Những tờ giấy màu trắng thường được gọi chung Fabric Softener dùng bỏ vào máy sấy để cho quần áo thơm tho, mềm mại hơn và không bị dính nhau lại, còn có nhiều công dụng khác nữa. Sau đây là những kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ đã chia sẻ để chúng ta biết sử dụng Fabric Softener cho nhiều mục đích khác nhau :
1. Khi bạn đặt một miếng Fabric Softener ở gần nơi có kiến, chúng sẽ chạy đi hết.
2. Tránh được mùi hôi mốc bằng cách kẹp một miếng giấy Fabric Softener vào sách hay cuốn album lâu ngày không mở ra.
3. Vào mùa có nhiều muỗi, khi ra ngoài vườn sinh hoạt, bạn có thể đeo nơi thắt lưng một miếng Fabric Softener thì mấy chàng muỗi sẽ không thèm lại gần.
4. Dùng miếng Fabric Softener để lau những vết xà bông đóng ở cửa kính của bồn tắm.
5. Làm cho đồ ṿật hay áo quần thơm tho và tươi mát bằng cách đặt một tấm Fabric Softener trong mỗi hộc tủ hay treo trong closet.
6. Ðể tránh chỉ bị rối hãy dùng miếng Fabric Softener vuốt sợi chỉ đã xâu vào kim trước khi may.
7. Nếu không muốn vali đựng quần áo bị ẩm, hãy đặt một miếng Fabric Softener dưới đáy trước khi xếp hành lý mang theo.
8. Làm cho không khí trong xe hơi trong lành bằng cách đặt một miếng Fabric Softener dưới ghế ngồi.
9. Muốn rửa sạch những thức ăn dính chặt bên trong xoong nồi thì hãy đặt một miếng Fabric Softener vào trong xoong rồi ngâm nước qua đêm.
Hôm sau mới dùng miếng sponge để chùi rửa. Chất dùng để chống lại sự dính nhau (static) có trong Fabric Softener sẽ làm cho đồ ăn rớt ra khỏi xoong nồi dễ dàng hơn.
10. Ðặt một miếng giấy Fabric Softener dưới đáy của mỗi thùng rác để tránh mùi hôi.
11. Dùng miếng Fabric Softener để lau những nơi có dính lông chó hay mèo, nó sẽ lấy đi những lông rụng đó một cách sạch sẽ.
12. Dưới mỗi giỏ đựng quần áo dơ, bao giờ cũng đặt một miếng Fabric Softener để khỏi có mùa hôi.
13. Làm cho giày không có mùi hôi bằng cách đặt miếng Fabric Softener trong đó qua đêm. Ngày mai, đôi giày sẽ thơm tho để mang đi làm hay đi học.
14. Dùng Fabric Softener để lau mặt kính máy TV sẽ làm cho bụi bặm bớt đóng lớp trên đó.
Có một đề thi dành cho các thí sinh đau khổ thuộc mọi lứa tuổi như sau: “Bạn hãy chứng minh bạn khổ.”
Thí sinh thứ nhất, một người đàn ông chừng sáu mươi, chứng minh: Tôi lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo. Bố mẹ tôi quanh năm ‘bán mặt cho đất – bán lưng cho trời’. Vì nhà nghèo nên tôi phải nghỉ học sớm để đi làm kiếm tiền mưu sinh. Nghĩ mà tủi thân!...
Thí sinh thứ hai, một phụ nữ trẻ, dẫn chứng: Tôi là người kém sức khoẻ. Từ nhỏ đã hay đau yếu. Mỗi lần trái gió trở trời là tôi lại xụt xịt. Rất khó chịu!...
Thí sinh thứ ba, một thanh niên tuổi chừng hăm mấy, viết ngay không chần chừ: Tôi chẳng có tài cán gì. Giữa đám đông bạn bè, tôi chẳng biết ca hát. Mấy đứa bạn cứ trêu chọc bảo tôi giọng ngang như cua bò. Bực tức và chán ghê!...
Thí sinh thứ tư toan đặt bút xuống viết thì khựng lại. Rồi anh suy nghĩ có vẻ rất căng thẳng. Cuối cùng, quyết định nộp giấy trắng.
Kết quả cuộc thi: Ba thí sinh đầu tiên được 1 điểm an ủi vì đã có… công viết. Còn thí sinh thứ tư thì phải lên gặp thầy để trình bày rõ lý do tại sao lại để giấy trắng.
Trong giờ sửa bài, giáo sư nhận xét chung:
- Các bạn không được điểm cao vì bài các bạn không thể hiện được tư duy sâu sắc. Các bạn chỉ liệt kê những điều không như ý xảy ra trong cuộc đời. Ai cũng làm được như thế. Thực ra nó không đủ chứng minh rằng các bạn khổ vì góc nhìn đó quá hẹp.
Rồi giáo sư quay sang thí sinh thứ tư và hỏi:
- Tại sao bạn để giấy trắng?
- Thưa giáo sư, thoạt đầu tôi cũng có khuynh hướng vội vàng liệt kê như các bạn kia. Nhưng tôi chợt giật mình…
- Sao bạn lại giật mình?
- Dạ, xin cho phép tôi đứng lên trước mọi người để trình bày được dễ dàng hơn.
Thế rồi cậu khập khiễng bước lên trên. Quay xuống nhìn mọi người, cậu nở một nụ cười thân thiện. Người ta thấy mặt cậu một bên bị nám đen. Cậu nói:
- Hồi tôi còn nhỏ, bố mẹ phải đi làm ngoài đồng, chỉ có chị tôi và tôi ở nhà. Một hôm, chị đang nấu cơm thì bị cháy nhà. Như quý vị thấy, tôi bị phỏng nặng, bây giờ vẫn còn dấu cháy trên mặt. Năm tôi lên bảy, bố tôi qua đời. Một buổi tôi đi học, một buổi tôi phải đi bán vé số ở khu chợ gần nhà để phụ mẹ. Cách đây ít năm, trên đường đi nhà thờ về, có một chú kia nhậu say lái xe tông vào tôi khiến chân tôi bị tật từ hồi đó. Bây giờ mỗi khi trời trở lạnh, chân tôi cũng khá đau. Gần đây, tôi thú thật là tôi yêu một người con gái, nhưng tôi thế này thì làm sao xứng với người ta được!
Trong phòng lúc ấy có nhiều người. Giọng cậu yếu ớt nhưng ai cũng nghe rõ vì bầu khí lặng im đến lạ thường.
- Nhưng sao bạn không viết những điều đau khổ này vào bài thi - Dạ không, vì tôi giật mình. Tôi giật mình khi tôi chợt nhớ lại lời của bạn tôi trong nhà thờ hôm Chúa Nhật. Anh ấy nói với mấy người nghèo khổ rằng: “Anh em thật có phúc.” Thế là tôi khựng lại để suy nghĩ. Rồi tôi nhận ra: để chứng minh tôi thực sự khổ thì tôi phải chứng minh cho được rằng tôi không có gì để hạnh phúc.
- Hay ! Xin lỗi bạn, tôi không phải là Kitô hữu, vậy cho tôi hỏi anh bạn gì gì đó của bạn nói như thế nào về việc may phúc khiến bạn thay đổi cách nhìn như thế ?
- Dạ thưa giáo sư, bạn tôi tên là Giêsu. Anh ấy nói: “Mắt anh em thật có phúc vì được thấy những điều đang thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe những điều đang nghe. Nhiều người mong mỏi được như anh em mà không được.” (Mt 13:16-17).
- Thưa giáo sư, lúc ấy tôi chợt nhìn thấy và nghe được nhiều điều may mắn trong cuộc sống của tôi. Tôi có mẹ có chị. Nhà chúng tôi tuy chẳng kín cổng cao tường nhưng đùm bọc nhau ấm áp. Tôi có trái tim biết rung động. Tôi có lòng quảng đại. Tôi có lương tâm. Tôi có bạn bè nói chuyện. Tôi có nhiều người cầu nguyện cho tôi. Tôi được đi học. Tôi có trí khôn để nhận ra trong cái xui có cái hên, tức là trong nghịch cảnh có ân sủng.
Ví dụ: Vì lớn lên trong cảnh khó khăn, tôi thấy mình biết cảm thương với người nghèo hơn. Vì mang tật nguyền trên mình, tôi hiểu được nỗi đau của tha nhân. Vì thấy mình giới hạn, tôi đặt niềm tin vào Chúa nhiều hơn. À, cuối tuần nào tôi cũng được cùng mẹ và chị đi Lễ với bà con chòm xóm để nghe Lời Chúa. Vui lắm !
