Khi biết em vợ thích mình, Trãi cũng không phản ứng gì, thậm chí sau đó   còn lén lút qua lại với chị Tươi. Dù biết rằng, đó là mối quan hệ ngang   trái nhưng như ma xui quỷ khiến, hai người vẫn quấn quýt lấy nhau.
Hai chị em ruột sống chung nhà, cô chị có 2 đứa con, cô em đang bế đứa   bé gần một tuổi. Oái oăm thay, tất cả đều là con của một người đàn ông,   là chồng của cô chị. Ấy vậy mà anh chồng trẻ vẫn chưa vừa lòng, lại  muốn  lấy thêm vợ mới chỉ vì nhìn vợ cũ… chán!
Giữa chốn rừng núi này, câu chuyện người đàn ông lấy cả hai chị em gái   (cả 3 đều là người Hrê) làm vợ được khá nhiều người biết tới. Chúng tôi   tìm đến nơi thì người làng bảo sau khi nhận tiền đền bù, gia đình họ đã   chuyển về ở gần khu tái định cư Nước Vương, thuộc xã Sơn Liên (huyện  Sơn  Tây, Quảng Ngãi).
Ngôi nhà sàn của Đinh Văn Trãi (26 tuổi) ở gần khu tái định cư này chẳng   khác gì túp lều tạm bợ mà người dân thường dùng để trông coi rẫy. Nhà   được dựng bằng những cây trụ xi măng xiêu vẹo, sàn làm bằng gỗ cũ, mái   lợp tôn, vách cũng được dựng bằng vài tấm tôn sơ sài, nằm lẻ loi bên   sườn núi.
Trong nhà có hai người phụ nữ trẻ măng và mấy đứa trẻ đang xúm xít chia   nhau gói bột súp mì tôm Hảo Hảo, bên cạnh là nồi cơm nhão nhẹt còn dang   dở. Hạt cơm rơi vãi khắp giường tre, sàn nhà.
Trong nhà chỉ thấy bàn ghế và nồi niêu xoong chảo ngổn ngang, hai tấm   đệm mỏng cũ nát thay cho chiếc giường và mấy bộ quần áo cùng chăn màn   rách tươm rải rác khắp nơi. Tôi hỏi mấy đứa trẻ: “Cha mấy cháu đâu   rồi?”. Chúng ngơ ngác nhìn tôi.
Sau mấy câu trò chuyện bằng tiếng địa phương cùng lũ trẻ, một người phụ   nữ cho biết: “Mấy đứa có đi học đâu mà biết tiếng phổ thông. Chúng bảo   bố đi đâu không biết, chắc lại đi chơi ở nhà mấy người tít đồi cao kia   kìa. Đây là những đứa con của bà vợ hai”.
Theo hướng tay người phụ nữ được coi là vợ cả, chỉ thấy ngọn núi hiện ra   mờ mờ trong khói đá. Theo chị, đến đó phải mất cả ngày đường đi bộ.   Ngồi trong căn nhà sàn nóng hầm hập, hai người vợ của Trãi, cũng là hai   chị em ruột than thở: “Chắc tối Trãi mới về, có khi đi mấy ngày mới về   đấy!”, cô chị - vợ cả - buông lời. Tiếp lời cô chị, cô em vừa bế đứa  trẻ  mới sinh chưa đầy một tuổi kể cho chúng tôi nghe về chuyện gia đình  đầy  tủi phận của mình.

Vợ và các con của Trãi bên bữa ăn nghèo nàn
Theo lời cô em kể, thì Đinh Văn Trãi là người rất đẹp trai, có năng   khiếu hát hò, nhảy múa nên nhiều cô gái muốn lấy làm chồng. Khi ấy, cô   chị là Đinh Thị Tùng mới mười tám tuổi cũng thuộc hàng đẹp gái nhất làng   nên lọt vào mắt của Trãi. Lúc lấy Trãi, gia đình Trãi nghèo khó lắm.   Trãi là con trai lớn trong nhà nên phải làm lụng vất vả để nuôi gia đình   mà vẫn không đủ cái ăn, cái mặc.
