha fppy:
Tui tính đưa thuốc chuột để diệt mà thày hai PK cản lại vì có tâm thương người , tha cho nó đi
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Có lẽ ai trong chúng ta cũng sẽ như vậy thôi. Thấy người ta đói khổ thì có thể giúp vài bữa ăn, vì khả năng của mình cũng chỉ có đến như vậy. Nếu may mắn hơn mà trúng số thì nhiều lắm có thể lập một trại gia cư để họ có chỗ dung thân, nhưng nuôi ngày hai bữa thì chắc sẽ không ai làm chuyện này.
Ý kiến của bác rất hay, không có gì phải tranh cải cả.
Nhưng mình chỉ có một câu hỏi nho nhỏ: Trong 1 thế giới nhỏ mà không như 1 nước Mỹ lớn lao:
Nếu bạn nuôi họ chỉ 1 vài ngày, nhưng sau đó họ xin chạy bàn trong quán của bạn, hoặc là 1 tay đầu bếp giỏi, thì bạn có sẳn sàng nhận họ không?
Đây chỉ là thật tình, chứ không có gì cả bác PK nha, mình hiểu nhau.
The Following 2 Users Say Thank You to nangsom For This Useful Post:
Có thể cô sẽ mang cho họ ít thức ăn và mời họ đi nơi khác. Nhưng chắc chắn cô sẽ không dám mời họ vào nhà hàng và chiêu đãi như những thực khách bình thường.
Viêt hay
The Following User Says Thank You to tampleime For This Useful Post:
Ý kiến của bác rất hay, không có gì phải tranh cải cả.
Nhưng mình chỉ có một câu hỏi nho nhỏ: Trong 1 thế giới nhỏ mà không như 1 nước Mỹ lớn lao:
Nếu bạn nuôi họ chỉ 1 vài ngày, nhưng sau đó họ xin chạy bàn trong quán của bạn, hoặc là 1 tay đầu bếp giỏi, thì bạn có sẳn sàng nhận họ không?
Đây chỉ là thật tình, chứ không có gì cả bác PK nha, mình hiểu nhau.
Câu trả lời sẽ khó làm vừa lòng tất cả đó bác NS.
Thứ nhất là nhà hàng thì lúc nào cũng đã có bếp chính và phụ bếp cũng như bồi bàn. Nếu nhận một người khác vào thì đồng nghĩa với việc cho một người ra đi không lý do.
Thứ hai đó là khi nói đến chữ họ thì không còn là một người nữa, và con số đó có lẽ chỉ có tăng chứ không có giảm. Nếu là bác thì bác sẽ chọn làm cách nào?
The Following User Says Thank You to phokhuya For This Useful Post:
Nước Mỹ không có chống đối gì hết với di dân. Cần họ nữa là đằng khác.
Chả ai bị cấm đoán "thực hiện giấc mơ Mỹ" cả.
Nhưng di dân phải được tiến hành 1 cách HỢP PHÁP và TRẬT TỰ.
The Following User Says Thank You to MountRushmore For This Useful Post:
Câu trả lời sẽ khó làm vừa lòng tất cả đó bác NS.
Thứ nhất là nhà hàng thì lúc nào cũng đã có bếp chính và phụ bếp cũng như bồi bàn. Nếu nhận một người khác vào thì đồng nghĩa với việc cho một người ra đi không lý do.
Thứ hai đó là khi nói đến chữ họ thì không còn là một người nữa, và con số đó có lẽ chỉ có tăng chứ không có giảm. Nếu là bác thì bác sẽ chọn làm cách nào?
Tất nhiên là mình còn có thể đi xa hơn nữa, Nhưng tui sợ đi xa quá lạc đường, không biết đường trở về để nấu cơm, rữa chén cho vợ, tối nay chắc bị ngũ chuồng heo đó bác.
Tụi mình tới đây là đủ rồi, đó mới chỉ là cái ý của tui thôi.
Còn lại hãy để dành cho bạn bè khác đi nha bác.
