Những tờ giấy màu trắng thường được gọi chung Fabric Softener dùng bỏ vào máy sấy để cho quần áo thơm tho, mềm mại hơn và không bị dính nhau lại, còn có nhiều công dụng khác nữa. Sau đây là những kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ đã chia sẻ để chúng ta biết sử dụng Fabric Softener cho nhiều mục đích khác nhau :
1. Khi bạn đặt một miếng Fabric Softener ở gần nơi có kiến, chúng sẽ chạy đi hết.
2. Tránh được mùi hôi mốc bằng cách kẹp một miếng giấy Fabric Softener vào sách hay cuốn album lâu ngày không mở ra.
3. Vào mùa có nhiều muỗi, khi ra ngoài vườn sinh hoạt, bạn có thể đeo nơi thắt lưng một miếng Fabric Softener thì mấy chàng muỗi sẽ không thèm lại gần.
4. Dùng miếng Fabric Softener để lau những vết xà bông đóng ở cửa kính của bồn tắm.
5. Làm cho đồ ṿật hay áo quần thơm tho và tươi mát bằng cách đặt một tấm Fabric Softener trong mỗi hộc tủ hay treo trong closet.
6. Ðể tránh chỉ bị rối hãy dùng miếng Fabric Softener vuốt sợi chỉ đã xâu vào kim trước khi may.
7. Nếu không muốn vali đựng quần áo bị ẩm, hãy đặt một miếng Fabric Softener dưới đáy trước khi xếp hành lý mang theo.
8. Làm cho không khí trong xe hơi trong lành bằng cách đặt một miếng Fabric Softener dưới ghế ngồi.
9. Muốn rửa sạch những thức ăn dính chặt bên trong xoong nồi thì hãy đặt một miếng Fabric Softener vào trong xoong rồi ngâm nước qua đêm.
Hôm sau mới dùng miếng sponge để chùi rửa. Chất dùng để chống lại sự dính nhau (static) có trong Fabric Softener sẽ làm cho đồ ăn rớt ra khỏi xoong nồi dễ dàng hơn.
10. Ðặt một miếng giấy Fabric Softener dưới đáy của mỗi thùng rác để tránh mùi hôi.
11. Dùng miếng Fabric Softener để lau những nơi có dính lông chó hay mèo, nó sẽ lấy đi những lông rụng đó một cách sạch sẽ.
12. Dưới mỗi giỏ đựng quần áo dơ, bao giờ cũng đặt một miếng Fabric Softener để khỏi có mùa hôi.
13. Làm cho giày không có mùi hôi bằng cách đặt miếng Fabric Softener trong đó qua đêm. Ngày mai, đôi giày sẽ thơm tho để mang đi làm hay đi học.
14. Dùng Fabric Softener để lau mặt kính máy TV sẽ làm cho bụi bặm bớt đóng lớp trên đó.
Những hiện tượng gần đây xảy ra trong hành xử nhỏ nhặt nhất của tương tác xã hội (nạn hôi của, lừa đảo, chụp giựt, côn đồ, vô cảm...) cho thấy Việt Nam còn mất ít nhất vài ba thế hệ nữa mới sản sinh một đa số văn minh và có đạo đức dân sự .
Theo phong tục mùa xuân nên nói toàn chuyện lạc quan để lấy hên, nhưng không thể bịt mắt để mơ mộng về ‘tiền rừng bạc biển', về ‘tự hào dân tộc' hay về ‘quốc gia công nghiệp cho 2020'. Với tôi, ý nghĩa của mùa xuân là sự định giá chuẩn xác vị trí của mình và đem lại một kế hoạch bài bản để thực hiện nghiêm túc, đem lại một mùa xuân đích thực cho quê hương.
Dĩ nhiên đến một lúc nào đó, những chùm hoa mai, hoa cúc...rồi sẽ đâm chồi, những con chim trốn tuyến rồi lại quay về cố hương và những hy vọng mới về một tương lai tốt đẹp hơn sẽ đến trong lòng số đông. Nhưng hiện nay, ngay tại quê hương, chúng ta vẫn phải trực diện với những vấn nạn chưa giải quyết được, dù vài tín hiệu cho thấy sự đổi thay cũng gần kề.
Hai điểm sáng duy nhất của kinh tế xứ này, và dĩ nhiên chúng sẽ đem theo những điều chỉnh về chính trị xã hội, là sự phát triển mạnh của khu vực FDI (đầu tư từ nước ngoài) và TPP (hiệp định thương mại xuyên Thái Bình Dương). Sự ký kết và thực hiện TPP được nhiều chuyên gia tiên liệu vào cuối năm 2014 sẽ mở rộng thị trường may mặc, giầy dép...và đương nhiên cũng lôi kéo thêm nhiều FDI trong lĩnh vực này.
Trong khi đó, giá tăng của FDI sẽ tạo thêm công ăn việc làm cho công nhân, cho họ một thu nhập cao hơn, kích thích tiêu dùng và ổn định xã hội. Các đầu tư nước ngoài cũng gián tiếp ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán và bất động sản, hạ thấp áp lực về nợ xấu ngân hàng và ngân sách chính phủ.
Bình rượu cũ
Ở bình diện khác có những thử thách quá lớn như " năm con voi to tướng trong phòng" có thể giảm thiểu, ngay cả phá vỡ, tác dụng của hai "con én" FDI và TPP, đang lẻ loi trong mùa xuân mới. Năm con voi đó là:
Kinh nghiệm khi nhìn qua Trung Quốc và những cố gắng cải cách gần đây của ông Tập Cận Bình và nhóm lãnh đạo bao quanh là một sự thất vọng của hành động nửa vời. Khi nhất định giử cơ chế chính trị và quyền lợi của nhóm tư bản đó qua sự chủ đạo của doanh nghiệp nhà nước, mọi thay đổi về kinh tế sẽ hời hợt và chỉ gia tăng lợi thế của khu vực FDI.
Thực ra, nhóm lãnh đạo Trung Quốc cũng không đủ quyền lực để lựa chọn. Ngày xưa, khi ông Đặng Tiểu Bình thực hiện "cải cách" kinh tế Trung Quốc còn nghèo và nhóm lợi ích rất thưa thớt. Ngay nay đối thủ của ông Tập mạnh và giàu hơn nhiều. Mọi người thỏa hiệp là "bứt dây động rừng" nên có lẽ họ không thực sự muốn thay đổi.
Chỉ số "giàu nghèo", "thành phố - nông thôn" ,"các tỉnh Đông - Tây"... vẫn rất nhiều khác biệt và sự bất mãn của đa số của dân Tàu nghèo vẫn ám ảnh an sinh xã hội. Kinh tế sẽ vẫn bế tắc về lâu dài và mọi thay đổi đang được đẩy lùi về phía sau để một thế hệ trẻ mới của Trung Quốc tự lo liệu.
Việt Nam đang sao chép kịch bản tái cấu trúc này của Trung Quốc.
Sau tám năm thử thách khi gia nhập WTO, các doanh nghiệp tư nhân Việt vẫn bộc lộ nhiều yếu kém, dù cạnh tranh trên sân nhà, với chi phí điều hành và vẫn bảo vệ với nhiều đặc lợi trong nhiều lãnh vực.
Ngoài việc sản suất gia công và tiến bộ trong nông nghiệp, thành quả về tài chánh cho thấy sự thua yếu trong quản trị, thiếu sót về quản trị, thiếu sót vế sáng tạo, nhất là kiến thức kinh nghiệm về biển lớn ngoài kia. Thử tách lớn nhất vẫn là một tư duy "xin - cho", làm ăn theo quan hệ ...đã mọc rễ sau 80 năm của bao cấp, tiểu nông và gia đình.
Không một thương hiệu Việt nào có thể thâm nhập thị trường Âu Mỹ dù lợi thế nguyên liệu về gạo, càphê, giầy dép, nội thất...rất dồi dào. Thay đổi tình thế là việc làm khả thi, những sẽ mất rất nhiều năm ngay cả thập kỷ.
Yếu tố thời gian
Trong khi đó, những tiến bộ về công nghệ mới, hệ thống quản trị, nguồn lực tài chánh ...của thế giới không ngừng tăng tốc. Trong định chế cạnh tranh tự do, không ai chờ đợi Việt Nam tái cấu trúc để cúng song hành. Điều này có nghĩa là sự cách biệt về kinh tế của các nước đang và đã phát triển so với các nước tụt hậu sẽ mỗi ngày càng lớn.
Với thông tin đa dạng và cập nhận từng giây qua Interner, áp lực đòi hỏi từ dân chúng, từ nhu cầu mới, từ thu nhập.... sẽ vô cùng lớn lao, gây bất ổn trầm trọng cho an ninh xã hội.
Giáo dục văn hóa
Một yếu tố quan trọng và luôn luôn là khởi điểm cho mọi phát triển hiện đại là dân trí hình thành từ nền giáo dục khai phóng tự do. Những hiện tượng gần đây xảy ra trong hành xử nhỏ nhặt nhất của tương tác xã hội (nạn hôi của, lừa đảo, chụp giựt, côn đồ, vô cảm...) cho thấy Việt Nam cón mất ít nhất vài ba thế hệ nữa mới sản sinh một đa số văn minh và có đạo đức dân sự .
Hiện tượng du học cao độ chẳng qua là một hình thức tỵ nạn vì hệ thống giáo dục trong nước gần như không còn điểm sáng. Sự tuyệt vọng của các bậc phụ huynh, cô thầy cũng như con em học sinh hiện rõ qua từng lời kêu cứu trên mọi mạng truyền thông, trái hay phải. Nền giáo dục hiện tại còn tiếp tục thì chuyện phát triển đất nước cho kịp đà tiến của nhân loại vẫn chỉ là một chuyện "chém gió", càng nói nhiều càng thấy khôi hài.
Môi trường an sinh
Quan trọng hơn hết, để có cuộc sống khả dĩ chấp nhận được, con người cần một môi trường bảo bọc yến ấm của gia đình, bạn bè, tha nhân. Khi chúng ta phải đối diện hàng ngày với thực phẩm pha trộn hóa chất độc hại, nước và không khí ô nhiễm tệ hại, trộm cướp từ những người quen hay sơ, phong bì đều đều cho các cơ quan... thì tâm không an và thân xác thì phó mặc cho may rủi. Ngay cả khi vào bệnh viện, không ai biết những gì sẽ xẩy ra cho mình vì một hệ thống y tế cực kỳ xuống cấp trên mọi góc độ.