Đến khi chị Tùng sinh đứa con thứ 3, em gái của chị là Đinh Thị Tươi   được bố mẹ cho đến nhà anh chị để chăm nom, giúp đỡ chị gái lúc sinh nở   và lo cho mấy đứa cháu. Câu chuyện bi hài cũng bắt đầu từ đây, chẳng   hiểu sao trong thời gian sống cùng một nhà, Tươi bỗng dưng có tình cảm   với anh rể.
Điều đặc biệt là khi biết em vợ thích mình, Trãi cũng không phản ứng gì,   thậm chí sau đó còn lén lút qua lại với chị Tươi. Dù biết rằng, đó là   mối quan hệ ngang trái nhưng như ma xui quỷ khiến, hai người vẫn quấn   quýt lấy nhau.
Sau một thời gian, chuyện tình giữa em vợ và anh rể bị chính chị Tùng   phát hiện. Khi này, chị Tươi đã mang bầu được nhiều tháng và tuyên bố   với anh em họ hàng rằng, chỉ yêu và lấy anh rể mà thôi.
Khi biết được câu chuyện tình cảm giữa Trãi và chị Tươi, gia đình hai   bên đều vô cũng phẫn nộ. Không chỉ chị Tươi mà Trãi cũng bị la mắng,   chửi bới thậm tệ. Rất nhiều cuộc họp của bên nội, bên ngoại diễn ra để   bàn cách xử lý vụ việc.
“Thời điểm ấy, mọi người vẫn khuyên tôi nên lập gia đình với người khác,   để anh rể và chị gái được bình yên, hạnh phúc. Dù biết rằng phải như   thế nhưng tôi lại không hành động được. Tôi đã yêu anh rể, dù đó là tình   yêu ngang trái nhưng mãnh liệt, tôi không thể nào rời xa anh rể được
.   Tôi chấp nhận mọi lời chửi bới, xúc phạm để được sống bên anh rể. Ngày   ấy, tôi đã nghĩ rằng, nếu tình huống xấu nhất, tôi sẵn sàng chết để   chứng minh tình yêu với anh rể. Vậy mà không ngờ Trãi giờ lại bỏ bê   chúng tôi như thế này!”, chị Tươi buồn bã kể lại.
Tôi hỏi cuộc sống của hai chị em với người chồng ấy thế nào, cả hai cùng   lắc đầu chua chát: “Làm phận đàn bà khổ lắm anh ơi. Nhưng chuyện đã lỡ   xảy ra rồi đành phải chấp nhận thôi! Ban đầu cũng khó khi thấy cảnh  một  ông hai bà như thế này, nhưng là chị em ruột sao đành bỏ nhau được.  Thời  gian gần đây khi có tiền đền bù đất đai của thủy điện, Trãi bỏ  chúng  tôi đi tối ngày. Nghe bảo Trãi muốn cưới thêm vợ nữa.
Giờ Trãi có tiền rồi, có nhiều con gái theo mà! Chị em tôi chỉ biết nghe   lời Trãi thôi”. Nghe hai chị em giãi bày, tôi chẳng biết dùng lời nào   an ủi. Dẫu sao vì trình độ dân trí còn thấp, người dân nơi đây vẫn luôn   hành xử theo lệ làng, lấy cái tình để ứng xử với nhau trong cuộc sống.   Chỉ buồn một điều rằng người chồng ấy lại tham vàng bỏ ngãi, khi hai   người vợ đã sinh cho Trãi 4 đứa con.
Đang nói chuyện với hai chị em, thì từ đâu tiếng ô tô dồn về. Tươi bảo   Trãi về rồi đấy. Tôi thấy chiếc Innova mới cáu cạnh từ từ chạy vào gầm   nhà sàn. Trãi xuống xe rồi lấy mảnh vải lau chùi lại “con xe mới tậu hơn   tỷ đồng” của mình. Chiếc xe ấy Trãi mua được từ tiền đền bù đất đai 5   tỷ của công trình thủy điện Đắkring. Không chỉ mua xe, từ khi có tiền,   Trãi trở nên tiêu xài hoang phí.
