HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > Announcement|Thông Báo > Member News | Tin thành viên


Reply
 
Thread Tools
Old 03-06-2021   #61
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,413
Thanks: 21,704
Thanked 38,214 Times in 12,890 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7250 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default NGƯỜI CÕI ÂM



tháng bảy, tháng mà những người theo tục lệ dân gian gọi là tháng Cô hồn, tôi viết câu chuyện này để ngỏ hầu giúp vui cho độc giả, sau thời gian dài do sức khỏe tôi đã ngưng viết.
Mong mọi người vui với câu chuyện này, xin vui lòng Comment vô câu chuyện để giao lưu với tác giả và mọi người cho xôm tụ nhe bà con.

Mới chừng sáu giờ chiều, mặt trời chưa khuất hẳn phía rặng tre già sau lưng nhà tôi, tôi đã nghe tiếng của thằng Thành từ phía ngoài hàng rào vang lên:
-Cơm nước xong hết chưa Hai ơi, lẹ lẹ còn rủ rê thêm mấy đứa nữa, chứ có hai thằng mình thì ớn lắm ông à.
Nghe Thành hỏi vậy tôi bèn nói vọng ra trả lời cho thằng Thành:
- Xong hết rồi ông ơi, (dô) nhà chờ chút, tui dọn sơ bếp nút cái đã, không khéo chút nữa ba tui (dìa) thấy không gọn ghẽ ổng (Khệnh) cho mấy cây là tiêu đời đó ông.

***

Thằng Thành vói tay mở cái chốt cửa hàng rào rồi đi thẳng vô nhà tôi, trên tay nó ôm cái bàn (cầu cơ) cùng bánh trái nhang đèn, thấy vậy tôi bèn la nó:
-Chèn ơi ! Trời còn sớm quá chừng, ông ôm mấy thứ này qua đây lỡ mà gặp ông già tía tui là nguy to đó nghe ông.
Thành nhà ta thắc mắc:
- Có gì đâu mà nguy với to, tụi mình chơi trò cầu cơ thôi mà, có phá phách làng xóm đâu mà ông lo.
Tôi vội giải thích cho nó liền:
-Đó cũng cái vụ cầu cơ đó, ba tui ổng biết được là ổng la dữ lắm, ông nói không lo học hành đã vậy kéo cả đám (dô) khu mồ mả của người cõi âm nữa là không tốt đâu nha, ba tui còn nói : "nơi người ta yên nghỉ mình tới khuấy động họ là điều không nên".
Nghe tôi nói vậy thằng Thành cố vớt vát :
-Biết vậy, nhưng mình chơi cầu cơ mà không vô nghĩa địa thì có linh thiêng đâu mà chơi ?
Rồi dường như sợ tôi rút lui nó bèn chơi cái màn khích tướng:
-Ông sợ ba ông rầy thiệt (hông), tui nghi ông sợ Ma thì có, tướng tá ngon lành vậy mà sợ Ma, ông không sợ con Thúy con Hồng cười ông hả.

Thấy thằng Thành có suy nghĩ trúng ngay tim đen của mình khiến tôi thầm phục, tôi tự nhủ phải cố gắng làm gan lên để cho thằng quỷ này nó đừng bêu riếu tôi với hai cô bạn nhỏ dễ thương cùng xóm, vì vậy tôi bèn nói cứng với thằng Thành:
-Vừa thôi nghe ông, ông dòm cho kỹ đi, cái mặt thằng Hai đi, thằng này mà sợ Ma hả, tui cho ông hay nhe, ba tui ổng khó lắm nên tui sợ cây roi mây thôi. Ma cỏ mà nhằm nhò gì đối với tui ông ơi.
Sau câu nói này tôi nhìn vào mắt thằng Thành một cách tự tin, riêng về Thành tôi thấy gương mặt nó vui vui, nó cười mỉm với tôi với ngụ ý tôi đã trúng kế khích tướng của nó mà tôi chẳng hề hay biết.

***
Trời vừa sụp tối thằng Thành thúc hối tôi như giặc:
- Trời tối om rồi kìa, tụi mình tranh thủ qua nhà thằng Lạc với thằng Quý rủ rê hai đứa nó đi theo cho kịp.
Tôi cũng nóng ruột muốn mau mau ra khỏi nhà, bởi cứ chần chừ lỡ ba tôi về bất tử có khi ông không cho tôi đi với thằng Thành thì buồn lắm, mặc dù trong bụng tôi cũng khá sợ sệt bởi câu nói của ba tôi còn văng vẳng bên tai: "Nơi người ta yên nghỉ mình đến khuấy động họ là điều không nên", tôi bèn nói với Thành:
- Sẳn tiện ghé qua "Hú" luôn hai em Thúy và Hồng luôn nghe ông. Có hai đứa này tham gia càng hấp dẫn hơn.
Sau câu nói trên thằng Thành nhìn tôi với cặp mắt tò mò, nó lên tiếng càm ràm:
- Tui nghe nói vụ cầu cơ phải (Dọn mình) cho sạch sẽ mới linh thiêng, kêu mấy đứa con gái theo có nên không, mà tui lấy làm lạ bất cứ cuộc chơi nào ông cũng không quên hai nhỏ này hết vậy, coi bộ ông khoái nhỏ nào rồi phải không?
Thằng quỷ Thành nó đưa ra câu hỏi thiệt cắc cớ khiến tôi ú ớ muốn thốt cũng chẳng nên lời, thú thật tôi cũng có đôi chút xao xuyến trong lòng khi chơi đùa bên nhau với hai bóng hồng này, nên chuyện nhớ đến họ trong các cuộc chơi là điều hiển nhiên, không ngờ thằng Thành nó đọc được ý nghĩ này của tôi một cách tài tình, tôi bèn chống chế:
-Khoái đâu mà khoái, có hai nhỏ này tham gia cho có nếp có tẻ vẫn vui hơn mà.
Tôi đánh trống lảng qua câu chuyện khác liền, vì dây dưa chuyện con Hồng con Thúy với thằng Thành hoài không khéo bị "Bể mánh" là quê với nó lắm, tôi nói:
-Thôi tụi mình đi liền nha ông, nhớ quơ theo đủ đồ đạc, chứ để ra tới ngoài đó mà thiếu này thiếu nọ thì phiền phức lắm nghe.

***
Không khí ban đêm ở nghĩa địa thật lạnh lẽo, thỉnh thoảng có một vài cơn gió thổi qua khiến cành lá của hàng cây gòn bên trong nghĩa địa xao động, trời đã tối đen tôi phóng tầm mắt nhìn ra phía ngoài xóm, tôi thấy vài ba ngọn đèn dầu của nhà ai hiu hắt cháy trong đêm, những con đom đóm lập lòe phát sáng, nó bay quanh khu mộ làm tăng thêm vẻ huyền bí của không gian nơi này, một vài cánh vạc bay lượn trên bầu trời đêm để tìm thức ăn, tiếng côn trùng bắt đầu hòa nhịp làm tăng thêm cung bậc buồn bã của khu nghĩa địa.

Bàn cầu cơ được thằng Thành bày ra trên một ngôi mộ xây bằng xi măng, nấm mộ được láng bằng phẳng chỉ chừa một lỗ vuông vức vừa đủ trồng một cây hoa nào đó, Thành đặt bàn cầu cơ ngay vị trí này, nhang đèn được đốt lên, ánh sáng của cây đèn cầy vừa đủ cho chúng tôi thấy những hàng mẫu tự màThành đã viết trên bàn cầu cơ theo gợi ý của cô Trâm má của thằng Kỉnh trong xóm tôi, ngoài mẫu tự của các chữ cái, trên bàn cơ còn có hàng số được ghi từ số không đến số chín, rồi phía bên dưới bàn cầu cơ có ghi thêm nhóm chữ Ma, Quỷ, Thần, Tiên vô từng ô để khi hồn nhập về họ chỉ rõ cho người chơi biết là họ thuộc thành phần nào.
Thành ra hiệu cho cả đám tụi tui chấp tay khấn vái, cô Trâm đã dạy cho chúng tôi bài văn khấn nghe rất hay, vì nó có vần có điệu để gọi hồn về nhập vào bàn cơ.
Cả đám đang chú tâm khấn vái, bổng tiếng thằng Quý nói nhỏ vừa đủ cho chúng tôi nghe:
- Chèn ơi, có nước trà mà không có chung rượu ba xi đế, gặp hồn nào là bợm nhậu nhập về không có rượu là họ rầy rà mình dữ lắm a.
Nghe thằng Quý nói ra vẻ tài khôn, vì cả đám mới tham gia lần đầu vô trò chơi này , Hồng nhà ta trừng mắt nhìn thằng Quý rồi cô nàng nói nhỏ:
- Thôi ông ơi! Ông làm như ai cũng khoái nhậu như ông (Sáu say) ở xóm mình vậy, mà giả tỉ hồn có đòi rượu gì đó thì mình mời họ uống trà chắc họ cũng vui lòng mà.
Nghe hai đứa tranh luận phía sau lưng mình, thằng Thành quay qua giơ ngón tay trỏ đè lên đôi môi của nó với ngụ ý giữ im lặng để buổi cầu cơ bắt đầu.
Con Thúy và thằng Thành là hai người mở hàng cho cuộc cầu cơ, mỗi đứa đặt ngón tay trỏ của mình lên con cơ được đẽo gọt như hình vẽ trái tim, cả đám chúng tôi hồi hộp theo dõi con cơ di chuyển sau câu khấn vái thành khẩn của thằng Thành, sau một hồi con cơ chạy đến các chữ cái chúng tôi ráp lại thì biết vong hồn là một con ma trẻ, vong cho biết cô ta chết oan và còn vất vưởng trong nghĩa địa này, cả đám chúng tôi sợ xanh mặt vì lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới vô hình qua hình thức lạ lẫm này bảo sao chúng tôi không "ớn da gà", tuy vậy có chút nghi ngờ tôi bèn nói với con Hồng:
-Có khi nào hai đứa nó toa rập với nhau để gạt tụi mình không ta.
Con Hồng với vẻ mặt nghiêm nghị, nó nói nhỏ cho tôi nghe:
-Nè ông Hai, ông đừng có nói xàm nữa, cái này thiệt luôn á, hồi đó dưới quê nhà ngoại tui có mấy đứa chơi như vầy mà còn nghi ngờ bị vong quở bệnh cả tháng mới hết đó ông.
Nghe con Hồng nói vậy tôi tái mặt vì mình lỡ nghi ngờ quấy quá cho các vong hồn kia, lỡ họ nghe được thì tôi khó tránh khỏi chuyện trừng phạt của người cõi âm nọ.
Đang rối trí không biết làm sao lấy lại lời nói nghi ngờ nọ, bổng tôi nhìn thấy phía bụi chuối nhà ông Bảy Sơ có một người mặc nguyên bộ đồ trắng xõa tóc dài, lửa từ miệng của cái bóng này khè ra từng chùm khiến tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài, tôi níu vai thằng Thành rồi chỉ cho nó xem con Ma vừa xuất hiện như muốn ăn tươi nuốt sống cả đám chúng tôi, thằng Thành nó giương mắt nhìn về hướng bụi chuối, nó phán một câu khiến tôi tức điên với nó:
-Đúng là ông Hai này sợ ma, nên bị ám ảnh, tui có thấy khỉ khô gì đâu ?
Tôi gằn giọng nói với Thành:
-Tui thấy rõ ràng con Ma luôn ông ơi, Hồng, Thúy, Quý, ông Lạc nữa, mấy bạn có thấy không?
Thằng Quý cười khằng khặc :
- Nãy giờ có thấy ma cỏ gì đâu, ông Hai này chắc bị "Tự kỹ ám thị " rồi .
Con Hồng cũng xía miệng vô:
- Chèn ơi ! Đang tiếp xúc với cô gái Ma, ông Hai phá đám giờ cô ta thăng mất tiêu, uổng ghê.