Mọi người càng chăm chú. Vị giáo sư lên tiếng:
- Hay ! Xin lỗi bạn, tôi không phải là Kitô hữu, vậy cho tôi hỏi anh bạn gì gì đó của bạn nói như thế nào về việc may phúc khiến bạn thay đổi cách nhìn như thế ?
- Dạ thưa giáo sư, bạn tôi tên là Giêsu. Anh ấy nói: “Mắt anh em thật có phúc vì được thấy những điều đang thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe những điều đang nghe. Nhiều người mong mỏi được như anh em mà không được.” (Mt 13:16-17).
- Thưa giáo sư, lúc ấy tôi chợt nhìn thấy và nghe được nhiều điều may mắn trong cuộc sống của tôi. Tôi có mẹ có chị. Nhà chúng tôi tuy chẳng kín cổng cao tường nhưng đùm bọc nhau ấm áp. Tôi có trái tim biết rung động. Tôi có lòng quảng đại. Tôi có lương tâm. Tôi có bạn bè nói chuyện. Tôi có nhiều người cầu nguyện cho tôi. Tôi được đi học. Tôi có trí khôn để nhận ra trong cái xui có cái hên, tức là trong nghịch cảnh có ân sủng.
Ví dụ: Vì lớn lên trong cảnh khó khăn, tôi thấy mình biết cảm thương với người nghèo hơn. Vì mang tật nguyền trên mình, tôi hiểu được nỗi đau của tha nhân. Vì thấy mình giới hạn, tôi đặt niềm tin vào Chúa nhiều hơn. À, cuối tuần nào tôi cũng được cùng mẹ và chị đi Lễ với bà con chòm xóm để nghe Lời Chúa. Vui lắm !
Tiền không phải là thứ quan trọng nhất trên thế giới mà là tình yêu. Nhưng thật may, tôi là người yêu tiền.
1 - Tiền giống như giác quan thứ 6 mà không có nó bạn không thể sử dụng tốt giác quan khác được - W. Somerset Maugham
2 - Tiền không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó lại giúp cho sự đau khổ trở nên dễ chịu hơn - Helen Gurley Brown
3 - Vấn đề không phải là bạn da trắng hay da đen... màu duy nhất quan trọng là màu xanh của tiền - Family Guy
4 - Để dành một khoản tiền nhỏ vào mỗi tháng, và đến cuối năm bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên bởi khoản tiền bạn dành dụm được ít ỏi làm sao - Ernest Haskins
5- Nếu bạn có thể đếm được mình có bao nhiêu tiền thì thực sự bạn chẳng phải là người giàu có - J.Paul Getty.
6 - Có quá nhiều người dành tiền mà họ không kiếm được để mua những thứ họ không muốn và để "thể hiện" với những người mà họ không thích - Will Smith
7- Bạn sử dụng tiền của mình để mua sự riêng tư bởi trong suốt cuộc đời bạn không được phép là một người bình thường - Johnny Depp
8 - Nếu bạn muốn biết Chúa nghĩ gì về tiền, hãy nhìn vào đôi mắt của tất cả mọi người. Họ phản ánh gương mặt Chúa - Dorothy Parker
9 - Tiền là một chất khử mùi hoàn hảo - Elizabeth Taylor
10 - Nếu phụ nữ không tồn tại, tất cả tiền bạc trên thế giới này đều trở nên vô nghĩa - Aristotle Onassis
11 - Tiền không thể mua bạn bè, nhưng nó giúp bạn có ưu thế trước các đối thủ khác - Spike Milligan
12 - Khi bạn không có tiền, vấn đề xảy ra là những bữa ăn. Khi bạn có tiền, vấn đề đó là sự hấp dẫn thể xác. Khi bạn có cả hai thì vấn đề lại là sức khỏe. Nếu tất cả mọi thứ chỉ là một trò đùa giản đơn, thì sau đó bạn sẽ phải chiến đấu với cái chết - J. P. Donleavy
13 - Khi tôi còn trẻ tôi thường nghĩ tiền là một thứ quan trọng nhất trong cuộc sống. Và giờ khi về già, tôi biết điều đó luôn đúng - Oscar Wilde
14 - Tôi thích tiền. Thật thú vị khi gấp, xếp, ngửi và ngắm nghía chúng. Thật tuyệt vời khi đếm tiền, và tôi thường làm việc này khi không mặc gì ngoài đội một chiếc mũ thuyền trưởng với đống tiền - Dennis Miller
15 - Tiền không mang lại hạnh phúc cho những người không có chúng!
16 - Những ai nói tiền không thể mua được hạnh phúc đơn giản bởi họ không biết mua nó ở đâu - Bo Derek
17 - Chỉ khi cái cây cuối cùng héo tàn, khi dòng sông cuối cùng cạn khô và con cá cuối cùng bị bắt chúng ta mới nhận ra rằng tiền không thể ăn được - Ngạn ngữ của người Cree
18 - Tôi luôn ghét những người giàu có, do vậy tôi cũng có tên trong danh sách những người tôi ghét, điều này vô cùng khó khăn, nếu bạn có thể hãy làm như tôi - Larry David
19 - Ngân hàng là nơi bạn sẽ cho bạn vay tiền nếu bạn chứng minh rằng mình không cần chúng - Bob Hope
20- Tiền không phải là thứ quan trọng nhất trên thế giới mà đó là tình yêu. Nhưng thật may mắn, tôi là người yêu tiền - Jackie Mason
- Anh phải chùi rửa hai cái xe. Cả tháng rồi... Nhìn dơ quá bên trong và bên ngoài, thấy mà ghê!
- Có gì đâu mà dơ... Đừng mất thì giờ anh ơi! Trời mưa mấy hôm nay cũng tắm nó sạch rồi. Anh à! Em muốn đi Bolsa phố Việt ăn phở và đi chợ.
- Ok! Đi thì đi. Chợ búa cuối tuần em biết đông lắm đó nhưng trước khi đi, anh phải ghé Costco đổ xăng. Xăng bây giờ bao nhiêu một “gallon” em nhỉ?
- Em mới đổ tuần rồi 4 đô 10 xu nhưng thôi đừng đi Costco giờ này, cái “line” nó dài lắm! Chờ chết luôn, em không đợi được đâu.
- Anh muốn đổ cho xong, tiện đường ra xa lộ, sáng sớm mà đông thì đến trưa còn đông hơn em ạ!
- Thôi! Lâu lắm... Lên Bolsa đổ xăng đi anh. Ủa, sao anh lại đi “freeway” số 5. Đi xa lộ 405 đường rộng nhiều “lane” hơn, đỡ kẹt..
- Ok! Em muốn 405 thì đi 405. Đường nào cũng đến La Mã cả mà.
- Sao anh không lấy “carpool” đi nhanh hơn không? Thôi lỡ rồi! sáng nay xa lộ cũng vắng xe, vào“lane” phía ngoài đó không để ý khó “exit” lắm. Anh đổi “lane” qua phía tay phải vắng xe này...
- Cứ từ từ em ơi! Mình đi ăn phở sáng thứ bẩy, có gì đâu mà vội em à? Ăn phở gà nhé! Anh thích phở gà vì “breakfast” nó nhẹ.
- Thôi! Lần nào ăn phở gà em cũng đau bụng. Ăn phở bò 79 trên đường Brookhurst đi anh. Lâu rồi em chưa lại đó.
- Ok! Sao cũngđược. Tiệm ấy giờ này cũng đông lắm đó.
- Ủa, sao anh đi sau cái xe truck này mãi em ngán quá! Quẹo qua “lane” bên phải đi anh.
- Để yên anh lái! Sao em cứ xen vào làm chi cho mệt cả hai đứa. Nếu muốn, anh dừng lại cho em lái nhé...
- Không nói thì anh đâu biết! Đấy, anh vừa sang “lane” mà không để “signal” thấy không? Ấy! Sao anh đi nhanh thế! Hơn 70 “miles”, cảnh sát nó núp đâu đó là anh chết! Tiền phạt bây giờ nặng lắm...
- Đến nơi rồi! Tiệm phở này lúc nào cũng đông. “Parking” ở đây khó đậu quá.
