| 
			
			 R10 Vô Địch Thiên Hạ 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Nov 2007 
				Location: LCN 
				
				
					Posts: 55,869
				 
				 
	Thanks: 40 
	
		
			
				Thanked 564 Times in 514 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 2 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  75
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			Những năm 80 của thế kỷ XX trở về trước, khi  những cánh rừng già ở xã Thu Lũm, huyện Mường Tè (Lai Châu) còn nguyên  sơ, hoang dại, những ngôi nhà của người Hà Nhì còn lưa thưa, tản mát,  hổ, báo, gấu… nhiều lắm, tác oai tác quái gieo rắc tai ương cho con  người. 
Để không phải chứng kiến cảnh người thân của mình phải bỏ mạng, họ đã vùng lên chiến đấu với thú dữ.
Hổ dữ săn người
Đến  tận bây giờ, ký ức về những câu chuyện rùng rợn liên quan đến hổ dữ ăn  thịt người vẫn còn in hằn đậm nét trong tâm trí những người Hà Nhì ở bản  Thu Lũm, xã Thu Lũm.
Các cụ  cao niên trong làng kể lại, khoảng hơn 30 năm trở về trước, khi Nhà nước  chưa nổ mìn phá núi làm đường cho xe chạy, mỗi gia đình người Hà Nhì  sống gần như biệt lập ở một quả đồi, may mắn lắm mới có một chòm xóm  khoảng 5 - 6 nóc nhà, sống nhờ làm rẫy, trồng thuốc phiện và chăn thả  gia súc.
Chuyện hổ, báo vào  bản bắt trâu, lợn, ngựa tha về rừng xé thịt là chuyện thường tình.  Nhưng, sự liều lĩnh của chúng còn được đẩy lên tột độ khi dám đặt con  người là mục tiêu săn mồi.
Nhớ  về quá khứ buồn đau của gia đình mình 36 năm trở về trước, ông Chu Phì  Hừ (56 tuổi, ở bản Thu Lũm) không giấu nổi sự căm hận về loài hổ: “Năm  1977, cụ nội tôi là Phù Lỗ Mư đang lấy củi trong rừng thì không may lọt  vào tầm ngắm của một con hổ vằn cái. Thấy có tiếng động sau lưng, cụ Mư  ngoảnh lại thì thấy con hổ đang nhe nanh há mồm tiến đến. Quá sợ hãi và  hoảng loạn, cụ vừa chạy vừa kêu to “À dừ! À dừ” (ý muốn nói là “Con hổ!  Con hổ!”, đọc đúng phải là “Khà dừ! Khà dừ” nhưng sợ hãi quá nên nói  chệch).
  |  | Bây giờ không còn thú lớn nữa, người dân ở bản Thu Lũm chỉ dùng bẫy kiềng loại nhỏ để bẫy lợn rừng, sóc, dúi  |   Tiếng  kêu cứu của cụ Mư vọng vào vách đá, luồn qua khe suối vang núi rừng.  Những người làm nương rẫy gần đó vội vàng đến cứu, nhưng khi tới nơi, cụ  đã bị hổ ngoạm vào cổ đến tắc thở. Để giành giật lại xác cụ, họ đã cầm  đá mài dưới suối ném vào con ác thú, nó sợ quá bỏ chạy vào rừng”.
Khi  ấy, ông Chu Pô Hử (bố ông Chu Phì Hừ) đang công tác ở Tỉnh đội Lai  Châu. Nghe tin cụ Mư bị hổ sát hại, ông lập tức xin phép lãnh đạo tỉnh  đội mang súng về quê diệt hổ báo thù. Ông đã huy động 3 bẫy kiềng cỡ đại  có đường kính 70 cm của dân bản, mua thịt trâu rồi vào rừng lần tìm dấu  chân hổ đặt bẫy.
Ngửi thấy  mùi thịt, con hổ tiến đến ăn, chân trái phía trước của nó đặt trúng bẫy,  hai cánh răng cưa hình bán nguyệt khép lại, ghim vào thịt toé máu. Chúa  tể rừng xanh vùng vẫy, gầm gào như xé núi. 
Ông  Hử vội chạy đến, giương súng bắn liền 3 phát đạn, máu hổ phun tung toé  tứ phía như ống dẫn nước máy bơm bị vỡ. Giãy giụa hơn gần 20 phút, nó  mới tắt thở. Con hổ vằn dài khoảng 2 m, nặng không dưới 200 kg, răng  nanh dài và nhọn hoắt được 6 người trói và khiêng về chia cho cả bản.
Trước  đó, năm 1972, khi đang chích quả thuốc phiện ở cách nhà khoảng 500 m,  thanh niên Chu Xử Xá cũng bị hổ cắn chết rồi lôi xuống khe suối Lố Khổ  Khổ Ma (bây giờ đổi thành Pì Gia Lố Khổ).
  |  | Ông Chu Phì Hừ kể chuyện bố mình (Chu Pô Hử) giết hổ báo thù cho người thân  |   Khi  người dân phát hiện, thi thể của anh Xá chỉ còn sót lại bàn chân và vài  mảnh xương. Người Hà Nhì quan niệm, người chết ở dưới nước thì không  được sạch sẽ, bởi thế hàng năm, gia đình có người quá cố phải cúng 1 con  lợn nái, 1 con chó, 5 con gà, 3 quả trứng rồi mời cả bản (hoặc ít nhất  10 hộ) đến ăn để giải trừ những tai ương.
