Năm 2025, Sài G̣n nhận 10,5 tỷ USD kiều hối – con số được mô tả là cao nhất từ trước tới nay. Ngày 30/12 dẫn lời bà Trần Thị Ngọc Liên, Phó giám đốc Ngân Hàng Nhà Nước Chi Nhánh Khu Vực 2, cho biết lượng kiều hối này tăng 10,5% so với năm 2024. Chín tháng đầu năm, kiều hối về Sài G̣n đă đạt 7,94 tỷ USD, chiếm khoảng 60% tổng kiều hối về Việt Nam. Nghĩa là chỉ trong ba tháng cuối năm, ḍng tiền tăng thêm khoảng 2,5 tỷ USD – vừa được giải thích là phục vụ tiêu dùng, vừa bổ sung vốn cho sản xuất-kinh doanh.

Nhưng kỷ lục đôi khi không chỉ là tiếng pháo hoa. Nó cũng có thể là… tiếng gơ cửa của nỗi lo.
10,5 tỷ USD: con số “đẹp” và cái bóng phía sau
Nếu chỉ nh́n thống kê, đây là một “mùa bội thu” ngoại tệ. Nguồn tiền đến từ Châu Á (50%), Châu Mỹ (30%), Châu Âu (9%), Úc (8,4%). Đáng chú ư, kiều hối từ Châu Phi tăng hơn 150%, chiếm khoảng 2% – một chi tiết nhỏ nhưng gợi nhiều câu hỏi về những ḍng người đi xa, và những điểm đến mới của lao động Việt.
Về phía cơ quan quản lư, bà Liên lư giải ḍng kiều hối tăng là nhờ thành phố “năng động, sáng tạo”, được hỗ trợ bởi “kinh tế vĩ mô ổn định, chính sách tỷ giá linh hoạt, mặt bằng lăi suất ổn định.” Nghe rất đúng bài bản.
Nhưng đời sống ngoài kia lại thường không nói bằng “bài bản”.
V́ sao càng khó… kiều hối càng đổ về?
Trong rất nhiều cuộc tṛ chuyện dân gian, người ta không gọi kiều hối là “nguồn lực”, mà gọi thẳng: tiền cứu nguy.
Khi thất nghiệp lan rộng, vật giá leo thang, người ta thắt lưng buộc bụng. Và khi trong một thành phố mà “cứ hai gia đ́nh có ít nhất một người đang ở nước ngoài” (như cách nhiều người cảm nhận), th́ kiều hối không c̣n là chuyện “gửi thêm cho vui”, mà thành miếng cơm manh áo: tiền nhà, tiền học, tiền thuốc, tiền nợ, tiền duy tŕ một cuộc sống tối thiểu để khỏi trượt dài.
Nhiều b́nh luận trên mạng cũng xoáy vào điểm này: phần lớn kiều hối đến từ xuất khẩu lao động – những người đi làm xa, gửi về cho gia đ́nh, chứ không phải gửi “cho ai” khác. Có người nói thẳng: gửi về là để cha mẹ sống đỡ khổ, chứ trong nước có mấy ai dám đem tiền về kinh doanh giữa rủi ro bủa vây.
Kỷ lục kiều hối, theo cách đó, đôi khi là bản đồ của… thiếu thốn.
Đô la không thù địch: nó đang gánh điều ǵ?
Một ư kiến khá phổ biến là: nếu không có kiều hối – tức đô la thật chảy về – th́ áp lực tỷ giá sẽ nặng hơn. Dân mạng nói kiểu “mộc”: không có đô la gửi về, biết đâu đổi 30 ngàn mới được 1 USD. Câu nói có thể phóng đại, nhưng tâm trạng th́ rất thật: ngoại tệ là cái phao.
Khi một nền kinh tế cần ngoại tệ để cân bằng nhập khẩu, trả nợ, giữ ổn định thị trường tiền tệ… th́ kiều hối trở thành nguồn bù đắp đáng kể. Và thế là có nghịch lư chua chát: càng nhiều người phải đi xa, ḍng đô la càng dày, bề mặt ổn định càng dễ giữ.
Ổn định… đôi khi được dựng lên bằng những chuyến bay một chiều của lao động.
Không ít người nhắc: kiều hối chảy vào gia đ́nh là chính – giúp tăng sức mua, trang trải sinh hoạt, cứu những khoản thiếu hụt. Nhưng cũng có b́nh luận bức xúc về cảm giác “bị ép giá”, bị thiệt tḥi khi đổi tiền, hoặc về chuyện đồng tiền mồ hôi đă bị trừ phí, trừ thuế nơi xứ người, về tới quê nhà lại phải “chịu thêm” đủ kiểu hao hụt.
Ở chiều ngược lại, cũng xuất hiện những lời mỉa mai, công kích, quy chụp nhau theo phe phái – kiểu “ai gửi, ai không gửi.” Những câu đó ồn ào, nhưng rốt cuộc vẫn không thay đổi một sự thật giản dị: khi cha mẹ ở nhà thiếu, con cái ở xa sẽ gửi. Không phải v́ khẩu hiệu, mà v́ ruột thịt.
Và thế là kỷ lục kiều hối vừa có ánh sáng của t́nh thân, vừa có cái bóng của bất an: nếu trong nước đủ sống, đủ làm, đủ an toàn cho đồng tiền, liệu ḍng gửi về có phải “căng” đến vậy không?
Kỷ lục đáng mừng… hay tín hiệu đáng sợ?
10,5 tỷ USD có thể là “thành tích” trên báo cáo. Nhưng với nhiều gia đ́nh, đó là một chiếc phao bắt buộc. Nó nói rằng Sài G̣n vẫn là nơi gom ḍng tiền, nơi nhu cầu tiêu dùng lớn, nơi người thân c̣n trông vào nhau để chống chọi. Nó cũng nói rằng xuất khẩu lao động và người Việt xa xứ đang âm thầm gánh một phần áp lực của nền kinh tế bằng mồ hôi, bằng tuổi trẻ, bằng những năm tháng sống xa nhà.
Nên nếu hỏi “nguyên nhân rùng rợn” đằng sau kỷ lục kiều hối là ǵ, có lẽ câu trả lời không nằm trong một khẩu hiệu đẹp. Nó nằm trong một bức tranh rất người: khi đời sống chật vật, người ta phải dựa vào người thân ở xa. Và khi một thành phố phải sống nhờ những phong b́ đô la từ nửa ṿng trái đất, kỷ lục ấy… vừa là tin vui, vừa là tiếng thở dài.