Cuốn sách phát hành sau khi tác giả đã tự kết liễu đời mình
Sáu tháng sau khi Virginia Giuffre tự sát tại Úc, hồi ký của cô mang tên Nobody’s Girl bất ngờ được phát hành. Tựa sách – “Đứa con gái của chẳng ai cả” – nghe như một lời tuyệt vọng gửi lại cho thế giới: trong nhiều năm, cô chỉ là món đồ chuyền tay giữa những người đàn ông giàu có và quyền lực; không gia đình, không chỗ dựa, không ai bảo vệ. Cuốn hồi ký được quảng bá như câu chuyện sống sót và đi đòi công lý, nhưng từng trang sách lại phơi bày một địa ngục mà chính người kể chuyện đã không thể thoát ra, dù trên danh nghĩa cô đã thắng nhiều vụ kiện và nhìn thấy kẻ thủ ác bị kết án.

Virginia Giuffre là một trong những nạn nhân nổi tiếng nhất của đường dây ấu dâm và buôn bán tình dục do Jeffrey Epstein và đồng phạm Ghislaine Maxwell tổ chức. Trong hồi ký, cô viết: “Trong những năm sống với chúng, chúng đem tôi cho hàng loạt kẻ giàu có và quyền lực. Tôi bị sử dụng, bị nhục mạ như một thói quen – và nhiều lần bị bóp cổ, bị đánh, máu me đầy người. Tôi đã tin rằng mình có thể chết như một nô lệ tình dục.”
“Thủ tướng nổi tiếng” và lần bị cưỡng hiếp tàn bạo nhất
Một trong những đoạn gây sốc nhất của Nobody’s Girl là khi Giuffre kể lại việc bị một “thủ tướng nổi tiếng” cưỡng hiếp trên hòn đảo Caribê của Epstein. Trong bản in tại Mỹ, cô viết rõ đó là một “well-known Prime Minister” – một thủ tướng nổi tiếng – người đã hiếp cô “tàn bạo hơn bất kỳ ai trước đó”. Trong bản in tại Anh, vì lý do pháp lý, cụm từ này được chỉnh thành “former minister” – một cựu bộ trưởng. Nhưng dù cách gọi khác nhau, câu chuyện vẫn rùng rợn như nhau.
Khi ấy, Giuffre mới 18 tuổi. Cô kể người đàn ông này liên tục bóp cổ đến mức cô bất tỉnh, rồi thích thú trước cảm giác nhìn nạn nhân hoảng loạn cầu xin được tha. “Kinh khủng hơn, ông ta cười khi làm tôi đau và càng phấn khích khi tôi van xin dừng lại,” Giuffre viết. Sau buổi tối đó, cô quỳ gối trước Epstein, vừa khóc vừa năn nỉ hắn đừng bao giờ gửi cô trở lại cho vị thủ tướng kia. Nhưng tên tội phạm chỉ lạnh lùng trả lời về sự tàn bạo của chính trị gia ấy: “Thỉnh thoảng mày sẽ gặp kiểu như vậy thôi.” Với hắn, đó chỉ là một phần “dịch vụ” dành cho khách VIP.
Từ nạn nhân 18 tuổi đến người phụ nữ đi đòi công lý
Hồi ký không chỉ là bản ghi chép về những đêm kinh hoàng, mà còn là hành trình Giuffre cố gắng đứng lên, tìm kiếm công lý cho mình và cho những cô gái khác từng bị đưa vào “đường dây đặt phòng cao cấp” của Epstein. Cô mô tả những năm tháng nộp đơn kiện, bị tra hỏi, bị đối xử như kẻ nói dối, bị mổ xẻ từng câu chuyện đời tư. Cô hiểu rõ thế nào là “nạn nhân bị xét xử lần thứ hai” – lần này không phải bởi kẻ cưỡng hiếp, mà bởi hệ thống pháp lý và truyền thông.
Trong Nobody’s Girl, Virginia nhiều lần nhấn mạnh cảm giác cô chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong một mạng lưới quyền lực khổng lồ, nơi tiền bạc và danh tiếng có thể mua sự im lặng, mua luật sư hạng sang, mua những thỏa thuận dàn xếp ngoài tòa. Chính vì vậy, cô lựa chọn kể hết – dù biết mình có thể phải trả giá bằng sự bình yên cuối đời.
Hoàng tử Andrew và cái bóng dài của những bức ảnh năm xưa
Việc xuất bản Nobody’s Girl chắc chắn sẽ khiến bê bối quanh Hoàng tử Andrew – em trai Vua Charles III – thêm một vòng xoáy mới. Trong sách, Giuffre nhắc lại cáo buộc rằng khi còn là thiếu niên, cô đã bị Epstein ép quan hệ với Andrew ba lần, trong đó có lần cô mới 17 tuổi. Hoàng tử nhiều lần khẳng định ông “chưa bao giờ gặp” Giuffre, nhưng cả thế giới đều đã nhìn thấy bức ảnh ông ôm eo cô gái tóc vàng đứng cạnh Ghislaine Maxwell trong một căn hộ tại London.