- Hai dẫy dài thế này mà anh bảo ít à! Anh cứ đứng đây cho em thế nào cũng có người ra kẻ vào. Kia kìa! Có xe sắp lùi ra, nó để đèn “signal” anh lái đến gần đi nếu không lại tranh nhau cho mà xem.
2.
- Cái bàn này nhỏ quá anh nhỉ? Hỏi xem mình ngồi gần cửa sổ có được không? Thôi! tiệm đông quá. Ok! anh ăn phở gì?
- Anh ăn phở bò.Ở đây chỉ có phở bò là ngon nhất.
- Biết rồi! Ý em hỏi là anh ăn phở bò nhưng thịt thà làm sao kia...
- Tái gầu gân sách, hành trần nước béo...
- Bỏ giùm em mỡ gầu với nước béo đi. Anh không sợ ‘cholesterol” à? Thôi để em kêu “order” cho anh.
- Lâu lâu mới đi ăn phở chứ có ăn mỗi ngày đâu mà em lo quá làm anh cũng nản... Ăn mất ngon!
- Cho tôi hai tô đặc biệt một tô trung, một tô nhỏ, hành dấm và hành trần nước trong.
- Ăn xong em muốn đi chợ nào? Gần đây có chợ Quang Minh và chợ Nam Hoa.
- Trước khi đi chợ, em muốn cắt tóc đã. Tóc dài quá rồi! Đi làm ai cũng nói như con bú dù.
- Thế em muốn cắt tóc ở đâu? Gần hai chợ này cũng có tiệm tóc Lê Nẫm.
- Không! Em muốn cắt ở tiệm trong khu mái ngói xanh mà quên tên rồi.
- Được! Anh biết tiệm đó. Thế trong lúc em cắt tóc, anh làm gì?
- Anh ngồi chờ em hay đi bộ qua tiệm Tip Top Café bên kia mua hộ em hai bánh mì “baguette”đang “on sale”.
- Ok! Chuyện nhỏ em đừng lo... Vào cắt tóc đi nếu không lại phải chờ đợi.
- Tóc cắt đẹp đấy! Mặt em hợp với tóc ngắn, nhìn trẻ hơn 5, 6 tuổi.
- Em nói nó tỉa bớt tóc hai bên má cho mặt bớt bầu mà nó làm không đúng kiểu. Ghét quá! Lỡ rồi biết làm sao?
- Thôi đẹp rồi! Anh thấy đẹp mà... Sao em khó quá! Bây giờ muốn đi đâu? Chợ nào? Gần đây có chợ Thuận Phát, chợ Saigon lúc trước là chợ Đại Hàn sau bán lại cho người Việt, em nhớ không?
- Không đi chợ thằng Tầu và cả chợ Đại Hàn! Anh làm ơn cho em đến chợ T & K trên đường Bolsa.
- T & K cũng là chợ Tầu vậy!
- Đúng! Nhưng em hay đến đó nên quen rồi. Muốn kiếm cái gì cũng dễ nhất là cái anh con trai bán thịt, thích em... Mỗi lần em đến, nó chọn cho em những miếng ba chỉ rất nạc.
- Em mua thịt ba chỉ thì chiều nay cho anh ăn mắm nhé! Lâu quá không ăn mắm anh thèm quá! Cứ tưởng tượng mỗi miếng ba chỉ luộc thái mỏng kẹp theo một con tôm chua thì hết sẩy!
- Thôi ăn mắm độc lắm anh à! Già rồi ăn mặn, mắm muối sinh ra cao máu không tốt đâu! Em mua thịt heo ba chỉ làm bánh xèo chiều nay.
- Vậy anh ghé chợ mua chai rượu ngon để nhậu với món ngon này nhé!
- Bớt rượu! Rượu nhiều hại gan đấy... Uống bia đi anh. Ăn bánh xèo uống bia hợp và ngon hơn.
- Hay là anh mời vợ chồng anh bạn tối nay đến ăn cho vui nhé!
- Thôi để dịp khác đi... Bánh xèo phải làm từng cái, ăn liền mới ngon nên nếu đứng tráng cho nhiều người ăn sẽ mệt lắm! Lần này em làm chúng mình ăn thôi.
- Ok! Ăn bánh xèo xong, nhà chỉ có hai đứa thì chúng mình “yêu nhau” để anh trả công cho em, chịu không? Cứ im lìm mãi thế này, anh không biết có còn hoạt động được nữa không ấy chứ!
- Thôi! Chủ nhật đi.... nếu khỏe! Hôm nay ngủ sớm cho lại sức chứ chẳng “mần” gì được đâu.
- Em lại hứa! Biết là hứa cuội bao nhiêu lần rồi mà vẫn hứa.
- Ấy anh! Đổ xăng đi chứ... Vào xa lộ hết xăng thì chết.
- Đây! Có cây xăng Mobil phía trước kia kìa
- Chết chết! Sao đắt quá 4 đô 30 xu một “gallon” cơ à? Thôi đi đến Costco đi anh...
4
- Cảm ơn em đã cho anh suốt cả một ngày cuối tuần vui buồn có nhau. Một ngày thứ bẩy đẹp trời chúng mình cùng đi ăn phở, đi chợ ở Little Saigon. Hướng đi thì cùng chung nhưng hướng về thì không! Suốt chặng đường từ lúc đi cho đến lúc về, tất cả những ý kiến của anh đều tiêu cực, chỉ mình em là tích cực...
Anh đã phải bỏ quê hương để được sống những ngày có ý nghĩa, sống theo sở thích trên đất nước tự do này nhưng với em cuộc đời anh lại là cảnh “cơm lành canh ngọt” kiểu Mỹ có nghĩa là nhất đàn bà, nhì chó... Tội nghiệp sao anh thấy nuốt không “vô” em à! Yêu vợ nên vợ lộng hành, “tụt quần” ngồi cả lên đầu! Biết bao giờ em mới tỉnh táo, giới hạn ảnh hưởng lên chồng con dù đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt như yêu đương, lái xe, ăn uống, chợ búa hàng ngày nhưng chính những chi tiết vụn vặt ấy, nếu con người được thỏa mãn thì tích tụ lại sẽ là hạnh phúc cuộc đời đấy em ạ...
Thế thì lần sau nếu ăn cơm mãi mà thèm “phở” thì anh sẽ đi ăn phở một mình và sẽ không rủ em đi cùng nữa... Một cử chỉ “bất mãn” mà đa số những người đàn ông ở cùng trường hợp như anh âm thầm hành động. Chắc em cũng biết hậu quả sẽ ra sao rồi!
Một nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ, lúc mới bắt đầu sự nghiệp, đã mở một trường dạy nghề trong thành phố, sau đó lần lượt mở thêm cơ sở ở nhiều nơi khác. Ông đã phải chi rất nhiều tiền cho quảng cáo, thuê mặt bằng, thuê giáo viên v.v… Vốn đầu tư không nhỏ, cho nên doanh thu phải khá cao mới đủ tiền trang trải chi phí, ngoài ra còn phải tính đến lợi nhuận nữa chứ!
Nhưng khi trường học hoạt động được một thời gian, ông tính toán lời lỗ thì thấy chẳng có được bao nhiêu đồng lời. Do còn thiếu kinh nghiệm trong việc quản lý tài chính, tiền cứ thâm hụt đi đâu hết, thành ra thu nhập chẳng được đồng nào. Thế là mấy tháng ròng lao động vất vả coi như làm công không.
Buồn rầu quá, ông luôn tự trách mình vô dụng, lúc nào cũng dằn vặt khổ sở vì thất bại đầu đời đó. Tình trạng này kéo dài khá lâu, ông ngày đêm u sầu ủ dột, tinh thần xuống dốc nghiêm trọng, tưởng chừng như không bao giờ đứng lên nổi để làm lại từ đầu.
Một ngày nọ, ông tìm đến thầy giáo cũ dạy môn tâm lý thời trung học, khẩn thiết xin thầy một lời khuyên, làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này.
“Không nên khóc vì đã làm đổ sữa!” Người thầy chỉ nói gọn lỏn như thế.
Nhưng người thông minh như ông thì vừa nghe đã hiểu. Câu nói đó giống như một luồng nước thánh dội vào ông, khiến ông giật mình tỉnh ngộ. Thế là bao muộn phiền trong ông bỗng chốc tan biến mất, tinh thần cũng hăng hái, phấn khởi hẳn lên.