Si Guoqi không phải thần bài, nhưng chỉ nhìn qua anh có thể nói chính xác những lá bài hay quân mạt chược mà người đối diện có trong tay. Anh không dùng tài nghệ để kiếm tiền, mà để cứu những con bạc khát nước.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm 2008, khi gia đình Si suýt chút nữa đã lao xuống bờ vực phá sản bởi cơn nghiện cờ bạc của vợ anh, cô Cheng Juan. 5 năm qua, vợ chồng anh không chỉ cứu sống chính mình, mà còn giúp hơn 7.000 người khác từ bỏ thói quen đốt tiền và vùi mình trong những canh bạc không lối thoát.
"Lượng người nghiện đánh bạc đang tăng rất nhanh", Si, 40 tuổi, người mới trở về từ chiến dịch phòng chống cờ bạc kéo dài một tháng ở Hồi Hột, khu tự trị Nội Mông, nói. "Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng tới niềm tin của tôi vào cuộc chiến chống cờ bạc. Tôi đã coi đây là sự nghiệp của mình".
Hành trình 'thoát nghiện'
Năm 2002, vợ chồng Si quyết định chuyển nhà tới thành phố Bộc Dương, tỉnh Hà Nam. Hai người nhanh chóng dồn tiền và khai trương một tiệm làm đầu nhỏ. Chỉ ba năm sau, họ đã gây dựng được một sự nghiệp vững vàng với ba salon làm đẹp lớn và kiếm được khoảng 600.000 tệ (gần 100.000 USD) mỗi năm.
Tuy nhiên, vận may của gia đình Si bắt đầu tiêu tan khi Cheng dính vào cơn nghiện mạt chược. Ban đầu, cô chỉ chơi để giải trí, nhưng chẳng bao lâu sau, Cheng đâm nghiện và sẵn sàng dành cả ngày cho cuộc đỏ đen.
"Tôi đã nhiều lần ngăn cản cô ấy. Nhưng Cheng cứ liên tục thất hứa và tiếp tục đánh bạc", Si nói.
Mọi chuyện lên tới đỉnh điểm vào năm 2008, khi Cheng bị thua tới 10.000 tệ trong một sới bạc. Thay vì từ bỏ, cô lại quyết tâm "ăn thua đủ" bằng cách vay mượn thêm từ bạn bè. Ngay trong tối hôm đó, Cheng tiếp tục thua thêm 300.000 tệ và phải ký khế ước vay nợ. Si chỉ biết chuyện khi Cheng đã đẩy mọi việc đi quá xa. Gia sản cũng như tình vợ chồng của hai người đứng bên bờ vực tan vỡ.
"Chúng tôi tranh cãi tối ngày. Cô ấy đã làm mất gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm. Tôi thậm chí còn nghĩ tới cả chuyện ly hôn", Si nói. Để trả nợ và kiếm sống, họ đã phải bán toàn bộ số tài sản đã mất công tích cóp bấy lâu.
Vài ngày sau, Si tình cờ bắt gặp Zheng Taishun, một chuyên gia chống cờ bạc, trên truyền hình. Ông Zheng là người đã phát hiện ra rất nhiều mánh khóe và thủ thuật trong cờ bạc, và vốn hiểu biết của ông khiến Si tin rằng vợ anh hẳn cũng là một trong những nạn nhân của trò lừa đảo này.
"Tôi biết mình phải cứu cô ấy, nếu không muốn cả gia đình mình bị hủy hoại", anh nói. Si làm việc đó bằng cách đưa vợ tới chỗ Zheng và mời ông tham gia vài ván bài với họ. Dù "tay nghề" của Cheng có giỏi tới đâu, cô cũng không thắng nổi Zheng, dù chỉ một lần. Suốt hai giờ "đấu trí", Zheng luôn đoán trúng mọi quân bài mà cô đang có.
"Tôi hiểu ra rằng mỗi loại hình cờ bạc đều có một mánh khóe riêng. Zheng đã giúp tôi sáng mắt", Cheng cho biết, nói thêm rằng cô đã thề sẽ không bao giờ chi thêm dù chỉ một xu cho việc đánh bạc.
Cuộc chiến chống cờ bạc
Để bày tỏ lòng biết ơn, vợ chồng Si đã tham gia câu lạc bộ chống cờ bạc của Zheng và dồn mọi tâm huyết để giúp đỡ các nạn nhân khác.
Họ tới Thành Đô, Tứ Xuyên, và thuê một căn hộ trong thành phố để mở một phòng tư vấn. Khách hàng đầu tiên là một thanh niên 30 tuổi, và giữa họ đã nhanh chóng nổ ra một trận cãi vã, chỉ sau vài phút trò chuyện.
"Ban đầu rất khó khăn, vì người ta không thể hiểu tại sao chúng tôi lại làm việc này. Suốt 4 tháng nỗ lực, chỉ có vài người tới gặp chúng tôi", Si nói.
Tình hình dần thay đổi sau khi một đài truyền hình ở Thành Đô tìm thấy vợ chồng Si và hẹn phỏng vấn với họ. Nhờ sức lan tỏa của truyền thông, điện thoại của Si sau đó đã liên tục rung chuông, ngay cả trong dịp tết âm lịch năm 2009.
Nhưng thành công đến quá nhanh lại khiến hai vợ chồng lo lắng về hiệu quả thực sự của việc tuyên truyền. "Tôi nhận ra rằng thuyết phục bằng lời là chưa đủ", Si thừa nhận.
Và để khắc phục điều này, Si bắt đầu gặp gỡ những chuyên gia trong nghề và cải thiện kỹ thuật của bản thân. Sau hàng tháng tập luyện, anh đã trở thành một con bạc "cứng tay" và có thể đem nó ra để thuyết phục các khách hàng.
"Ban đầu, tôi chỉ hy vọng có thể kéo vợ ra khỏi cơn nghiện bằng cách đưa cô ấy vào chiến dịch chống cờ bạc. Nhưng dần dần, tôi nhận ra mình không thể ngừng lại, khi ngày càng nhiều người tới chỗ tôi", Si nói.
Để gia tăng uy tín, vợ chồng Si lập một website chuyên cung cấp cách thức để thoát khỏi cơn nghiện cờ bạc. Cho tới nay, họ đã chi khoảng 600.000 tệ để theo đuổi chiến dịch này, thậm chí còn chuyển tới một căn nhà nhỏ hơn để tiết kiệm tiền.
Nguyên tắc làm việc của họ là không bao giờ chấp nhận dù chỉ một xu từ các khách hàng. Thậm chí vợ chồng Si còn từ chối cả những bữa cơm thân mật.
Sự nổi tiếng cũng đi kèm với những mối đe dọa. Hòm thư và điện thoại của hai vợ chồng thường xuyên bị ngập lụt bởi các lời lẽ thù địch từ các băng nhóm cờ bạc bịp
Giới cờ bạc ngầm thậm chí còn móc nối với cả cảnh sát", Si cho biết, nói thêm rằng nỗ lực của chính phủ không đủ để ngăn chặn tệ nạn này. "Tôi dám khẳng định rằng phần lớn các tổ chức cờ bạc đều dính líu tới ma túy và mại dâm."
Vợ chồng Si Guoqi và Cheng Juan.
Zhang Qianwei, một chủ doanh nghiệp ở Bắc Kinh, từng mất hơn 30 triệu tệ vì đánh bạc. Sự nghiệp sụp đổ, Zhang còn bị vợ ly hôn và phải sống khổ sở với cậu con trai mới 4 tuổi.
Tình hình bắt đầu thay đổi từ mùa đông năm 2011, khi mẹ Zhang tình cờ bắt gặp Si trên truyền hình, đang trình bày về các mánh khóe trong bài bạc và mạt chược. Nhờ sự chỉ dẫn của Si, bà quyết định đưa con trai tới trung tâm phục hồi chức năng ở thành phố Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam.
"Ban đầu tôi không tin anh ta", Zhang nói. "Nhưng suốt hai tháng tôi ở trung tâm, ngày nào anh cũng ấy tới và giảng giải về cách những tay chủ sòng bạc lừa gạt các con bạc khát nước như chúng tôi."
Sự chân thành của Si cuối cùng cũng khiến Zhang phải mở lòng. "Anh ấy có một trái tim ấm áp", Zhang nói. "Si không phải kiểu người đem con bỏ chợ. Anh ấy giúp chúng tôi hết lần này tới lần khác."
"Tôi không bảo các bạn ngừng đánh mạt chược hoặc thôi chơi bài, nếu việc đó có thể giúp các bạn giải trí. Nhưng cờ bạc không được phép gây ảnh hưởng tới công việc, sức khỏe và gia đình của các bạn", Si nói.
"Bạn có thể thắng một lần, nhưng bạn sẽ thua trong những lần sau. Rồi chính tay bạn sẽ hủy hoại sự nghiệp và gia đình của mình", anh nói thêm.
Thông qua truyện tranh ngắn và đầy ý nghĩa này, tác giả muốn truyền tải một thông điệp: “trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Mời các bạn cùng thưởng thức câu chuyện đầy ý nghĩa này :
Khởi đầu, mọi người đều phải gánh một cây thập giá nặng đè lên vai và chậm chạp bước về phía trước.
Trên đường đi một thanh niên dần dần dừng lại và suy nghĩ…
Chúa ơi, nó nặng quá! Cho con đẽo bớt nó được không…
Và anh ngồi đẽo khí thế, trong khi những người khác vẫn nỗ lực kéo…
Chẳng mấy chốc anh vác cây thập giá lên và vượt qua những người khác…
Nhưng đi được một chặng, anh thấy nó vẫn còn nặng…
… anh đã cầu nguyện, cho con đẽo thêm chút nữa để đi được dễ dàng hơn!
Vì vậy, anh cắt bỏ một phần của nó! Cảm ơn Chúa, để anh cảm thấy thoải mái hơn!
Nhưng khi đến hẻm núi, anh phải dừng lại và suy nghĩ: “Làm sao vượt qua nó đây”?
Aha! Thật bất ngờ, đột nhiên xuất hiện ở phía trước của một rãnh sâu và rộng! Không có cầu mương, không có cách nào xung quanh nó. Spiderman hay Superman đã không đến để cứu anh ta …
Anh đứng nhìn những người khác dùng cây thập giá lớn làm cầu và vượt qua hẻm núi một cách dễ dàng…
… thì anh cũng thử, nhưng… cây thập giá của anh nhỏ quá…
Không thể đi tiếp, anh khụy xuống đất, ăn năn và hối hận vì “tính lười biếng” của mình.