Mấy  chục năm đã trôi qua, nhưng hiện tại, em trai của Chu Xử Xá là Chu Phí  Xá vẫn phải đảm trách nhiệm vụ cúng bái vong hồn của anh. Vì quá sợ hổ  dữ tấn công, mỗi khi vào rừng, dân bản Thu Lũm thường đi ít nhất 3 người  để hỗ trợ cho nhau, đồng thời không quên kéo lê một ngọn tre dưới đất  để hổ nghe tiếng sợ không dám tới gần.
Cuộc chiến sinh tử với gấu ngựa
Năm  1979, chiến tranh biên giới nổ ra, mỗi hộ dân ở bản Thu Lũm được cấp 1  khẩu súng trường. Ngoài việc chiến đấu tiêu diệt quân thù, người Hà Nhì  còn dùng nó để hạ gục thú dữ. Số người bắn được hổ, gấu không dưới một  chục, nhưng chỉ còn duy nhất một “thợ săn gấu” vẫn sống, đó là cụ Lỳ Mò  Tư. Bước sang tuổi 82, những nếp nhăn đã khắc sâu chằng chịt trên khuôn  mặt, thế nhưng cụ lão vẫn còn rất minh mẫn.
Kể  về cuộc chiến sinh tử với con gấu ngựa cái 30 năm trước đây, tâm trạng  cụ Tư quặn thắt: “Sáng hôm ấy, một người dân trong bản đi nương về báo  tin có 1 con gấu ngựa cái đang dẫn theo 3 đứa con ăn quả vải ở gần khe  suối trong rừng, tôi liền vác súng trường và rủ cậu em trai Lỳ Ha Lòng  vào rừng lần tìm theo dấu chân gấu để bắn. 
Khi  đuổi đến nơi, 4 mẹ con nhà gấu bỏ chạy. Tôi cầm súng bắn chết một con  gấu con, sau đó giấu vào bụi rậm và tiếp tục săn lùng gấu mẹ. Không ngờ,  con gấu mẹ phục sẵn ở gần đường. Khi chúng tôi đi ngang qua, nó phóng  nhanh cắt chụp lấy tôi. Tôi giơ tay phải lên che mặt thì bị nó cắn vào  khuỷu tay, 4 răng nanh đan chéo dài hơn 10 cm phập thủng xương. 
  |  | Ông Lỳ Mò Tư (82 tuổi) vừa chỉ vào vết thương bị nanh gấu bập vào, vừa kể về trận chiến sinh tử với gấu ngựa  |   Thằng  Lòng cầm dao cóng bổ thẳng vào lưng gấu. Con gấu đau quá nhả tay tôi ra  và quay sang vả tới tấp vào mặt, vào người thằng Lòng. Những cái móng  sắc nhọn của nó chạm vào đâu, máu trên người thằng Lòng chảy tới đó, bộ  quần áo bị xé nát bươm.
Vì  cánh tay phải không thể cử động nên tôi không thể kéo bệ khoá nòng của  súng trường được. Tôi phải đặt báng súng xuống đất, dùng 2 chân kẹp chặt  rồi lấy tay trái lên đạn và bắn trúng đầu con gấu. Nó ngã xuống giãy  dụa. 
Khi con gấu chết cũng là  lúc thằng Lòng tắc thở. Dân làng biết tin kéo đến đông đảo, 6 người  khiêng con gấu to như con ngựa; 2 người khiêng xác thằng Lòng về nhà và 1  người cõng tôi đến nhà thầy lang cầm máu đắp thuốc. Hai năm sau đó,  cánh tay của tôi bị liệt, phải tập luyện rất nhiều mới có thể cử động  được”.
Đêm đêm, ông Tư vẫn  thường choàng tỉnh giấc vì mơ thấy cảnh tượng kinh hoàng của cuộc chiến  đấu đẫm máu ấy, rồi chạy sang nhà em trai ở ngay kế bên để thắp hương.  Ông cũng bỏ nghề từ đó.
Ông  Chu Phì Hừ tâm sự: Những người săn thú dữ thường không có hậu vận. Cách  đây 4 năm về trước, con của ông Lỳ Cà Tư (người cùng bản) đi vào rừng  đặt bẫy kiềng đường kính 50 cm bắt thú lớn gần nương của gia đình. 
Mấy  hôm sau, người con bảo bố vào rừng thăm bẫy. Ông Cà Tư đã đến sát bẫy  nhưng tưởng chưa tới nơi nên tiếp tục đi tiếp. Chân ông chạm phải bẫy,  hai cánh răng cưa sập vào toé máu. Đau đớn đến tột cùng nhưng không thể  nào bửa 2 cánh răng cưa ra được, càng cử động bẫy càng nghiến sâu vào da  thịt, ông Cà Tư phải nằm lại nơi rừng thiêng nước độc, la thét thảm  thiết nhưng không ai nghe thấy.
Hai  ngày sau, con trai ông Cà Tư vào rừng tìm bố thì phát hiện ông đang rên  rỉ kêu than, mặt mày xanh xao, người gầy rộc. Tại vết răng cưa bẫy  kiềng găm vào, vi khuẩn đã xâm nhập mạnh gây nhiễm trùng nặng, phần thịt  bị hoại tử màu đen sì, bốc mùi hôi thối. Tuy gia đình đã chạy chữa khắp  nơi nhưng vết thương của ông Cà Tư không khỏi được, thậm chí ngày càng  lan rộng. Hai năm sau thì ông qua đời.
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |