Tôi từng rất hạnh phúc khi được làm dâu trong gia đình giàu có. Nhưng đời đâu có như là mơ...
Hạnh phúc của cô dâu hào môn
Ngày khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, ngồi trên xe hoa sang trọng tiến về nhà chồng, tôi nghĩ cuộc đời mình đã bước sang một trang mới. Mọi người xung quanh đều khen ngợi: “Con gái nhà này đúng là có phúc”, “Lấy được chồng nhà giàu, đời coi như an nhàn rồi”...
Cha mẹ tôi mừng lắm. Họ tin rằng, tôi sẽ không phải vất vả như họ ngày xưa. Khi nhìn chồng tương lai của mình, tôi cảm thấy yên tâm và tin tưởng. Anh ga lăng, chỉn chu, tiêu tiền rộng rãi, nói chuyện khôn khéo và luôn quan tâm đến tôi.
Lúc yêu nhau, anh chở tôi bằng ô tô, tặng tôi những món quà đắt tiền và chưa bao giờ để tôi phải lo nghĩ điều gì. Tôi tin rằng, anh vừa có điều kiện, vừa có chí tiến thủ và cuộc hôn nhân này sẽ là bước ngoặt của hạnh phúc.

Cô dâu hào môn có thực sự hạnh phúc? (Ảnh minh họa: Sina).
Những ngày đầu làm dâu, tôi thực sự thấy mình như đang sống trong mơ. Căn nhà to như biệt thự, đầy đủ tiện nghi, có người giúp việc, có xe riêng, bữa cơm luôn thịnh soạn, chẳng thiếu thứ gì. Mẹ chồng hiền lành, bố chồng điềm đạm, ai nhìn vào cũng nói tôi “sướng như tiên”.
Bạn bè đồng trang lứa gặp lại đều trầm trồ: “Cậu giỏi thật, vừa xinh, vừa khéo chọn chồng”. Tôi cười mà lòng lâng lâng hạnh phúc, tự nhủ: Cuộc đời này đôi khi cũng công bằng, có cố gắng thì sẽ được đền đáp.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình sống tốt, lễ phép và chăm lo cho gia đình, mọi thứ sẽ êm ấm. Tôi cố gắng học cách cư xử đúng mực, tuân thủ những quy tắc trong nhà. Tôi nghĩ, đó là cái giá để đổi lấy cuộc sống sung túc.
Nỗi khổ sau bức rèm nhung
Thực tế bắt đầu phơi bày khi tôi nhận ra, người đàn ông mà tôi cưới sinh ra trong nhung lụa nhưng không có năng lực tài chính riêng. Mọi thứ anh có đều là của bố mẹ: Từ ô tô, điện thoại, thẻ tín dụng cho đến công việc.
Anh làm cho công ty của gia đình, chỉ là nhân viên bình thường, lương tháng 10 triệu đồng. Mọi khoản chi tiêu lớn nhỏ đều do bố mẹ quản lý. Hóa ra, sự hào phóng, tự tin ngày xưa của anh là nhờ vào tiền của bố mẹ.
Sau ngày cưới, anh trở lại là người chồng “ăn lương tháng”, mà đồng lương ấy cũng chẳng dư dả gì cho tôi. Anh không tiêu hoang nhưng cũng không có gì để san sẻ. Từ đó, tôi - người vợ mang tiếng “làm dâu nhà giàu” - lại sống trong cảnh chẳng khác gì cô nhân viên nhỏ bé, lệ thuộc vào nhà chồng.
Trước khi cưới, tôi có công việc ổn định ở công ty nước ngoài, lương tốt và môi trường thoải mái. Nhưng khi về làm dâu, mẹ chồng bảo: “Con về làm trong công ty gia đình đi cho tiện, vừa gần nhà, vừa đỡ vất vả”.
Tôi nghe theo, nghĩ rằng đó là cách để hòa nhập với gia đình chồng. Nhưng giờ tôi mới hiểu thế nào là “công ty gia đình”.
Mọi thứ đều được điều hành theo cảm tính. Lời của người lớn là luật lệ, mọi sáng kiến của tôi đều bị xem là “không phù hợp”. Tôi làm việc cẩn thận, chăm chỉ nhưng lương lại thấp hơn trước, còn mọi quyết định đều phải xin phép.