Chính vì cái tâm muốn được thoải mái an nhàn, chàng trai trẻ này đã không nhẫn nại để vượt qua những khó khăn trên con đường mà mình đang đi. Khi đến vực thẳm, anh không có cách nào vượt qua nó. Cũng như trong cuộc sống, chúng ta thường phàn nàn về những bất hạnh và khổ đau mà mình gặp phải. Đến khi những chuyện thống khổ xảy ra, chúng ta không có can đảm để đối diện và thường gục ngã.
Thông qua câu chuyện trên, chúng ta học được một bài học sâu sắc: “Để thành công thì không có con đường tắt”.
Xin Lỗi Cô! - Tự Trị Bệnh - Sao Nam Trần Ngọc Bình
Tựa đề trên là một bài viết ngắn, kể về kiểu lừa bịp qua điện thoại. Bài tiếp theo, tác giả kể việc tự trị chứng bệnh đau thần kinh toạ. Sao Nam Trần Ngọc Bình là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ.
* * *
Nước Mỹ đứng đầu thế giới về khoa học kỹ thuật. Tuy nhiên trong đời sống ở bên Mỹ cũng không thiếu những kỹ thuật lừa đảo mà nếu không cẩn thận nạn nhân chỉ "ôm đầu máu" mà khóc hận nhưng đã quá trễ.
Nhiều cảnh báo đã được đưa ra nhưng vẫn có người bị xập bẫy vì cái bẫy êm quá hay vì thiếu cảnh giác hay vì không hiểu lối sống ở Mỹ.
Bài 1: Đừng Mong Lừa Đảo
Xin lỗi Cô!
Sáng nay July 24, 2014 tôi cũng gặp một trường hợp nay xin kể lại cho bà con nghe chơi mà đề phòng!
Chuông điện thoại reo. Bắt máy. Phía bên kia đầu giây một giọng nữ tự giới thiệu:
- Ông Bình! Tôi là Jane làm việc cho hãng Internet mà Ông đang xử dụng dịch vụ. Hôm nay tôi mang tiền đến cho Ông đây! Ông nghĩ thế nào?
- Tiền à? Thế thì quý quá! Vậy cô gởi check cho tôi chăng? Hay thế nào đây Cô?
- Đúng vậy! Tôi mang tiền đến cho Ông vậy Ông không mừng à?
- Mừng chứ! Nhưng Cô cứ nói vòng vo hoài tôi làm sao hiểu nổi! Cô làm khó tôi đấy nhé!
- Dạ, không! Tôi hạ tiền hàng tháng cho Ông nay còn $18.00 đô/tháng thôi!
- Thế thì còn gì bằng! Tôi có phải cam kết điều gì không?
- Không! Không! Ông không phải cam kết bất cứ điều gì cả! Không phải mua bất cứ cái gì của hãng tôi! Sau hai năm thì tiền phí hàng tháng sẽ trở lại như cũ. Ông bằng lòng chứ?
Bằng lòng quá đi chứ! Này nhé: không cam kết, không phải mua bất cứ cái gì của hãng của Cô thế thì còn gì bằng?
- Hình như Cô là người rao hàng xuất sắc thì phải!
- Vâng! Đúng thế!
- Cô cho tôi hỏi Cô câu này nhé! Cô có thể cho tôi cái giá 15.00 đô/tháng không?
- Được! Được! Tôi sẽ cho Ông cái giá đó nhưng Ông phải cho tôi một con số để tham khảo.
Cô Mỹ lừa này tưởng tôi đã mắc câu nên bồi thêm:
- Nếu không có số tham khảo (reference number) thì tôi làm sao nói với hảng của tôi được. Ông nhớ cho, Ông phải cho tôi cái số tham khảo nhé!
- Ô! Cô nói gì lạ vậy. Cô là saleslady Cô làm quảng cáo cho hảng của Cô mà Cô lại bảo tôi cho Cô cái số để tham khảo là sao? Nghe nó kỳ kỳ! Này Cô! Tôi đâu biết Cô là ai! Cô nói Cô là Chủ Tịch hay Tổng Giám Đốc của cái công ty quỷ tha ma bắt nào đó tôi cũng chẳng biết nó ở đâu mà kiếm. Này Cô telemarketing qua phone thì thiếu gì những người lừa đảo. Cô lại nhè tôi mà lấy làm mục tiêu. Cô đúng là kẻ lừa đảo qua phone rồi. Cô cứ nhắm người lớn tuổi mà lừa. Lối lừa này xưa rồi! Quỷ tha ma bắt Cô cho rồi. Cám ơn Cô nhé. Cô đi lừa người khác đi. Mà Cô chả lừa được ai nữa đâu. Tôi sẽ cho bạn bè tôi hay để Cô khỏi tốn công tốn sức giở chiêu lừa mấy ông già bà cả nữa nhe!
Như một bóng ma phía đầu giây bên kia chẳng thấy ai trả lời.
Sau khi xoa mấy cái đốt sống ở cổ và lựa thế vặn cái cổ kêu đánh rốp một cái bà chiropractor cho biết như thế là việc điều trị đã xong và tôi có thể ra về, khi nào đau quá, cho Bà hay và Bà ấy sẽ tính tiếp.
Không để Bà ấy tính tiếp vì tôi vẫn đi bộ mỗi sáng lối một giờ để cho máu huyết lưu thông trong các vi ti huyết quản ở gần cổ chân theo như một bài báo trên internet. Theo bài này thì "ngưởi già đôi chân già trước" nên muốn sống khỏe mạnh, ít bịnh tật thì người có tuổi phải đi bộ ít nhất là 30 phút và tối đa là 60 phút mỗi ngày. Nhờ tôi tập đi bộ mỗi ngày nên khi bị bịnh ĐTKT (Đau Thần Kinh Tọa) nên việc đi bộ đã thành thói quen lại vô tình phù hợp với chỉ dẫn là đi bộ để trị bịnh ĐTKT!
Trước khi bị bịnh ĐTKT thì tôi vẫn thường đi bộ mỗi ngày 1 giờ. Sau khi bị bịnh ĐTKT khi tôi bước chân để đi thì cái chân bên phải cứ nổi loạn và không chịu cất bước nhưng tôi không chịu đầu hàng và cắn răng chịu cái đau chạy từ gót chân lên tới đinh đầu và tôi bắt cái chân phải phải theo ý tôi.Thế là cái đau từng bước một phải đầu hàng, phải chịu thua và giảm dần từ 10 xuống 9, rồi 8, rồi 7 v... v..., theo mỗi bước chân, nếu lấy con số từ 1 tới 10 để đo độ giảm đau này và đến phút thứ 30 thì tôi cảm thấy mỗi bước đi của tôi trở nên bình thường y như trước, y như là tôi được lên Thiên Đàng vậy, nếu Thiên Đàng có thật trên cõi Nhân Gian đầy Bịnh và Tật này.
Khỏang nửa tháng sau khi ngưng tới Phòng Mạch thì tôi nhận được hồ sơ bịnh. Mở ra thì bà Chiropractor phê là tôi bị bịnh Đau Thần Kinh Tọa. Đọc mấy chữ này thì tôi mừng hết lớn vì như thế thì bịnh trạng của tôi không đến nỗi nào tôi có thể tự chữa được, bằng cách làm sao cho mấy đốt sống ở cổ dãn ra là tôi hết bịnh.
Khi gõ vào trang Google để tìm hiểu xem tại sao tôi lại bị bịnh Đau Thần Kinh Tọa (ĐTKT) này thì tôi mới biết là bịnh ĐTKT có 4 nguyên nhân chính theo như tôi hiểu là nặng như sau:
- Đốt sống nơi ngang thắt lưng bị hẹp lại
- Sự thoái hóa của đĩa đệm nơi cột sống
- Đĩa đệm cột sống bị trượt đè lên đĩa khác
- Khi có thai
Về cách trị bịnh ĐTKT thì trong trang web chữ Anh của Google cũng có nói đi bộ còn trong trang web chữ Việt thì không thấy đề cập tới cách đi bộ để chữa bịnh ĐTKT!
Một nguyên nhân khác khiến gây ra bịnh ĐTKT là do ngủ trên cái nệm mềm. Đây là nguyên nhân căn bịnh của tôi! Như vậy bịnh của tôi thuộc loại nhẹ và không cần phải đi làm CAT scan hay MRI như những bịnh nhân bị nặng.
Sau khi biết bịnh tình của tôi so với mấy nguyên nhân chính trên thì tôi giảm được mối lo canh cánh trong tâm.
Hàng ngày mỗi sáng tôi vẫn quỳ hai đầu gối trên sàn nhà, hai đầu gối cách nhau vừa phải, và tập thở bốn thời theo Yoga bằng cách ngửa cái cổ ra đằng sau rồi từ từ hít vào cho đến khi cái cổ không còn ngửa ra đằng sau được nữa thì từ từ cúi đầu ra đằng trước và từ từ thở ra, như đã được chỉ rõ trong cuốn "Phương Pháp Dưỡng Sinh của bác sĩ Nguyễn văn Hửởng và Huỳnh uyển Liên.
Nếu các bạn ra thư viện ở thành phố mình cư ngụ thì thế nào cũng mượn được quyển "The Fountain of Youth" của tác giả lPeter Kelder. Thế tập này là "thức thứ 3" trong cuốn này. Cuốn này ở Việt Nam đã dịch ra là "Suối Nguồn Tươi Trẻ", chỉ tiếc là cuốn này không chỉ rõ cách thở 4 thời.
Theo như suy luận của tôi với động tác này thì tự nhiên cái đoạn cong của đốt xương sống ở cổ sẽ hết bị kẹt và sẽ thẳng ra như cũ.
Chả thế mà sau hai tháng tập luyện chuyên cần tôi đã có thể đi lại bình thường không còn bị cái đau buốt lên tận óc hành hạ nữa.
Theo như tôi hiểu cái dây thần kinh tọa này trong dân gian người ta gọi là “cái nhượng” chạy dọc từ cái mông xuống tận gót chân.
Trước 30/04/75 có một chuyện tình thương tâm giữa một ông là Trưởng Ty, của một Quận ngoại thành phố Saigon với một cô gái còn son trẻ.
Sau ngày 30/04/75 khi bị tù ở Trại Tù Long Giao Tỉnh Long Khánh tôi ở chung một Tổ với một anh bạn tù xuất thân từ Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt. Thấy anh đi khập khiễng tôi hỏi thì anh cho biết trong một cuộc hành quân anh bị một viên đạn làm đứt cái nhượng. Nhờ viên Đại Úy Cố Vấn da đen biết rõ tình trạng vết thương nên đã xin tải thương anh về Bịnh Viện của quân đội Mỹ. Viên Cố Vấn Mỹ đen tận tụy với bạn này hộ tống anh tới nơi và yêu cầu nơi đây nối lại cái nhượng cho anh nên anh mới không bị què một chân và chỉ đi khập khiễng thôi, lúc đó Việt Nam chưa học được cách nối nhượng chân.
Nếu bạn cũng bị ĐTKT như tôi và cũng với nguyên nhân là nằm ngủ trên cái nệm mềm thì bạn hãy tự chữa bằng cách tập thế quỳ gối cùng với tập thở 4 thời và đi bộ một giờ mỗi ngày. Hai việc này chẳng khó gì và cũng chẳng hao tốn gì cả, bạn có thể thử tập xem sao.
Để tiện cho quý vị tôi xin lập lại cách thở 4 thời: Thời thứ nhất từ từ hít vào cho đến khi không khí đầy phổi thì vẫn tiếp tục hít vào mà không đóng thanh quản và không ngưng thở là thời kỳ thứ hai và đếm từ 1 tới 10 hay 20 hoặc 30 tùy theo sức chịu đựng của cơ thể của bạn.
Mục đích là để cho máu đen từ cơ thể chạy lên hai lá phổi của bạn có thời giờ "ăn" oxy để biến thành máu đỏ rồi trở lại cơ thể để đi nuôi các tế bào. Sau đó từ từ thở ra như con cò đáp xuống cánh đồng là thời kỳ thứ ba. Thời kỳ thứ tư là hít vào và thở ra bình thường cho đến khi nhịp tim đập trở lại bình thường vì khi bạn thở bốn thời tim bạn đập nhanh hơn bình thường, khi nhịp tim trở lại bình thường thì bạn bắt đầu cái thở thứ hai.
Cần nhớ là nếu bạn thở đúng thì bạn sẽ cảm thấy máu mà thực ra là máu có nhiều oxy chạy rần rần trong hai mạch máu ở hai cánh tay hoặc bạn sẽ cảm thấy mười đầu ngón tay tê tê. Nếu bạn thở sai thì sẽ thấy nhức đầu và phải tập thở lại cho đúng cách.
TÓM TẮT ĐẠO PHẬT Trong Vấn Đáp Khoảng 5 Phút "Rất Hay"
Tỳ khưu Dhammika
Bình Anson lược dịch
Lược dịch từ bài "Basic Buddhism: A Five-Minute Introduction" (Căn bản Phật giáo: Giới thiệu trong năm phút), trong quyển "Good Question, Good Answer" (Khéo Vấn, Khéo Đáp) của Bhikkhu Dhammika, ấn bản Internet (http://www.buddhanet.net/).
---*---
Hỏi: Phật Giáo là gì?
Đáp: Phật Giáo là một tôn giáo có khoảng 300 triệu tín đồ trên khắp thế giới. Danh từ Phật Giáo (Buddhism) phát nguồn từ chữ "buddhi", có nghĩa "giác ngộ", "thức tỉnh". Phật Giáo phát nguồn từ hơn 2,500 năm trước, khi Ngài Siddhattha Gotama (Sĩ-đạt-ta Cồ-đàm), hay Đức Phật, tự mình giác ngộ vào lúc 35 tuổi.
Hỏi: Có phải Phật Giáo chỉ thuần là một tôn giáo?
Đáp: Đối với nhiều người, Phật Giáo không phải chỉ là một tôn giáo mà còn có thể xem như là một triết học, hay đúng hơn, đó là "một lối sống". Gọi Phật Giáo là một triết học, vì danh từ "triết học - philosophy" có nghĩa là "sự yêu chuộng trí tuệ", và con đường của đạo Phật có thể tóm tắt như sau:
(1) sống có đạo đức,
(2) nhận thức rõ ràng về mọi ý nghĩ và hành động, và
(3) phát triển sự hiểu biết và trí tuệ.
Hỏi: Phật Giáo giúp tôi bằng cách nào?
Đáp: Phật Giáo giải thích mục đích của đời sống, giải thích hiện tượng bất công và bất bình đẳng trên thế gian, và cung ứng một phương cách thực hành hay một lối sống để đưa đến hạnh phúc thật sự.
Hỏi: Tại sao Phật Giáo trở nên phổ biến?
Đáp: Phật Giáo ngày càng phổ biến ở các nước Tây phương vì nhiều lý do. Thứ nhất là vì Phật Giáo có những giải đáp cho nhiều vấn đề trong các xã hội vật chất hiện đại. Tiếp đến, cho những ai có chú tâm, Phật Giáo cung ứng một sự thông hiểu sâu sắc về tâm trí con người và các cách trị liệu tự nhiên, mà các nhà tâm lý nổi tiếng trên thế giới đều công nhận là rất cao cấp và rất hiệu quả.
Hỏi: Đức Phật là ai?
Đáp: Ngài Siddhattha Gotama sinh ra vào năm 563 trước Tây Lịch, trong một hoàng tộc tại Lumbini, nay thuộc xứ Nepal. Vào năm 29 tuổi, Ngài nhận thức rằng tiện nghi vật chất và an ninh trong thế gian không bảo đảm hạnh phúc; vì thế, Ngài đi tìm học các lời dạy, tôn giáo và triết học thời đó, để tìm kiếm chìa khóa đưa đến hạnh phúc. Sau sáu năm học tập và hành thiền, Ngài tìm ra con đường "Trung Đạo" và giác ngộ. Sau khi chứng đắc, Ngài dùng quảng đời còn lại tại thế gian để truyền giảng các nguyên lý trong đạo Phật -- gọi là Pháp, hay Chân lý, cho đến khi Ngài nhập diệt vào năm 80 tuổi.
Hỏi: Có phải Đức Phật là Thượng Đế?
Đáp: Không, Ngài không là Thượng Đế, và Ngài cũng không tuyên bố như thế. Ngài là người giảng dạy con đường đưa đến giác ngộ, từ kinh nghiệm thực chứng của Ngài.
Hỏi: Phật tử có tôn thờ các thần tượng không?
Đáp: Những người Phật tử tỏ lòng tôn kính các hình ảnh của Đức Phật, nhưng không tôn thờ, cũng không van xin những điều lợi lạc. Một pho tượng Phật ngồi trong tư thế với hai tay dịu dàng đặt trên vế, với nụ cười từ bi, nhắc nhở chúng ta nỗ lực phát triển tình thương và an định nội tâm. Lễ lạy tượng Phật là để tỏ lòng biết ơn về các lời dạy của Ngài.
Hỏi: Tại sao nhiều quốc gia Phật Giáo lại nghèo như vậy?
Đáp: Không hẳn đúng như vậy. Nhật Bản là một quốc gia có truyền thống Phật Giáo sâu đậm và ngày nay cũng là một quốc gia có kinh tế giàu mạnh. Thái Lan, với Phật giáo là quốc giáo, cũng có một nền kinh tế tương đối vững mạnh và phát triển. Tuy nhiên, chúng ta cần biết rằng một trong các điều dạy của Phật Giáo là tài sản của cải không bảo đảm được hạnh phúc, và tài sản của cải cũng không bao giờ thường còn. Dân chúng trong bất kỳ quốc gia nào cũng chịu đau khổ, cho dù họ giàu sang hay nghèo nàn. Chỉ những người nào thông hiểu các lời dạy trong Phật Giáo thì mới có thể tìm được hạnh phúc thật sự.
Hỏi: Có phải có nhiều tông phái Phật Giáo không?
Đáp: Có nhiều tông phái trong Phật Giáo là vì có những khác biệt về văn hóa và truyền thống lịch sử của mỗi quốc gia. Tuy nhiên, căn bản của Phật Giáo vẫn không thay đổi, đó là Pháp hay Chân lý.
Hỏi: Có phải các tôn giáo khác đều sai lầm?
Đáp: Phật Giáo là một hệ thống tín ngưỡng có tính bao dung đối với các tín ngưỡng hay tôn giáo khác. Phật Giáo chấp nhận các lời giảng đạo đức của các tôn giáo khác, nhưng Phật Giáo còn tiến xa hơn, bằng cách cung ứng một mục tiêu dài hạn trong sự hiện hữu của chúng ta, qua trí tuệ và sự hiểu biết thật sự. Phật Giáo chân chính thì rất bao dung, và không quan tâm chi đến các nhãn hiệu như là "tín hữu Ky-tô giáo", "tín hữu Hồi giáo", "tín hữu Ấn-độ giáo", hay "Phật tử". Vì vậy, trong lịch sử, không bao giờ có các cuộc thánh chiến mang danh Phật Giáo. Cũng vì thế mà những người Phật tử không đi truyền giảng hay cải đạo người khác; họ chỉ giảng giải nếu được ai hỏi đến.
Hỏi: Phật Giáo có tính khoa học không?
Đáp: Khoa học là tri thức được kết hợp thành hệ thống, qua các dữ kiện được quan sát và thực nghiệm và đề ra các định luật tổng quát của thiên nhiên. Cốt lõi của Phật Giáo phù hợp với định nghĩa đó, bởi vì Tứ Diệu Đế hay Bốn Sự Thật Thâm Diệu, có thể được thử nghiệm và minh chứng bởi bất kỳ người nào, và ngay chính Đức Phật cũng đã từng nói với các đệ tử rằng họ phải thực chứng các lời dạy của Ngài, mà không nên chỉ tin suông. Phật Giáo dựa nhiều trên trí tuệ, hơn là lòng tin.
Hỏi: Đức Phật đã dạy những gì?
Đáp: Đức Phật đã giảng dạy rất nhiều đề tài, nhưng các điều căn bản trong Phật Giáo có thể tóm tắt trong Tứ Diệu Đế và Bát Chánh Đạo.
Hỏi: Diệu đế thứ nhất là gì?
Đáp: Khổ Đế, chân lý thâm diệu đầu tiên, nói rằng đời sống là đau khổ, nghĩa là phải chịu đau đớn thể xác, già nua, bệnh hoạn, rồi chết. Ta cũng phải chịu đau khổ về mặt tâm lý như cô đơn, phiền giận, bực bội, sợ hãi, bối rối, thất vọng, sân hận. Đây là một sự kiện hiển nhiên, không thể chối cãi. Đây là thực tế khách quan, không phải bi quan; vì bi quan là mong đợi những điều gì trở nên tệ hại. Mặt khác, Phật Giáo giải thích cách thức giải quyết các đau khổ đó và cách thức để có hạnh phúc thật sự.