Giuffre viết rằng trong thời gian cô khởi kiện Andrew ở New York, ê-kíp của hoàng tử không chỉ phủ nhận mọi cáo buộc, mà còn tìm cách thuê các tài khoản ẩn danh trên mạng để công kích, quấy rối cô. Sau nhiều năm kéo co, năm 2022 Andrew chấp nhận dàn xếp bằng việc chi hàng triệu đô la cho Giuffre, song vẫn không thừa nhận trách nhiệm. “Sau khi liên tục gieo nghi ngờ về sự đáng tin của tôi, đội của Hoàng tử Andrew ít nhất cũng nợ tôi một lời xin lỗi đúng nghĩa,” cô viết.
Những tiết lộ này xuất hiện đúng lúc vị hoàng tử vừa tuyên bố từ bỏ các tước vị chính thức như “Duke of York”, với lý do muốn “đặt trách nhiệm với gia đình và đất nước lên trên hết”. Dù vậy, ông vẫn giữ danh xưng “Prince” – hoàng tử – vì đó là quyền được thừa hưởng. Giờ đây, với hồi ký của Giuffre, hình ảnh “hoàng tử thất sủng” khó lòng được cứu vãn.
Email, troll mạng và sự sụp đổ của vỏ bọc hoàng gia
Cuốn sách còn được phát hành trong bối cảnh nhiều email cũ giữa Andrew và Epstein được hé lộ. Có bức thư ghi ngày tháng đầu năm 2011 – chỉ một ngày sau khi báo chí Anh đăng lại bức ảnh Andrew ôm Giuffre – trong đó vị hoàng tử viết cho Epstein: “Có vẻ chúng ta cùng ở trong chuyện này và sẽ phải vượt lên trên nó. Hãy giữ liên lạc và chúng ta sẽ còn ‘chơi’ tiếp!!!!” Những dấu chấm than phấn khích ấy, đặt cạnh lời chối bay chối biến trong cuộc phỏng vấn thảm họa trên BBC năm 2019, khiến công chúng càng thêm phẫn nộ.
Nếu những gì Giuffre kể là chính xác, thì sau khi mạng lưới tội ác của Epstein dần bị lộ, Andrew không hề dứt khoát cắt đứt mà vẫn đi tìm sự che chắn từ người bạn tai tiếng. Và khi đối diện nguy cơ bị kiện, ông không chọn minh bạch mà lại để đội ngũ của mình tìm cách bôi xấu nạn nhân, kể cả bằng những “đội quân troll” trên mạng.
Một cuốn sách nhỏ, một bản cáo trạng lớn
Nobody’s Girl mỏng hơn so với những hồ sơ pháp lý dày cộp, nhưng sức nặng của nó nằm ở chỗ: đây là tiếng nói sau cùng của một người phụ nữ đã đi hết quãng đường từ nô lệ tình dục đến biểu tượng đấu tranh cho nạn nhân buôn người – rồi cuối cùng tự chấm dứt đời mình. Giuffre không nêu tên vị “thủ tướng nổi tiếng”, có thể vì vẫn còn rào cản pháp lý, nhưng chỉ riêng việc từ “Prime Minister” xuất hiện trong câu chuyện đã đủ khiến người ta rùng mình về mức độ ăn sâu của đường dây Epstein vào giới tinh hoa toàn cầu.
Scandal Epstein từng khiến nhiều chính khách, tài phiệt ở Mỹ và châu Âu lao đao; cuốn hồi ký này sẽ lại một lần nữa đẩy họ ra trước ánh sáng. Bởi vì đằng sau mỗi bức ảnh tiệc tùng sang trọng, mỗi chuyến du thuyền, mỗi chiếc máy bay riêng, có thể là những cô gái như Virginia – lặng lẽ chịu đựng trong bóng tối, cho đến khi không còn đủ sức sống tiếp.
Có thể Giuffre đã ra đi trong tuyệt vọng, với cảm giác mình “chỉ là một trong vô số nạn nhân”. Nhưng bằng việc kể lại tất cả, cô đã biến câu chuyện “đứa con gái của chẳng ai cả” thành bản cáo trạng dành cho cả một hệ thống quyền lực bẩn thỉu. Và khi độc giả cầm Nobody’s Girl trên tay, lật những trang sách còn nóng mực, điều khó đọc nhất không phải là các chi tiết bạo lực, mà là câu hỏi lỡn vỡn trong đầu: còn bao nhiêu “Virginia” khác đang tồn tại ngoài kia – chưa được viết tên, chưa được lắng nghe, và chưa được công lý gọi đúng bằng hai chữ nạn nhân?