
Tôi nhớ rõ cái buổi tối ấy, khi ngồi trong phòng trọ 12m², xung quanh chỉ còn lại ánh đèn neon trắng lạnh hắt xuống nền gạch ốp đã xỉn màu. Chiếc quạt quay kẽo kẹt trên đầu, thổi ra từng làn gió nóng hầm hập, không đủ xua đi cái oi bức của tháng sáu. Tôi vừa trở về sau một ngày dài làm ca mười hai tiếng ở xưởng, tay chân rã rời, đầu óc mụ mị, trong lòng cứ chực vỡ ra thành tiếng nấc.
Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu sống những ngày như thế này — sáng dậy vội, đi làm, tối về mệt lả, ăn qua loa rồi lăn ra ngủ. Mỗi ngày lặp lại như một bản sao mệt mỏi. Và tôi không còn biết mình đang kiệt sức thật sự, hay chỉ đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời.
Những ngày ngồi giảng đường
Tôi từng có một thời rực rỡ. Là con trai quê nghèo, tôi ôm trong mình niềm hy vọng lớn lao: học đại học để đổi đời. Lúc thi đỗ, cả xóm kéo đến chúc mừng, cha mẹ rưng rưng nước mắt vì tự hào. Hồi đó, tôi nghĩ chỉ cần chăm chỉ, tương lai chắc chắn sẽ khác.
Những năm đầu, tôi học chăm lắm. Thư viện như ngôi nhà thứ hai. Bạn bè hay đùa: “Thằng này chắc đêm ngủ cũng ôm giáo trình.” Tôi cười, vì tôi biết phía sau nụ cười ấy là những ước mơ dang dở của cha mẹ — họ chưa từng có cơ hội được học.
Nhưng đời không phải lúc nào cũng đi thẳng. Khi những cám dỗ đầu tiên đến, tôi đã không đủ tỉnh táo.
Vũng lầy đầu tiên
Một buổi chiều, thằng bạn cùng lớp rủ tôi đi uống cà phê. Nó thao thao bất tuyệt về cái trò “chơi thử thôi, lời to lắm”. Tôi ngần ngại, nhưng rồi nghĩ thử một chút cũng chẳng sao. Lần đầu đặt tiền, tôi thắng. Số tiền lời đủ mua cái điện thoại tôi từng ao ước. Lòng tham bắt đầu nhú mầm từ đó.
Những tháng sau, tôi ít xin tiền gia đình hơn, vì tự tin “tôi có thể tự lo”. Thậm chí còn mua được laptop, chiếc xe máy mới. Tôi ngẩng cao đầu trước bạn bè, hãnh diện vì mình “giỏi xoay xở”. Nhưng tôi không biết rằng, tất cả chỉ là bẫy ngọt ngào.
Rồi thì, mọi thứ mất trắng. Tôi thua liên tiếp, không gỡ nổi. Đến mức phải bán từng món đồ trong phòng trọ, từ chiếc bàn học, chiếc ghế gãy, đến cả đôi giày mà cha tôi từng dành dụm mua cho. Tôi rơi vào cảnh chẳng còn gì ngoài nỗi sợ và nỗi hổ thẹn.
Ngày tôi quyết định bỏ học
Thất bại bủa vây, tôi không còn mặt mũi nào nhìn thầy cô, bạn bè. Nợ học phí, tôi đành bỏ học. Tôi chẳng dám báo cha mẹ, chỉ viện cớ “đi làm thêm nhiều nên không theo kịp”. Cha mẹ vẫn tin tôi, vẫn nghĩ tôi là niềm hy vọng. Và chính niềm tin ấy, mỗi khi nghĩ lại, như nhát dao xoáy vào tim.
Tôi ra khu công nghiệp xin làm công nhân. Từ một sinh viên đại học, tôi trở thành người mặc áo bảo hộ, đứng máy suốt ca, ăn cơm canh công ty, ngủ vật vạ trong phòng trọ công nhân. Cuộc sống chỉ còn tiếng máy móc ầm ào, mùi dầu nhớt, và những đồng lương ít ỏi.
Nhìn bạn bè ra trường
Ngày bạn bè khoe ảnh tốt nghiệp trên Facebook, tôi thấy mình nghẹn lại. Những gương mặt quen thuộc, tươi cười trong bộ lễ phục xanh đen, tay cầm tấm bằng, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào. Tôi lặng lẽ cuộn chăn trùm kín đầu, như thể muốn trốn khỏi thế giới.
Tôi biết mình đã tự tay cắt bỏ tương lai, đánh đổi cả những năm tháng tuổi trẻ chỉ để nhận lấy cái kết chua xót này. Tôi trách mình, căm ghét chính mình, nhiều đêm chỉ muốn kết thúc tất cả để khỏi phải chịu đựng thêm.
Tôi có thật sự kiệt sức?
Có những lúc tôi tưởng mình bị kiệt sức, rằng mình không thể đứng lên nổi nữa. Nhưng khi nghĩ lại, có lẽ tôi chỉ đang mắc kẹt trong một cái hố mà chính mình đào. Tôi vẫn còn sức khỏe để làm việc, vẫn còn đôi tay lành lặn, vẫn còn cha mẹ ở quê trông chờ. Tôi chưa gục ngã hoàn toàn — chỉ là tôi đã tự trói mình bằng nỗi sợ và sự hối hận.
Người ta nói, kiệt sức là khi cơ thể không còn chịu nổi. Còn mắc kẹt, là khi tâm trí không nhìn thấy lối ra. Tôi nhận ra, điều khiến tôi đau khổ nhất không phải là những ca làm dài dằng dặc, mà là cảm giác mình chẳng biết đi đâu, về đâu.
Tia sáng le lói
Một ngày, tôi tình cờ gặp anh công nhân cùng xưởng, hơn tôi chừng vài tuổi. Anh bảo: “Tao cũng từng bỏ dở đại học, cũng từng lún vào nợ nần. Nhưng rồi tao chọn đi lao động nước ngoài, gom góp được ít vốn, giờ còn tính mở cửa hàng nhỏ. Mày cũng thử học thêm cái gì đi, đừng đứng mãi chỗ này.”
Lời nói ấy như giọt nước rơi xuống vùng đất khô cằn trong tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu, đăng ký lớp học tiếng Hàn buổi tối. Ban đầu cực lắm — làm ca ngày, tối lại chui vào lớp, đôi mắt díp lại, đầu óc mụ mị. Nhưng tôi tự nhủ: nếu cứ đứng yên, tôi sẽ mãi chỉ là thằng công nhân ca mười hai tiếng, chết mòn trong xưởng.
Tôi không chắc con đường phía trước sẽ sáng rực rỡ, nhưng ít nhất, tôi đang thử bước ra khỏi cái hố mà mình tự đào.
Gửi cho những người giống tôi
Nếu bạn đọc tới đây và thấy mình trong câu chuyện này, tôi chỉ muốn nói: bạn không hề cô đơn. Có thể bạn đang nghĩ mình kiệt sức, nhưng hãy thử nhìn kỹ — có khi bạn chỉ đang bị mắc kẹt thôi. Và mắc kẹt thì vẫn có thể tìm đường thoát, chỉ cần bạn dám bước.
Đừng như tôi ngày trước, để tuổi trẻ trôi đi trong hối hận và nỗi sợ. Hãy tự cứu lấy mình, trước khi quá muộn.
VietBF@sưu tập