Tên lửa Blackbeard bay nhanh gấp 5 lần âm thanh, tầm bắn 1.000km, nhưng chi phí chỉ bằng... một chiếc xe hơi hạng sang. ‘Quái vật’ hypersonic này đang khiến Lục quân Mỹ ‘phát cuồng’ và đối thủ lạnh sống lưng.
Trong bối cảnh cuộc chạy đua vũ khí siêu thanh ngày càng gay gắt, Lục quân Mỹ đang âm thầm triển khai một "quả bom" giá rẻ: tên lửa Blackbeard.
Với khả năng bay nhanh gấp 5 lần tốc độ âm thanh, tầm bắn 1.000km và chi phí chỉ bằng một chiếc xe hơi hạng sang, tên lửa Blackbeard không chỉ là bước ngoặt công nghệ mà còn là lời đáp trả trực tiếp cho những "quái vật" như tên lửa Kinzhal của Nga hay DF-17 của Trung Quốc.
Liệu "ngựa ô" này có giúp Mỹ lấy lại ngôi vương hay chỉ là ảo mộng giữa cơn sốt công nghệ siêu thanh 2025? Hãy cùng khám phá chi tiết.

Ngân sách tài khóa 2026 của Lục quân Mỹ đã phân bổ 25 triệu USD cho việc phát triển Blackbeard. (Ảnh: Castelion).
Tên lửa siêu thanh Blackbeard, sản phẩm của startup Castelion – do các cựu kỹ sư SpaceX sáng lập – đại diện cho sự chuyển mình của công nghệ tên lửa Mỹ.
Ra mắt như một hệ thống tấn công chính xác tầm trung, Blackbeard được thiết kế để tích hợp nhanh chóng vào các nền tảng hiện có, giúp quân đội Mỹ triển khai hàng loạt mà không cần đầu tư khổng lồ vào hạ tầng mới.
Điều làm nên sức hút của Blackbeard chính là triết lý "giá rẻ nhưng hiệu quả cao": thay vì chạy theo tốc độ cực đại hay tầm bắn liên lục địa, Blackbeard tập trung vào khả năng sản xuất quy mô lớn và tính linh hoạt trên chiến trường.
Các hợp đồng tích hợp đầu tiên với Lục quân và Hải quân Mỹ, ký kết vào tháng 10/2025, đã đánh dấu bước tiến quan trọng, cho phép thử nghiệm bắn thực tế trên hệ thống HIMARS – bệ phóng di động nổi tiếng của Mỹ.
Về mặt công nghệ, tên lửa Blackbeard sử dụng cấu trúc "tích hợp dọc" (vertically integrated) cho cả hệ thống đẩy và dẫn đường, giúp giảm thiểu rủi ro sản xuất và tối ưu hóa chi phí.
Tên lửa Blackbeard đạt tốc độ siêu thanh trên Mach 5 (khoảng 6.000 km/h ở tầng khí quyển cao), đủ để xuyên thủng các lớp phòng thủ hiện đại nhờ khả năng thay đổi hướng bay đột ngột trong khi duy trì vận tốc cao.
Tầm bắn ước tính từ 800-1.000km, phù hợp cho các cuộc tấn công tầm xa từ đất liền hoặc trên không, với độ chính xác cao nhờ hệ thống dẫn đường tiên tiến kết hợp cảm biến hồng ngoại và GPS chống nhiễu.
Lực đẩy của tên lửa Blackbeard dựa trên công nghệ đẩy lai (hybrid propulsion), có thể là kiểu boost-glide – đẩy ban đầu bằng tên lửa rồi lướt siêu thanh – giúp nó dễ sản xuất hơn so với các hệ thống scramjet phức tạp.
Đầu đạn chủ yếu là loại thông thường (conventional warhead) với trọng lượng khoảng 200-500kg chất nổ, tập trung vào mục tiêu di động hoặc kiên cố như xe tăng, boongker hoặc tàu chiến.