Tôi chưa kịp phản kháng lại câu nói của nhỏ Hồng thì ngọn gió từ đâu thổi tắt cây đèn cầy làm cho nơi đây tối đen như mực, cả đám hoảng vía chuẩn bị gom đồ ra về thì tôi lại thấy bóng trắng phía bụi chuối lại xuất hiện, lần này không phải một con Ma mà là hai con, tui rú lên và nói nhanh:
- Ma Ma kìa tụi bây ơi !
Cả đám nhìn về phía bụi chuối, lần này thì đứa nào cũng nhìn thấy như tôi nên cả đám quăng đồ đạc rồi chạy dồn thẳng ngay ra đường lộ phía bên ngoài, trong lúc lýnh quýnh con Thúy vấp ngã nó đè lên mình tôi, tôi càng hoảng sợ vì té ngửa nơi đây khiến cho việc rời khỏi chỗ này bị chậm trễ, lỡ hai con Ma đến bắt chắc tôi chết mất, vừa định đẩy con Thúy lên để vùng dậy chạy tiếp nhưng chợt mũi tôi nghe một mùi hương thơm ngọt của mái tóc dài của Thúy, nó làm tôi ngất ngây không còn nhớ đến hai con Ma quái ác kia, lúc này tôi lại ước ao Thúy cứ đè mình mãi như vầy cho dù hai con Ma có bắt mình đi đâu tôi cũng chẳng màng, rồi có cánh tay ai đó kéo chúng tôi đứng dậy, rồi tiếng thằng Quý và Thành vang lên:
- Thúy, ông Hai chạy lẹ đi, nó tới kìa .
Cả đám chúng tôi vùng chạy nhanh về, mạnh ai nấy chạy giống như đoàn quân rã ngũ sau trận chiến với kẻ thù bên kia chiến tuyến....
Thời may khi ra đến mé ngoài lộ đất thì chúng tôi gặp ngay ông Sáu Say và Ông Hai Nhiều đang cặp kè với dáng đi khập khiễng vì say rượu, thấy cả đám từ nghĩa địa chạy ùa ra khiến cho hai ông chới với giật mình, tiếng ông Sáu say vang lên hỏi:
-Đêm hôm khuya khoắt, tụi bây làm cái giống ôn gì trong nghĩa địa vậy ?
Chưa kịp cho chúng tôi trả lời, ông Sáu say phán luôn một câu xanh rờn :
-Mấy đứa bây bị Ma nhát rồi phải không?
Rồi ông Sáu nói với ông Hai Nhiều:
-Đó lúc nãy tui nói với anh Hai đúng y bon thấy hông, cái nghĩa địa chỗ góc nhà cha nội Bảy Sơ có cả đóng Ma trong đó, hồi trước tui say rượu vô nằm ngủ trên cái mả xi măng, con Ma cái nó quậy tui chịu đời không thấu luôn đó.
Nghe ông Sáu say nói vậy, ông Hai Nhiều "đế" vô thêm:
-Chèn đét ơi! Hồi nãy nghe anh kể, ban đầu tui tưởng có mình tui bị con Ma nhà anh Bảy Sơ nhát thôi chứ, ai dè anh cũng bị "Dính chấu" như tui .
Qua lời đối đáp của ông Sáu say và ông Nhiều khiến cả đám chúng tôi càng "Quíu" cả chân tay, thằng Thành thở hổn hển nói với ông Sáu:
-Đúng rồi ông Sáu ơi, tui con bị Ma nhát, không phải một mà tới hai con Ma lận đó.
Đang trong cơn say, có lẽ do nồng độ của rượu đang làm cho ông Sáu say "Bốc hỏa" chẳng còn biết sợ sệt là gì, ông Sáu say nắm lấy cánh tay tôi, ông nói cho cả đám cùng nghe:
-Hôm nay sẳn tiện mình đông người tụi mình (Dô) đó quậy lại mấy con Ma cho bỏ ghét, mình đông mà sợ gì.
Chưa kịp để cho mọi người phản ứng, ông Sáu Say dùng tay còn lại đẩy vào lưng ông Hai Nhiều rồi ông Sáu nói:
-Anh Hai nhiều xung phong đi đầu nha, mấy đứa nhỏ đi giữa còn tui với thằng Hai bao chót.
Nghe ông Sáu Say cử mình làm mũi nhọn đi đầu để tấn công lại hai con Ma, tuy đang
"Là đà con Nhạn" trong cơn say rượu nhưng ông Hai Nhiều cũng còn e dè vì những lần Ma nhát trước kia nó còn ám ảnh ông nên ông từ chối:
- Chèn ơi! Không được đâu anh Sáu ơi! vía tui nặng lắm tui đi đầu là tụi nó lủi mất dạng, (Dô) đó mà không gặp Ma coi như công Dã tràng sao anh.
Hình như hiểu ý sau câu thoái thoát của ông Hai Nhiều, ông Sáu phán liền :
-Cha nội Hai Nhiều này nhát gan thấy tía, (dậy) mà nói ngon dữ lắm, đúng là "Miệng Hùm gan Sứa", thôi tui với thằng Hai đi đầu, ông bao chót nhe, cho mấy nhỏ đi giữa cho tụi nó đỡ sợ.
Thế là chúng tôi quay lại ngôi mộ khi nãy nơi mà Hai con Ma xuất hiện phía gần nhà ông Bảy Sơ, thật lạ lúc nãy ở nơi này chúng tôi thấy nhà ông Bảy Sơ đèn đuốc tối thui, vậy mà giờ thì ai đó bật đèn sáng trưng, nhìn vô cái chái bên hông nhà ông Bảy, bên cái bàn gỗ tròn thằng Tèo và Con Tám Tẻn đang ngồi học bài bên nhau, lấy làm lạ tôi bèn lên tiếng hỏi:
-Tèo nè, ông với bà Tám Tẻn nãy giờ ở đâu, mà giờ này còn ngồi đây học bài.
Tôi thấy dường như thằng Tèo con ông Bảy Sơ ra hiệu gì đó qua ánh mắt của nó cho con Tám Tẻn, rồi nó chậm rãi đáp:
- Chèn ơi, nãy giờ ngồi học bài trong nhà chứ đâu, trời nóng quá, với lại phải giữ yên lặng cho tía má tui ngủ nên hai đứa tui mới dọn ra đây học nè.
Con Tám Tẻn chêm vô tiếp:
- Ủa mà trời tối rồi sao mấy bạn còn (dô) đây chi (dậy)? Bộ rình ăn trộm hả.
Nghe con Tám Tẻn hỏi với cái giọng cắc cớ, ông Sáu Say lên tiếng:
-Thôi đi bây ơi, có chuyện thì thằng Hai nó mới hỏi bây, chứ trộm đạo đâu mà canh.
Ông Sáu bà cả đám chúng tôi nhìn chung quanh mấy bụi chuối nơi hai con Ma khi nãy nhát chúng tôi, chừng không thấy vết tích gì của chúng ông Sáu hỏi gằn giọng:
-Hai đứa bây nói thiệt cho ông Sáu với mấy đứa biết coi, bây có thấy hai con Ma, hay hai cái bóng trắng lảng vảng quanh đây không ?
Tám Tẻn lẹ miệng :
-Mần gì có Ma cỏ ở đây ông Sáu ơi! Nhà tụi con ở đây nào giờ có thấy gì đâu nà.
Con Thúy còn đang bực bội trong mình bởi cú ngã khi nãy nó rống cổ lên cãi lại con Tám Tẻn:
-Tụi tui mới bị hai con Ma nhát thất thì nè, hổng tin hỏi mấy bạn này coi thì biết liền chứ gì.
Con Tám Tẻn chưa kịp trả lời sau câu trần tình của con Thúy, bổng đâu tiếng con Phèn, con chó của nhà ông Bảy Sơ sủa rân và tru lên inh ỏi khiến không khí thêm phần căng thẳng, tôi và mấy đứa sợ hải vô cùng, vì trong những giờ học giảng văn cô giáo đã dạy chúng tôi những câu ca dao tục ngữ trong đó có câu:
"Chó đâu chó sủa lổ không, chẳng thằng ăn trộm cũng ông ăn mày" , hơn nữa tiếng chó tru lên khiến chúng tôi liên tưởng đến cảnh chó sủa Ma trong các câu truyện tranh bán trên các sạp báo, nào là Ma Thần Vòng, Ma lai rút ruột, Ma Da.V.v... Thử hỏi sao chúng tôi không sợ.
Từ nhà trong nghe chuyện lùm sùm ngoài hiên nhà, ông Bảy Sơ cầm lăm lăm cây gậy Tầm vong trên tay, ông bước ra thấy ông Sáu, ông Hai Nhiều và đám "xây lố cố" chúng tôi đang hiện diện, ông Bảy hơi bất ngờ và lên tiếng hỏi :
-Anh Sáu anh Hai và mấy cháu đi đâu mà rần rần vậy, đang mơ màng ngủ tui nghe con Phèn nó cứ hực hực hoài, khi nó sủa rân lên tui nghĩ ăn trộm tui ra tính khệnh cho tụi nó một cây ai dè đâu là mọi người .
Rồi ông Bảy quay sang hỏi thằng Tèo và con Tám Tẻn:
-Sao hai đứa chưa ngủ nữa giờ này còn lọ mọ ngoài đây chi (dậy).
Thằng Tèo nói:
-Ngày mơi nhiều bài lắm mà tụi con chưa thuộc, cô hăm rồi nếu mơi mà đứa nào không thuộc bài sẽ được cô "thưởng" năm mươi cái "Thụt dầu" tức là nắm Tréo hai lổ tai rồi đứng lên ngồi xuống mệt lắm tía, bởi (dậy) con với con Tám ráng học cho xong nè.
Nghe Tèo nói vậy ông Bảy kêu hai anh em Tèo lui vô trong để nhường cái bàn lại cho ông tiếp khách.
Chừng mọi người yên vị, ông Bảy Sơ mời chúng tôi tách trà nóng trong cái bình tích đựng trong vỏ trái Dừa khô, qua câu chuyện khi biết được chúng tôi và ông Sáu, ông Hai bị Ma nhát thì ông Bảy Sơ bật lên tiếng cười vang, rồi ông khẽ khàng nói :
- Úi trời, mần gì có Ma hai anh ơi, có nhiều khi hai ông anh say rượu quá rồi thấy "ba chớp ba nháng" tưởng Ma chứ mần gì có.
Lúc này thì ông Hai Nhiều lên tiếng:
-Anh Bảy nó vậy thì thôi coi như hai thằng tui say nên "nhìn Gà hóa Cuốc" đi, còn (sắp nhỏ) đây tụi nó có rượu chè gì đâu mà bị nhát thất thì nè, anh giải thích tui nghe đi, anh tưởng tụi tui đặt chuyện hay sao á.
Định trả lời cho ông Hai hiểu về chuyện Ma cỏ, bổng ông Bảy Sơ kêu thằng Tèo:
-Tèo ơi! Bây ra tía biểu nè, sao cái áo dài trắng của má bây ai (dầy nùi) dưới bàn nè, đem vô cất coi bây.

Lúc này cả đám nhóc chúng tôi liên tưởng đến bộ đồ trắng con Ma mặc nhát chúng tôi là đây, trong khi Tèo lấm la lấm lét lấy hai cái áo dài đem vô nhà trong, rồi dường như có luồng điện lóe lên trong ý nghĩ của mình, ông Bảy kêu giật ngược thằng Tèo lại :
- Tèo cầm hai cái áo dài ra đây, bây kêu con Tám Tẻn ra đây luôn cho Tía.
Tôi thấy thằng Tèo (bí sị) hiên rõ trên khuôn mặt của nó, lát sau nó và con Tám đứng run bần bật trước mặt tía mình, ông Bảy nói :
- Hai anh em bây mặc cái áo dài (dô) cho tía coi coi.
Hai đứa nghe lời răm rắp, khi tụi nó mặc xong thì chúng tôi mới nhận ra hai con Ma nhát chúng tôi lúc nãy là đây, ông Bảy lượm đầu tóc giả đang nằm lăn lóc dưới gầm bàn, ông gắn lên đầu hai đứa thì rõ ràng hai con Ma nhát chúng tôi đích thực là đây.
Ông Bảy bắt đầu truy vấn hai đứa con của mình, nguyên nhân nào khiến hai đứa giả Ma nhát chúng tôi, con Tám Tẻn khóc thút thít vì sợ ông Bảy đánh đòn, nó khai ra như sau
Cũng tại thằng Phát con bà Mười trong xóm tôi nên mới ra cớ sự này, Thằng Phát xin gia nhập buổi cầu cơ với chúng tôi, nhưng tính nó bép xép nhiều khi nó tiết lộ kế hoạch vô nghĩa địa của chúng tôi thì công việc sẽ không thành sẽ bị người lớn ngăn cản, chúng tôi đành từ chối khéo, vậy đó khi biết chúng tôi cầu cơ trong đêm này, vốn chơi thân với Tám Tẻn nên nó bàn với Tám Tẻn cùng sự giúp sức của thằng Tèo để giả làm hai con Ma trả thù chúng tôi, báo hại chúng tôi chạy té khói và tim muốn rớt ra ngoài.
Ông Bảy chất vấn nó thêm:
-Vậy còn ông Sáu với ông Hai Nhiều có mắc mớ gì bây cũng nhát Ma mấy ổng nữa:
Tèo nhà ta thú tội:
- Mỗi lần say rượu, ông Hai với ông Sáu hay (dô) đây nằm nghĩ, con Phèn sủa riết tụi con học bài không được , nên....nên ...
Nghe hai anh em thằng Tèo thú tội, cả đám chúng tôi cười vang, riêng hai ông già say rượu thốt lên:
-"Đu hỏa con Cóc" hai đứa bây rãnh thiệt luôn đó, bây nhát mà đang say rượu tụi tao tỉnh ruội luôn, thiệt là .... "

***

Sau khi hai anh em Tèo xin mọi người bỏ lỗi cho, chúng tôi cũng cảm thấy mình có một phần lỗi trong đó, tuy thằng Phát tính hay nói nhiều, nếu chúng tôi khuyên nhủ rồi cho nó tham gia trò chơi cầu cơ thì đâu xãy ra cớ sự này, ông Bảy vui mừng khi thấy con mình hối lỗi, ông bèn nói với mọi người:
-Thôi (dầy) đi, tối mai hết thảy mọi người chịu khó ghé lại đây, Bảy tui nấu một nồi chè đậu xanh hột vịt đãi mọi người coi như gặp Ma mà hên lắm nghe.
Nói xong ông cười khanh khác, chia tay hai con Ma trong đêm trường này tôi thấy nó đã ghi đậm vào tâm hồn chúng tôi vì cuộc sống tươi đẹp đầy tình người thuở xa xưa ấy.