“Đúng vậy, sữa một khi đã đổ ra rồi, còn làm gì được nữa? Cứ đứng đó nhìn nó mà khóc à? Đi lấy một ly sữa khác có phải hay không! Nên nhớ, sữa đã đổ thì không thể hốt lại vào ly như cũ. Việc duy nhất mà ta có thể làm là rút ra bài học cho bản thân mình, sau đó nhanh chóng quên đi những chuyện không vui để bắt đầu kế hoạch mới” Lời dạy của thầy theo ông mãi suốt con đường lập nghiệp.
Về sau, ông thường sử dụng bài học này để giáo dục học trò, cũng như để tự nhắc nhở chính mình phải luôn giữ tinh thần lạc quan trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Cuộc sống vẫn thường xảy ra nhiều việc không như ý muốn. Những gì không thể cứu vãn được thì hãy cố quên đi. Những gì còn trong tầm kiểm thoát thì nên nắm bắt cơ hội để chuyển đổi tình thế. Khi sự đã rồi, có hối hận bao nhiêu, có dằn vặt thế nào cũng không thay đổi được, mà còn có nguy cơ ngăn cản bước đột phá để tiến lên phía trước.
Một người Việt cao niên đã viết về VN hiện tại. Ai có ý định về VN sống hưu , xin đọc bài này
Sau đây là chi tiết 10 điều căn bản :
1. Tài chánh
2. Tình nghĩa đồng bào
3. Anh em, bà con, Con cháu
4. Thời tiết
5. Thức ăn
6. Y tế
7. An ninh
8. Môi trường
9. Luật pháp
10. Chính trị
Cách đây 12 năm, lúc tôi được 49 tuổi, đã xa đất nước VN được 24 năm, khi nghe tin chính phủ Cộng sản đổi mới chính sách, quên hết hận thù, gọi Việt kiều ngoại là khúc ruột ngàn dặm, bỏ qua quá khứ, hướng về tương lai, đoàn kết một nhà (!)…Lúc đó tôi cũng như rất nhiều người Việt tha hương so sánh một vài điều về tài chánh, về vật giá, về tình ruột thịt, bà con giữa xứ Mỹ và xứ mình, nên cũng rất là “hồ hỡi”…nhưng quên đi mất nhiều chi tiết quan trọng mà mình ở đất Mỹ không thấy được những cái sự việc khác rất thực tế đang xảy ra ở VN. Sau 2 lần về thăm lại VN năm 2000 và năm 2007 cùng với nhiều tin tức về vô số vấn đề …nhưng chỉ ghi nhận trung thực trong 10 vấn đề nêu trên thì thấy phần lớn là xấu, nhất là vấn đề y tế, an ninh, luật pháp, nên: Tôi đã bỏ hẳn ý định về VN để nghỉ hưu.
Đến ngày hôm nay, tôi vẫn còn biết có người bạn cùng khóa 23 ở bên Mỹ nhưng đang có vợ ở VN , một người bạn ở Texas cũng dự tính về VN để dưỡng gìà, một bạn Việt kiều rất già có vợ trẻ, cứ sáu tháng ở VN, vài tuần về Mỹ… Một số Việt kiều dự tính về VN để sống luôn …Số còn lại mấy chục năm trước họ nhớ VN tha thiết, nhớ quay quắt, nói có về VN sống thì ”ăn đất, ăn cát cũng chịu”… sau đó họ về xây vài ba căn nhà ở VN. Bây giờ đa số họ không còn có cái tình cảm "nóng sốt" như những ngày xưa, bắt đầu âm thầm bán dần tài sản nhà cửa ở VN và chỉ về VN thăm viếng mà thôi, và quyết định sẽ chết ở Mỹ…
Tôi nêu lên dưới đây là những câu chuyện rất thật mà tôi đã theo dõi trên 20 năm và phỏng vấn họ nhiều giai đoạn, từ lúc họ nhỏ những giọt nước mắt nhớ về quê hương, lúc họ gởi tiền về VN xây nhà, cho đến lúc họ gặp tôi chấp tay xá xá lia lịa vì sợ, rất sợ cái gọi là đất nước Việt Nam của Cộng sản. Như chị Gẫm nói với tôi rằng “ Chú Nam đừng phổ biến những tin nầy sợ người ta hiểu lầm cho rằng anh chị là người vong bản quên đi đất nước quê hương của mình mà lại còn nói cái xấu nữa”. Những người bạn Việt kiều của tôi đang ở VN hay dự tính về VN tôi sẽ lần lượt phỏng vấn họ, hy vọng họ cho tôi biết những sự thật bây giờ và tương lai, bởi vì họ quan niệm “người ta sống được thì mình sống được, đừng có hù nhé, về VN thì sống mấy đời cũng không hết tiền, vật giá thì quá rẻ, bên Mỹ nầy cực quá, mình về VN có nhà lớn hơn, có kẻ hầu người hạ, có tình bà con đậm đà thắm thiết, vui gấp ngàn lần ở Mỹ, mình đừng làm chính trị chống chế độ thì đâu có ai khó dễ gì được …”
Tôi không dám nói nhiều vì cũng ngại các người bạn nầy sẽ ghét mình, thành thử cứ để thời gian và thực tế sẽ phơi bày trắng đen, biết đâu họ lại sống được như những người khác, làm bạn với Công an hiền lành, thương dân…vì thế tôi cố gắng thật khách quan khi viết bài nầy, nhưng có thể còn rất nhiều thiếu sót, nếu vô tình đụng chạm thì xin người đọc miển thứ cho và chỉ giáo thêm trong tinh thần xây dựng
1. Tài chánh: Không có gì khó khăn khi so sánh lợi tức ở Mỹ hay ở ngoại quốc đối với lợi tức đầu người ở VN. Về VN sống thì có người giúp việc, có người nấu ăn, tiền hưu bổng xài cả đời không hết ….Trước năm 2010 có thể nói rằng vật giá ở VN còn rẻ so với ngoại quốc, nhưng bây giờ thì..! Anh Thu ở xóm tôi mới về VN, trở qua Mỹ đầu tháng 4/2011 nói rằng vật giá ở VN bây giờ rất cao, thí dụ: một tô mì vit tiềm trong một tiệm ăn trung bình giá khoảng 75.000 VN, tức khoảng 3 đô la rưởi...ăn một tô phở ở một tiệm tương đối sạch sẽ không có người ăn xin đứng chờ với hai bàn tay cùi hay ghẻ lỡ thì cũng xấp xỉ 4, 5 đô.!!
2. Tình người: Nếu Việt kiều về thăm viếng một thời gian ngắn thì thấy ai ai cũng đối xử với mình trong tình cảm đậm đà thân thiện hết. Người VN mình tình cảm đậm đà nhưng không dễ gì bị “người dưng nước lã” gạt, nhưng đau nhất trên đời là bị thân nhân bà con ruột thịt của mình gạt ngon ơ đau đớn lắm! Cô Nữ, Chị Hà người Tuy Hòa, về VN xây nhà, lựa mấy đứa cháu ngoan hiền đứng tên. Một thời gian sau chúng nó đem cầm sổ ĐỎ phải bỏ tiền ra chuộc tức muốn ói máu…Vợ chồng ông Điều, dân Quảng Bình di cư, bị cô em vợ sang đoạt hết mấy căn nhà ở VN tức muốn đứng tim …Dì dượng bên bà xã của tôi ở San Diego, về VN cưới thằng chồng VN cho con gái bên Mỹ, sang đây cao thủ đánh cắp hơn USD 60.000, ông bà tức quá, bây giờ chỉ cầu xin Chúa và đức Mẹ mà thôi…
Ngày 18-4-2011, trên Việt báo online tình mẹ con bà cháu ruột thịt tiêu tan chỉ vì tranh dành mảnh đất ở Thủ Thiêm …Cũng trên tờ Vietbao online, mục blog chuyện thật “Bà già ngu” bỏ tiền xây nhà ở VN, không ngờ mấy đứa em đem bán sạch, ở Mỹ một ổ bánh mì mà không có tiền mua, đấm ngực kêu trời …Còn nhiều lắm chỉ toàn là những trường hợp bị những người ruột thịt của mình gạt gẩm mà thôi ….ai cũng nói “Không biết mấy người bất lương đó ra sao, chứ anh hay chị hay cháu, hay (…) của tôi không như tụi đó đâu, gia đình tôi gia giáo, lễ nghĩa không lẽ họ dứt tình ruột thịt hay sao ….. Xin thưa rằng những người bị gạt là những người trong đầu đã có sạn, những con cáo già, không dễ có người xa lạ nào gạt được họ đâu, nhưng mọi người nên nhớ là sau vài chục năm xa cách Cộng Sản đã biến cải người dân, những người ruột thịt của mình thành những tay cao thủ “những quái chiêu lường gạt”!! Việt kiều bây giờ đối với khúc ruột ngàn dậm là những con cừu non mà thôi.
3. Con cháu: Người già ở ngoại quốc thì nhớ VN, còn về VN thì lại nhớ con cháu ở ngoại quốc. Anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, 12 năm về trước nhất định về già sẽ về VN để sống, có nghèo cũng chịu. Bây giờ có 3 đứa cháu ngoại, 4 đứa cháu nội, tất cả đều ở Mỹ,…thương quá xá, xa một ngày cũng nhớ, thành ra cũng là một lý do bỏ luôn cái vụ việc về VN để ở …
Tôi có quen với một người bạn trẻ trên dưới 50 tuổi dự trù tương lai sẽ về VN về vùng quê để dưỡng già. ”Người ta sống được thì mình sống được …” nhưng người bạn đó chưa nghĩ tới đứa con trai một của mình ở bên Mỹ mà vợ chồng cưng nhất trên đời, nếu họ có vài đứa cháu nội không biết họ có dứt khoát bỏ con cháu bên Mỹ nầy mà về VN ở luôn hay không, chưa kể còn nhiều vấn đề khác nữa như vấn đề sức khỏe, an ninh …
4. Thời tiết : Quá nóng ở VN so với nơi cư ngụ của mình ở Mỹ. Bà mẹ của người bạn trong sở , tuổi gần 80, mấy năm về trước lúc nào cũng đòi về VN để sống. Mùa Đông năm 2010 bà về thăm VN để sửa sọan về ở luôn, tôi gặp bà trở về Mỹ…Bà bảo tôi rằng sẽ chết ở bên Mỹ, không về VN nữa…Hỏi mãi bà chỉ hé ra một chi tiết nhỏ thôi: "trời quá nóng, chịu không nổi...".
. Thức ăn: Đồ ăn có thể ngon miệng hơn, rẽ tiền hơn …Gần đây tin tức hàng ngày thực phẩm ở VN đầy ngập những chất độc trong thức ăn khỏi cần thí dụ...
6. Y tế: Ở VN tiền thuốc thang bệnh viện quá rẽ so với nước Mỹ nhưng kỹ thuật, vệ sinh thì quá tồi tệ…(trừ việc đi trồng răng. Trồng răng bên VN rất rẽ…khoảng USD 100/cái so với Mỹ khoảng USD 1.000/cái). Nhưng anh Tư, chị Gẫm về VN bị bệnh, trong lúc chờ mổ ở Nha Trang thấy ông bác sĩ còn bận đồ ngủ pyjama, mổ bệnh nhân dao kéo mổ xẻ máu me đầy chậu, ruồi nhặng bu đầy, dùng nước lạnh trong vòi rửa xong mổ tiếp cho bệnh nhân thứ hai !
Tôi về VN lần đầu, chỉ có 3 tuần thôi mà bị hai thứ bệnh : tiêu chảy vì ăn cây kem và ho vì ngủ dưới bốn cây quạt trần …Khi bị bệnh thì việc đầu tiên là tôi muốn bay trở về Mỹ lập tức vi thuốc ở VN không trị nổi. Rất nhiều người già về VN chơi bị bệnh, con cháu gởi phi cơ cho họ trở về Mỹ liền ngay, như những người còn trẻ cũng đổi vé phi cơ trở về Mỹ khi biết bệnh của mình hơi bị nặng …
7. An ninh: Quá tệ, cướp giật ở thành thị, trộm cướp ở thôn quê. Cô em vợ vượt biên lúc 14 tuổi, sang Pháp lập gia đình, về VN thăm lúc 34 tuổi cứ tưởng xả hội VN giống bên Pháp, bị cướp giựt xách tay ngay chợ Bến Thành, mất hết giấy tờ làm việc với Công An sợ quá bây giờ không dám về VN …Cũng anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, về xây nhà ở Thành, lúc về thăm VN bị trộm, bị cướp vài lần, nhà cửa giao cho đứa em xây bất hợp pháp, bây giờ cho không chánh quyền để đở tốn tiền thuê nhân công phá bỏ…
8. Môi trường: Từ không khí, nước sông, nước hồ ô nhiểm đầy bệnh truyền nhiểm như hepatitis, bệnh lao, bệnh lãi …Nếu sống ở ngoại quốc với những điều kiện vệ sinh khi đã quen thì về VN mà tính ở luôn thì thì cũng phải là một người không bao giờ sợ bệnh, không sợ dơ và thật sự thương xứ VN lắm đó …
9. Luật pháp: Luật rừng, hối lộ là qua được hết, làm ăn lớn mà chi không đủ thì cũng có ngày bỏ của chạy lấy người …Công an là vua, bỏ tù bất cứ ai chống chế độ một cách hợp pháp, ai ai cũng biết chẳng cần thí dụ …
10. Chính trị: Quá tệ đảng CS tàn ác độc tôn, bỏ tù thủ tiêu những người yêu đất nước, thương dân tộc, nói ra sự thật, kể cả những đãng viên lâu đời …Dân chúng sợ sệt, không có dân chủ , nếu sống quen ở nước tự do thì không biết có chịu nổi cảnh sống nầy hay không… Chắc ai cũng biết, không cần thí dụ …
Để kết luận, tôi mượn lời của ông Khánh Hưng: “Ở trên trái đất nầy, không hề có thiên đàng. Điều mà anh và tôi tìm kiếm không phải là một xã hội hoàn hảo, mà là một xã hội ít có sự bất công hơn, ít có sự lừa dối hơn, và ít có cái xấu hơn. Trong ý nghĩa nầy, thì nước Mỹ là một mô hình tốt hơn vạn lần so với cái xã hội Việt Nam Cộng Sản, nơi mà sự ác, sự bất công, và sự lừa dối đang thống trị xã hội…”
Nói như nhà thơ Trần trung Đạo:
" Việt nam nay để thương, để nhớ, chớ không phải để ở.. "
Thấy cũng chẳng có gì để mà "phải thuơng phải nhớ" cả
Ca tụng cô gái đẹp có gương mặt kiều diễm, ngoai hình hấp dẫn v.v… Là cái đẹp của sự ham muốn, chiếm đọat, xoay vần trong vòng sinh tử luân hồi, ngầm chứa khổ đau, sớm nở tối tàn không có chi đáng tán dương cả.
Chẳng có chi là đẹp cả, đẹp hay không là ở chỗ:
Giữ gìn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp.
Ăn ở hiền hòa, thủy chung là nết đẹp.
Thấy người ta ngã mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp.
Thấy người ta đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm lòng đẹp.
Phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quý các bậc hiền thánh đó là tâm hồn đẹp.
Thấy người ta lâm nguy, sợ hãi mà nói lời an ủi giúp đỡ, đó là ngôn ngữ đẹp.
Không một tà niệm nảy sinh, đó là ý đẹp.
Thấy người ta u tối, không hiểu biết mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ nghĩa, đó là trí tuệ đẹp.
Tất cả những cái đẹp này cần phải được tuyên dương, ghi vào sử sách, lập bia ghi công, dựng tượng để chiêm ngưỡng.
Tôi đi ngang qua một ngôi đền đang xây cất dở dang. Tôi chợt tự hỏi, “Có nhiều đền, nhiều chùa, nhiều thánh đường quá rồi, sao người ta cứ xây thêm thế nhỉ? Càng ngày, con người càng ít đi lễ lạy hơn, thế mà người ta vẫn xây, để làm gì nhỉ?
Tôi suy nghĩ và loay hoay tìm câu trả lời, nhưng tôi không thấy thỏa mãn với những lý do, ý kiến tôi đưa ra. Tôi bèn đến hỏi thăm một lão thợ nề đang đứng xây cánh cổng đền. Câu hỏi của tôi làm lão ta bật cười và lão ta dắt tôi đi vào bên trong đền. Đằng sau ngôi đền đang xây, tôi thấy có nhiều tảng đá cắt dở dang và có tảng đang được người thợ khắc chạm những hình tượng thần thánh. Tôi tự nghĩ có lẽ những ngôi đền xây lên để thờ những bức tượng này. Nhưng không, ông lão thợ nề dắt tay tôi đi sâu tút vào bên trong nữa. Ở mãi tút đằng sau ngôi đền, có một nhóm vài ba người thợ đang khắc chạm tỉ mỉ trên một viên đá. Lão thợ nề nói: “Đây đây, những ngôi đền được xây lên cho những cái này đây.”
