Bắc Ninh nhận “combo 2 trong 1”: Bí thư kiêm Thượng tướng
Ngày 30/9, báo chí nhà nước thông báo: Thượng tướng Nguyễn Hồng Thái – Ủy viên Trung ương Đảng, Ủy viên Quân ủy Trung ương, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng – được Bộ Chính trị chỉ định giữ chức Bí thư Tỉnh ủy Bắc Ninh nhiệm kỳ 2025–2030. Nghe qua tưởng chuyện đơn giản: một vị tướng rẽ trái vào làng quan tỉnh. Nhưng không, đây là một màn “đổi cờ” nhiều lớp… đủ khiến fan chính trị học phải pha trà đặc.
Từ ghế dự bị lên sân khấu chính, rồi… đổi sân
Mới ngày 24/4, ông Nguyễn Hồng Thái được điều về Bộ Quốc phòng làm Thứ trưởng – nhiều người coi đó là “phương án dự bị” cho tướng Hoàng Xuân Chiến. Để chạy đúng “giáo án thăng tiến”, ngày 14/7 ông được thăng hàm Thượng tướng. Nếu bóng đá có VAR thì chính trị có… “Tốc độ Hưng Yên”: chỉ trong 3 tháng, đường băng của ông Thái được trải nhựa phẳng lì.
Cả ông Nguyễn Hồng Thái lẫn ông Hoàng Xuân Chiến đều là người Hưng Yên – vùng đất mà dân tình đùa là “nơi cất nhắc có bảo hành hãng”. Thêm chi tiết plot twist: tướng Thái là con rể Thượng tướng Đỗ Bá Tỵ – đối thủ chính trị một thời của cựu Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân Lịch. Tô Lâm, với vai trò kiến trúc sư trưởng của “trường phái Hưng Yên”, dường như muốn xây một cột mốc mới trong Bộ Quốc phòng mang tên… Nguyễn Hồng Thái.
Bộ Tổng tham mưu: “căn cứ địa” hay… khu vực cấm câu?
Người ta gần như chắc mẩm: Tổng Tham mưu trưởng Nguyễn Tân Cương sẽ lên Bộ trưởng Bộ Quốc phòng trong thời gian tới. Mà Bộ Tổng tham mưu lại vốn được xem là “căn cứ địa” của phe Phan Văn Giang. Thế nên, muốn cắt đứt đường tiếp tế, phải đem người vào giữ chốt. Kế hoạch nghe như sách lược vây thành: đưa ông Nguyễn Hồng Thái ngồi ghế Tổng Tham mưu trưởng, qua đó “làm mỏng” ảnh hưởng của Phan Văn Giang và cũng khiến ông Nguyễn Tân Cương, dù lên Bộ trưởng, khó “nhấc chân nhấc tay”.
Nhưng đời không như bản vẽ. Bộ Chính trị bất ngờ phân công ông Thái về làm Bí thư Bắc Ninh. Cú đánh lái này khiến nhiều người vỗ trán: hóa ra “căn cứ địa” kia không dễ cắm trại. Thế trận Phan Văn Giang xem chừng… rắn hơn dự toán.
Tô Lâm – ba phương án, cả ba đều… ngượng tay
Nếu muốn “chiếm quyền kiểm soát” Bộ Quốc phòng, người ta đồn Tô Lâm không chỉ có hai mà tới ba phương án:
Hoàng Xuân Chiến: bề dày kinh nghiệm có, nhưng tuổi tác và “thể lực chính trị” được cho là không còn đủ để chạy 90 phút hiệp phụ.
Nguyễn Hồng Thái: đang trên đà, tưởng sẽ vào điểm rơi, ai ngờ bị “điều” ra biên.
Trịnh Văn Quyết: được dự trù cho ghế Ban Bí thư (chiếc ghế hiện ông Nguyễn Duy Ngọc đang ngồi). Nhưng phong độ trong Bộ Quốc phòng thì… trồi sụt như cổ phiếu gặp tin đồn.
Thành ra, cả ba cửa đều không mở toang như kỳ vọng. Cánh Hưng Yên vì thế không thể “đi thẳng một mạch”.
Bắc Ninh: “đi đày” hay trạm trung chuyển cao tốc?
Khi một vị tướng rời Bộ Quốc phòng, nhiều người thở dài coi đó là “chấm hết binh nghiệp”. Nhưng đừng quên, Bắc Ninh không phải chốn xa xôi: đây là một tỉnh công nghiệp, cửa ngõ trung du, lại gần Hà Nội. Làm Bí thư tỉnh đôi khi như làm CEO một tập đoàn FDI: vừa quản trị, vừa điều phối, vừa phải ký nhiều bút phê thơm mùi… quy hoạch.