Hai Hùng SG
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1536537497-bong-ma.jpg
Views:	0
Size:	75.7 KB
ID:	1751159  
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
huudangdo1 (03-08-2021), phokhuya (06-13-2021)
Old 03-08-2021   #62
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,413
Thanks: 21,704
Thanked 38,214 Times in 12,890 Posts
Mentioned: 636 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7250 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục…



Tôi không nghĩ là mình đang nói chuyện với những hồn ma. (Photo by Tim Boyle/Getty Images)

1.

Một thời gian tôi từng trở thành một hình ảnh gây ấn tượng trong trí nhớ của nhiều người. Đó là hình ảnh một anh tù ốm yếu gánh một gánh củi hết sức… chất lượng, từ ngoài cổng trại đi vào, trong một ngày cuối năm thật ảm đạm.

Việc một anh tù đi củi thì chẳng có gì đặc biệt hết, ai ở trong tù mà lại chẳng đi lấy củi?

Nhưng đối với gần 400 tù binh trong Trại 4 Ái Tử thuộc Đoàn 76 ngày hôm đó, ngồi trong hội trường nhìn ra thấy tôi gánh một gánh củi thật chất lượng huỳnh huỵch chạy vào cổng trại thì quả là một hình ảnh thật đặc biệt có một không hai.

Vâng. Câu chuyện như sau.

Tôi nhớ đó là một ngày giáp Tết Âm Lịch năm 1977. Đây là năm thứ hai sau khi đám tù chúng tôi được chuyển từ trại Cồn Tiên về trại Ái Tử ở Quảng Trị. Tôi nhớ không lầm thì chỉ còn một tuần nữa là qua năm mới, nhưng ngoài cái không khí se lạnh của Tháng Chạp miền Trung, chúng tôi vẫn chưa thấy cái gì là Tết hết. Chúng tôi vẫn đi lao động như thường lệ.

Và như thường lệ, buổi tối hôm trước, chúng tôi được anh nuôi phát cơm để ngày mai đi lấy củi. Bởi vì rừng ở xa đi cả nửa buổi mới đến nên tù binh nào đi củi phải nhận cơm vào buổi tối để sáng mai đi sớm.

Vào thời điểm những năm 75-78, các trại tù giam giữ các sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng Hòa còn do quân đội Cộng Sản quản lý nên việc canh gác có phần lỏng lẻo. Việc đi vào rừng lấy củi thì mạnh anh nào, anh nấy đi chẳng có ai kiểm soát.

Chính vì thế nhân cơ hội này nhiều anh tù bạo gan lẻn về thăm nhà, nhất là những anh có nhà ở khu vực thị trấn Đông Hà cách trại chỉ chừng chục cây số. Củi thì tích trữ từ nhiều ngày trước giấu một chỗ kín đáo hay nhờ bạn bè chặt hộ, buổi chiều trở lại đến chỗ giấu củi, gom lại rồi đàng hoàng gánh về.

Thường đi củi thì gần sáng mới đi, nhưng những anh có mưu đồ lẻn về thăm vợ con thì đi sớm hơn. Nhất là những anh có gia đình ở địa phương Quảng Trị, hay Đông Hà thì đi khoảng 4 giờ sáng. Nhưng những người ở xa hơn, thì ra đi khi trời còn tối mù tối mịt.

Tôi đã nuôi ý định trốn về nhà như đã từng trốn về hai lần rồi. Bởi thế mới có ngày hôm đó. Như tôi đã nói, đúng là một ngày thật xui xẻo. Tôi đi lúc 3 giờ sáng. Đến 4 giờ sáng, thì đột xuất có lệnh từ trên khung, đình chỉ việc đi lấy củi.

Tất cả tù binh phải điểm danh đầy đủ để 7 giờ lên hội trường học tập chính trị cuối năm do cán bộ chính trị viên Đoàn 76 đột xuất xuống dạy. Tất nhiên tôi không hề hay biết chuyện này. Buổi chiều khi gom củi gánh về, vào đến trại mới biết, đúng là mình xui tận mạng.

Kết quả tôi cùng gánh củi bị hai vệ binh áp tải lên gặp chính trị viên và an ninh trại. Người ta kết tội tôi là có mưu đồ trốn trại. Tôi nói tôi không có ý định trốn trại, bằng cớ là tôi trở về trại đúng giờ quy định. Viên an ninh trại nói hai bó củi của tôi có dấu chặt từ nhiều ngày trước chứ không phải dấu mới. Hắn nói:

-Củi này do anh tích lũy từ nhiều ngày trước, mà tích lũy như thế thì tất nhiên phải có ý đồ. Vậy tôi hỏi anh, nếu anh nói anh không có ý đồ trốn trại vậy thì trong ngày hôm nay anh đi đâu và làm gì?

Không còn cách nào khác, cuối cùng tôi phải nói:

-Gần Tết rồi, nhớ vợ con quá nên nhân việc đi củi, tôi tranh thủ… trốn về thăm vài tiếng đồng hồ xong thì quay lại ngay. Chứ thật tâm tôi không có ý định trốn trại.

Viên an ninh đưa tôi tờ giấy nói tôi phải kê khai đầy đủ về nhà lúc mấy giờ, gặp ai, nói chuyện gì… vân vân.

-Anh phải thật thà khai báo. Chúng tôi sẽ kiểm tra để xem anh khai có đúng không.

Ngay tối hôm đó tôi bị cùm tay nhốt trong nhà giam và hân hạnh được nằm chơi xơi nước trong đó đến năm ngày sau mới cho ra.

Về đến lán, tôi đem chuyện này kể lại cho Phát, người bạn thân nằm bên cạnh tôi và than thở.

-Tao lo quá!

-Lo chuyện gì?

-Trong bản kiểm điểm, tao có ghi, hôm đó về nhà lúc mấy giờ, gặp vợ gặp con ra sao. Lỡ tụi nó tìm đến xác minh thì… bỏ mẹ.

-Thì mi khai đúng như vậy thôi việc chi phải lo?

Tôi im lặng không nói.

Không lo sao được, bởi vì ngày hôm đó, thật sự TÔI KHÔNG CÓ TRỐN VỀ NHÀ.

2.

Vậy ngày hôm đó, tôi đi đâu?

Thật sự đây mới là câu chuyện mà tôi muốn kể ra cho các bạn nghe. Một câu chuyện mà tôi không thể giữ mãi được trong lòng. Có cái gì đó cứ thôi thúc một cách âm ỉ và dai dẳng đến với tôi vào mỗi đêm khiến tôi không thể chịu đựng được.

Nó khiến tim tôi phải thắt lại một cách đau đớn và lòng tôi tựa hồ như muốn sôi trào lên trong một cảm giác thật kỳ lạ. Cho đến một hôm không thể kìm hãm được, cuối cùng tôi phải phun ra, dù biết rằng đây quả là một điều nguy hiểm cho tôi.

Một buổi tối sau giờ cơm một lúc, và khi màn đêm lắng xuống êm đềm bên cạnh những người tù đang nằm chờ những giấc mơ.

Tôi bắt đầu kể câu chuyện này với người bạn nằm bên cạnh.

Tôi bước ra khỏi cổng trại lúc đó vào khoảng 3 giờ sáng. Cuối Tháng Chạp Âm Lịch, gió heo lạnh, một mặt trăng tròn trịa và đỏ sẫm treo lơ lửng trên đầu tôi với một màu sáng âm u kỳ lạ. Bây giờ mới nhớ lại, chứ lúc đó tôi không để ý.

Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một việc là đi thật lẹ đến bến xe Đông Hà để lên chiếc xe đò sớm nhất về Huế. Tôi đã từng trốn về nhà hai lần theo kiểu này rồi nên đường đi nước bước rất thông thạo.

Trước hết tôi phải đến chỗ giấu hai bó củi của tôi đã chặt từ nhiều ngày trước dưới một cái hố bom để giấu cái đòn xóc, xong ních một bụng cơm độn khoai mì, trong gô mang theo để lấy sức mà đi tiếp.

Từ chỗ giấu củi đi ra đến chỗ mà bọn tù chúng tôi gọi là Ngã 3 Huế khoảng 20 phút. Sau đó chỉ việc đi dọc theo đường rầy xe lửa chừng tiếng đồng hồ nữa là đến Đông Hà. Nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió như hai lần trước thì tất nhiên không có chuyện gì phải kể ra.

Trong ánh sáng trăng đỏ lừ tựa như màu máu, tôi tìm đến cái hố bom đường kính chừng 5 mét và cạn chỉ sâu ngang lưng, dưới đó có giấu hai bó củi trong một lùm bụi. Thế rồi bất ngờ, tôi nghe một tiếng nổ dữ dội sát bên tai và tôi té nhào xuống hố bom không hiểu do phản xạ của mình hay chính sức ép của tiếng nổ đó.

Bụi đất bay rào rào xuống đầu cổ tôi kế đó là hàng loạt tiếng súng, tiếng M16 nghe đanh gọn xen lẫn tiếng AK 47 chát chúa, hòa lẫn tiếng nổ bụp bụp quen thuộc của khẩu M79, những âm thanh mà tôi không thể nào quên được trong cuộc đời sáu năm làm lính tác chiến.

Chuyện này nếu xảy ra trước cái năm 1975, thì rõ ràng đây là một cuộc đụng độ giữa lực lượng Cộng Sản Bắc Việt và một đơn vị nào đó của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tiếng chân chạy rầm rập và rồi có ba bốn bóng người từ trên nhảy xuống.

Tiếng súng ngưng bặt. Tôi nghe một người nói, giọng miền Nam: Mày nói thằng Tư cho con cái lục soát phía bên rìa làng chỗ có cái bụi tre lớn, xem còn sót đứa nào không. Xong nói tụi nó đâu nằm yên đó?

Âm thanh sè sè của chiếc máy PRC 25 với cái cần ăng ten cong cong của người âm thoại viên nằm bên cạnh ông ta, nói: Hỏa Long gọi Thanh Long, anh nghe rõ không? Thẩm quyền nói anh cho con cái lục soát cái chỗ bụi tre bên phía rìa làng xong ở đâu thì nằm yên đó. Nghe rõ, trả lời. Tiếng trong máy trả lời: Thanh Long nghe rõ, trình với thẩm quyền chỉ có vài con vịt con lẻ tẻ, tụi nó chạy mất rồi đang cho con cái lục soát đây.

Người vừa ra lệnh, có vẻ là cấp chỉ huy quay đầu lại nhìn tôi. Đó là khuôn mặt phong trần của một người lính miền Nam. Mũ vải đi rừng, bộ đồ Thủy Quân Lục Chiến trên người. Ông ta mỉm cười với tôi thản nhiên tựa như đã từng quen nhau:

-Anh thấy chưa? Chúng tôi vẫn luôn luôn chiến đấu để bảo vệ xóm làng của người dân miền Nam, chống lại bọn giặc Cộng miền Bắc.

Nếu như các bạn là tôi, thì các bạn trả lời sao? Tôi thều thào:

-Nhưng anh ơi, cuộc chiến đã chấm dứt từ Tháng Tư, 1975.