Tôi há hốc miệng ra nhìn và hiểu hoàn toàn. Những người thợ đang đẽo gọt, khắc chạm tên những “người quyên tiền đóng góp xây cất ngôi đền.” Người nào cho tiền nhiều nhất, tên họ sẽ đúc lên trước nhất. Thì ra người ta xây chùa, xây đền, xây nhà thờ không phải để tu hành, mà cốt chỉ khoe khoang, mua danh bán lợi. Xây đền để được người khen ngợi, chiêm ngưỡng, xây chùa để tên được đúc vào bia đá công danh. Cái vòng tròn lợi danh xoay con người thật nghiệt ngã, nhưng con người vẫn hám lợi, tham danh đua nhau húc đầu vào chỗ chết.
Để tôi kể bạn nghe một câu chuyện:
“Ngày kia, có một người giầu có muốn cúng 10,000 đồng tiền vàng lên Thánh Shree Nathji. Ông ta đến trước bệ tượng Thánh và cẩn thận đếm từng đồng tiền vàng xếp thành chồng một. Từng cử chỉ, từng động tác của ông ta đã lôi kéo sự tò mò của người khác. Họ vây xung quanh ông ta và xầm xì khen ngợi hâm mộ sự giầu có và hảo tâm của ông ta. Khi ông ta đặt đồng tiền vàng cuối cùng xuống và liếc nhìn đám đông, ánh mắt của ông ta cũng loé sáng sự kiêu hãnh như ánh sáng của đồng tiền vàng kia.
Ông ta đến gặp một vị tu sĩ ở đền và trịnh trọng nói:
- “Đây là 10,000 đồng tiền vàng, tôi dâng lên Thần Shree Nathji.”
- “Ông hãy mang vàng của ông về đi. Thần không nhận đâu,” vị tu sĩ nói.
- “Vì sao?” lão ta ngạc nhiên hỏi.
- ”Vì niềm tin tôn giáo và công đức không thể phát xuất từ vật chất tiền bạc được. Ông đem sự kiêu hãnh, ngạo mạn, tham lam để cầu được vào ngưỡng cửa thiên đàng thì không bao giờ có chuyện đó xẩy ra được. Hãy về đi!”
“Dòng đời ngược xuôi, Chúa ơi con biết về đâu, về đâu con đi tìm Ngài. Đi giữa chợ đời con bơ vơ, năm tháng cuộc đời con ngu ngơ. Chúa ở nơi nào xin thương một đời lắng lo. Xin mở mắt con hết u mê. Để con thấy Chúa trong mọi người, để con thấy Chúa trong cuộc đời và để con thấy ngài trong chính cuộc đời của con.”
Ngồi một mình trong quán cà phê ở một góc của ngã tư đường quận Tân Bình, Saigon, tôi nhìn thấy từng đoàn xe, từng lớp người xuôi ngược và dập dìu kéo nhau đi. Người đi hướng Bắc, kẻ đi hướng Nam, người về hướng Đông, kẻ về hướng Tây; người thì đi học, người đi làm, người ra đi, kẻ thì ở lại. Mỗi người một hướng đi, một nhu cầu, một ơn gọi và mỗi hoàn cảnh khác nhau. Thế nhưng, có bao giờ bạn tự hỏi tại sao giữa dòng đời xuôi ngược lại có những chuyến đi như thế: Đi để làm gì? Học được những gì? Đích điểm cuộc đời của bạn và tôi là gì? Mình sẽ đi đâu, về đâu?
Dòng đời ngược xuôi với những yếu đuối của kiếp người
Trước hết, giữa dòng đời xuôi ngược và phức tạp thân phận chúng ta mong manh và yếu đuối. Mong manh ở sức khỏe, mạng sống, danh vọng, địa vị, tiền bạc vật chất hay những thú vui hưởng thụ. Yếu đuối bởi những vấp ngã, sai lầm và tội lỗi trong cuộc sống đời thường: lỗi những việc bổn phận thiêng liêng với Chúa, thiếu bác ái với tha nhân, và dễ dãi với bản thân. Thế nên, một tác giả Công giáo đã cảm thấu và cầu nguyện: “Xin cho con, sống trọn kiếp người giữa cuộc đời nổi trôi và yếu đuối. Xin cho con yêu thương mọi người biết quên mình phục vụ anh em” (Bài hát Cũng Một Kiếp Người).
Quả vậy, nếu đã là con người thì làm sao tránh khỏi những yếu đuối mỏng manh. Người thì mạnh chỗ này nhưng lại yếu chỗ khác, mỗi người mỗi yếu đuối khác nhau, không ai hoàn hảo bao giờ. Tại sao lại như thế, phải chăng thân phận con người chỉ là cát bụi hư vô mà thôi? Vâng, chúng ta thường sai lầm, thiếu sót với Chúa, với giáo xứ, gia đình và với những người anh em đang sống xung quanh mình. Vẫn còn đó những chán chường, khô khan nguội lạnh trong đời sống đạo như ngại đi lễ, không muốn đi xưng tội, lười biếng đọc kinh hôm kinh mai, ngại lần chuỗi, hoặc không tham gia xây dựng giáo xứ. Vẫn còn đó những thiếu sót về bổn phận quan tâm lo lắng, vâng lời và chăm sóc cha mẹ. Hay vẫn còn đó những thái độ vô tâm hờ hững trước những mảnh đời bất hạnh đang sống xung quanh mình. Thật vậy, có những lúc chúng ta sống buông mình theo những đam mê tội lỗi, sống không định hướng được tương lai, và kéo theo đó là những lệch lạc trong suy nghĩ, hành động. Cuộc đời và thân phận con người là thế, ai cũng có những yếu đuối và hoàn cảnh của riêng mình.
Dòng đời ngược xuôi với biết bao những hoàn cảnh đáng thương và mảnh đời bất hạnh
Anh tôi rất thích đọc tờ báo “Dòng Đời” được phát hành vào ngày thứ Hai và thứ Sáu hằng tuần. Tờ báo này viết về những câu chuyện giữa đời thường: chuyện người nghèo, chuyện hôn nhân, tình cảm lứa đôi, hay người thành công và thất bại, chuyện về những người có tấm lòng nhân ái, hoặc những người sai lầm tuyệt vọng trong cuộc sống v.v… Phải chăng mỗi lần đọc tờ báo ý nghĩa này cũng là lúc anh tôi đọc lại chính cuộc đời của mình? Anh là người sống nội tâm, quý trọng và hay giúp đỡ người nghèo khổ, và nhất là luôn khiêm tốn với mọi người. Càng trải nghiệm cuộc đời anh càng cảm nhận vẫn còn đó biết bao những hoàn cảnh đáng thương, những mảnh đời bất hạnh trong cuộc sống đời thường. Đó là những cụ già neo đơn không ai chăm sóc, những em bé mồ côi lang thang đường phố, hay những gia đình nghèo khổ, vợ chồng ly dị, ly thân sau nhiều năm chung sống không hạnh phúc.
Bạn thân mến, giữa dòng đời xuôi ngược mỗi người lựa chọn cho mình một hướng đi, một ngã rẽ nào đó cho cuộc đời. Thế nhưng, dù cuộc đời có muôn vạn nẻo đường thì có lẽ ai trong chúng ta cũng muốn đi tìm hạnh phúc cho đời mình. Vấn đề đặt ra cho mỗi chúng ta: vậy hạnh phúc là gì? Tối thứ Hai, 08.10.2012 vừa rồi, ngồi nói chuyện với hai người bạn ở một căn nhà đường Nguyễn Tri Phương, quận 10, Saigon. Tôi đặt câu hỏi với hai người bạn ấy thế này: “Con người hôm nay nghĩ hạnh phúc là gì?” Một người bạn trả lời: “Khi người ta kiếm được thật nhiều tiền để nuôi sống bản thân, lo lắng cho vợ con cái ăn cái mặc, làm những gì mình thích như đi ăn uống, mua sắm, du lịch v.v… khi đó họ sẽ thấy hạnh phúc.” Tuy nhiên, tôi hỏi tiếp: “Đằng sau của việc kiếm nhiều tiền còn một giá trị nào khác hơn nữa không?” Hai người bạn dừng lại một lúc suy nghĩ nhưng không trả lời được. Thấy vậy, tôi tiếp tục: “Tại sao Bill Gates làm từ thiện khi ông có thật nhiều tiền? Phải chăng khi càng có nhiều tiền con người ta càng nhận ra một điều gì đó giá trị hơn tiền?”
