|
Nhiều người vẫn nghĩ:
“Cả đời nuôi con, đến lúc yếu đi thì phải dựa vào con chứ còn dựa vào ai?”
Nghe thì hợp lý.
Nhưng sống đến tuổi này rồi mới thấy:
- Con cái có thể thương mình, nhưng không thể là cây gậy duy nhất chống cả tuổi già.
- Con còn việc, còn nhà, còn cơm áo, còn con của nó.
Mình buồn, mình bệnh, mình cô đơn – con không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh được.
Nếu muốn tuổi già an yên, không tủi thân, không làm gánh nặng, mình phải chủ động chuẩn bị cho mình 3 chỗ dựa vững nhất dưới đây.
1. Chỗ dựa:
Sức khỏe – không khỏe thì mọi thứ khác vô nghĩa
Đừng đợi đến khi:
• Gối đau không leo nổi cầu thang
• Đêm nào cũng trở mình vì cột sống nhức
• Một viên thuốc cũng phải nhờ con đưa
…lúc đó mới giật mình hỏi:
“Giá mà hồi trẻ bớt tham việc, bớt phá sức một chút…”
Sự thật phũ phàng là:
• Trẻ: ta đem sức khỏe đi đổi lấy tiền.
• Già: ta đem tiền đi chuộc lại sức khỏe.
Và nhiều khi… không chuộc lại được.
Có mấy điều nên khắc vào lòng:
• Không ai thay mình giữ sức khỏe được.
Con có hiếu đến mấy cũng chỉ chăm sau khi mình đã đổ bệnh.
• Ốm là khổ cả nhà.
Mình đau một, con cháu chăm sóc, tiền bạc, lo lắng… đau mười.
• Sống khỏe là cách cha mẹ thương con nhất.
Mình tự tắm được, tự đi được, tự ăn được – là đã gỡ được một gánh rất lớn trên vai con cái.
Từ hôm nay:
• Ăn uống bớt lại một chút, thêm rau, bớt mỡ, bớt rượu.
• Mỗi ngày đi bộ, xoay khớp, giãn cơ 15–30 phút.
• Khám sức khỏe định kỳ, đừng sợ “khám ra bệnh”, sợ nhất là bệnh nặng mới biết.
Một cơ thể khỏe mạnh = tấm hộ chiếu duy nhất để mình thật sự tự do lúc về già.
2. Chỗ dựa: Người bạn đời – bờ vai không ai thay thế được
Người ta nói:
“Con chăm cha không bằng bà chăm ông.”
Nghe qua tưởng đùa, nhưng càng lớn tuổi càng thấy đúng.
• Con cái có thể gửi tiền, mua thuốc, thuê người chăm.
• Nhưng người nằm cạnh mình những đêm mất ngủ, nghe mình than thở, hiểu cái cô đơn của tuổi già – chỉ có bạn đời.
Có những câu chuyện rất thật:
Ông A. cả đời gà trống nuôi con, vợ mất sớm.
Về già, con cái đủ đầy, nhà cao, xe đẹp, cháu bế đầy tay…
Thế nhưng bữa cơm tối vẫn là bữa cơm một mình.
Con bận, cháu bận, mỗi người một phòng.
Mệt cũng không biết nói với ai.
Buồn cũng không biết kể với ai.
Đêm nằm, nhìn trần nhà, tự hỏi:
“Hay là mình chỉ là khách qua nhà của chính con?”
Rồi đến lúc gặp một người bạn đồng cảnh – cùng góa, cùng cô đơn.
Hai người chỉ muốn nương vào nhau,
để có người rót cho ly nước, nhắc nhau uống thuốc, dắt nhau đi khám bệnh.
Nhưng con cháu phản đối:
• “Tuổi này còn cưới xin gì nữa, thiên hạ cười cho.”
• “Lỡ bà ấy/bác ấy chỉ nhắm vào tiền bạc thì sao?”
• “Bố/mẹ sống vì con cháu là được rồi, yêu đương gì nữa!”
🤍 Sự thật là:
• Dù 30, 50 hay 70 tuổi, con người vẫn có cảm xúc, vẫn cần được yêu thương, được lắng nghe.