Ông ta chưa kịp trả lời tôi, thì phía bên cạnh ông, người lính âm thoại viên quay qua nhìn tôi, tôi thấy hắn hả miệng ra, sửng sốt:

-Trời đất ơi. Phải Trung Úy L. đó không? Trung úy nhận ra em không?

Tôi nhận ra thằng này ngay, nhờ khuôn mặt bầu bỉnh của hắn. Hắn là thằng mang máy PRC 25 cho tôi cách đây sáu, bảy năm về trước, từ hồi còn ở Trung Đoàn 2 Bộ Binh. Sau đó khi tôi về Trung Đoàn 1 thì đơn vị hắn sáp nhập vào Sư Đoàn 3 BB tân lập. Có điều lạ lùng, tôi nghe tin hắn tử trận trên đường rút quân trong mùa Hè đỏ lửa năm 1972.

Tôi nói như một thằng đang mớ ngủ:

-Phan đó hả? Nhưng tau nghe mi chết rồi?

Hắn trả lời giọng bùi ngùi:

-Thì em chết rồi đó. Bị một trái pháo trên Đại Lộ Kinh Hoàng. Chết tươi, không kịp ngáp.

Người lính Thủy Quân Lục chiến xốc lại dây ba chạc nằm ngửa lưng dựa vào thành hố bom, ông ta nhìn lên bầu trời lờ đờ một màu trăng đỏ như máu:

-Cuộc chiến ở dương thế chấm dứt từ Tháng Tư, 1975, nhưng ở đây đối với chúng tôi cuộc chiến vẫn tiếp tục. Người dân miền Nam vẫn tiếp tục tin tưởng và trông cậy vào sự bảo vệ của chúng tôi.

Tôi không nghĩ là mình đang nói chuyện với những hồn ma. Tôi nói là tôi không hiểu gì hết. Người lính Thủy Quân Lục Chiến rút trong túi áo một bao thuốc Quân Tiếp Vụ, lấy một điếu gắn trên môi, bật hộp quẹt Zippo kêu tách một cái, châm lửa. Ông ta hít một hơi nhả khói ra, mùi thơm của điếu Rubi Quân Tiếp Vụ thoang thoảng bay trong không khí. Ông ta nói:

-Tôi dính một viên đạn ở đầu khi dẫn toán lính bò vào cổ thành Quảng Trị trong trận đánh cuối cùng. Còn cái thằng đang ngồi ở đầu kia là binh nhất nhảy dù cũng mất mạng dưới cái hào nước.

Thế đấy, ở đây ai cũng là những hồn ma hết. Tất nhiên ngoại trừ anh. Anh thấy được chúng tôi và dự một trận đánh điển hình của chúng tôi, một trong những muôn vàn trận đánh vẫn tiếp tục diễn ra ở đây là nhờ một may mắn kỳ diệu.

Có lẽ anh không biết, cứ một trăm năm là đến một chu kỳ, diễn ra cuộc tiếp xúc giữa hai thế giới âm và dương, Cuộc tiếp xúc này xảy ra ở một số nơi nào đó thì chúng tôi không biết nhưng rõ ràng anh xuất hiện đúng lúc tại nơi này và đúng vào thời điểm thích hợp này.

Thế là anh đến được với chúng tôi. Anh thấy cái màu trăng đỏ sẫm như máu đó không? Đó cái mặt trăng ảo không có thật nó là một hiện tượng xuất hiện vào thời điểm cuộc tiếp xúc giữa hai thế giới.

Khi tôi nhìn bầu trời đêm màu máu này và bất chợt nhìn thấy anh, tôi biết anh là người có cơ duyên gặp gỡ với chúng tôi.

Tôi bắt đầu bình tĩnh trở lại, dù có hơi lo lắng:

-Nhưng cuộc tiếp xúc này kéo dài bao lâu?

-Anh đừng lo. Chỉ kéo dài chừng một tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó trong giai đoạn chuyển tiếp từ thế giới này qua thế giới kia phải mất chừng 4 tiếng đồng hồ. Nghĩa là anh bị mê trong khoảng thời gian đó mới tỉnh lại được.

Phen này thì chắc chắn là hết được về thăm nhà. Nhưng không sao, miễn là đủ thời gian để gánh củi về trại kịp giờ là được rồi. Tôi nghĩ theo cách nghĩ an phận của một tên lính tan hàng rã ngũ và trở thành tên tù binh trong một cuộc chiến đã chấm dứt ở thế giới của chúng tôi từ Tháng Tư, 1975.

Nhưng cuộc chiến của những người lính ở thế giới bên kia, thì vẫn tiếp tục.

Một vài loạt đạn M16 vang lên, và một trái hỏa châu nổ bùng lập lòe trên bầu trời, xen lẫn âm thanh phành phạch của chiếc trực thăng đang sà xuống đâu đó. Nước mắt tràn ngập trong mi, tôi quên hết hiện tại, tôi có cảm giác như đang sống lại những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời của một người lính năm xưa.

Người lính Thủy Quân Lục Chiến tiếp tục nói giữa khói thuốc bay lơ lửng:

-Đơn vị chúng tôi tập họp từ hồn phách của những người lính thuộc đủ mọi binh chủng, tử trận đâu đó trong địa phương này. Chúng tôi nhận ra nhau nhờ tinh anh của cuộc chiến lý tưởng, sáng ngời, làm ngọn đuốc dẫn chúng tôi đến với nhau.

Chúng tôi chưa tan thành mây khói có lẽ vì chúng tôi vẫn còn mang nặng trong người một món nợ đối với đồng bào miền Nam. Món nợ mà chúng tôi chưa trả được khi còn sống: Đó là bảo vệ đồng bào miền Nam chống lại sự xâm lăng của Cộng Sản.

-Nhưng còn những người lính bên kia?

-Đám lính đó phần lớn tử trận trong cổ thành Quảng Trị. Hồn phách của họ vẫn chưa tan vì nhiều lý do. Lý do quan trọng nhất mà tôi biết, là trong ký ức họ vẫn còn bị hằn sâu bởi cái thứ gọi là bạo lực cách mạng của bọn Cộng Sản nhồi nhét vào, từ lúc còn bé tí. Đâu có dễ gì một sớm một chiều mà những nếp hằn đó phẳng phiu trở lại.

Những tên lính Việt Cộng hung bạo này kết bè kết đảng trở thành những hồn ma vất vưởng đi cướp hương khói của những hồn ma vô tội khác, trêu chọc, dọa dẫm những người còn sống và làm nhiều điều ác đức khác như chúng đã từng làm trước kia ở trên dương thế.

Chính vì thế chúng tôi mới ra tay diệt trừ chúng. Một phần nhờ sự bảo vệ chúng tôi mà người dân trong khu kinh tế mới này đã yên tâm làm ăn sinh sống.

Tôi không thể tưởng tượng nổi điều này. Cuộc chiến của người lính Việt Nam Cộng Hòa hóa ra vẫn tiếp tục, dù ở một thế giới khác, và trong một trạng thái khác mà những người còn sống, nói riêng như tôi và nói chung khoảng 400 tù binh đang sống ngoan ngoãn trong Trại 4 Đoàn 76 Ái Tử này, chưa bao giờ biết được.

Tôi thấy một người lính từ trên nhảy xuống đến gần người lính Thủy Quân Lục chiến, nói gì đó với ông ta. Tôi ngạc nhiên khi thấy hắn mặc quần áo bộ đội, mũ tai bèo, tay cầm khẩu AK 47, báng xếp.

-Ủa sao lại có một ông bộ đội này?

-Đúng rồi nó là bộ đội chính cống đấy. Chết trong trận đánh đầu tiên với Tiểu Đoàn 11 nhảy dù ở Ga xe lửa Quảng Trị năm 72. Thằng này trước kia đi theo cái đám Sư 325 chuyên phá phách ở đây. Giờ thì nó hồi chánh theo tụi tui rồi.

Phải gọi đó là một thằng bé mới đúng, hắn có một khuôn mặt non choẹt, nhiều lắm cở 16 tuổi là cùng.

Đặc biệt có một vết sẹo đỏ hỏm chạy từ trên vành tai bên trái kéo xuống tận cằm. Nếu không có vết sẹo đó chắc khuôn mặt hắn trông dễ thương hơn. Tôi hỏi:

-Em tên gì? Sao lại hồi chánh?

-Em tên là Bích. Hồi chánh hả? Em cũng không hiểu nữa, nhưng em tin những người lính Cộng Hòa này đang làm những việc tốt. Họ đang làm nhiệm vụ bảo vệ đồng bào của họ. Nói thật với anh, trước kia khi còn sống em cũng có ý định hồi chánh từ lâu. (thằng bé cười) Nhưng giờ cũng không muộn.

Thời gian trong thế giới này trôi qua có vẻ nhanh hơn tôi tưởng. Màu đỏ của ánh trăng chênh chếch về phía Tây đã bắt đầu nhạt dần giữa một màn sương mỏng bay là là từ cánh rừng phía trước.

Người lính Thủy Quân Lục Chiến nhổm dậy lấy bi đông tu một hơi rồi quay qua nói với người âm thoại viên:

-Mày gọi thằng Tư cho con cái chuẩn bị Zoulu. Lẹ lên kẻo trễ.

Ông ta đưa tay chào tôi, vừa cười vừa nói:

-Rất vui vẻ khi gặp được anh hôm nay. Rất tiếc giờ phút của cuộc tiếp xúc âm dương này đã chấm dứt. Tôi còn phải đi làm nhiệm vụ của mình.

Đó là hình ảnh cuối cùng của những người lính mà tôi được nhìn thấy và mãi mãi chẳng bao giờ gặp lại họ. Họ tan dần theo màn sương như trong một giấc mơ.

***
Tôi bừng mắt dậy thấy mình đang nằm dưới cái hố bom, kề bên đống củi và trong cơn nắng chói chang của buổi trưa. Đầu óc choáng váng và mãi một lúc sau tôi mới nhớ lại những gì mà tôi thấy trong giấc mơ. Tôi không hiểu có phải đó là một giấc mơ hay không, nhưng phảng phất trong không khí, lạ thay dường như tôi vẫn ngửi được cái mùi thơm dìu dịu của khói thuốc Rubi Quân Tiếp Vụ mà anh lính Thủy Quân Lục Chiến vừa hút.

Tôi gom củi lại và gánh về trại giữa những hình ảnh lạ lùng đó vẫn không rời khỏi đầu tôi. Chuyện gì xảy ra đến với tôi, sau đó thì tôi đã kể với các bạn rồi.

Nhưng câu chuyện đến đây chưa phải đã chấm dứt

3.

Đây là một đoạn cuối mà đến bây giờ tôi mới dám tiết lộ.

Ba ngày sau khi tôi kể lại câu chuyện này với Phát, câu chuyện mà sau này tôi biết rằng không phải chỉ có Phát là người duy nhất được nghe. Sáng 30 Tết, tôi được gọi lên Khung nhưng lần này không phải để gặp chính trị viên và an ninh trại. Người gặp tôi là viên trại phó.

Ông ta rót nước trà, mở một phong bánh quy, với một phong cách lịch sự đến nỗi tôi phải ngờ vực. Theo tôi biết, anh trại phó này là một bộ đội phục viên, từng tham gia trận đánh cổ thành Quảng Trị. Tế tên người trại phó, nói:

-Có người báo cáo cho tôi về câu chuyện mà anh kể cách đây ba ngày. Câu chuyện này đối với người khác chắc phải cho đó là câu chuyện nhảm nhí.

Tôi không biết cái thằng ăng ten mất dạy nào đã báo cáo câu chuyện này lên đây. Tôi hồi hộp ngồi chờ thái độ của viên cán bộ trại phó này. Tế nhìn thẳng vào mặt tôi:

-Nhưng tôi tin anh.

Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì Tế cười, nói tiếp:

-Nghe báo cáo lại thì dĩ nhiên không rõ ràng lắm. Chi bằng chính nghe anh kể thì chắc hay hơn. Vậy anh làm ơn thuật lại cho tôi, những gì xảy ra cho anh dưới cái hố bom, trong đêm hôm đó.

Đằng nào thì cũng chết. Tôi bèn thuật lại một cách chi tiết, thậm chí còn chi tiết hơn lúc nằm kể cho thằng Phát nghe. Kể xong, tôi khoan khoái làm một ngụm trà xanh, cắn một cái bánh quy thật ngon lành và chuẩn bị tư thế bị kéo cổ vào trong nhà “gi” ăn Tết. Nhưng khác với sự chờ đợi của tôi. Viên trại phó ngồi trầm ngâm một chốc rồi hỏi:

-Anh nói người bộ đội mà anh gặp dưới hố bom tên là Bích?

-Vâng.

-Người này có một vết sẹo ở bên má trái.

-Vâng.

Tế rút túi áo ra một tấm ảnh, chìa ra trước mặt tôi.

-Anh nhìn có phải là nó không?

Trời đất, người tôi như nổi gai ốc. Đây chính là Bích thằng bộ đội hồi chánh mà tôi gặp dưới hố bom.

Tế cất tấm hình vào túi áo, châm thêm nước trà, mở thêm phong bánh mời tôi và cũng với phong cách thật từ tốn, hắn nói:

-Bích là em ruột của tôi cùng tham gia trận đánh Quảng Trị năm 1972. Tội nghiệp, thằng bé tử trận lúc còn quá nhỏ. Nó mới 16 tuổi. Chính vì thế tôi hoàn toàn tin câu chuyện của anh. Một câu chuyện nếu đến tai người khác có thể khiến anh bị cùm ít nhất là một tháng. Tôi nói thế chắc anh đã hiểu chứ?

Khi đưa tôi ra cửa, Tế cười, nói vừa đủ cho tôi nghe:

-Ví dụ lần sau anh có cơ duyên gặp lại thằng Bích, anh nói là tôi khen nó có một sự lựa chọn thật đúng đắn. Nói thật với anh, đặt tôi vào trường hợp nó. Tôi cũng làm như nó.

Đoạn cuối câu chuyện này, chính vì thế đến hôm nay tôi mới tiết lộ.

Tin hay không, tùy theo bạn đọc.

Nguyễn Đình Liên

Salt Lake City, Utah
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	unnamed.jpg
Views:	0
Size:	21.4 KB
ID:	1752265  
The Following 3 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
hoathienly19 (05-07-2021), huudangdo1 (03-08-2021), phokhuya (06-13-2021)
Old 05-07-2021   #63
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,517
Thanks: 2,339
Thanked 1,759 Times in 822 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 26 Post(s)
Rep Power: 8
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default



KHAI QUẬT MỘ XƯA



Một bà nọ được luân chuyển vào làm Quyền chủ tịch UBND của huyện X thay cho người cũ thuyên chuyển đi nhiệm sở khác. Do khá xa nhà, bà này có khi do công việc nên buộc phải ở nhà công vụ.

Vào một buổi tối, bà tự nhiên xé áo xé quần chạy trần truồng về nhà cách xa cả chục cây số (thời đó xe hai bánh chưa phổ biến nhiều như bây giờ).

Về đến nhà thì bà này tự nhiên trở lại người bình thường, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình và mình đã làm những gì lại có mặt ở nhà.

Gia đình mặc quần áo cho bà và dấu chuyện bà loã thể.

Rồi hôm sau, gia đình chở bà đến chỗ làm việc như không có gì xảy ra.

Tháng tiếp theo, bà lại nổi cơn điên xé quần xé áo chạy bộ quãng đường cũ về nhà. Về đến nhà thì bà lại trở nên bình thường, gia đình thay quần áo khác cho rồi bà tiếp tục về nhiệm sở công tác.

Đến lần thứ ba thì gia đình phát hoảng, lúc đầu nghĩ do bà căng thẳng trong công việc mà phát bệnh. Gia đình phải báo cáo với tổ chức đảng cho bà xin nghỉ dài ngày chữa bệnh một thời gian nhưng dấu chuyện loã thể.

Tổ chức không đồng ý chuyện nghỉ dài ngày, vận động bà vào đảm nhiệm công việc. Bà tiếp tục công việc cũ.

Vào một đêm tối trời, bà lại trần truồng chạy về nhà như hai lần trước.

Lần này gia đình buộc phải trình bày hết các chuyện đã xẩy ra cho tổ chức biết. Nghe rồi thì thủ trưởng đồng ý cho bà nghỉ dài ngày và chữa bệnh bắt buộc. Họ cho chuyện bà loã thể liên quan đến uy tín của tổ chức.

Nhưng khi thăm khám từ y tế tỉnh và cả ở Hà Nội, không bác sĩ nào tìm được căn bệnh của bà vì bà vẫn bình thường như mọi ngày. Chính bản thân bà cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Một thân nhân của bà nghĩ bà bị ma nhập và âm thầm tìm đến một ông thầy bùa khá nổi danh trong tỉnh hỏi chuyện.

Ông thầy bùa này từng bị chính quyền bắt bỏ tù một vài lần vì họ gán tội truyền bá mê tín dị đoan.


Ông thầy bảo người nhà vào khu công vụ bốc một cục đất về cho ông xem. Sau khi xem và ngửi cục đất, ông thầy bảo có chuyện liên can đến một ngôi mộ xưa. Người thân này về báo gia đình bà biết nhưng cả nhà phản đối, không tin. Một người trong họ vai lớn đến nhà bà, thuyết phục nên đưa đi gặp ông thầy bùa xem sao.

Khi gặp mặt, ông thầy bùa hỏi bà đến tháng kinh nguyệt, đã để cái bô đựng băng vệ sinh ở chỗ… phải không ? Bà công nhận đúng như vậy.

Ông thầy bùa bảo có ngôi mộ xưa của một dòng họ lớn, do thời chiến tranh bị mất dấu vết và căn nhà công vụ đã xây đè lên ngôi mộ đó. Người chết nằm dưới mộ không muốn làm phiền ai đang sống trong căn nhà công vụ nhưng do hàng tháng, bà đã để cái bô đồ phế thải đó đúng ngay trên phần đất ở đầu mộ ông làm ông nổi giận khiến cho bà phải tự loã thể như vậy.






Nghe thầy bùa phán như vậy, gia đình bà liên hệ với các cán bộ địa phương để tìm hiểu về vị trí xây cất nhà công vụ thì biết căn nhà công vụ được xây trên miếng đất gò bỏ hoang từ lâu. Khi đó, thợ nề đào đất làm móng nhà không thấy có gì lạ hết.

Về kể cho ông thầy bùa nghe, ông mới nói gia đình hỏi xem có phải khu nhà UBND huyện là khu trước đây là đồng ruộng, chỉ có một miếng đất gò nổi lên không ?

Lạ cái chuyện miếng đất gò nổi đó lại đúng, nó có thật.

” Đây là ngôi mộ tổ của một dòng họ lớn,
hiện nay con cháu đang đi tìm ! Với phận sự một người biết giao tiếp với cõi âm, tôi cam đoan đem tính mạng ra cam kết với chính quyền, mong chính quyền cho phép được di dời ngôi mộ tổ này. Ngôi mộ còn nguyên quan nguyên quách “.

Thầy bùa nói vậy với gia đình bà và họ đề nghị chính quyền địa phương cho khai quật.

Nhưng không phải dễ khai quật ngay.


Chính quyền sau khi dò hỏi từ các cụ già lớn tuổi trong vùng thì những người này kể đã nghe nói về môt ngôi mộ lớn của một ông Quận Công thời xưa.

Nghe vậy, chính quyền đồng ý cho khai quật trong âm thầm

Ngày khai quật, khi phá cái nền cửa hậu ở khu vệ sinh, thợ hì hục đào sâu đến ba mét thì gặp một khối đá ong bự tổ chảng, đám cán bộ giám sát việc khai quật tính cho lấp lại hết và xử tội thầy bùa.

May là có một ông cụ đứng xem mới góp ý bảo những gia đình thế gia tiếng tăm ngày xưa khi định chôn cất họ phải tìm đất theo phong thuỷ (thường thì rất xa chỗ dân cư sinh sống) rồi còn phải đề phòng vụ đào trộm mộ sau này nên đã phải xây thêm các bức tường (thành quách) để bảo vệ huyệt mộ (quan tài).

Vật liệu để làm các quách này rất kiên cố làm từ hỗn hợp vôi, cát, mật đường… bao bọc chung quanh huyệt mộ. Đã vậy, phần đất ở trên huyệt mộ còn có các tảng đá ong lớn và trên các tảng đá ong này là các tiểu sành đựng hài cốt cải táng của người hầu cận trong gia đình.

Việc này nhằm cản trở các kẻ trộm mộ khi đào đến đây thấy các tiểu sành rồi lớp đá ong sẽ nghĩ họ đã đụng đến đáy huyệt mộ hoặc nghĩ đào nhầm mộ giả. Nhờ phương pháp phòng chống đào mộ này, rất nhiều ngôi mộ không bị xâm phạm.

Đám cán bộ giám sát hội ý,
đồng ý cho khai quật tiếp. Khai quật tiếp đã phải phá hết luôn căn nhà công vụ. Cuối cùng mấy người thợ cũng chạm tới quan tài ở độ sâu 6 m. Rồi có lệnh cho mở quan tài đó ra.

Xác một người bên trong còn nguyên nhưng chỉ vài giờ đồng hồ sau từ từ rã ra. Ngay lúc đó thì có hai con rắn hổ mang chúa ở dưới hố xuất hiện (không ai biết rõ hai con rắn này từ đâu bò ra) làm mấy người thợ bỏ chạy hết cả không chịu tiếp tục làm việc nữa vì tự dưng họ bị nhức đầu, hoa mắt và tay chân tê cứng.

Đám cán bộ giám sát phải gọi thầy bùa đến giải quyết. Ông ta thắp nhang cầu khẩn xin người quá cố cho họ làm xong việc khai quật.

Mấy người thợ khi đó mới hết cảm giác chóng mặt, hoa mắt, tay chân co dãn bình thường và việc khai quật kết thúc nhanh chóng.






Tuy âm thầm khai quật nhưng chuyện này đã đến tai cấp chính quyền cao hơn và họ đã cho bắt thầy bùa điều tra.

Ông bảo từ trước đó đã chiêm bao thấy có một ngôi mộ xưa ở khu vực nhà công vụ và một cụ già muốn di dời (căn nhà công vụ) đi nơi khác.

Rồi kế đó sau khi gặp người nhà của bà loã thể này thì thầy bùa lại gặp một người đàn ông khác nhờ thầy đi tìm phần mộ của tổ tiên đã thất lạc trong vùng.

Người đàn ông này là hậu duệ của người nằm dưới huyệt mộ. Ông đó cũng kể trong gia đình có người đã nằm mơ thấy cụ tổ về bảo phải chuyển ngay hài cốt ở vị trí… đó.

Kết hợp hai chuyện này cộng với lời kể của các cụ già lớn tuổi trong vùng thì thầy bùa mới phỏng đoán được vị trí ngôi mộ xưa và tất cả câu chuyện là như vậy.

Hỏi về cục đất thì thầy bùa chối, nói không có việc đó.

Bà cán bộ sau vụ khai quật mộ xưa này đã không còn loã thể nữa nhưng chính quyền địa phương để tránh các đồn thổi tâm linh, đã chuyển bà làm một công việc ở hội phụ nữ trong địa phương khác của tỉnh.

Còn thầy bùa sau ít ngày bị giam giữ, họ trả tự do nhưng cảnh cáo và buộc ông không được hành nghề kiểu mê tín-dị đoan đó nữa.

hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Old 06-07-2021   #64
tbbt
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
tbbt's Avatar
 
Join Date: Dec 2009
Posts: 2,693
Thanks: 2,543
Thanked 7,134 Times in 2,174 Posts
Mentioned: 80 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1213 Post(s)
Rep Power: 24
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
Default

Quote:
Originally Posted by trungthu View Post
Ma ăn vú sữa ( phần 4 )

Thì..thì ...tao hỏi nó như thế này nè.......Hà hột vịt..mày có còn trinh không ? "

Huệ chùa nghe Hoàng chọi nói tới đây thì té lăn ra đất ôm bụng vừa cười vừa nói :

__Ối trời đất ơi...mày...mày...mày ...nó đập mày là phải rồi , đời thuở nào mà đi hỏi cái câu mà người ta cấm kỵ, nó còn...hay không còn..thì cũng không được hỏi thẳng câu đó...mà vì cớ làm sao mày hỏi cái câu như dzậy,?

_Thì cũng tại thằng Chuối và thằng Bún Thang ....mày biết không , trong đám mình thằng nào cũng uống cà phê, chỉ có 2 thằng đó thì lại uống trà..tao có tình nghĩa với 2 đứa nó nên mới hỏi con Hà hột vịt lộn ...nào ngờ con nhỏ đó dữ quá ,tao mà không nhanh chân thì cũng bị nó đập cho bể đầu rồi . Hoàng chọi vừa nói vừa thở hổn hển...

