
Một hôm, Nasredin ngồi ăn bánh trước cửa quán. Một người bán kebab nướng đứng gần đó.
Nasredin vừa ăn bánh khô, vừa hít hà mùi thịt nướng tỏa ra thơm lừng.
Anh bán thịt tức giận nói:
Ê, ông kia! Ông phải trả tiền cho tôi v́ đă hưởng mùi thịt nướng của tôi đấy!
Nasredin ngạc nhiên:
Hưởng mùi cũng phải trả tiền à?
Anh bán thịt nạt lớn:
Đúng! Không th́ tôi kiện ông ra quan!
Mọi người kéo tới xem. Nasredin móc túi, lắc mấy đồng xu leng keng. Rồi ông nói:
Này anh, tôi vừa trả anh xong rồi đấy!
Anh bán thịt trố mắt:
Trả cái ǵ mà trả?
Nasredin điềm tĩnh đáp:
Anh cho tôi hít mùi thịt, tôi cho anh nghe mùi… tiền. Thế là huề nhé!
Cả đám đông phá lên cười, c̣n anh bán thịt chỉ biết ngậm ngùi xách ḷ nướng bỏ đi.
VietBF@ sưu tập