Tôi hỏi Trãi chuyện tặng mấy em út dưới phố chiếc điện thoại iPhone cả   chục triệu như người ta nói có đúng không, Trãi gãi đầu tự nhận: “Tôi   tặng mấy em vài chiếc điện thoại iPhone là chuyện thường, miễn là các em   làm những gì tôi thích...”. Không những thế, chuyện Trãi đánh xe hơi   xuống thành phố (TP.Quảng Ngãi - cách nơi ở 90km) ăn nhậu rồi chạy về là   chuyện bình thường ở huyện. Đó là điều khiến người dân nơi đây mắt  tròn  mắt dẹt nhìn Trãi như người từ… “hành tinh lạ”.
Cũng từ khi có tiền, Trãi được nhiều "em út" vây quanh nên bỏ bê hẳn vợ   con, quay sang yêu chiều "em út". Trãi cứ lao vào ăn chơi cho bằng các…   đại gia ở phố khiến bà con nơi thôn bản giữa núi rừng heo hút phải  ngán  ngẩm. Trong khi ngôi nhà của Trãi đang sống cùng vợ con lại tồi  tàn,  thiếu thốn đủ thứ.
Trời mùa này đang nắng nóng, vậy mà vợ con của Trãi chẳng biết đến cái   quạt máy là gì, bởi bao nhiêu tiền có được Trãi tiêu xài phung phí hết.   “Đại gia” ở nhà rách này đi ô tô Innova, dùng điện thoại xịn, có 2 vợ  và  hàng chục “em út” ở phố, ấy vậy mà Trãi còn thổ lộ: “Chắc mình tiếp  tục  có vợ nữa, chứ ngán vợ cũ rồi!”. Nghe chồng nói như thế, hai cô vợ  buồn  bã lẳng lặng bỏ vào nhà. Lũ con đang ngồi ngóng cha về mang theo  quà  bánh, nhưng Trãi đi thẳng vào rồi nằm ngủ một mạch vì “đi chơi về  mệt,  phải ngủ để tối còn đi nữa”.
Lúc tôi xuống núi, vẫn thấy hai người vợ của Trãi đứng bên hiên nhà   trông lũ trẻ nheo nhóc chơi dưới sân. Nếu cứ tiêu xài như thế, chẳng mấy   chốc Trãi lại trở về tay trắng, nghèo lại hoàn nghèo, không biết lúc  ấy  Trãi sẽ lấy gì nuôi được hai vợ và một lũ con nheo nhóc như thế.
Chiều Sơn Liên buồn, khu tái định cư Nước Vương dần hiện lên với những   ngôi nhà như bát úp ngang sườn dốc, ôm trọn một quả đồi bên cạnh cánh   đồng ruộng bậc thang. Không biết sau này những đứa trẻ nheo nhóc con của   Trãi sẽ ra sao khi từ nhỏ chúng đã sống trong cảnh thiếu thốn cả về  vật  chất lẫn tinh thần, học hành không được tử tế… Rời Sơn Liên trong  bóng  chiều ảm đạm, tôi chợt thấy hình ảnh những người đàn bà Hrê cặm  cụi leo  núi, mặt cứ cắm xuống đất. Số phận của họ thật buồn thảm.
Trao đổi với chúng tôi, ông Trần Đông Phong - Chủ tịch UBND xã Sơn Liên -   bày tỏ lo lắng: “Hiện tượng người dân nhận tiền đền bù bỗng chốc thành   tỷ phú rồi tiêu xài hoang phí là chuyện không hiếm ở đây thời gian vừa   qua. Không chỉ mua sắm vật dụng không cần thiết, họ còn tiêu xài vào   những việc vô bổ như la cà ăn nhậu, em út, cưới thêm vợ… khiến cuộc sống   gia đình có nhiều xáo trộn. Trường hợp gia đình Trãi chỉ là một trong   số nhiều gia đình ở đây. Chính quyền địa phương cũng đã nhiều lần vận   động, tuyên truyền nhưng không mấy có kết quả vì tiền của người dân,   chính quyền không có quyền can thiệp vào việc tiêu xài của họ!”.
Theo Dòng Đời