|
Tim tôi như vỡ vụn khi nh́n thấy những bức ảnh giúp việc đưa.
Tôi chưa từng nghĩ có một ngày, hôn nhân của ḿnh lại kết thúc theo cách đau đớn đến vậy. Trước mắt người ngoài, tôi là người đàn ông có tất cả: sự nghiệp ổn định, nhà cửa khang trang, vợ con đủ đầy. Nhưng chỉ khi biến cố ập đến, tôi mới hiểu, không phải cứ có tiền là giữ được một gia đ́nh.
Tôi hiện là chủ một công ty nhỏ. Trước đây, khi c̣n là sinh viên năm 3, bố mẹ tôi gặp tai nạn giao thông. Bố mất tại chỗ, mẹ th́ bị liệt nửa người, từ đó chỉ có thể nằm trên giường. Mỗi tháng, tiền thuốc men của mẹ đă hơn 10 triệu đồng, là gánh nặng không nhỏ với một sinh viên như tôi lúc bấy giờ.
Không c̣n cách nào khác, tôi buộc phải bỏ học để đi làm. Tôi rời quê, bắt đầu từ những công việc thấp nhất. C̣n mẹ tôi, nhờ có Hoa - con gái một người hàng xóm thân thiết – ở nhà chăm sóc. Tôi chưa bao giờ để cô ấy làm không công, mỗi tháng đều gửi về tiền công đầy đủ.
Suốt 8 năm trời, mẹ tôi sống nhờ sự chăm sóc tận t́nh của cô giúp việc.
Tôi th́ lăn lộn ngoài xă hội, từ một nhân viên bán hàng quèn, dần dần lên làm quản lư, rồi quyết định nghỉ việc để tự mở công ty. Không có bằng đại học, tôi chỉ có ư chí và sự kiên tŕ. May mắn mỉm cười, công ty làm ăn có lăi, cuộc sống của tôi cũng dần ổn định hơn.
Khi có điều kiện, tôi mua một căn nhà rộng răi và đón mẹ lên sống cùng. Tôi thuê vài người giúp việc nhưng mẹ đều không hài ḷng. Cuối cùng, tôi đành gọi điện cho Hoa và nói:
- Em có thể lên đây chăm sóc mẹ giúp anh một thời gian được không? Anh sẽ trả công gấp đôi.
Hoa im lặng vài giây rồi đáp:
- Chăm sóc d́ th́ em luôn sẵn sàng. Anh không cần trả lương gấp đôi đâu.
Cũng trong thời gian đó, tôi kết hôn với người yêu quen 3 năm. Thực ḷng tôi chưa muốn cưới sớm, nhưng cô ấy mang thai, gia đ́nh bên vợ giục giă, nên đám cưới diễn ra vội vàng. Sau này, cô ấy sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh.
Công việc bận rộn khiến tôi ít có thời gian cho gia đ́nh. Nghĩ ḿnh có lỗi, mỗi tháng tôi đưa cho vợ khoảng 50 triệu để lo chi tiêu và chăm con, các chi phí sinh hoạt khác th́ tôi lo. Tôi chỉ mong khi ḿnh yên tâm làm việc, ở nhà mọi thứ vẫn ổn.
Nhưng rồi, mọi thứ không như tôi nghĩ. Một hôm tôi về sớm, thấy con trai sốt cao nằm khóc, c̣n vợ th́ không có nhà. Người đang bế con lại là Hoa. Đến tối, vợ tôi về, người nồng nặc mùi rượu. Tôi không ḱm được liền chất vấn:
- Con sốt thế này, em đi đâu giờ mới về?
Vợ tôi nhún vai, thản nhiên đáp:
- Em đi họp lớp, anh làm ǵ căng thẳng vậy?
Chúng tôi căi nhau rất lớn. Sau đó, dù tôi chủ động xuống nước, mua quà, xin lỗi, nhưng thái độ của vợ ngày càng lạnh nhạt. Ngủ chung giường mà như người xa lạ, mỗi người một góc một chăn. Tôi nghĩ cô ấy vẫn giận, nên tiếp tục nhẫn nhịn.
Cho đến ngày kỷ niệm cưới, tôi về sớm, chuẩn bị bữa tối, nhưng chờ măi vẫn không thấy vợ. Gọi điện không được, ḷng tôi nặng trĩu. Thấy tôi buồn, cô giúp việc bước tới, đưa cho tôi xem vài tấm ảnh rồi nói:
- Anh xem rồi đừng sốc, thấy chị ấy đối xử với anh như thế, em thật sự không nỡ giấu anh.
Trong ảnh là vợ tôi đang ôm chặt một người đàn ông trẻ hơn tôi. Chưa kịp hoàn hồn, tôi lại thấy những bức ảnh khác chụp cánh tay đầy vết bầm tím. Cô giúp việc nghẹn ngào nói đó là tay mẹ tôi. Vợ tôi v́ khó chịu chuyện mỗi tháng tiền thuốc của mẹ hơn 10 triệu đồng nên đă nhiều lần véo, cấu bà. Mẹ sợ tôi đau ḷng nên im lặng chịu đựng.
Khi tôi hỏi lại mẹ, bà chỉ khóc rồi nói:
- Mẹ không sao, chỉ cần con yên ổn, hạnh phúc là được…
Nh́n những vết thâm tím chằng chịt trên tay bà, tim tôi như vỡ vụn.
Tối hôm đó, khi vợ về, tôi đặt giấy đăng kư kết hôn và hộ khẩu lên bàn, b́nh tĩnh nói:
- Chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Vợ tôi không phản đối, thậm chí c̣n buông những lời cay nghiệt. Sau ly hôn, v́ con, tôi vẫn chia cho cô ấy một khoản tiền, không truy cứu chuyện ngoại t́nh.
Mẹ khuyên tôi cưới cô giúp việc. Ban đầu tôi c̣n chần chừ, nhưng nghĩ đến 8 năm cô ấy âm thầm chăm sóc mẹ, hy sinh cả thanh xuân, tôi không thể không cảm động. Khi tôi nói đồng ư, Hoa đă bật khóc. Hóa ra, cô ấy cũng đă thầm yêu tôi từ lâu, nhưng luôn giấu kín phần t́nh cảm đó trong ḷng.
Trớ trêu thay, đúng một tuần sau, bố vợ gọi điện nói con gái ông hối hận, mong tôi cho cô ấy thêm một cơ hội. Lúc đó, tôi thật sự bối rối. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định chọn Hoa, người chưa từng làm tôi đau và luôn chăm sóc mẹ và con tôi tận t́nh chu đáo.
VietBF@ sưu tập
|
|