Đáp: Tập Đế, chân lý thâm diệu thứ nhì, dạy rằng tất cả mọi đau khổ đều do ái dục và tham thủ. Ta sẽ bị phiền khổ nếu ta mong đợi người khác phải tuân theo ý muốn của mình, phải làm giống như mình, nếu ta không được những gì mình muốn, v.v. Ngay cả khi ta muốn và được, điều này cũng không bảo đảm có hạnh phúc. Tâm khát khao ham muốn cướp đoạt của ta niềm vui được thỏa lòng và hạnh phúc. Thay vì kiên trì chiến đấu để thành đạt điều mong muốn, hãy cố gắng sửa đổi chính cái lòng ước muốn của mình.
Hỏi: Diệu đế thứ ba là gì?
Đáp: Diệt Đế, chân lý thâm diệu thứ ba, là có thể chấm dứt đau khổ và đạt được trạng thái thỏa lòng và hạnh phúc. Khi ta dứt bỏ ái dục, vốn là vô ích, và tập sống từng ngày, chúng ta bắt đầu sống an vui và tự do. Chúng ta sẽ có nhiều thì giờ và năng lực để giúp đỡ người khác. Trạng thái ấy được gọi là Niết Bàn.
Hỏi: Diệu đế thứ tư là gì?
Đáp: Đạo Đế, chân lý thâm diệu thứ tư, là con đường đưa đến chấm dứt đau khổ. Con đường này gọi là Bát Chánh Ðạo.
Hỏi: Bát Chánh Đạo là gì?
Đáp: Đó là con đường gồm 8 yếu tố chân chánh: Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng, Chánh Tinh Tấn, Chánh Niệm, và Chánh Định. Đây là con đường của đạo đức và tỉnh thức -- qua lời nói, ý nghĩ và hành động, và phát triển trí tuệ bằng sự nhận thức rõ ràng về Tứ Diệu Đế và bằng sự tăng trưởng lòng từ bi.
Hỏi: Ngũ giới là gì?
Đáp: Đây là năm điều giới luật đạo đức của Phật Giáo. Đó là: không sát hại, không lấy của không cho, không tà dâm, không nói dối, và không dùng các chất say làm lu mờ trí óc.
Hỏi: Nghiệp là gì?
Đáp: Nghiệp hay "nghiệp-quả" là một định luật cho biết rằng mỗi một nguyên nhân đều tạo ra một hậu quả, có nghĩa là các hành động của ta đều có những hậu quả. Định luật đơn giản này đã giải thích nhiều vấn đề: sự bất công trên thế gian, tại sao có người sinh ra lại có phế tật, có người lại có nhiều tài năng, có người có đời sống rất ngắn ngủi. Nghiệp cho thấy tầm quan trọng về việc tất cả chúng ta phải chịu trách nhiệm về các hành động của chính mình, trong quá khứ và hiện tại. Làm thế nào để thử nghiệm tác động nghiệp quả của các hành động của ta? Câu trả lời được tóm tắt bằng cách hãy nhìn xem 3 điểm chính: (1) ý định đằng sau của mỗi hành động, (2) hậu quả của hành động đó vào chính mình, và (3) hậu quả của hành động đó vào những người khác.
Hỏi: Trí tuệ là gì?
Đáp: Trong Phật Giáo, Trí tuệ phải được phát triển cùng với Từ bi. Trong một cực đoan, bạn có thể là một người tốt bụng nhưng khờ dại, và trong một cực đoan khác, bạn có thể có nhiều kiến thức nhưng lại không có tình cảm. Phật Giáo dạy ta nên giữ thật sự cân bằng và trọn vẹn cả hai, phải trau giồi cả trí tuệ lẫn và từ bi. Trí tuệ cao nhất là thấy rõ ràng rằng trên thực tế, mọi hiện tượng đều không hoàn toàn, không thường còn, và không có một thực thể cố định. Trí tuệ thật sự không phải chỉ vì tin vào những gì được dạy, mà phải chứng nghiệm và thông hiểu chân lý và thực tế. Trí tuệ đòi hỏi phải có một tâm ý rộng mở, khách quan, không cố chấp. Con đường của Phật Giáo đòi hỏi phải can đảm, nhẫn nhục, mềm dẻo và thông minh.
Đáp: Từ bi bao gồm các phẩm hạnh của lòng san sẻ, sẵn sàng an ủi người khác, thiện cảm, chăm lo và ưu tư. Trong Phật Giáo, ta chỉ thật sự cảm thông người khác khi nào ta thật sự cảm thông chính mình, qua trí tuệ.
Hỏi: Tôi phải làm thế nào để trở thành một Phật tử?
Đáp: Bất cứ ai cũng có thể tìm hiểu và thực nghiệm các lời dạy của Đức Phật. Ngài dạy rằng lời giải đáp cho mọi vấn đề của chúng ta là ở bên trong chúng ta, không phải ở bên ngoài. Ngài nói với các đệ tử không được tin ngay vào lời dạy của Ngài, mà họ phải tự thử nghiệm các lời dạy đó. Như thế, mỗi người tự có quyết định và tự chịu trách nhiệm về các hành động và sự hiểu biết của mình. Điều này cho thấy Phật Giáo không phải là một tập hợp cố định các tín điều cần phải được chấp nhận trọn vẹn. Đây là những lời dạy để mỗi người tự tìm hiểu, học tập và áp dụng theo tình huống riêng của mình.
Nghiệp Nặng và Sự Cứu Độ Của Đức Phật - Nguyễn Xuân Chiến
1- Một bậc trưởng lão, thọ giới Tỳ-kheo và tu hạnh đầu đà (khổ hạnh) đã hơn 50 năm. Ngài là niền tin và là tấm gương sáng cho nhiều Phật tử. tuy đã lớn tuổi, nhưng Ngài vẫn thường xuyên giữ chánh mạng, chưa hề bỏ quên khất thực hóa duyên, dù chỉ một ngày.
Hôm nọ tin dữ loan truyền khắp thành phố khiến mọi người sửng sốt: Khi đi hóa duyên trở về, ngài đã gặp tai nạn bất ngờ, một chiếc xe gắn máy đụng phải. Ngài đã thâu thần nhập diệt ngay tại hiện trường.
Chúng tôi nghe rất nhiều Phật tử xì xào to nhỏ: “Ngài tu hành tinh tấn và nghiêm túc, tại sao lại chết thảm như vậy? Chắc là nghiệp của Ngài quá nặng? Nghiệp nặng?
Một vị Ni sư gần 60, xuất gia từ nhỏ, giới hạnh nghiêm túc, luôn phát tâm hoằng pháp, bố thí, cúng dường. Hôm nọ ngồi sau xe gắn máy, té xuống bị xe hơi cán dập nửa thân mình. Tuy vậy Ni sư vẫn còn tỉnh táo, chắp tay niệm Phật và căn dặn đệ tử nên tha thứ cho ngời tài xế vừa gây án, xong mới nhẹ nhàng tắt thở.
Người bạn tôi vô cùng rúng động, vội vã về tường thuật mọi sự và gào to: “Không thể chịu nổi, một người tu hành như vậy sao lại nhận lấy nghiệp nặng như thế?”
Tôi chờ anh ta hết xúc động mới nói: “anh còn nhớ không, trong kinh sách Phật dạy rõ: ‘Chết như thế nào và chết trong hoàn cảnh nào đều là do quả báo quá khứ từ vô lượng kiếp, chúng ta phàm phu không thể can dự được.
Không phải chết trên giường là tốt hơn trên hiện trường tai nạn, tất cả chỉ là lý do để ta xa rời thân xác này để đi tới kiếp sống khác’. Anh là người Phật tử có hành trì, tất nhiên không nên đặt tâm vào chuyện được chết trong tình trạng ưng ý, mà tốt nhất là được chết khi “nhất tâm bấn loạn”, khi tâm định tĩnh, khi làm chủ tâm thức lúc lâm chung – phải thế chứ?
Còn nữa, một nữ Phật tử gần như trọn đời tu tại gia, thọ giới Bồ tát, ăn chay trường, ngoài ra luôn luôn tham gia từ thiện không bao giờ tiếc lẫn tài sản và công sức.
Thế nhưng, khi về già, thân thì mang trọng bệnh, gia cảnh nghèo túng, mà đạo hữu càng lúc càng thưa dần. Đã thế con cái đứa thì bị tai nạn, đứa thì làm ăn thất bại, phải bỏ xứ mà đi, khiến bà ta chỉ còn chiếc bóng thui thủi, sớm chiều chỉ biết vui với xâu chuỗi hột. Nhiều nguời chép miệng dè bỉu: “nghiệp nặng!”.
Trong cuộc sống và cả trong những buổi đàm luận chuyện đạo, chúng ta thường nghe những người xung quanh hay thốt lên hai chữ “nghiệp nặng”. Từ ngữ này được sử dụng để kết thúc một câu chuyện đời, một mẫu tin thời sự, hoặc để phê phán hành vi kém cỏi của một cá nhân nào đó.
Ở đây, chúng tôi không đánh giá việc làm ấy là đúng hay sai. Mà chỉ đơn giản thảo luận đến ý nghĩa của từ ngữ Nghiệp nặng theo quan điểm Phật giáo mà chúng tôi được học mà thôi. Còn những ai muốn tìm hiểu sâu xa về Nghiệp thì xin kiếm tìm trong kho tàng kinh sách Phật giáo, hoặc có thể tham vấn các bậc tôn túc.
Phải chăng một thực thể gọi là “Nghiệp nặng” hay là không?
“Nghiệp” là một danh từ triết học Ấn Độ có trước khi Đức Thích Ca xuất hiện. Ý nghĩa cơ bản của nó là “hành động” hoặc “thói quen”.
Nhưng khi được Đức Thích Ca sử dụng để trình bày giáo lý do Ngài giác ngộ dưới gốc cây Bồ đề, thì từ ngữ này đã mang nhiều ý nghĩa khác biệt, phong phú hơn và thâm áo hơn. Hôm nay, chúng tôi chỉ hạn chế bài viết này trong hai từ ngữ “nghiệp nặng” mà chúng ta hay sử dụng một cách tùy tiện, dễ dãi!
“Nghiệp nặng” cũng là một từ ngữ hết sức hàm hồ đa nghĩa, vì luôn lệ thuộc vào văn cảnh , hoặc tùy thuộc vào hệ thống triết học, tư tưởng mà nó phải diễn giải. Thói thường, người ta chỉ hiểu “nghiệp nặng” nghĩa là nghiệp chướng nặng nề, hoặc là: gặp phải quả báo tệ hại, xấu xa khốn khổ.
