Chị Dương kết hôn với anh Phan Văn Lý vào năm 2006, gia đình sống ở huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An. Năm 2007, chị sinh đứa con đầu lòng. Ở thời điểm đấy, khi còn đang nằm trên bàn mổ, chị chưa kịp nhìn mặt con thì nghe người nhà nói con mình bị sinh non, không thở được phải chuyển viện.
Tuy nhiên, đứa con xấu số của chị chỉ sống được 3 ngày rồi qua đời, để lại nỗi đau đớn cho người mẹ trẻ vẫn chưa bình phục sau ca vượt cạn khó khăn. Khi nhận được tin đứa con đáng thương của mình không còn, mặc kệ vết đau khi vết thương mổ chưa lành chị đã trở về nhà nhìn con lần cuối.
”Tôi chẳng còn thấy con mở mắt cất tiếng khóc chào đời dù chỉ một lần”, nhớ lại khoảnh khắc đó, chị không khỏi xúc động nghẹn ngào. Đó chính là lần đầu và lần cuối cùng chị được nhìn đứa con đầu của mình. Đôi mắt bé nhỏ ấy đã nhắm nghiền không bao giờ mở nữa.
Một thời gian sau, chị lần lượt đẻ đứa con thứ hai là cháu Phan Văn Hùng (SN 2008) và cháu Phan Hải Vương (SN 2012). Tưởng niềm vui được làm mẹ sau nỗi đau mất con được xoa dịu nhưng không may thay, cả 2 đứa con chị đều bị dị tật dây thần kinh ngay từ khi mới sinh.
Nỗi đau lại nối tiếp nỗi đau, đè lên người mẹ trẻ đáng thương. Nhưng chị hiểu rằng, dù có ra sao thì 2 đứa nhỏ đáng thương đều là con mình, đều là giọt máu mình vất vả sinh ra nên dù thế nào chị cũng sẽ chăm lo cho 2 con thật tốt. Dù biết, với căn bệnh này chị sẽ phải chăm lo cho các con cả đời, thậm chí đến khi nhắm mắt chị cũng sẽ không thể yên lòng.
Gia đình khó khăn, lao đao nợ nần
Hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cả hai vợ chồng chỉ mong làm lụng đủ để nuôi các con khôn lớn. Chồng chị vốn chậm chạp nên mọi kinh tế trong gia đình đều trông chờ cả vào chị Dương.
Cả Hùng và Vương đều bị bệnh trí óc, phát triển không được bình thường như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Đến tuổi đi học, dù lo sợ các con không thể học cùng với các bạn nhưng chị vẫn quyết tâm đưa con đến trường học để các con có bạn bè, hòa nhập được với cuộc sống như bao đứa trẻ bình thường khác.
Hai em được gửi gắm ở trường Tiểu học và THCS xã Đức Thành. Thầy cô tại trường khi biết hoàn cảnh của 2 em đều rất thông cảm, chia sẻ nên đã bằng lòng tiếp nhận 2 em suốt nhiều năm nay.
Nhà trường đã hỗ trợ học phí cho 2 em khi biết hoàn cảnh của gia đình vô cùng khó khăn. Biết chị Dương đi làm phụ hồ, đi sớm về khuya, khi tan học một số thầy cô đã giúp đỡ đưa các em về tận nhà.
Chị Dương làm phụ hồ, chồng chị Dương là anh Lý lặn lội vào tận miền Nam để đi bán vé số dạo mong đủ tiền nuôi các con sống qua ngày. Thời gian gần đây, dịch bệnh bùng phát mạnh ở các tỉnh miền Nam, anh Lý không thể ra ngoài kiếm sống được, chỉ có thể trông chờ vào đồ ăn tiếp tế để sống tạm bợ qua mùa dịch khó khăn. Vậy là kinh tế lo cho các con lại trông chờ cả vào đôi vai nhỏ bé của chị Dương.
Cuộc sống đã vốn dĩ khó khăn, khổ sở bỗng một ngày tại họa lại ập đến với gia đình chị. Trong một lần em Hùng chạy ra ngoài để tìm mẹ, đã bị xe ô tô va trúng, cán qua cánh tay. Do tài xế lái xe gia đình cũng khó khăn, cố gắng lắm mới chi trả được số tiền là 100 triệu đồng cho Hùng làm phẫu thuật nối cánh tay, còn lại chị Dương phải chạy vạy vay thêm đến 90 triệu đồng nữa để trang trải chi phí đi lại, thuốc men cho con.
Số nợ hiện tại, chị vẫn chưa trả được, bản thân chị cũng không thể đi làm vì tình hình dịch bệnh căng thẳng. Ba mẹ con hàng tháng chỉ có thể trông chờ vào tiền trợ cấp người khuyết tật do 2 con bị mắc bệnh.
Nhìn cảnh con lớn mà vẫn chưa thể khôi phục được cánh tay để duy trì sinh hoạt thường ngày, chị Dương không cầm nổi những giọt nước mắt xót xa.
Số nợ vẫn còn nguyên, không có cách nào trả nổi, chưa kể những ngày tháng sắp tới, chị không biết sẽ xoay sở ra sao để các con mình được no bụng và không biết đến khi nào 2 em mới có thể quay lại trường học để gặp thầy cô, bạn bè.
Ở tuổi ngoài 40, người phụ nữ nhỏ bé khốn khổ tủi phận vì chưa lúc nào có được một hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc đời như trêu đùa chị hết lần này đến lần khác khi phải nếm đủ mọi chuyện đau lòng xảy đến. Lúc này, gia đình chị Dương cần lắm sự hỗ trợ của các nhà hảo tâm, cần lắm tình người để chị có thể vực dậy nuôi 2 đứa con tội nghiệp của mình được lớn khôn.