Đặt ông Nguyễn Hồng Thái ra ngoài Bộ, có khi lại trở thành ưu thế. Vì ngoài Bộ Quốc phòng, “đội hình Hưng Yên” vẫn đang mạnh và có nhiều đường chuyền. Còn trong Bộ, nhóm của Phan Văn Giang vẫn đứng vững như… cột anten. Chơi ở sân ngoài, ông Thái có thể “núp bóng” Tô Lâm để bứt tốc, thay vì ở trong Bộ phải lao vào tuyến giữa tranh chấp với loạt hậu vệ thép.
Nguyễn Tân Cương và cửa bổ sung Bộ Chính trị
Nếu gặp vận hội, ông Nguyễn Tân Cương hoàn toàn có thể vào Bộ Chính trị theo diện bầu bổ sung – vốn dĩ danh sách Ủy viên Bộ Chính trị không phải tảng đá khắc tên vĩnh cửu, mà là bảng điện tử có thể cập nhật. Khi đó, tương quan trong Bộ Quốc phòng lại xoay thêm một vòng. Và xin nhớ: trong chính trị, không có “mãi mãi”, chỉ có “tính đến thời điểm này”.
Hưng Yên: “đi đâu cũng được cất nhắc” – meme hay thực tế?
Câu nói “người Hưng Yên đi đâu cũng được cất nhắc” giờ đã thành meme. Nhưng meme nào cũng có hạt nhân sự thật. Với ông Nguyễn Hồng Thái, cái “vía Hưng Yên” cộng thêm “mái che” Tô Lâm là lợi thế. Ở ngoài Bộ Quốc phòng, đường công danh có khi lại… ít ổ gà hơn. Trong Bộ, muốn tiến phải vượt mấy lớp phòng tuyến: Phan Văn Giang – Nguyễn Tân Cương – và cả một dàn “hậu cần” lâu năm.
Hoàng Xuân Chiến – sợi dây chưa dứt
Có ý kiến cho rằng, nếu ông Hoàng Xuân Chiến nắm được ghế Tổng Tham mưu trưởng, dây mơ rễ má của nhóm Phan Văn Giang – Nguyễn Tân Cương sẽ bị cắt bớt. Nhưng thực tế lại là: ông Chiến bị đánh giá “độ bền” không còn như xưa, và đến giờ, thế lực của Phan Văn Giang trong Bộ vẫn rất dày. Nói cách khác, sợi dây ấy… chưa đứt, thậm chí còn đang được buộc thêm nút.
Ai là người nên cười?
Nếu nhìn ở góc “mưu đồ Bộ Quốc phòng”, Tô Lâm có lẽ không vui: kế hoạch đưa người vào “căn cứ địa” chưa như ý. Nhưng nếu đặt ở trục “đường dài quyền lực”, ông Nguyễn Hồng Thái lại có lý do mở tiệc: Bắc Ninh có thể là trạm trung chuyển lý tưởng để… đổi tàu cao tốc. Và biết đâu, một ngày đẹp trời, lại có lệnh “luân chuyển giữa nhiệm kỳ” – từ Bí thư tỉnh, bật lên bậc mới. Trong khi đó, ông Nguyễn Tân Cương vẫn có cơ may cập bến Bộ Chính trị qua cửa bổ sung, khiến thế cờ càng thêm nhiều nước.
Kết: Trận derby Hưng Yên – “căn cứ địa” còn dài
Bản đồ nhân sự hiện tại giống một giải đấu knock-out mà ban tổ chức… liên tục cập nhật luật. Hưng Yên vẫn là đội bóng đáng gờm, nhưng “căn cứ địa” của Phan Văn Giang ở Bộ Quốc phòng vẫn đang thủ vững. Cú điều ông Nguyễn Hồng Thái sang Bắc Ninh có thể là thất bại ngắn hạn của Tô Lâm trong một chiến dịch cụ thể, nhưng lại mở ra đường tắt cho ông Thái trong cuộc đua đường trường.
Thành thử, đừng vội đóng sổ: mùa này mới đá hết… hiệp một. Người thất vọng nhất có lẽ là Tô Lâm – vì cú phản công của Phan Văn Giang khá “rát”. Còn người nên mỉm cười có lẽ là… chính ông Nguyễn Hồng Thái: vì đôi khi, rời chiến hào không phải để rút lui, mà là để vòng ra… chiếm đồi cao.