Một buổi tối 3 mẹ con vừa lượn đi ăn , xong đi dạo mát ở Vin, thấy đúng ṿng xuyến s105 đông đông. Với bản tính hóng hớt hàng ngày, ḿnh rẽ vào ngóng, mà bức xúc không chịu được, th́ ra có vụ va chạm xe giữa một em sinh viên nghèo, đi làm thêm shiper với một thanh niên xăm trổ hổ báo đi ô tô... Nh́n thằng bé chỉ hơn con nhà ḿnh 2-3 tuổi, gầy g̣ rúm ró, run bần bật xin lỗi anh săm trổ kia, mà nó nhất định không tha. Anh săm trổ xuống xe chửi bới ầm ĩ, đ̣i bồi thường một triệu với cái vết xước bé bằng cái móng tay... thằng bé xin xuống 500k, anh ta cũng không đồng ư, và c̣n gọi thêm 5-6 anh trai xăm trổ nữa đến … mà 500k hay 1 triệu th́ cậu sinh viên cũng ko có đủ tiền trong người. Nói chung việc chả liên quan đến ḿnh nhưng thật sự thấy bức xúc, thấy thằng bé phải gọi điện về quê tận Nam Định, xin bố chuyển khoản lên cho, mà bố ở quê nghèo, có dùng tài khoản bao giờ đâu, lại chạy sang nhà hàng xóm nhờ c̣n chưa chuyển được ngay. Không đành ḷng, ḿnh đứng ra cho cậu bé 1 triệu để giải quyết cho xong; đúng là một triệu không to cũng chẳng bé... nhưng tiêu đúng cách và cho đúng chỗ cảm thấy đồng tiền có giá trị. Không biết anh thanh niên Bắc Giang kia cầm 1 triệu tiêu được những ǵ, nhưng ḿnh chắc chắn 1 triệu với cậu sinh viên sẽ làm cậu nhớ lâu... Ḿnh giúp không mong nhận lại hay trả lại. V́ chỉ nghĩ biết đâu mai sau các con ḿnh ra đời...chẳng may gặp chuyện khó khăn ǵ... cũng sẽ gặp được người tốt... và biết rằng “cho đi là c̣n măi
VietBF@sưu tập
|