Đưa bố mẹ sang nhà gái bàn chuyện cưới xin, nh́n xuống gầm bàn tôi tái mặt hủy hôn luôn. Gia đ́nh tôi giật ḿnh sửng sốt, c̣n nhà Hoài th́ tái mặt lúng túng v́ sốc khi khăn trải bàn lên
Tôi và Hoài yêu nhau tính đến nay được 11 tháng, hiện tại cô ấy đang mang thai 2 tháng. Đă khiến con gái nhà người ta có bầu, tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm.
Về thưa chuyện với bố mẹ, ông bà cũng đồng ư. Tôi lập tức đưa bố mẹ sang nhà Hoài bàn chuyện chính thức. Bố mẹ Hoài chỉ sinh được mỗi cô ấy mà thôi. Sau này chúng tôi sẽ được bố mẹ vợ quan tâm, song song với đó cũng cần có trách nhiệm với ông bà.
Bố Hoài thường xuyên đau yếu, mẹ cô ấy tuy c̣n sức khỏe nhưng cũng không làm được ǵ nhiều v́ phải phân thân chăm sóc chồng. Nói chung kinh tế nhà Hoài không mấy dư dả. Thôi th́ đă chấp nhận yêu cô ấy, tôi cũng đành chấp nhận hoàn cảnh nhà Hoài.
Đến nhà Hoài vừa ngồi xuống uống nước, chưa nói được mấy câu chuyện th́ tôi giật nảy ḿnh khi phát hiện có ai đó túm chân ḿnh dưới gầm bàn. Trên bàn chỉ có bố mẹ Hoài, bố mẹ tôi, tôi cùng với cô ấy, vậy bàn tay đang tóm chân tôi bên dưới là ai?
Cuống cuồng sốc khăn trải bàn lên, gia đ́nh tôi giật ḿnh sửng sốt, c̣n nhà Hoài th́ tái mặt lúng túng. Dưới gầm bàn được khăn trải bàn phủ kín là một cô gái trẻ. Ngoại h́nh của cô gái này có nhiều nét giống Hoài nhưng nh́n ánh mắt và nụ cười của cô ta th́ đủ biết đây là một cô gái có đầu óc không b́nh thường.
Lúc đó tôi mới hoang mang biết Hoài không phải con gái một, phía trên cô ấy c̣n có một chị gái nữa, chính là cô gái trốn dưới gầm bàn này. Người chị gái của Hoài từ khi sinh ra đă bị bệnh, đến hiện tại dù đă 30 tuổi nhưng suy nghĩ và cách cư xử chẳng khác ǵ đứa trẻ lên ba lên năm.
Cô ta không thể tự làm ǵ cả, vẫn cần bố mẹ chăm sóc từng chút một. Nhà tôi đến, bố mẹ Hoài vốn để cô ta trong pḥng ngủ nhưng không biết cô ta trốn ra ngoài từ lúc nào, núp dưới gầm bàn.
"Tại sao lại giấu anh?", tôi sầm mặt hỏi Hoài. Rơ ràng cô ấy cố t́nh giấu giếm, từ lúc quen nhau đến giờ chỉ nói ḿnh là con một, không hề đề cập tới chị gái. Tôi giận vô cùng khi bị bạn gái qua mặt. Bố mẹ vốn không quá ưng ư hoàn cảnh neo người nhà Hoài, giờ lại phát hiện thêm chuyện này, ông bà càng không thể vui nổi.
Bố Hoài đau yếu quanh năm, mẹ Hoài cũng ngày một già yếu, họ không có lương hưu, thêm cô chị gái ngớ ngẩn, gánh nặng trên vai Hoài thực sự quá lớn. Ba người ấy sau này sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Hoài. Cô ấy có oằn lưng gồng gánh cũng không thể lo nổi.
Kết hôn với Hoài, cô ấy sẽ không góp đóng góp được ǵ cho gia đ́nh. Tôi c̣n phải giúp vợ lo cho nhà cô ấy đủ thứ, chịu trách nhiệm cả đời với người chị gái ngốc nghếch kia. Lương tôi cũng chỉ đủ chi tiêu, nuôi con mà thôi. Gánh nặng nhà vợ quá lớn, tôi cảm thấy sợ hăi.
Hôm ấy tôi đưa bố mẹ ra về khi mà ngày cưới vẫn chưa được ấn định.
Bố mẹ tôi chán nản lắm, không muốn con trai đâm đầu vào bụi rậm. Sau khi suy nghĩ, bàn bạc kỹ, gia đ́nh tôi quyết định hủy hôn.
Tôi bảo Hoài cứ sinh con ra, nếu cô ấy nuôi con th́ tôi sẽ chu cấp, không muốn nuôi th́ gia đ́nh tôi sẽ chăm sóc bé không cần cô ấy phải chu cấp ǵ. Như vậy là tôi đă làm đủ trách nhiệm của ḿnh rồi.
Vậy mà Hoài vẫn trách móc tôi phụ bạc, oán hận đủ điều. Tôi đă làm ǵ sai? Tôi có trách nhiệm với vợ con nhưng không có nghĩa là phải có trách nhiệm với đại gia đ́nh nhà vợ! Nếu gia đ́nh tôi cũng khó khăn như thế liệu Hoài c̣n đồng ư làm đám cưới?
VietBF@ sưu tập
|