__Chắc mày bị mất vía rồi , nói lòng dòng tao không hiểu , tao chỉ muốn biết tại sao mà mày hỏi con Hà là nó có còn trinh hay không ? Huệ chùa nói..

__Tao muốn tìm một loại trà quý nhất trên thế giới này cho 2 thằng đó uống , bạn bè lâu năm rồi , chẳng có gì cho 2 thằng đó để tỏ chút lòng thành ...tao có hỏi 2 cha nội đạp xích lô ở quán dì Năm là " mấy bác có biết ở đâu có bán loại trà ngon nhất ở trên đời...,mấy cha nội trả lời tao là trà ngon nhất thì không ai bán cả, thường thì người ta chỉ dành cho TRI KỶ hay là chỉ để hưởng thụ riêng một mình mà thôi...Hoàng chọi nói tới đây thì Huệ chùa ngắt lời

__Mày trả lời tao lẹ lẹ lên , tao chỉ muốn biết là tại sao mày lại hỏi con Hà hột vịt nó có còn trinh hay không ? cứ nói lòng dòng hoài ...tao không hiểu gì hết...Huệ chùa nói với giọng hơi bực tức.

__Mày nóng tính quá .. để tao kể đầu đuôi cho mà nghe..., nghe rồi mày sẽ thấy là tao biết được rất nhiều điều mà mày chưa được biết...Hoàng chọi nói tới đây thì Huệ chùa trợn mắt, có lẽ muốn nổi khùng nhưng cố dằn lòng và nói với Hoàng chọi " nói tiếp đi "..

__Mấy bác đạp xích lô kể cho tao nghe từng loại trà nổi tiếng trên đời , như " Trảm mã trà " tức là người ta bỏ đói con ngựa mấy ngày rồ thả nó lên đồi trà trước khi mặt trời mọc . Con ngựa đói nó sẽ tìm những búp trà non để ăn , khi con ngựa trở về người ta chém đầu nó rồi moi trong bao tử nó ra những lá trà mà nó đã ăn rồi đem vào xào , xấy V,V...những chuyện này qua sách vở thì ai cũng biết rồi , tao không cần nói nhiều...

còn " hầu trà " tức là trà khỉ..., người ta dây cho những con khỉ hái trà ở những cây trà mọc hoang , trên những vách đá , tận đỉnh núi cao mà con người không tài nào leo lên đựơc..

Trà còn có nhiều tên lắm ...tao nói hoài cũng không hết như Thiết Quan Âm , hắc trà , trà ướp sen , trà ướp sói , thanh nữ trà...mỗi một địa phương trồng trà người ta đều tạo dựng huyền thoại riêng cho nó...Loại trà đặc biệt nhất mà tao sắp nói tới đây là loại trà quý hiếm nhất trên đời , chỉ có bậc vua chúa hay nhưng nhà thật giầu có mới có thể thưởng thức nó mà thôi....tao phải tốn 2 chầu cà phê cho 2 sư phụ đạp xích lô thì mới có được bí kíp độc đáo về cách luyện trà ngon nhất thế giới ... đó là " trinh nữ trà ", tao muốn làm ra " trinh nữ trà " để cho 2 thằng bạn thân nhất trên đời tao uống ....

Trinh nữ trà cũng có nhiều huyền thoại , ở nước Nhật có huyền thoại trinh nữ trà của người Nhật , Tầu có huyền thoại trinh nữ trà của Tàu , Việt Nam mình cũng có huyền thoại trinh nữ trà của Việt Nam... từ ngữ trà thông dụng nhất mà người ta dùng cho những loại trà xấy khô bán ngoài chợ mà người việt mình gọi là trà Tầu...giờ tao chỉ nói với mày loại trà trinh nữ Tầu này cho mày nghe... vì đây là bí kíp độc môn , tao được 2 sư phụ truyền dậy , tao với mày là bạn thân nên tao mới nói cho mày biết ,nhớ đừng cho kẻ thứ 3 biết nhe....là ...là ra ngoài tiệm tạp hóa mua những loại trà Tầu mắc tiền nhất , kiếm một đứa con gái còn trinh , nhờ nó bỏ trà vào trong cái ấy ...một đêm , xong rồi đem phơi khô rồi pha trà uống ...loại trà này ngày xưa chỉ có hàng vua chúa mới được dùng thôi.... Hoàng chọi nói xong thì Huệ chùa hỏi :

__Cái " ấy " là cái nào ???

__Là cái " ấy "
__Vậy cái ấy là cái nào ???

__Là cái ấy..
.
__Vậy là cái " ấy " là cái nào ...tao không hiểu ...Huệ chùa hét lớn và đưa 2 bàn tay ngửa ra đập lân đập xuống ,i gục gặc cái đầu hỏi Hoàng chọi..

Hoàng chọi chỉ ngay phía dưới đũng quần của Huệ chùa và nói " cái đó của đàn bà con gái đó mà "

Huệ chùa chợt hiểu ôm bụng lăn đùng ngửa ra đất cười nứt cười nẻ 2 chân đạp không khí....Hoàng chọi thấy vậy liền hỏi :

__Mày làm sao vậy , có cái gì mà mày cười dữ dzậy ?

__Ối trời đất làng nước ơi ...may mà mày kể cho tao nghe , nếu không thì có chuyện lớn rồi, mày mà luyện được trinh nữ trà thì 2 thằng bạn của tao bị câm luôn...chắc mày bị 2 cha đạp xích lô gạt rồi...Huệ chùa nói

__Không , tao tin là chuyện có thật , xưa kia tao đã nghe ai nói rồi...nhưng không rõ lắm , mày cũng biết là bọn " cắc chú " cái gì nó cũng ăn được, óc khỉ...nhau con nít , thịt người...rắn rết bò cap, bò hung , chim chóc nó chơi hết, cái gì nó nói cũng bổ , khổ nhất là loài vật nào mà nó nói bổ " chim " là loài đó tuyệt chủng ...Hoàng chọi nói.

__Bây giờ tao nói cho mày biết , mày mở cái lỗ tai lớn ra mà nghe...mày sẽ nhìn thấy là tao biết được rất nhiều điều mà mày chưa được biết ....Huệ chùa lập lại y chang câu nói của Hoàng chọi hồi nãy như muốn để trả thù ...lúc này thì tới phiên Hoàng chọi phùng mang trợn mắt...nhưng cũng dằn dược...

__Tao nghe một thi bá nói về tra ngon lúc mà tao đứng hầu ông sư phụ ở chùa kế nhà tao..., người ta nói có tài thì có tật thi bá ghé chùa để uống trà thì sư phụ lại gọi tao ra đứng hầu kế bên sư phụ, ông ta nói lúc uống trà mà ngắm tao với sư phụ thì giống như ngắm một bức tranh sơn thủy ...miệng còn ngân nga câu thơ não ruột mà tao còn nhớ tới bây giờ .." anh Chi Lăng giờ đây anh đâu nhỉ " nghe mà rởn gai ốc...

__Mày quảng cáo thân hình mày quá dzậy, mà nói thiệt là mày cũng giống như mấy thằng tiểu đồng trong một bức tranh vẽ trắng đen..., ông ấy nói cũng không sai... tao muốn biết trà ngon là trà nào mà mày nghe thấy....Hoàng chọi hỏi

__Từ từ để tao nói cho mà nghe....tao nghe thấy như vầy....bỏ qua tất cả các truyền thuyết thêu dệt về trà... trà ngon nhất vẩn là trà mộc...tức là trà không có ướp gì hết...người ta lấy những búp trà non rồi qua những công đoạn xào trà của những sư phu chuyện nghiêp mới cho ra những " hột trà " nhỏ síu khoảng chừng một phần tư móng tay út của mình ... rồi nào là nguồn nước , nào là phong thuỷ....thi bá nói về trà nhiều lắm, tao nói cho mày nửa ngày cũng chưa hết câu truyện về trà ...

__Vậy là trà mộc là trà không sao tẩm, tao sẽ ra ngoài chợ tao mua mấy ký cho 2 thằng đó uống , khỏi cần nhờ con Hà hột vịt nữa...

__Không phải dễ tìm trà mộc đâu mày ơi, miền Nam mình chưa có vườn trà nào đủ tiêu chuẩn cả , tao nghe sư phụ nói trà mộc mà sư phụ có là do một đệ tử đi Đài Loan mang về biếu, nhưng sư phụ lại không uống mà chỉ để dành riêng cho thi bá mà thôi ...Huệ chùa nói.

__Hay là mày xin sư phụ một ít cho 2 thằng đó uống cũng được mà . Hoàng chọi nói..

__Chắc khó lắm mày ơi , trước kia tao có hỏi sư phụ là tại sao sư phụ không uống trà đó thì sư phụ trả lời là trà ngon chỉ để dành riêng cho người biết thưởng thức, cho người đồng điệu mà thôi...Huệ chùa nói...

__Ồ tao nghĩ ra rồi , mày nói với sư phụ là mày có 2 thằng bạn ghiền uống trà , xin nhiều thì coi bộ khó , nhưng mày xin 2 hột trà thì tao tin chắc sư phụ mày không nỡ lòng từ chối đâu, ờ mà mày đã uống trà đó chưa ? Hoàng chọi nói...

__Có lần sư phụ dẫn thi bá ra ngoài vườn xem hoa , tao lén lén lấy cái ly của thi bá uống một chút.., nó đăng đắng rồi một hồi cái cổ họng nó ngòn ngọt...ngộ ngộ lắm mày ơi , tao không cách nào diễn tả cho mày cái mùi vị đó được...

2 ông cụ non bàn luận về trà thì trời cũng xẫm tối, Hoàng chọi từ giã Huệ chùa ra về , miệng bẩm bẩm " lạy trời trên đường về nhà đừng cho con gặp con Hà.." . Huệ chùa nhìn theo khe khẽ lắc đầu.

3 hôm sau 5 thằng nhóc ngồi quây quần với nhau ở quán dì Năm, lần này thì thiếu thằng Hoàng chọi , nhưng lại có thằng Mắc Cở nhập bọn, Mắc Cở mới dọn nhà về xóm chùa, thấy mấy ông cụ non đánh cờ , nói chuyện tiếu lâm ở quán dì Năm vui quá nên nhập bọn luôn, tên thiệt hắn là gì mấy thằng nhỏ cũng không nhớ , chỉ thấy hắn có nước da trắng môi thì đỏ hồng , nói chuyện thì nhỏ nhẹ và e thẹn nên đám nhó đặt cho cái tên là thằng mắc cở..mấy thằng đang uống cà phê đá, thằng chuối và bún thang thì không có uống cà phê, 2 đứa nó đang nhìn Huệ chùa trổ tài " hãm trà " trong 2 cái ly thuỷ tinh nhỏ xíu của quán dì Năm , cung cách của Huệ chùa rất là trịnh trọng nhưng miệng vẫn luyên thuyên kể chuyện Hoàng chọi bị con Hà hột vịt rượt..., cả bọn cứ té lăn ra cười...

Huệ chùa đợi cho nước trong cái ấm của dì Năm sủi tăm rồi lấy ấm ra ngay...hắn đổ nước trong cái ấm vào 2 cái ly thủy tinh nhỏ , khoảng chừng 30 giây thì ly đã nóng , hắn đổ nước ra rồi cẩn thận lấy 2 hột trà ở trong gói giấy nhỏ bỏ vào mỗi ly một hột , Huệ chùa lại đổ nước nóng vào 2 cái ly, mỗi ly trà có nước độ chừng 2 đốt ngón tay rồi hắn chép miệng " tiếc qúa , tiếc quá , không có cái ấm đất để pha trà đúng cách..." khoảng chừng 5 phút 2 hột trà nở bung ra thành 2 lá trà trong 2 cái ly , màu nước trong 2 cái ly trở thành màu xanh biêng biếc...Bún thang và Chuối mỗi thằng chụp lấy một cái ly rồi hửi lấy hửi để cái hương vị thơm thoang thoảng của mùi trà quý.

__Bây giờ 2 đứa bay có thể thưởng thức được rồi , đây là ý của thằng Hoàng chọi nhưng mà tao cũng khổ sở lắm mới có được 2 hột trà cho hai đứa bay...Huệ chùa vừa nói vừa nhìn 2 ông cụ non nhấm nháp từng chút nước trong ly trà như để thưởng thức cái mùi vị độc đáo mà Huệ chùa đã khổ công kiếm cho 2 đứa nó...