Dòng đời ngược xuôi: cần xác định đích điểm cuộc đời mình là gì?
Tôi có một người bạn ngoại đạo, nhưng lại rất thích tìm hiểu về đạo, nhất là bạn ấy rất thích đọc quyển Kinh Thánh và những quyển sách của Đức Giáo hoàng Bênêđictô XVI như “Muối Cho Đời”, “Ánh Sáng Cho Trần Thế”, “Đức Giêsu Thành Nagiareth”. Lần nọ, bạn ấy nói rằng: “Cái khó của phần đông con người hôm nay là không xác định được cái đích cuộc đời của mình là gì?” Còn mỗi Kitô hữu chúng ta thì sao?
Bạn thân mến, giữa dòng đời ngược xuôi và nghiệt ngã, đôi khi ta không biết mình đang ở đâu, đi đâu, về đâu, và mình sống trên đời này để làm gì như lời cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết: “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…” (Bài hát Một Cõi Đi Về). Phải chăng câu trả lời đã được Chúa Giêsu khẳng định cách đây gần 2000 năm: “Thầy là Đường, là Sự thật và là Sự sống” (Ga 14,6). Vậy mỗi Kitô hữu chúng ta cần phải làm gì để bước theo con đường Chúa muốn, sống theo sự thật như Chúa dạy, và nhất là biết chọn Chúa làm lẽ sống, làm cùng đích giữa dòng đời ngược xuôi hôm nay?
Có lẽ vì vậy mà Saigon hoa lệ, náo nhiệt, xô bồ, nơi tập trung dân ba miền đổ xô về kiếm sống, nơi mà ngày đêm người ta quần quật sôi động ồn ào tưởng chừng như bất tận bỗng dưng ngừng hẳn để nhường lại một sự êm ả lạ thường trước đêm giao thừa tống cựu nghinh xuân.
Suốt một năm ròng rã miệt mài với công danh sự nghiệp, tất bật lo toan kiếm sống không phút giây ngơi nghỉ nhưng cứ tới ngày ba mươi, bất cứ ai ai dù thành công hay thất bại, được hay thua, no hay đói, giàu hay nghèo thì giao thừa cũng là cái mốc thời gian để mọi người ngưng nghỉ, như người kỵ sĩ ghìm lại dây cương, như chiếc xe đang chạy ngon trớn bỗng thắng lại thình lình.
Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan
Trong lúc gần xa pháo nổ ran
Rũ áo phong sương trên gác trọ
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang (Thế Lữ)
Tất cả đều tạm dừng bước để lắng lòng trân trọng giờ phút thiêng liêng giao mùa, tiễn năm cũ đi, đón năm mới về trong niềm hy vọng chứa chan, giàu thì muốn giàu hơn, nghèo thì ước sao có đủ cơm ăn ngày ba bữa là đủ hoặc có người "được voi đòi tiên". Và dừng lại nghỉ ngơi ba ngày tết để lấy sức phi nước đại tiếp tục dong ruổi cuộc hành trình đường trường xa năm mới...
Đó phải chăng là thiêng liêng hồn tết, một thứ hồn thiêng liêng không thấy không chạm được nhưng có một sức mạnh vô song đã khiến tòan thể người dân chẳng dám dể ngươi coi thường mà phải cúc cung nghinh đón mỗi năm một lần. Cho dù ai tha hương viễn xứ, mỗi năm tết đến cũng đều hướng lòng về quê cũ tưởng niệm ngậm ngùi những ngày xuân trong quá khứ đã không còn tìm được nữa trên xứ người...
Mời xem những hình ảnh Saigon im ắng vắng vẻ lạ thường trước ngày ba mươi tết mà thường khi không thể nào có được.
Mạc Đĩnh Chi - tuyến đường trung tâm vốn là "đất vàng" kinh doanh nhộn nhịp suốt ngày đêm nhưng đến chiều 29 Tết lại vắng vẻ lạ thường
Sự êm đềm là điều mà suốt 365 ngày người dân sinh sống ở đây giờ mới được tận hưởng. Trong ảnh là một góc đường Lê Thị Hồng Gấm (quận 1).
Những khách sạn trên đường Thủ Khoa Huân, gần khu vực chợ Bến Thành vắng lặng.
Một ngã tư trên đường Lê Thị Hồng Gấm những ngày thường khó có thể băng qua nhưng hôm nay không một bóng phương tiện.
Nét thanh bình, lặng lẽ trên đường Nguyễn Thái Bình.
Hôm nay, hầu như các cửa hàng kinh doanh buôn bán đều đóng cửa nghỉ Tết.
Loài người hiện đại đang “chết mòn” vì ngồi nhiều - Ảnh: Medical Billing Coding
Đó là kết quả từ cuộc nghiên cứu tại Học viện Sax (Úc), gióng lên hồi chuông cảnh báo cho mọi người, nhất là những nhân viên văn phòng thường xuyên phải ngồi làm việc trong nhiều giờ liền.
Qua việc theo dõi hơn 200.000 người trên 45 tuổi ở Úc từ năm 2006-2012, nhóm nghiên cứu trên nhận ra rằng trong vòng ba năm tới những người ngồi ít nhất 11 tiếng một ngày có nguy cơ tử vong cao hơn 40% so với những người chỉ ngồi ít hơn bốn tiếng một ngày.
Theo tạp chí The Atlantic, thậm chí những người tập thể dục 5 tiếng/tuần vẫn sẽ chết sớm nếu ngồi làm việc quá lâu. Không chỉ làm việc, 90% các hoạt động giải trí hiện tại của con người vẫn diễn ra ở tư thế ngồi.
Một nghiên cứu khác đăng trên tờ Medical Billing Coding cũng chỉ ra rằng những người làm việc trong tư thế ngồi sẽ có tỉ lệ mắc bệnh tim cao hơn gấp hai lần người thường xuyên làm việc trong tư tế đứng. Như vậy, lý giải theo cách vui nhộn, một viên quản lý có thể giàu có hơn một công nhân lắp ráp linh kiện tại Nhà máy Foxconn, nhưng chưa chắc đã sống thọ hơn.
Jolie O’Dell, một cây viết của trang thông tin điện tử Mashable, đã tổng hợp lại những con số biết nói để chứng minh rằng việc ngồi đang giết chết loài người.
Cụ thể, trong khi bạn ngồi, cơ chân của bạn ngừng hoạt động, lượng calo tiêu thụ trong một phút giảm còn 1, lượng enzym chống béo phì giảm 90%. Ngồi hơn 2 giờ đồng hồ, lượng cholesterol có lợi bị giảm đi 20%. Tất cả những diễn biến trên sẽ kéo theo nguy cơ về bệnh tim mạch.
Ngồi liên tục 24 giờ, hoạt tính của insulin trong cơ thể giảm đi 24%, nguy cơ mắc bệnh tiểu đường tăng cao hoặc dẫn đến chứng rối loạn đường huyết. Điều này giải thích vì sao có những game thủ chết gục ngay trên bàn phím sau khi chơi game liên tục trên 24 tiếng.
Làm thế nào để hạn chế chết sớm do ngồi lâu?
Vậy làm thế nào để hạn chế nguy cơ tử vong sớm khi bạn vẫn phải ngồi nhiều để làm việc? Hidde Van Nai Ploeg - tác giả chính của công trình nghiên cứu này - cho rằng con người nên tìm cách cân bằng giữa ngồi, đứng, đi bộ và các hoạt động thể chất khác.
Ba hoạt động được cho là tốt nhất cho những ai hay ngồi chính là gập thân, đi bộ và nhảy tại chỗ. Việc đi bộ giúp bạn đốt cháy được lượng calori gấp ba lần lúc ngồi. Từ đó giảm thiểu chứng béo phì và tim mạch.
Ngoài ra, tư thế ngồi cũng cực kỳ quan trọng, ngồi khom, ngồi thẳng lưng đều mau chết. bạn hãy ngồi ngửa người ra khoảng 135 độ (góc tạo bởi đùi và thân). Tư thế này giảm tải cho cột sống vì phần lớn khối lượng lưng đã dồn vào lưng ghế. Các mạch máu cũng được lưu thông tốt hơn.