Điểm nổi bật nhất là chi phí: chỉ vài trăm nghìn USD mỗi quả, thấp hơn gấp nhiều lần so với các tên lửa siêu thanh truyền thống, cho phép Mỹ sản xuất hàng nghìn đơn vị mỗi năm thay vì vài chục như trước.
Sự quan tâm đặc biệt từ Lục quân Mỹ xuất phát từ nhu cầu "rẻ tiền, nhanh chóng" trong bối cảnh ngân sách quốc phòng bị siết chặt và mối đe dọa từ đối thủ ngày càng tăng.

Phóng tên lửa Blackbeard từ bệ phóng thử nghiệm, ngày 4/6/2025. Ảnh: Topwar
Tên lửa Blackbeard được kỳ vọng cung cấp khoảng 80% khả năng của Precision Strike Missile (PrSM) Increment 4 – một chương trình tên lửa tầm xa của Mỹ – nhưng với chi phí chỉ bằng một phần ba.
Việc tích hợp vào HIMARS, hệ thống pháo phản lực di động, sẽ biến bệ phóng này thành "sát thủ tầm xa" thực thụ, cho phép các đơn vị bộ binh Mỹ tấn công mục tiêu cách xa hàng trăm kilomet chỉ trong vài phút.
Các thử nghiệm bắn thực địa dự kiến vào năm 2026, với mục tiêu triển khai rộng rãi vào 2028, sẽ giúp Mỹ lấp đầy khoảng trống trong kho vũ khí siêu thanh – lĩnh vực mà Nga và Trung Quốc hiện đang dẫn trước.
Khi so sánh với các tên lửa cùng loại của đối thủ, tên lửa Blackbeard nổi bật ở khía cạnh kinh tế và tính khả dụng, dù chưa đạt được sức mạnh "khủng" về tầm bắn hay tốc độ.
Tên lửa Kinzhal (Kh-47M2) Nga, được phóng từ máy bay MiG-31, đạt tốc độ lên đến Mach 10 và tầm bắn 2.000km, với khả năng mang đầu đạn hạt nhân 500 kiloton hoặc thông thường 500kg.
Tuy nhiên, Kinzhal đắt đỏ và phụ thuộc vào nền tảng phóng đắt tiền, sản xuất hạn chế chỉ vài chục quả/năm, khiến nó khó duy trì trong tác chiến kéo dài.
Tương tự, DF-17 của Trung Quốc – tên lửa phóng từ mặt đất với phương tiện lướt siêu thanh DF-ZF – bay ở tốc độ trên Mach 5 và tầm bắn 1.800km, nổi tiếng với quỹ đạo phẳng thấp (dưới 18km) để tránh radar.
DF-17 cũng có khả năng cơ động cao, nhưng chi phí sản xuất cao và quy trình phức tạp khiến Bắc Kinh chỉ triển khai số lượng hạn chế.
Tên lửa Blackbeard, ngược lại, hy sinh một phần tầm bắn để đổi lấy giá rẻ và sản xuất hàng loạt, giúp Mỹ có lợi thế về số lượng – yếu tố quyết định trong các cuộc xung đột hiện đại như xung đột Nga-Ukraine.
Trong khi Kinzhal và DF-17 giống như "siêu xe đua" đắt đỏ, Blackbeard là "xe tải địa hình" đáng tin cậy, sẵn sàng chở theo hàng nghìn quả đạn đến tiền tuyến.
Blackbeard không chỉ là một tên lửa, mà còn là biểu tượng cho chiến lược "thông minh hóa" vũ khí của Mỹ: ưu tiên quy mô và chi phí để đối phó với mối đe dọa toàn cầu.
Với các hợp đồng đang đổ về Castelion, tương lai của cuộc đua hypersonic có thể nghiêng về Washington nếu tên lửa Blackbeard chứng minh được giá trị thực chiến. Liệu "vũ khí giá rẻ" chỉ bằng chiếc xe hơi hạng sang này có thực sự thay đổi bàn cờ địa chính trị?
VietBF@ sưu tập