• “Già rồi, có con cháu là đủ” – là câu nói… người ngoài miệng, chứ không phải cảm xúc trong lòng người già.
Nếu còn bạn đời bên cạnh:
• Bớt trách, bớt càu nhàu, bớt so đo “ngày xưa – bây giờ”.
• Nói với nhau nhẹ nhàng hơn một chút,
• Nắm tay nhau đi thêm vài đoạn đường nữa cho ấm.
Nếu không còn bạn đời bên cạnh:
• Đừng tự dọa mình: “Tuổi này yêu ai người ta cười chết.”
• Nếu gặp được người tử tế, đồng cảm, cùng cảnh
Việc hai người già nương tựa vào nhau không có gì đáng xấu hổ cả.
• Con cái hiểu chuyện sẽ thấy yên tâm khi bố mẹ bớt cô đơn.
Bạn đời không chỉ là người ký chung tờ giấy đăng ký kết hôn,
mà là người dám đi với mình đến đoạn đường cuối cùng.
3. Chỗ dựa: Tiền dưỡng già – không để mình phải sống bằng… nét mặt người khác
Nghe rất thẳng nhưng rất thật:
“Trẻ có thể nghèo mà cố được.
Già mà không có tiền… là khổ trăm bề.”
Không phải ai cũng:
• Có lương hưu cao
• Có nhà cho thuê
• Có con cái khá giả lo hết cho mình.
Và kể cả khi con có điều kiện, vẫn có 3 sự thật khó nhận:
1. Con cũng có cuộc sống riêng.
Tuổi mình về hưu thì con cũng đã trung niên, sức chẳng còn như trước.
2. Ốm đau tuổi già tốn kém hơn nhiều.
Tiền thuốc, tiền viện, tiền đi lại, tiền người chăm… không hề ít.
3. Sống hoàn toàn phụ thuộc vào con – dễ tủi thân lắm.
Nhìn con loay hoay kiếm tiền,
mình uống viên thuốc cũng thấy áy náy.
Đau nhất là những cảnh:
• Bố mẹ già chỉ có mỗi căn nhà, đến lúc bệnh tật, khó khăn, con ép bán nhà để lấy tiền… rồi không còn chỗ để quay về.
• Ở chung với con, sáng ăn chung mâm mà trong nhà căng như dây đàn, ai cũng cau có.
• Bị la mắng, bị hờn trách vì “chỉ nằm đó, không giúp gì được, lại còn tốn tiền.”
Không phải đứa con nào cũng tệ.
Nhưng nếu mình hoàn toàn trắng tay, không tài chính, không sức khỏe, không lựa chọn –
thì quyền quyết định cuộc đời mình nhiều khi nằm trong tay… người khác.
Tiền dưỡng già không cần phải là số khổng lồ.
Quan trọng là:
• Đủ để tự lo được cơ bản: ăn uống, thuốc men tối thiểu
• Đủ để nếu con quá bận, mình vẫn có thể thuê người hỗ trợ
• Đủ để mình không phải ngửa tay ra rồi nhìn nét mặt từng đứa
Không phải giữ tiền để nghi ngờ con cái, mà giữ để mình sống… đỡ tội cho chúng nó.
Kết lại: Về già, tốt nhất là dựa vào 3 thứ này trước khi dựa vào con
1. Sức khỏe – để không biến mình thành gánh nặng bất đắc dĩ
2. Bạn đời (hoặc một người bạn thân, tri kỷ) – để bớt cô đơn, bớt tủi
3. Tiền dưỡng già – để sống mà không phải nhìn sắc mặt ai.
Con cái hiếu thuận là phúc.
Nhưng cha mẹ chủ động lo cho mình trước – mới là đỉnh cao của thương con.
* Nếu bạn thấy bài viết này chạm đến mình, hãy gửi cho một người đang ở tuổi 40–70 mà bạn thương.
Biết đâu, chỉ một lần đọc,
lại giúp họ chuẩn bị được một tuổi già an yên, không dựa dẫm, không tủi thân.
VietBF@sưu tập
|
|