Ngồi ở góc 135 độ sẽ là giải pháp tình thế cho làm việc lẫn giải trí - Ảnh: Medical Billing Coding
Hãy bỏ ngay thói quen dùng ghế có bánh xe để vừa ngồi vừa di chuyển trong phòng làm việc. Mỗi lần đứng dậy để đi lại, bạn đã tự cho mình thêm một khoảng thời gian để sống.
Những người ngồi trước màn hình TV từ 3 giờ trở lên mỗi ngày sẽ có nguy cơ chết vì bệnh tim nhiều hơn. Cứ mỗi giờ xem TV thêm, bạn sẽ đối mặt với 11% nguy cơ tử vong tăng thêm -
Một trong những điều tiện lợi nhất về nước chanh là bạn có thể pha chế tùy thích. Nước chanh hợp với bạc hà, mật ong, trái cây… Uống trong nước ấm hay nước lạnh đều ngon.
(Ảnh: Pixabay)
Tuy nhiên, theo các chuyên gia dinh dưỡng, cách lý tưởng để uống nước chanh là dùng nước ấm, với một lát chanh giữ nguyên vỏ. Bạn không cần ăn miếng chanh đó, nhưng vỏ chanh có chứa polyphenol, là những hợp chất chống oxy hóa hỗ trợ giảm cân.
Dưới đây là những lợi ích sức khỏe khi bạn thường xuyên uống nước chanh.
1. Hơi thở thơm tho
Trái cây họ cam quýt có khả năng trung hòa mùi, nên bạn có thể dùng thay thế kẹo cao su khi phải nói chuyện gần gũi với ai đó. Sau khi ăn hành, tỏi, cá hoặc phô mai xanh, bạn có thể uống nước chanh để tẩy sạch mùi. Chanh cũng có lợi trong việc kích thích sản xuất nước bọt, nên sẽ giúp làm sạch miệng.
2. Giúp da dẻ tươi trẻ
Khi uống nước chanh mỗi ngày, bạn đã vô tình thêm bước hydrat hóa vào thói quen chăm sóc da. Da được cấp nước đầy đủ sẽ mịn màng và săn chắc hơn, giảm sự xuất hiện của các nếp nhăn. Khi được cung cấp đủ nước, cơ thể bạn cũng dễ dàng tiết mồ hôi để thải độc tố. Thêm chanh vào nước giúp cơ thể tăng cường hấp thụ vitamin C – chất dinh dưỡng có vai trò mạnh mẽ trong việc sản xuất collagen và elastin, giúp da khỏe mạnh, linh hoạt.
(Ảnh: Shutterstock)
3. Cung cấp lượng vitamin C dồi dào cho cơ thể
Vitamin C là một chất chống oxy hóa có thể vô hiệu hóa các gốc tự do có hại trước khi chúng làm tổn thương tế bào. Do đó, nạp đủ lượng vitamin C hàng ngày sẽ giúp bạn giảm nguy cơ đột quỵ, huyết áp cao, bệnh tim mạch. Nước chanh có thể giúp bạn đạt mức 60 mg mỗi ngày
4. Giảm cân dễ dàng hơn
Nước chanh không phải là sản phẩm giảm cân thần kỳ, uống nước chanh mỗi ngày không phải là yếu tố duy nhất giúp bạn giảm cân thành công. Tuy nhiên, vitamin C trong chanh có công dụng giúp cơ thể chuyển hóa lượng mỡ nhanh hơn.
(Ảnh: Pixabay)
5. Ổn định tâm trạng
Mùi hương vô hình nhưng lại tiếp thêm sinh lực làm giảm căng thẳng và giữ cho bạn cảm thấy bình tĩnh. Đó là lý do tại sao tinh dầu chanh là một sản phẩm được khuyên dùng để trong phòng ngủ. Khi uống nước chanh, bạn sẽ nhận được công dụng giảm căng thẳng tương tự như lợi ích của kali trong trái cây. Kali rất quan trọng trong việc điều hòa huyết áp, và huyết áp cao là yếu tố chính gây ra sự căng thẳng cho chúng ta.
6. Tránh sỏi thận
Sỏi thận về cơ bản là tình trạng ứ đọng quá nhiều canxi. Bạn có thể giảm nguy cơ mắc bệnh bằng cách bổ sung nhiều axit citric vào chế độ ăn uống. Chanh là loại trái cây có chứa nhiều axit citric. Chỉ cần uống một cốc nước chanh nhỏ hàng ngày là bạn đã có biện pháp phòng ngừa đơn giản với bệnh sỏi thận.
(Ảnh: Shutterstock)
7. Giảm thiểu nhiễm trùng đường tiết niệu
Nhiễm trùng đường tiết niệu hoặc bàng quang gây ra những nỗi đau không ai muốn trải qua. Có một cách để giảm thiểu sự xuất hiện của các bệnh nhiễm trùng này là giữ cho nước tiểu của bạn có tính kiềm. Chanh có tính axit, axit citric tạo ra các sản phẩm phụ kiềm hóa khi nó được tiêu hóa. Uống nước chanh hàng ngày giúp duy trì độ pH kiềm trong đường tiết niệu nhưng không ảnh hưởng đến độ pH trong máu của bạn.
Minh Minh
_https://trithucvn.net/suc-khoe/loi-ich-gi-khi-ban-thuong-xuyen-uong-nuoc-chanh.html
Hình vuông màu vàng cho thấy nơi hệ thống trí tuệ nhân tạo (AI) phát hiện ung thư nằm lẫn trong tế bào vú (ảnh do trường đại học Tây Bắc Chicago công bố ngày 1/1/ 2020)
Một hệ thống trí tuệ nhân tạo của Google chứng tỏ cũng điêu luyện như các chuyên viên quang tuyến trong việc phát hiện phụ nữ bị ung thư vú dựa trên hình chụp x-quang vú và chứng tỏ nhiều hứa hẹn giảm bớt sai sót, các nhà nghiên cứu tại Mỹ và Anh báo cáo.
Cuộc nghiên cứu đăng trên tạp chí Nature ngày 1/1/2020 là bằng chứng mới nhất cho thấy trí tuệ nhân tạo (AI) có tiềm năng tăng tiến sự chính xác trong việc tầm soát ung thư vú, căn bệnh mà cứ tám phụ nữ trên thế giới thì có một người bị ảnh hưởng.
Các chuyên viên quang tuyến không khám phá được khoảng 20% trường hợp ung thư vú, Hiệp hội ung thư Mỹ cho biết, và phân nửa phụ nữ được chụp hình vú trong khoảng thời gian 10 năm có kết quả dương tính sai.
Những phát hiện của cuộc nghiên cứu do đơn vị Deep-Mind AI Alphabet Inc’s (vốn sáp nhập với Google Health vào tháng 9 năm ngoái) thực hiện cho thấy một tiến bộ quan trọng trong tiềm năng phát hiện sớm ung thư vú, Mozziyar Etemadi, một trong những đồng tác giả thuộc Northwestern Medicine tại Chicago, nói.
Toán này, bao gồm các nhà nghiên cứu thuộc đại học Imperial College London và hệ thống chăm sóc sức khỏe quốc gia National Health Service của Anh, sử dụng hệ thống để phát hiện ung thư trong hàng chục ngàn trường hợp chụp nhũ ảnh.
Sau đó họ so sánh kết quả của 25.865 ca chụp nhũ ảnh tại Anh và 3.097 trường hợp tại Mỹ.
Cuộc nghiên cứu cho thấy hệ thống AI có thể nhận ra ung thư với mức độ chính xác tương tự như các chuyên viên quang tuyến, trong khi giảm bớt các trường hợp dương tính sai khoảng 5,7% tại Mỹ và 1,2% tại Anh.
Hệ thống AI cũng giảm bớt con số những trường hợp âm tính sai, 9,4% trong nhóm tham gia tại Mỹ và 2,7% tại Anh.
Những khác biệt này phản ánh cách thức đọc nhũ ảnh. Tại Mỹ chỉ có một chuyên viên quang tuyến đọc kết quả và những cuộc thử nghiệm được thực hiện cứ một đến hai năm một lần. Tại Anh thử nghiệm được thực hiện mỗi 3 năm, và mỗi nhũ ảnh được hai chuyên viên quang tuyến đọc. Khi họ bất đồng ý kiến, một chuyên viên thứ ba được tham khảo.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.