Khi tôi bày tỏ mong muốn xin nghỉ để ra ngoài làm lại công việc cũ, mẹ chồng nghiêm giọng nói: “Con là dâu trong nhà này, sao lại không muốn cống hiến cho công việc của gia đình?”. Chồng tôi thì chỉ biết đứng im, nói nhỏ: “Thôi, em chịu khó một chút, đừng làm mẹ buồn”.
Tôi thấy như đang đánh mất chính mình. Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên chật chội, ngột ngạt. Mỗi ngày, tôi sống giữa những quy tắc: Bữa ăn phải đúng giờ, lời nói phải lễ phép, không được tự ý ra ngoài, không được để ai chê cười.
Có người giúp việc nhưng tôi vẫn phải làm nhiều việc “của người nhà” vì mẹ chồng bảo “không nên để người ngoài làm chuyện riêng của gia đình”. Dù không ai đối xử tệ, tôi vẫn thấy mệt mỏi vì tất cả đều được quyết định sẵn, còn tôi chỉ là người phải tuân theo.
Tôi từng nói với chồng: “Hay là vợ chồng mình ra ở riêng đi, thuê một căn hộ nhỏ thôi cũng được, miễn là tự do. Em thấy như vậy còn dễ thở hơn”.
Anh lắc đầu: “Bố mẹ không đồng ý đâu. Với lại, anh đâu có tiền để thuê nhà rồi chi phí sinh hoạt nữa, làm sao kham nổi?”. Lời nói ấy khiến tôi nghẹn đắng. Hóa ra, tôi không chỉ bị giam trong khuôn phép nhà chồng, mà còn bị cột chặt vào cuộc sống phụ thuộc.
Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu mình có đang sống trong một nhà tù được dát vàng? Người ngoài nhìn vào tưởng tôi là cô dâu may mắn, được gả vào nhà giàu, chẳng phải lo nghĩ gì. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, mỗi ngày trôi qua, tôi đang phải đánh đổi sự tự do và tiếng nói của mình để giữ lấy cái danh “hào môn”.
Tôi không muốn nổi loạn, cũng không muốn bất hiếu. Tôi chỉ muốn có một mái nhà nhỏ, dù thuê trọ, dù đơn sơ, nơi vợ chồng được sống thật với nhau, được tự do quyết định cuộc sống, được phép cãi vã, được phép mơ ước và quan trọng nhất là được làm chính mình.
Thế nhưng, mỗi lần ý nghĩ đó trỗi dậy, tôi lại sợ. Sợ bị chê là “con dâu không biết điều”, “được sung sướng mà không biết hưởng”, “chảnh choẹ chia rẽ gia đình”...
Tôi sợ ánh nhìn của mẹ chồng, sợ sự thất vọng của bố mẹ ruột, sợ cả lời dị nghị từ họ hàng, hàng xóm. Nhưng tôi cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ đánh mất chính mình. Tôi sẽ không còn là người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin và dám sống theo cách mình muốn nữa.
Giờ đây, tôi đứng giữa hai con đường. Một là ở lại căn nhà sang trọng, giữ hòa khí, chấp nhận hy sinh một chút để đổi lấy sự yên ổn. Hai là ra đi, dẫu chỉ đến một phòng trọ nhỏ nhưng có thể hít thở tự do, sống đúng nghĩa vợ chồng, tự lập và tôn trọng nhau.
Tôi biết không có con đường nào dễ dàng. Nhưng ít nhất, con đường thứ hai có ánh sáng của hy vọng.
Theo mọi người, tôi có nên mạnh dạn bước ra khỏi “lâu đài hào môn” chỉ để sống trong căn phòng thuê nhỏ bé nhưng là của riêng vợ chồng tôi? Hay tôi nên ở lại, tiếp tục đóng vai “con dâu hoàn hảo” để giữ lấy bề ngoài yên ấm?
Tôi thực sự không biết đâu mới là lựa chọn đúng? Nhưng tôi biết, tự do đôi khi còn quý hơn vàng bạc. Và có lẽ, hạnh phúc thật sự chỉ bắt đầu khi người phụ nữ dám sống đúng với trái tim mình.
VietBF@sưu tập