Theo quan điểm thế gian (của những người chưa tin Phật và học Phật) thì: kẻ nào nghèo nàn túng thiếu, bệnh hoạn tật ách, tai nạn cấp kỳ, gia đạo bất an, nghịch cảnh đau đớn, đời sống khó khăn, tình cảm bấn loạn, sinh hoạt đời thường không được ổn định v.v.. thì bị thiên hạ gọi là “ kẻ có nghiệp chướng nặng nề” hoặc là “kẻ bị nghiệp nặng”
Phật giáo không hề nhìn nhận một cách thiển cận và thiếu sót như vậy.
3- Nhưng Phật giáo có rất nhiều loại nhận thức tùy thuộc vào nhiều nền giáo lý; tư tưởng khác biệt. Xin được trình bày lần lượt như sau:
Theo quan điểm nguyên thủy, một chúng sanh được gọi là nghiệp nặng khi kẻ ấy không có điều kiện để thực hiện một nếp sống giải thoát. Mà mục tiêu của giải thoát là chứng dắc thánh quả A-la-hán (đạt tâm vô ngã), chấm dứt sự thọ nghiệp.
Vậy ta có thể kết luận rằng: ngài A-la-hán ra, tất cả chúng sanh chưa giải thoát đều là nghiệp nặng cả, vì còn sinh tồn bởi nghiệp lực chứ không bằng tâm thái vô ngã (Ngay cả những bậc đắc Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm cũng còn sống bằng nghiệp lực nói chung và chưa đạt Vô ngã).
Trên đây là giáo lý dành cho bậc xuất gia, còn người tại gia (những người đã được thọ Tam quy và trì Ngũ giới) thì ngoài việc bố thí cúng dường và đặt bát cho chư Tăng, Ni , thì phải nỗ lực thọ trì Bát quan trai để được sanh Thiên ( sanh lên cõi Trời). Vậy ai không thường xuyên thọ trì Bát quan trai, sẽ không được “sanh Thiên”, như vậy có thể bị gọi là nghiệp nặng.
4- Còn quan điểm Đại thừa thì sao?
Đại thừa Phật giáo luôn luôn đặt trọng tâm nơi việc phát khởi Vô thượng Bồ-đề-tâm để giải thoát luân hồi sanh tử cho bản thân và để cứu độ tất cả chúng sanh khác, giúp mọi chúng sanh thành Phật như mình.
Vậy kẻ nào không thể liên tục phát khởi Vô-thượng Bồ-đề tâm hoặc không tạo điều kiện để mình cùng mọi chúng sanh thành tựu trí giác Phật-đà, thì kẻ ấy vẫn là n gười đa mang nhiều nghiệp chướng nặng nề.
Đó là ý nghãi tạm thời của hai chữ “nghiệp nặng” được trình bày tổng quát qua giáo lý Đại thừa.
Ngoài ra, tùy theo pháp môn tu hành mà người ta có thể diễn giải từ ngữ Nghiệp nặng theo nhiều ý nghĩa khác nhau, có thể sử dụng trong những văn cảnh khác nhau
5- Ví dụ, Thiền tông chủ trương: “Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật” là tiêu chí cho tất cả môn đồ, đệ tử, không loại trừ bất cứ ai. Vậy kẻ nào chưa “thấy tánh”, nghĩa là chưa bắt gặp “cái mặt mày của mình trước khi cha mẹ sinh ra” (ngôn ngữ nhà Thiền gọi là: chưa nhận chân được cái bản lai diện mục của mình), và chưa thành tựu khả năng thành Phật thì là một kẻ nghiệp nặng.
Dẫu là hòa thượng, đại đức, thiền sư, tổ sư, nếu người nào còn lẩn quẩn bên ngoài cửa Đốn Ngộ thì còn trầm luân sanh tử, nên gọi người ấy là kẻ có nghiệp chướng nặng nề, đáng thương đáng trách!
Hoa nghiêm tông lấy “Ly thế gian, nhập pháp giới”làm yếu chỉ tu hành. Người nào còn bị vương mắc bởi dây trói ngũ dục, bị ràng buộc bởi phiền não chướng và sở tri chướng. còn dính líu đến những lợi ích thế gian và ngay cả những hiệu quả xuất thế gian, mà chưa nhập thế tánh siêu việt bình đẳng bất khả tư nghị của pháp giới thì…Hoa nghiêm tông gọi kẻ ấy còn nghiệp chướng nặng nề .
Thiên thai giáo tức Pháp Hoa tông thì lấy “Khai thị ngộ nhập Phật tri kiến” làm mục tiêu và cơ sở tu hành cho tất cả tín đồ.
Vậy, kẻ nào chưa ngộ nhập Phật tri kiến mà còn đang sống với quan điểm thế gian, nhìn mọi sự vật bằng con mắt phàm tục, đầy ý thức phân biệt, tách bạch thiện ác tốt xấu chỉ vì thiếu thốn chất liệu từ bi, chưa phát huy năng lực trí tuệ của Phật, thì vẫn là kẻ nghiệp chướng nặng nề, chưa liễu ngộ được tông chỉ của Thiên Thai giáo nói riêng và chưa cảm nhận diệu nghĩa của nhà Phật nói chung.
Pháp Tướng môn tức là Duy Thức tông thì lấy “Nhiếp vạn pháp quy về Chân Duy Thức Tánh” ( tất cả không ngoài thức) làm cốt lõi cho sự hành trì, đồng thời làm cứu cánh tối hậu cho cuộc sống. Người nào chưa có khả năng thực hiện Chân Duy Thức Tánh, thì gọi kẻ ấy còn nghiệp chướng nặng nề.
Luật Tông lấy “Nhiếp thân ngữ ý vào Thi-la-tánh” làm tông chỉ. Nghĩa là đi đứng nằm ngồi, tất cả mọi sinh hoạt, cử động , lời nói, tư tưởng, đều an trú trong Giới Tánh. Nếu chưa biểu hiện được như thế, thì Luật Tông gọi kẻ ấy còn nghiệp chướng nặng nề.
Tam Luận tông lấy “Lìa Có và Không, thẳng vào Trung đạo” làm tông chỉ, rồi tiến tới “siêu Tử Củ, tuyệt Bách Phi” làm cứu cánh tối hậu. Ai biểu hiện trái ngược lại, nghĩa là còn vướng víu cái Có của phàm phu, hoặc cái Không của Thánh nhân, thì ta gọi kẻ ấy còn nghiệp chướng nặng nề.
6- Pháp môn Tịnh độ thì sao?
Người theo Pháp môn Tịnh độ, niệm Phật cầu sanh Tây Phương Cực lạc thì phải lấy “Tín Nguyện Hạnh” làm điều kiện chính yếu cho việc tu hành, và chấp nhận “ Một đời vãng sanh, được bất thối chuyển” làm mục tiêu cuối cùng cho việc niệm Phật. Dù là tăng, tục, nam, nữ đều không biệt lệ.
Tín là lòng tin chuyên nhất về sự cứu độ của chư Phật.
Nguyện là ý nguyện mong muốn được trở về sinh sống tại cõi tịnh độ.
Hạnh là, thường xuyên xưng niệm nam mô A Di Đà Phật liên tục, không gián đoạn.
Ai không có khả năng thực hiện được Tín Nguyện Hạnh và khi lâm chung không đuợc vãng sanh Cực Lạc, thì tông phái này sẽ gọi kẻ ấy là nghiệp chướng nặng nề vì “còn vướng lụy”, phải ở lại thế gian, lăn lộn trong ba cõi sáu đường.
7- Đặc biệt ở Tịnh độ Nhật Bản, chư vị Tổ sư như Ngài Nhất Biến, Pháp Nhiên và Thân loan, đều cực lực tuyên dương 2 phần:
I- Danh hiệu Nam mô A Di Đà là phương tiện thù thắng, vừa là cứu cánh tối thượng, vừa là chỗ quy túc cho mọi hành vi, tư tưởng và lời nói của hành giả.
II- Bản nguyện A Di Đà có khả năng vĩ đại là cứu vớt
tất cả kẻ “nghiệp nặng, phước khinh, chướng sâu, huệ cạn”, Hết thảy chúng sanh không phẩm tâm linh cần thiết cho mọi chúng sanh không phân biệt.
Do đó chúng ta chớ quên rằng, trong Pháp môn Tịnh độ các Tổ sư vô cùng hân hoan, thích thú khi che chở cho những kẻ thường bị thế gian miệt thị là nghiệp chướng nặng nề, là đôn căn hạ trí, là ươn hèn yếu đuối.
Vì Đức Phật A Di Đà luôn ưu ái những người tội lỗi, nghiệp nặng, va luôn luôn đối xử với họ bằng lòng bi mẫn đặc biệt:
Nhưng thật ra, ngoại trừ những bậc thánh vào ra sanh tử cốt thị hiện để cứu độ chúng sanh thì…tất cả chúng sanh đều là kẻ nghiệp nặng hết thảy.
8- Tóm lại, từ ngữ “nghiệp nặng”không có chỗ đứng trong lòng người Phật tử (vì ai cũng là kẻ nghiệp nặng, dưới những hình thức khác nhau, trong những lốt vỏ khác nhau, trong những vị thế khác nhau-thì cần chi phải luận bàn vô ích đến một sự kiện rất ư là hiền thiện như vậy?) hoặc nói cách khác:
Đạo Phật không có sự phân biệt “nghiệp nặng” hay là “nghiệp nhẹ”. Vì trái lại, kẻ nào nghiệp càng nặng, càng được Phật cứu độ một cách khẩn trương, càng được ưu ái bởi Bản Nguyện A Di Đà một cách triệt để, hoàn mãn.
Hòa thượng Quảng Khâm, một cao tăng trong thiền môn thời nay, đã dạy rằng:
“Danh hiệu Nam Mô A Di Đà Phật chứa đựng vô biên năng lực bất khả tư nghì, há không thể tẩy rửa mọi nghiệp chướng của chúng sanh dẫu sâu nặng tới đâu chăng nữa hay sao?
Vậy mà chúng ta chớ e sợ mình nghiệp chướng nặng nề, mà hãy tự hỏi: chúng ta hành trì sáu chữ hồng danh đã thực thà, chân thật hay chưa?
Lại nữa, Đức Phật A Di Đà tựa như Bà Mẹ tràn đầy yêu thương, thế nên đứa con nào gặp phải nguy nan, khốn cùng, tai họa thê thảm mà lớn tiếng kêu cứu thì Bà mẹ ấy đương nhiên phải quan tâm ngay lập tức, phải bày tỏ lòng xót xa và cứu trợ cấp kỳ. Và điều này cũng không phải khó hiểu!