The Following User Says Thank You to nangsom For This Useful Post:
Nước Mỹ không có chống đối gì hết với di dân. Cần họ nữa là đằng khác.
Chả ai bị cấm đoán "thực hiện giấc mơ Mỹ" cả.
Nhưng di dân phải được tiến hành 1 cách HỢP PHÁP và TRẬT TỰ.
Com này rất hay
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Forum này tự nhiên hà rằm quá o có giữ lễ nghi gì hết
Mắc cỡ quá . thôi để Fl80 đi trốn cho forum yên tĩnh trả lại sự bình an ngày nào .. Bậy bạ quá đi .. Cái chú Phở Khuya muốn banned nick sao lại chọc Lavu nè..
Forum này tự nhiên hà rằm quá o có giữ lễ nghi gì hết
Mắc cỡ quá . thôi để Fl80 đi trốn cho forum yên tĩnh trả lại sự bình an ngày nào .. Bậy bạ quá đi .. Cái chú Phở Khuya muốn banned nick sao lại chọc Lavu nè..
Chú đâu có nói vụ Anh đâu . Ý chú gõ ANH ( là PK đó ) Trốn làm gì cháu FL , chú chúc mừng thui cho vui . Đừng giận chú nhe:thank you:
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
Đọc qua bài viết thì nội dung có phần thương tâm và cảm động. Tuy nhiên, cô này đã hoàn toàn hiểu sai về chuyện giấc mơ Mỹ.
Vào những năm cuối thập niên 70, và rầm rộ nhất là thập niên 80 thì số người tìm đường vượt biên rất nhiều. Tuy nhiên đó không phải là giấc mơ Mỹ, bởi vì chính bản thân của họ cũng không biết sẽ đi về đâu và có đến được nơi nào hay không. Những người gọi là "Tài Công" giỏi lắm thì cũng chỉ biết đường ra đến hải phận Quốc Tế, rồi từ đó chỉ mong có tàu nước ngoài vớt cho. Những con thuyền bé nhỏ thì làm gì có khả năng đi đến Mỹ, và có ai đến Mỹ bao giờ mà biết cách lèo lái con thuyền đến nơi đó? Ba chữ "Giấc Mơ Mỹ" chỉ có thể áp dụng cho những người sau khi những trại tị nạn đều đóng cửa, nói riêng cho người Việt Nam là như vậy.
Còn với người ở những nơi khác thì mục tiêu chính của họ chính là nước Mỹ. Chẳng hạn như người Mễ Tây Cơ, họ nằm kế biên giới của Mỹ, và họ biết Mỹ giàu có hơn nước họ rất nhiều. Cho nên họ ôm giấc mộng làm giàu để trốn đi nỗi khổ cực. Và đây gọi là tị nạn kinh tế. Mỹ có giàu đến đâu thì cũng không thể cưu mang được số người tị nạn liên tục tràn vào như vậy.
Ví dụ đơn giản, bản thân cô là chủ một nhà hàng. Seattle hiện tại không ít người vô gia cư lang thang khắp phố. Nếu họ đến trước cửa nhà hàng của cô thì cô sẽ làm gì? Có thể cô sẽ mang cho họ ít thức ăn và mời họ đi nơi khác. Nhưng chắc chắn cô sẽ không dám mời họ vào nhà hàng và chiêu đãi như những thực khách bình thường. Và nếu như cô quả thật có đầy lòng nhân hậu, vậy xin hỏi cô có can đảm tiếp hết những người vô gia cư này mỗi ngày hay không? Đó là cô đã từng trãi và tự nhận mình là người tị nạn, cũng như cô đang trách cứ chính phủ Mỹ bạc đãi người tị nạn.
Có cái nhìn sâu sắc về "giấc mơ Mỹ"...
- Nếu hỏng có biến cố 1975 thì làm gì có chuyện "Boat Poeple", thử hỏi trước biến cố đó (trong thời kỳ đình chiến theo hiệp đinh Paris 1973), dân Miền Nam có thèm đứng sắp hàng trước Đại sứ quán Mỹ mà xin đi tìm "Giấc mơ Mỹ" khg?
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.