Thằng Chuối vừa nhấm nháp vừa cố gắng tìm ra sự khác biệt giữa mùi vị của ly trà thường và ly trà quý, ngoại trừ cái vị ngọt ngọt ngộ nghĩnh ở cổ họng và mùi thơm thoang thoảng của trà hắn vẫn không tìm ra sự khác biệt nào vì hắn thuộc dân uống " trà đá " lúc uống chơi thì toàn là ly cối...

Duy chỉ có Bún thang vừa uống trà vừa nhắm mắt rồi ngả người vào cây trứng cá , tay phe phẩy cái quạt lông ngỗng quân sư huyền thoại , vẻ mặt hiện lên một nét sảng khoái lạ thường khiến cho thầy hai Phố nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi đặt câu hỏi ..." Không biết Bún thang đang uống trà hay đang uống cái nghĩa tình của lục quỷ xóm chùa "...
Cả bọn đang im lặng để nhìn Bún thang uống trà thì thấy Hoàng chọi tay cầm một cái bọc hớt ha hớt hải đi vội vàng tới bàn của lũ qủy , hắn đặt cái túi xuống bàn ,miệng lẩm bẩm nói lớn :

__Chết rồi , chết rồi ...chắc nó thuốc tao chết..., con Hà nó thuốc tao chết...

Hoàng chọi vừa ngồi xuống ghế miệng vẫn lẩm bẩm...chết rồi. chết rồi , dì Năm và 5 đứa nhóc đổ dồn cặp mắt nhìn vào nó, Hoàng chọi mở trong túi ra thì thấy 12 trái trứng hột vịt lộn , muối tiêu , rău răm đầy đủ, Chuối lấy tay rờ trái trứng vịt thì thấy nó còn đang nóng , nó rụt tay về rồi nói với Hoàng chọi...

__Chà mày sang quá..., kiếm đâu ra tiền mà đãi tụi tao ăn cái món này...

__Đừng ăn , đừng ăn , của con Hà đó, chắc nó bỏ thuốc độc trong cái đám hột vịt lộn đó...Hoàng chọi nói

__Đầu đuôi ra làn sao mày kể cho dì nghe...con Hà nó rất là hiền lành , nó ghét mày thì nó đánh mày chứ đời nào nó đi bỏ thuốc độc để giết mày và cả đám bạn mày rồi nó đi ở tù sao ?mà làm sao mà mày có mấy trái trứng vịt này.Dì năm hỏi..

__Mấy ngày hôm nay ngày nào con cũng phải trốn con Hà, nó qua nhà con hoài, hôm kia nó thấy má con nấu cơm , lặt rau nó nhào tới phụ giúp liền, hôm qua nó thấy má con đang giặt một thau quần áo thì nó sắn tay áo giặt giùm má con liền...má con không cho nhưng mà nó cứ làm...con về nhìn thấy nó thì nó bỏ về , má con nhìn theo bóng dáng của nó miệng lẩm bẩm " nhìn cái đít con Hà chắc chắn là mắn con lắm..." rồi bà ta nhìn con tủm tỉm cười khiến con muốn chui đầu xuống đất..., con có hỏi má con là làm sao mà nhìn cái đít mà biết con Hà mắn con , má con trả lời là " chuyện đó là chuyện của đàn bà , chỉ cho con , con sẽ bỏ học rồi tối ngày đi dòm đít người ta.....cả bọn nghe Hoàng chọi nói đều lăn ra cười...

Dì Năm cười khanh khách rồi nói với Hoàng chọi :

__Con Hà nó mết mày rồi , nó nghĩ mày muốn cưới nó nên mày mới hỏi nó có còn trinh hay không , tao bảo đảm với tụi mày là không có thuốc độc trong cái đám hột vịt đó đâu...mà nó làm sao mà đưa tận tay mày mấy cái hột vịt này ?
__Con mới đi học về thì thấy mớ hột vịt ở trên bàn, má con nói là con và mấy đứa bạn đã trả tiền chục trứng vịt đó rồi , bà ta dòm con chằm chằm làm con mắc cở muốn chết rồi ôm mớ trứng chạy ra đây nè...hay là để con trả nó cái mớ hột vịt này...

__Mày trả nó bây giờ không được đâu...không khéo thì có chuyện lớn , lúc đó nó ghét mày thiệt đấy, muốn từ chối thì phải thật là khéo , để từ từ dì tính cho , tao là đàn bà con gái chỉ có câu này nói với tụi bay là " nhớ kỹ là đừng bao giờ chọc giận một cành hoa.."

Đám nhóc nghe dì Năm nói vậy thì im lặng , Hoàng chọi đưa cho dì Năm 2 trái trứng vịt lộn nhưng dì Năm từ chối, chúng nó bèn chia những trái trứng cho nhau...một chục 12 trái trứng vừa đủ cho 6 đứa...chúng vừa ăn vừa hít hà vừa ghẹo Hoàng chọi...Bún thang lên tiếng trước...

_Tao thấy mày khù khờ với với mấy đứa con gái...nhưng mà khù khờ thì vác cái lu mà chạy...mày tán con hà làm sao mà bây giờ nó đeo mày dữ quá rồi lại còn cho hột vịt ăn nữa, mày chỉ cho tao mấy chiêu để tao tán con a muối bán chè đầu ngõ, biết đâu mai mốt tụi mình có chè ăn chùa thường xuyên...

Biết Bún Thang ghẹo mình hoàng chọi trả đũa :

__Thì mày tới gặp con a muối gốc Tiều và nói " nị nị , ngộ ái nị , nị có còn trinh hông " là nó cho mày ăn chè liền hà...

cả bọn lại lăn ra cười..., thầy hai Phố lại nói :

__Ăn chè thì không có nhưng ăn đòn gánh thì có à nghe...

Cả bọn lại cười....bỗng thằng Chuối nói với giọng nghiêm nghị :

__ 2 ngày nữa tao phải xa tụi mày rồi...

Không khí cười giỡn bỗng im phăng phắc...Hoàng chọi lên tiếng trước...

__Ủa mày nói cái gì vậy Chuối...Tại sao mày xa tụi tao...

__Tao cũng mới biết đây thôi , ba tao nói độ này an ninh không được tốt lắm , bọn VC nó giựt mìn xe đò , khủng bố tùm lum, ba tao phải cắm trại hoài nên không có thì giờ chăm sóc tao...ba tao gởi tao cho người bạn thân đang dậy học ở miền dưới để giúp tao học luyện thi...

__ở vùng quê bây giờ lộn sộn lắm...ba má thằng Tony mới từ vùng dưới lên Sài gòn đang kiếm nhà ở xóm chùa mình đó , còn thằng Vu Vi gì đó cũng đang hỏi phòng cho mướn ở nhà thằng Hoàng choi...Mắc cở nói..

__Ba tao nói ở miền Nam mình hiện giờ chỉ có chỗ ba tao gởi tao tới là không có mấy ông nhảy núi , nhảy ruộng , nhảy mương . ông nào nhảy tới là bị dân nó thịt hết, khỏi cần lính mình ra tay... Chuối nói

__Mày đi lẹ quá dzậy , tụi tao không có kịp làm tiệc tiễn mày...Hoàng chọi nói với giọng buồn buồn.

__Thì coi bữa tiệc này như là tiệc tiễn chân tao được rồi...chuyện đời mà ...có hợp thì có tan , có tụ thì có tán..có thành thì có bại...một vòng quanh quẩn của cuộc sống ...như bắt đầu có chữ yêu thì chữ ghét đã nẩy mầm... nói tới đây Chuối dang 2 cánh tay ra ôm 2 thằng ban đang ngồi kế bên là Bún Thang và thầy hai Phố rồi nói tiếp...trong đời sống của con người , có được một tri kỷ thì thật là may mắn , nay ông trời đã cho tao hơn hai tri kỷ thì đã quá ưu đãi cho tao rồi...biệt ly là chuyện thường tình tụi bay dừng quan tâm, sau kỳ thi tao về biết đâu xóm chùa có tời cả chục con qủy thì sao... ngày mai tao phải ở nhà sắp xếp đồ đạc và đi mua những vật dụng cần thiết với má tao , sáng sớm ngày mốt tao phải ra sớm bến xe đò miền Tây, ba tao gởi tao cho ông taì xế xe...hôm nay là ngày cuối cùng chúng mình tụ họp. Chuối nói.

Cả bọn đều im lặng , con ruồi bay ngang qua cũng có thể nghe tiếng , tin tức thằng chuối đi về miền dưới thật là bất ngờ với chúng nó.....Huệ chùa lên tiếng như để phá tan bầu không khí :

__Mày hôm nay sao kỳ cục quá vậy Chuối , nói chuyện giống như ông thầy chùa ..

__Hôm qua tao tới nhà mày , không thấy mày nên tao qua chùa chơi , buồn ngủ quá tao ngủ guc ở ngoài sân chùa thì nghe thấy ông thầy từ chối một cha nội muốn tới chùa đòi đi tu , tao nghe thấy và ngộ ra được nhiều điều....

__Ủa tại sao ông thầy lại từ chối cha nội đó dzậy.

__Chả thất tình , bị bồ đá...

__Trời , hay là mày đi tu đi, tao thấy mày nói giống ông thầy chùa...

__Ngu gì mà đi tu , tao đi tu để bọn mày dớt hết đám con gái sao ?

Cả bọn lại cười nhưng nụ cười lúc này có vẻ như là những nụ cười gượng gạo....

Dì Năm nghe thấy đám nhỏ nói chuyện từ nãy đến giờ,mặt dì cũng đượm sắc buồn, bỗng dì nói :

_ Chuối, Tối mai nhớ ghé dì một chú nghen, dì có chuyện này muốn nói với con...

__Dạ.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Dưới gốc cây vú sữa Chuối đang cắt trái vú sữa ra làm hai, cái rổ dưới chân hắn còn khoảng bốn trái,miệng hắn dính đầy mủ trắng, tay cầm cái muỗm đang nạo nửa trái vú sữa đưa lên miệng thì bỗng nghe có tiếng nói lớn

--Trời đất quỷ thần mèn đéc ơi , ăn dú sữa gì mà kỳ cục quá dzậy, đúng là đồ nhà quê không biết ăn dú sữa, tui mà biết dzậy tui không bán cái cây dú sữa cho anh , anh ăn kiểu này tui cũng đau lòng cho trái dú sữa của tui....

__Cô bán cho qua rồi thì mùa này trái dú sữa của cây này là của qua , qua muốn ăn kiểu gì thì kệ qua , không mắc mớ gì đến cô mà cô đau lòng ...

__Trước đến giờ cái gì anh cũng cãi tui , chiều nay tui cho anh ăn cơm với mắm cá linh cho anh oải chè đậu luôn...

Nghe nói ăn cơm với mắm cá linh Chuối xuống nước liền , rồi nhỏ nhẹ hỏi cô chủ nhà nhỏ :

__Vậyăn dú sữa thì phải ăn như thế nào mới là đúng ...

__Ăn nói như dzậy có phải là nghe lọt lỗ tai hông , muốn tui chỉ cũng được nhưng từ nay trở đi thì phải nghe lời tui , không được cãi nữa nghe hông

Tình , cô con gái của bà chủ nhà trọ nấu cơm tháng cho hắn và ông giáo sư bạn của ba nó...từ ngày hắn tới ở nàng ta giúp đỡ và chỉ bảo cho hắn rất nhiều những chuyện ở dưới quê , những lúc nói chuyện hắn thường hay cãi lại nàng nhưng rồi hắn cũng phải nhường nàng , ở cái xứ khỉ ho cò gáy này hắn chẳng có nhiều bạn , vã lại con gái vùng sông Hậu , nước da trắng phau, môi thì đỏ thẫm , giọng nói ngọt ngào rất là có duyên , vì cùng lứa tuổi nên nói chuyện thường hay cãi , nhưng ngày nào không thấy nàng thì hắn cảm thấy như thiếu một cái gì , vã lại hắn thuộc cái tuổi " tối ngủ sáng giặt quần " nên thỉnh thoảng bóng cô Tình vẫn ẩn hiện trong mơ...hắn nhẹ nhàng gật đầu để biết cách ăn dú sữa...