Cho nên chúng ta đừng ngại rằng mình nghiệp nặng, mà cũng đứng miệt thị kẻ khác là “nghiệp nặng”, vì nếu chủ trương như vậy, e rằng chúng ta dường như chưa hiểu và chưa tin vào Bản Nguyện A Di Đà! Ngài Thân Loan lại bảo:
May mắn thay cho những kẻ chất chứa nhiều ác nghiệp, bởi vì họ sẽ được Đức Phật cứu độ khẩn cấp!
Bởi vì tôi là một chúng sanh không chồng nghiệp nặng, tôi còn biết ơn sâu xa hơn đối với Bản Nguyện, nó đích thực được thiết lập ra để cứu độ tôi.
(Trích Sông Lửa Sông Nước của Taitetsu Unno, bản dịch An Cư)
Vâng, phài một danh hiệu thù thắng nhiệm màu như vậy, mới thừa khả năng cải biến tâm linh chún ta, chuyển hóa cái tâm dơ bẩn xấu ác này trở thành Niết-bàn vi diệu, bằng cách vận chuyển những kẻ u mê ám chướng tội lỗi nghiệp nặng sang định cư tại cõi Cực lạc chứ?
9- Chúng ta cần khẳng định rằng đạo Phật không những chỉ dành cho những người thông minh, đạo đức (hạng này rất ít, không mấy người), mà là đặc biệt dành cho những con người yếu đuối trước cám dỗ của tội lỗi, cưu mang lắm nghiệp nặng, hành vi xấu ác, tâm lý mê đắm. Nhờ vậy, mới làm sáng tỏ đức từ bi vô hạn của chư Phật, chư Bồ Tát.
Như Angulimala từng giết 999 người, còn âm mưu sát hại Đức Phật Thích Ca, thế mà còn được Phật khai ngộ và dạy dỗ cho đến khi chứng đạo.
Như Yasa, một công tử giàu có đam mê dục lạc, vẫn được Ngài thâu nhận làm đệ tử, rồi chẳng bao lâu đã chứng quả. Như Châu-lợi Bàn-đà-già là người u mê, si độn , vẫn được Phật đưa vào giáo đoàn. Sau này trở thành người có tài biện luận sắc sảo, nổi tiếng là bậc Nhớ Nghĩa Hay đệ nhất.
Cho nên chúng ta nên lạc quan, không cần biết nghiệp mình nhẹ hay nặng, hãy hành trì chắc thật và luôn tin tưởng tuyệt đối vào sự cứu độ không giới hạn của chư Phật.
“Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim”, họ dường như đến từ hai hành tinh khác biệt, thậm chí đối lập nhau “chan chát”, nhưng sự khác biệt làm nên nét hấp dẫn. Hãy cùng khám phá sự khác biệt muôn thuở giữa hai giới.
Bộ ảnh “Man Meets Woman” (Đàn ông gặp phụ nữ) của nhà thiết kế người Đức gốc Hoa - Yang Liu (38 tuổi) là một sự khai thác bằng hình ảnh một chủ đề quen thuộc - sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.
Bộ ảnh là câu trả lời thú vị cho sự khác biệt rất cơ bản giữa đàn ông và phụ nữ, là một minh chứng rõ nét cho việc “đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim”. “Man Meets Woman” là cuốn sách gây ấn tượng thứ hai của Yang Liu, sau bộ ảnh “East Meets West” (Đông gặp Tây) nói về sự khác biệt văn hóa giữa giữa phương Đông và phương Tây.
Chia sẻ về cuốn sách ảnh mới này, Yang Liu cho biết: “Chúng ta đang sống trong một thời đại có những thay đổi không ngừng của xã hội, trong đó, sự khác biệt về giới cũng ngày càng trở nên đa dạng. Tuy vậy, sự khác biệt về giới dù có đa dạng, mới mẻ đến đâu, nó vẫn có sự liên quan với những gì vốn đã tồn tại từ hàng thế kỷ nay”.
Những hình ảnh xuất hiện đối xứng nói về sự khác biệt nam - nữ trong bộ ảnh của Yang Liu rất đơn giản, dễ hiểu và cũng rất gợi mở, đem lại cho người xem cảm giác hài hước, thú vị:
Khi nhìn vào gương, đàn ông luôn “ảo tưởng” về nhan sắc bản thân, họ hay nghĩ mình đẹp hơn thực tế.
Phụ nữ ngược lại, khi nhìn vào gương dễ có cảm giác bất an. Thường ngay lập tức, họ tập trung vào những yếu điểm trên cơ thể, thậm chí, tự tưởng tượng ra và phóng đại những khiếm khuyết “ảo” của mình.
Cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa hai người đàn ông thường rất ngắn gọn, trước khi cầm máy lên, họ đã biết cần phải nói gì, và họ cũng thường chỉ gọi điện thoại cho người đàn ông khác khi có vấn đề cần đối thoại. Giải quyết xong vấn đề đó, họ sẽ cúp máy ngay.
Phụ nữ thì khác, họ có thể gọi điện cho cô bạn thân mà chẳng cần lý do, đơn giản chỉ vì thấy nhớ, thấy muốn nói chuyện. Trong câu chuyện của họ hội tụ đủ mọi chủ đề chuyện phiếm. Có thể ban đầu gọi điện vì có chuyện cần nói, nhưng từ điểm khởi đầu, đến khi kết thúc, chủ đề đã được lái đi cả chục lần. Sự lắt léo, “hiểm hóc” trong cách chuyển chủ đề chuyện phiếm của phụ nữ cũng… loằng ngoằng như cách người ta quấy một nồi cháo, có lẽ thuật ngữ “nấu cháo điện thoại” từ đây mà ra!
Khi đi du lịch, đàn ông mang những thứ thực sự cần thiết, nhiều khi mang thiếu đồ vì đơn giản đàn ông nghĩ rằng, thiếu thì đi mua, ở đâu chẳng sẵn.
Phụ nữ thì khác, họ luôn cẩn thận mang thừa so với nhu cầu thực, số đồ họ dùng trong cả chuyến đi thường chẳng bao giờ hết số đồ họ đã kỳ công chuẩn bị mang theo.
Đàn ông không bao giờ hiểu nổi tính năng của những món đồ trang điểm.
Phụ nữ không bao giờ hiểu nổi chức năng của những thiết bị sửa chữa.
Ở các nước phương Tây, khi một người đàn ông ở nhà làm nội trợ, để vợ ra ngoài kiếm tiền, họ được coi là người đàn ông hiện đại của thế kỷ mới, biết hy sinh vì gia đình, dũng cảm phá bỏ những quan niệm truyền thống.
Trong khi đó, một người phụ nữ ở nhà chăm con, lo toan việc gia đình, để chồng ra ngoài làm ăn, lại bị coi là người phụ nữ quá truyền thống, không năng động, “an phận thủ thường”.
Khi bước vào một cuộc cạnh tranh, đàn ông tập trung vào ưu thế của bản thân, nhiều khi, họ đánh giá mình mạnh hơn thực tế.
Trong khi đó, phụ nữ thường nghĩ về những yếu điểm của mình, nhiều khi, họ lo lắng và cho rằng mình kém hơn so với thực tế.
Đàn ông chỉ có thể làm một việc một lúc.
Phụ nữ có thể làm nhiều việc một lúc.
Đàn ông dù yêu nhiều người đến mấy, anh ta cũng hiếm khi có cảm giác “thôi, thế là quá đủ rồi”. Đối với đàn ông, dường như càng yêu nhiều họ càng ham hố chinh phục. Đối với đàn ông, có thể nói số lượng người yêu… “càng nhiều, càng ít”, bởi đàn ông là giống loài “không bao giờ biết đủ”.
Ngược lại, phụ nữ với mong muốn sớm ổn định cuộc sống, luôn cảm thấy bất an, mệt mỏi mỗi khi bước qua một mối tình. Đối với họ, yêu nhiều là một bi kịch và có khi dù chỉ trải qua vài ba mối tình nhưng đối với họ đó đã là cả một chặng đường dài, là sự truân chuyên “không hề nhẹ”.
Trong mối quan hệ tình cảm, đàn ông quan tâm nhiều tới tình dục còn phụ nữ đánh giá cao những cảm xúc khi yêu
“Đàn ông yêu bằng mắt”, vì vậy, đối với họ, người phụ nữ lý tưởng thường gắn liền với vẻ đẹp nhan sắc, sự quyến rũ hình thể. Đàn ông từ thuở 15 tới năm 60, cơ bản vẫn chỉ thích phụ nữ đẹp.
Phụ nữ ngược lại, thuở 15, nàng yêu người đàn ông lãng mạn, biết đàn ca sáo nhị, rót vào tai nàng những bản tình ca, tặng hoa nàng vào tất cả các dịp quan trọng và có khi chẳng nhân dịp gì.
Thuở 20, nàng yêu người đàn ông có trái tim nồng nhiệt, yêu nàng tha thiết và… mình đầy cơ bắp.
30 tuổi, nàng đã thực tế hơn, nàng yêu người đàn ông biết kiếm tiền mang về cho mình.
40 tuổi, nàng nhận thấy tiền tự mình cũng có thể kiếm được, lúc này nàng yêu người đàn ông đầy tri thức, đầy am hiểu.
50 tuổi, lúc này, mọi tham vọng của người phụ nữ đã trôi đi, nàng chỉ cần đơn giản một người đàn ông biết… phục vụ (những nhu cầu tối thiểu của nàng), biết chăm sóc nàng khi nàng cần.
60 tuổi, nàng chính thức khẳng định rằng trên đời này không có người đàn ông lý tưởng, nàng tự phủ nhận tất cả những tiêu chỉ mình đã từng đặt ra. Lúc này, nàng chỉ muốn yên thân nghỉ ngơi và chẳng còn thiết tha yêu đương gì nữa.
Phụ nữ luôn là đề tài trong những sản phẩm thông tin dành cho cả hai giới
Hình ảnh được phân chia với hai màu riêng biệt. Màu xanh tượng trưng cho suy nghĩ của đàn ông và màu hồng tượng trưng cho suy nghĩ của phụ nữ
Khi đàn ông giận, khi đàn ông buồn, họ im lặng. Sự im lặng của đàn ông khiến phụ nữ sợ.
Khi phụ nữ giận, khi phụ nữ buồn, họ khóc. Nước mắt là vũ khí của phụ nữ.
Có biết yêu thương thì con người mới thực sự triển nở, và tìm gặp lại chính mình. Có biết yêu thương thì con người mới biết vui sống, và tìm được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.
Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe vì bà ta yếu quá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:
- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đã gửi cho anh 5 đô-la để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôi không còn sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt và cảm ơn anh đã mua hoa giùm tôi.
Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đã làm công việc ấy!
Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn còn đủ bình tĩnh hỏi lại người thanh niên:
- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?
Người thanh niên giải thích:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì những người chết như con trai bà, chẳng bao giờ còn thấy được một cánh hoa nào nữa !
Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:
- Anh có biết anh đã làm tổn thương tôi không?
Người thanh niên bình tĩnh trả lời:
- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lão, các bệnh nhân trong viện dưỡng lão, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nhìn thấy và ngửi được cánh hoa ấy.
Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:
- Chú đã có lý, tôi mang hoa đến cho những người già lão, bệnh tật. Quả thật, điều đó đã làm cho họ được hạnh phúc. Nhung người thực sự hạnh phúc chính là tôi. Cac bác sỹ không biết được bí quyết làm tôi khỏe mạnh lại. Nhưng tôi đã khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đã tìm ra lẽ sống.
***
“Giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính mình”. Đó cũng là khuôn vàng thước ngọc của Chúa Giêsu: “cho thì có phúc hơn là nhận lãnh” (CV 20, 35). Bởi vì, trao ban cho người tức là trao ban cho mình. Một ngạn ngữ Anh cũng nói một cách tương tự: “điều tôi tiêu đi là tôi có, điều tôi giữ lại là tôi mất, điều tôi cho đi là tôi được”. Đó là lý luận của tình yêu. Tình yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban. Có biết yêu thương thì con người mới thực sự triển nở, và tìm gặp lại chính mình. Có biết yêu thương thì con người mới biết vui sống, và tìm được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.
***
Lạy Chúa, con hằng khao khát hạnh phúc đích thực. Xin cho con luôn xác tín rằng con chỉ cảm nhận được hạnh phúc trong những cử chỉ trao ban mà thôi.
Xin cho trái tim con luôn rung lên những nhịp đập yêu thương, cho bàn tay con luôn rộng mở để trao ban cho những ai đang cần đến con trợ giúp, như Chúa đã từng cứu con trong những cơn khốn khó. Amen.
1. Thuốc, đặc biệt là các loại kháng sinh, panadol và các loại viên sủi, cơ thể của bạn phải mất 6 tháng mới đào thải hết toàn bộ độc tố phát sinh ra từ 1 viên thuốc.
2. Độc tố từ thuốc có thể làm bạn bị mục xương, viêm loét dạ dày, suy thận, viêm gan, mất trí nhớ, táo bón, tiêu chảy, viêm ruột, nhiễm độc máu,…
3. Vì sao mỗi lọ thuốc đều ghi tránh xa tầm tay trẻ em?
4. Vì sao mỗi lọ thuốc khi muốn uống đều phải có sự chỉ định, kê toa từ bác sĩ?
5. Vì sao các vận động viên trên thế giới đều không được dùng thuốc trước những ngày thi đấu?
6. Thuốc không tốt như bạn nghĩ và thuốc không phải là cách tốt nhất để giúp bạn khỏe mạnh.
7. Thuốc giết chết vi khuẩn có hại, đồng thời cũng giết luôn tế bào sống trong cơ thể của chúng ta.
8. Hóa trị giết chết tế bào ung thư nhưng sau đó bệnh nhân cũng sẽ mất rất sớm vì hóa trị cũng đã giết luôn tế bào sống.
HÃY XÂY DỰNG CƠ THỂ BẰNG DINH DƯỠNG, BẰNG VẬN ĐỘNG.
Giáng sinh sắp đến cũng là thời điểm rất nhiều người chọn sôcôla làm món quà cho các bé hoặc người yêu. Sôcôla với vị ngọt đắng hòa quyện đã trở thành món tráng miệng phổ biến toàn cầu, thậm chí còn là một trong những biểu tượng của tình yêu. Bạn có tò mò muốn biết 8 sự thật đáng ngạc nhiên về ngành công nghiệp sôcôla không?
(Ảnh: Jonathan Borba/ Pexels)
1. Phải mất khoảng 400 hạt ca cao để tạo ra 1 pound (453,59 g) sôcôla
Sôcôla là hỗn hợp giữa ca cao và bơ ca cao, được cho thêm đường, sữa, và những chất khác vào, cuối cùng được đóng thành dạng thanh. Sôcôla còn có thể được chế thành thức uống (được gọi là ca cao hay sôcôla nóng). Thức uống này được người Aztec và người Maya phát minh ra đầu tiên rồi được lan truyền rộng rãi khắp châu Âu.
2. Trung bình, mỗi cây ca cao mỗi năm sinh ra số trái đủ để tạo ra 1 – 3 pound sôcôla
Cây ca cao cho năng suất trung bình từ 20 đến 30 quả mỗi năm. Mỗi quả chứa 20 đến 40 hạt ca cao, nghĩa là mỗi năm mỗi cây ca cao sẽ có từ 400 đến 1.200 hạt. Vì phải mất khoảng 400 hạt ca cao để tạo ra một pound sôcôla, điều này tương đương mỗi cây sẽ tạo ra 1 đến 3 pound sôcôla.
3. Thụy Sĩ là nước tiêu thụ sôcôla lớn nhất thế giới
Thụy Sĩ được biết đến là nơi tiêu thụ sôcôla nhiều nhất trên thế giới. Tại đây, hãng La Maison Cailler Chocolaterie cho ra đời dòng sản phẩm dựa trên nhân vật hư cấu Willy Wonka, xuất hiện ở bộ phim nổi tiếng Charlie and The Chocolate Factory. Nhà máy xây dựng dây chuyền sản xuất tựa một trang viên, xung quanh bao bởi đồng cỏ xanh tốt với nguồn sữa tươi được lấy từ 2.000 con bò ăn cỏ trong bán kính 20 dặm. Tại chuyến tham quan, du khách được chứng kiến toàn bộ các công đoạn như nhào nặn, tạo hình… qua lớp kính bảo vệ trong suốt. Người Mỹ tiêu thụ một lượng sôcôla ấn tượng trong các ngày lễ như Halloween, lễ Phục sinh và ngày lễ Tình nhân. Nhưng người châu Âu thì yêu thích sôcôla mỗi ngày. Thụy Sĩ đứng đầu danh sách ở mức tiêu thụ 19,4 pound/người/năm. Theo sát phía sau là Đức (17,8 pound/người/năm), Ireland (17,4 pound/người/năm), Vương quốc Anh (16,8 pound/người/năm) và Thụy Điển (14,6 pound/người/năm).
4. Sản lượng ca cao toàn cầu ước tính sẽ đạt mức cao kỷ lục trong năm nay: 4,85 triệu tấn
Do điều kiện thời tiết thuận lợi, sản lượng ca cao có khả năng đạt mức cao kỷ lục vào năm 2019, nhưng đây không hẳn là tin tốt cho ngành công nghiệp sôcôla. Bởi số lượng bán ra quá lớn sẽ khiến sản phẩm bị trượt giá. Bờ biển Ngà tiếp tục là nhà sản xuất ca cao lớn nhất thế giới, với ước tính 2,12 triệu tấn cho vụ thu hoạch năm nay.
(Ảnh: Pexels)
5. Trong khi các nhà sản xuất sôcôla lớn tiếp tục chiếm lĩnh thị trường, doanh số sôcôla ‘siêu cao cấp’ đang tăng trưởng đều đặn qua từng năm
Một báo cáo năm 2016 phân tích thị trường kẹo sôcôla Mỹ cho thấy doanh số sôcôla siêu cao cấp (loại sôcôla được bán ở mức hơn 1,5 đô la mỗi ounce hoặc hơn 24 đô la mỗi pound) đạt 55 triệu đô la trong năm đó, tăng 15,4% so với năm trước. Thị trường sôcôla cao cấp 1,9 tỷ đô la đã tăng 4,6% trong năm 2016 và thị trường sôcôla 8,9 tỷ đô la hàng ngày chỉ tăng 0,3% trong năm 2016. Ngày nay, người tiêu dùng đã chuyển từ ‘ăn no mặc ấm’ sang ‘ăn ngon mặc đẹp’, không có gì bất ngờ khi họ sẵn sàng chi nhiều tiền hơn để thưởng thức sản phẩm chất lượng hơn. Không những thế, các nhà kinh doanh online không cần mở cửa hàng, lại dễ dàng chuyển sôcôla đến tận nhà cho khách ở mọi khu vực. Chúng ta hoàn toàn có thể nếm những món ăn cao cấp ở mức giá hợp lý nhờ phương thức bán hàng ngày nay đã thay đổi.
6. Ngành công nghiệp đang tiếp tục phát triển mỗi năm, nhưng nông dân trồng ca cao kiếm được ít hơn 1 đô la mỗi ngày
The Guardian báo cáo rằng các công nhân trong ngành công nghiệp sôcôla trung bình kiếm được dưới 1 đô la/ngày. Họ thường phải làm việc trong điều kiện nắng nóng không có bóng râm và tiếp xúc với lượng lớn thuốc trừ sâu. Nông dân là người chịu gánh nặng khi ca cao mất mùa nhưng chỉ nhận được 6% giá bán của mỗi thanh sôcôla, còn các nhà sản xuất và nhà bán lẻ giữ 80%.
(Ảnh: Jonathan Borba/ Pexels)
7. Bùng nổ nạn phá rừng
Thời báo Seattle đưa tin rằng ở Tây Phi, nơi sản xuất hai phần ba ca cao của thế giới, nạn phá rừng nhiệt đới đang tăng chóng mặt trong những thập kỷ qua. Bờ Biển Ngà đã mất 80% rừng trong 50 năm qua. Vấn nạn xảy ra bởi nông dân nghèo tìm cách mở rộng vùng đất trồng trọt cho mình.
8. Hơn 2 triệu trẻ em đang lao động tại các trang trại ca cao
Đầu năm nay, Washington Post báo cáo rằng các công ty sôcôla lớn nhất thế giới tiếp tục ngó lơ yêu cầu loại bỏ lao động trẻ em khỏi chuỗi cung ứng ca cao. Tham khảo một câu chuyện trong báo cáo của Bộ Lao Động Hoa Kỳ năm 2015, hơn 2 triệu trẻ em ở vùng trồng ca cao ở Tây Phi đang phải bán sức lao động trong điều kiện nguy hiểm. Các em phải sử dụng dao rựa, mang vác nặng và phun thuốc trừ sâu.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.