( còn tiếp )
@trungthu

Hello huynh đài trungthu và ngũ quỷ xóm chùa

Hì…hì…hôm qua happy birthday to me vô đây đọc lại chuyện “Ma ăn vú sữa” do trungthu sáng tác viết ra nhưng chưa kết thúc làm nhớ lại năm 2013 tbbt nghe đọc truyện online rồi chờ đợi theo dõi mòn mõi hơn hai năm sau mới hết truyện xong download về hết 125 tập truyện mp3 (mỗi tập truyện khoảng 30 đến 50 phút đọc). Cốt truyện “cực” hay là bức tranh tổng thể của một số người dân miền (đồng) quê trước 75 rồi vượt biên đến cuộc sống hiện tại…

Chuyện dài (vui) ly kỳ như võ hiệp kỳ tình Trung Hoa mà nhân vật chính có số đào hoa “kỳ tình” chẳng khác truyện chưởng và vài mối tình éo le ngang trái hơn tiểu thuyết Quỳnh Dao đầy bất ngờ lý thú

Tác giả viết truyện cùng đọc với 2 giọng đọc nữ khác (sau thêm một giọng đọc nữ nữa) thêm phần nhạc đệm…cuốn hút người nghe.Tác giả sau nầy lập riêng trang audio youtube rồi một mình tác giả đọc truyện nầy để kiếm nhiều views mà nhận tiền quảng cáo…cắt bỏ thêm bớt vài đoạn hay thay đổi chút đỉnh không còn nhạc đệm hay mấy tiếng back ground…tóm gọn lại thành 85 tập. (phần đọc tập 1 nầy bị cắt xén không có ở trang audio riêng của tác giả)

Khi nghe quen tai với lối đọc truyện rồi thì tbbt vẫn thích thú mấy giọng nữ nầy càng về sau càng nghe dễ thương khi diễn đọc lúc trai gái hay tình nhân đối đáp với nhau rất bùi tai ngọt ngào như mía lùi

Mỗi người có mỗi gu đọc sách đọc truyện (nghe truyện nghe nhạc) khác nhau nên gởi tạm 2 links nầy vậy. tbbt sẽ chia sẻ trọn vẹn với người cùng chung sở thích với tbbt. Thân mến

001 http://www.mediafire.com/download/3o8nekybxtyheph
002 http://www.mediafire.com/download/e7oacg73j27qzav
.................... .................... .................... .................... ..

003 http://www.mediafire.com/download/sc44yacun9ntts4
004 http://www.mediafire.com/download/lt715q74cj7brp2

hì...hì...:inlovehj8 ::happydm3 :
005 http://www.mediafire.com/download/24z3ekzhl58nd10
006 http://www.mediafire.com/download/5bb8k63h2lza7pa
.................... .................... .................... .................... ......

007 http://www.mediafire.com/download/uf5scgwvrz8ibcp
008 http://www.mediafire.com/download/c24vi12swdjt53d

009 http://www.mediafire.com/download/kq4191l4k8cozfg
010 http://www.mediafire.com/download/mtuifpdf25jglo3


011 http://www.mediafire.com/download/2tu30v7lvlthuet

012 http://www.mediafire.com/download/h559fzile7fi2eo


013 http://www.mediafire.com/download/he4myrr922mbzy0
014 http://www.mediafire.com/download/k3cffg8y17dbbfr
tbbt_is_offline   Reply With Quote
The Following 6 Users Say Thank You to tbbt For This Useful Post:
anhhaila (06-13-2021), hoanglan22 (06-11-2021), longhue (06-07-2021), phokhuya (06-13-2021), trungthu (08-29-2021), vu-nhu-can (06-15-2021)
Old 01-11-2025   #65
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,517
Thanks: 2,339
Thanked 1,759 Times in 822 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 26 Post(s)
Rep Power: 8
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default




HỒN MA XỨ PHÁP






Chiều thứ bảy 26/3/2011


Rời khỏi phòng nhãn khoa, bà Minh mời tôi vào quán càfé. Thấy trời chạng vạng tối, tôi ngần ngại nhưng lại không nở từ chối vì nghĩ bà tuyệt vọng, đang cần tôi để trút nổi niềm lo lắng. Giọng bà phẫn uất :

- Tui thề với chị từ ngày chồng chết đến nay tui chưa ngủ với thằng cha nào thì làm sao tui bị Sida cho được !? (bệnh Aids)

Tôi định giải thích người ta không hẳn lây bịnh Sida vì ngủ với thằng cha nào, nhưng bộ mặt thảm sầu của bà khiến tôi đổi qua giọng trấn an :

- Chị đừng lo. Người ta gởi chị tới trung tâm Sida thử máu vì người ta tìm không ra bịnh của chị, họ đâu đã quả quyết chị bị Sida.

- Tại sao trung tâm Sida đẩy tui tới đây khám mắt ? Mắt đâu có liên quan gì tới Sida !?
- Em không rành y học, tốt nhất chị chờ kết quả.

Từ hơn mười năm nay, tôi giúp bà Minh thông dịch. Bà xấp xỉ lục tuần hơn tôi hai tuổi, người Nam, vẻ mặt đẹp phúc hậu, bản tính bộc trực, thân hình phốp pháp so với chiều cao không quá một mét rưỡi nhưng bà ít chú trọng ngoại dáng, vẫn không thể thiếu lon Coca trong bữa ăn (theo lời bà “cho nó ợ dễ tiêu”).

Mang nhiều thứ bịnh tuổi xế chiều loại tê thấp, gai cột xương sống, bao tử…nhưng chưa bao giờ bà quá lo lắng như lần này.

Mỗi khi ho hoặc hắt hơi, hai bên tai bà bị ù và cảm thấy nhức nhối trong đầu. Chụp quang tuyến vẫn không tìm ra bịnh, bác sĩ gởi bà đến trung tâm điều trị Sida. Giúp bà quên nổi lo, tôi bắt qua chuyện khác :

- Ông bác sĩ gia đình hôm nọ nói chị dư kí lô, khuyên chị nên đi bộ nhiều. Mấy hôm nay chị có đi không ?

- Tui mới đi hổm rày.

Bà chợt nhớ ra, nói :

- Tui muốn hỏi chị chuyện này…Sáng sớm trên đường ra hồ thể dục, ngay chỗ ngọn đồi gần viện dưỡng lão, chị có gặp nhiều người hông?

- Em không theo hướng đó. Từ nhà em qua lối khác gần hơn. Mà sao chị ?

- Kỳ thiệt, tui gặp đông người lắm ! Có một bà mặc quần đen, áo trắng, tóc dài đi gần tui. Qua hôm sau tui cũng thấy giống y như dzậy. Tui nghĩ giờ đó còn sớm, ai mà ra đường đông quá hé !

- Người đàn bà đi gần chị là người Pháp hay người mình ?

- Tui hổng biết. Tui hổng thấy rõ mặt nhưng gặp hai ngày liên tiếp thì tui chắc chắn cũng là bà đó vì đầu tóc dài, mặc quần đen, áo trắng.

Tôi nghĩ đúng là kỳ lạ, xứ Pháp nơi tỉnh tôi ở rất ít người ra đường lúc trời chưa sáng.

Tôi lan man nhớ đến phim “Giác quan thứ sáu (The sixth sense)” do nhà đạo diễn Ấn Độ M. Night Shyamalan thực hiện năm 1999, tài tử Bruce Willis và nhi đồng Haley Joel Osmen thủ vai chánh.







Chuyện phim kể về một cậu bé 9 tuổi bỗng dưng có năng khiếu thấy được người thế giới bên kia, ở trong tình trạng ghê rợn như ói mửa sặc sụa, treo cổ, máu me bê bết… Cậu rất sợ hãi và trở nên đứa trẻ sống khép kín. Cho tới khi được một bác sĩ tâm lý tin lời, khuyến khích cậu làm sáng tỏ cái chết oan ức của một cô gái bị bà mẹ ghẻ đầu độc.

Và bất ngờ cậu khám phá ông bác sĩ cũng là người ở thế giới bên kia, mới qua đời vì bị một bệnh nhân tâm thần ám sát. Bởì cái chết đột ngột, chưa biết mình đã chết nên ông vẫn quyến luyến cõi trần và đau khổ ghen tuông mỗi khi nhìn thấy vợ yêu của mình với người đàn ông khác…

Nhờ lời hướng dẫn thông minh của cậu bé, ông hiểu và chấp nhận mình đã chết ”.

Tôi nghĩ biết đâu bà Minh có khả năng tiếp xúc với thế giới bên kia, bèn nghiêm giọng nói :
- Có lẽ họ muốn chị cúng.

Bà Minh bật nẩy người :

- Chị nói gì mà ghê dzậy! Bộ chị nghĩ là ma hả !?

- Em nghĩ không chừng họ cần chị giúp đỡ.

- Thôi chị ơi, tôi hổng dám ra đó cúng một mình đâu, mà nếu cúng cũng phải đợi thứ bảy tụi học trò nghỉ học, chỗ đó gần trường học. Thấy mình cúng, tụi học trò Tây bu coi, hổng được đâu !

Vậy rồi cả ngày chủ nhật và thứ hai, tôi bị câu chuyện trên ám ảnh. Tôi định bụng sẽ khuyến khích bà Minh đi cúng cùng với tôi, nhưng rồi tôi chần chờ vì nghĩ :

- ” Còn lâu mới tới thứ bảy, vài ngày nữa mình phôn cho bả cũng chưa muộn”.

Lần lữa đến tối thứ tư, vào ngày con gái tôi ghé nhà ăn cơm tối, tôi đang kể cho con tôi nghe nghi vấn « hồn ma trên ngọn đồi » thì thình lình hai mẹ con giật mình bởi tiếng clic, bóng đèn chớp một cái thật nhanh và sáng trở lại trong tích tắc.

Đây là lần đầu tiên chuyện bất thường này xảy ra. Tôi thầm nghĩ :

- « Không lẽ ma chơi mình sao ta !? »

Ăn cơm tối xong, con gái tôi viết mail cho cô bạn Pháp mà từ tháng nay vì bận rộn với người yêu (mới !) nên quên bẵng. Đang gõ mail thì nghe tiếng clic giống hồi này, đèn điện chớp nhanh và sáng trở lại.

Điều kỳ lạ tuy mail biến mất nhưng máy vẫn hoạt động. Con gái tôi lẩm bẩm :

- “Cả tháng mới viết mail mà cũng sinh chuyện ! »

May thay bức thư viết dở dang tuy biến mất nhưng vẫn còn lưu trữ trong hộp brouillons (nháp).





« 30/3/ 2011 ---21giờ 47

Chào Maud,

Mình nghe Michael báo tin bồ đã sinh được một bé gái rất dễ thương! Mình muốn chúc mừng bồ và hỏi thăm sức khỏe của bồ ( Coucou Maud, J’ai appris par Michael que tu avais accouché d’une adorable petite fille! Je voulais t’envoyer mes félicitations et te demander comment ça va…)

- Tiếc rằng đã không làm điều này sớm hơn ! (Désolée de ne pas l’avoir fait plus tôt !) »

Con tôi tiếp tục gõ mail thì bỗng nghe clic, mail lại biến mất lần thứ hai. Bực bội, con tôi lẩm bẩm :

- Lạ thật, thôi khỏi viết nữa !

Tôi chợt hiểu, bảo con :

- Má nghĩ ông bà khuất mặt nào đó hối má gọi bác Minh về việc đi cúng ngày thứ bảy. Con đợi má nói chuyện với bác Minh xong rồi hãy viết lại, biết đâu sẽ được !

Qua phôn, bà Minh kể với giọng sôi nổi :

- Sáng sớm thứ hai, tui ra ngoài hành lang cột giây giày trong khi chờ thang máy xuống. Chị nhớ tui ở lầu một. Thang máy không ngừng lầu một mà lại chạy xuống tầng dưới cùng. Tui tò mò đi bộ thật nhanh xuống dưới để kịp xem người nào dậy sớm như tui. Tuyệt nhiên không có ai cả và ngoài đường vắng tanh.

Ui chời ơi, tui lạnh toát cả người, sợ quá hổng dám đi ngang qua con đường cũ ra hồ, mà phải vòng qua lối khác xa hơn. Hổm rày tui hổng dám ra đường sáng sớm nữa.

À, tui quên kể chị tin dzui, tui mới nhận thơ báo tui hổng bị Sida.

Sau khi tôi hẹn với bà Minh sáng thứ bảy sẽ cùng nhau ra ngọn đồi, con gái tôi vào brouillons tìm lại mail đã biến mất hồi nảy thì vô cùng kinh ngạc…

Ba hàng chữ mà con tôi viết tiếp theo không còn nữa, chỉ còn câu :

- « Tiếc rằng đã không làm điều này sớm hơn » , như một lời nhắc khéo tôi đã không sớm gọi bà Minh.

Qua lần thứ ba con tôi viết và gởi mail đi êm thắm. Sinh trưởng trên xứ Pháp, dù đầu óc khoa học nhưng con tôi cũng phải sững sờ trước hiện tượng không thể giải thích.





*************
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Reply

User Tag List



 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 17:49.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.15180 seconds with 13 queries