Tôi bàng hoàng. Cả người lạnh toát. Vội vă đưa cho chồng xem. Tối hôm đó, hai vợ chồng tôi ngồi lại nói chuyện.
Tôi tên là Xuân, năm nay 29 tuổi. Cưới chồng được gần hai năm, tôi sống chung với mẹ chồng từ những ngày đầu về làm dâu. Bố chồng mất đă lâu, chồng tôi lại là con một nên chuyện ra riêng với chúng tôi là điều không thể. Mẹ chồng tôi vốn là người phụ nữ sống t́nh cảm, cẩn thận và thương con hết ḷng. Bà không bắt bẻ ǵ tôi, thậm chí c̣n không nhận tiền ăn, v́ biết vợ chồng trẻ mới cưới c̣n nhiều khoản phải lo.
Chồng tôi làm công nhân ở khu công nghiệp, lương tháng không cao, lại phải xoay đủ kiểu cho sinh hoạt, nội ngoại hai bên, rồi chuẩn bị đón đứa con đầu ḷng. Tôi thương anh nên luôn cố gắng tiết kiệm, nhiều khi chỉ dám ăn trứng với rau qua bữa để chắt chiu từng đồng. Vậy mà có hôm đi siêu thị, tôi phát hiện chồng âm thầm chuyển tiền cho chị gái. Dù ḷng đầy uất ức, tôi vẫn nhịn, nghĩ rằng thôi th́ gia đ́nh anh ấy, miễn là anh không làm điều ǵ sai trái…
Gần đây, tôi thấy mẹ chồng hay mệt. Bà hay kêu chóng mặt, có hôm c̣n bỏ muối hai lần vào nồi canh. Lúc ăn, cả nhà không nuốt nổi, bà chỉ cười trừ bảo “mẹ lú rồi”. Tôi bảo chồng đưa mẹ đi khám, nhưng anh cứ khất lần khất lượt. Rồi chiều qua, chuyện không ngờ đă xảy ra.

Ảnh minh họa
Tôi đang lau nhà th́ nghe tiếng động mạnh, chạy lên pḥng thấy mẹ chồng nằm sơng soài dưới sàn. Tôi run rẩy đỡ bà lên giường, gọi chị y tá gần nhà qua kiểm tra. Trong lúc chị ấy bấm huyệt, tôi vội t́m dầu gió để xoa cho bà. Mở ngăn kéo đầu giường, tôi thấy một tập hồ sơ bệnh viện được kẹp gọn gàng. Linh cảm có điều ǵ đó không ổn, tôi run run mở ra xem và gần như ngă quỵ khi thấy tờ chẩn đoán: ung thư vú, đă di căn lên năo.
Tôi bàng hoàng. Cả người lạnh toát. Vội vă đưa cho chồng xem. Tối hôm đó, hai vợ chồng tôi ngồi lại nói chuyện. Chúng tôi thống nhất sẽ đưa mẹ đi chữa trị, dù có phải vay mượn, nợ nần cũng chấp nhận, miễn là c̣n cơ hội cứu mẹ.
Thế nhưng khi biết chuyện, mẹ chồng chỉ im lặng rơi nước mắt. Bà nghẹn ngào nói:
“Mẹ đă định giấu các con. Bệnh mẹ đă đến giai đoạn cuối rồi. Chạy chữa chỉ thêm đau đớn. Mẹ muốn những ngày cuối đời được ở nhà, nh́n các con, chờ cháu ra đời… Mẹ không muốn các con khổ thêm nữa.”
Tôi và chồng chỉ biết ôm lấy nhau khóc. Một đêm trôi qua mà tôi không thể chợp mắt. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đối diện với lựa chọn nghiệt ngă thế này: hoặc cố cứu lấy mẹ, hoặc để mẹ thanh thản ra đi.
Tôi thấy ḿnh bất lực, thấy thế giới này thật bất công. Một người mẹ cả đời v́ con, tới cuối cùng vẫn chọn giấu nỗi đau để các con không phải lo nghĩ. Tôi chỉ mong thời gian có thể quay ngược lại, để chúng tôi chăm sóc bà sớm hơn, để những bữa cơm ít muối dư đường không bị bỏ qua, để tôi có thể ôm lấy mẹ mà nói lời yêu thương nhiều hơn...
Tôi kể vài ḍng tâm sự của ḿnh để nhắn nhủ với mọi người: Cuộc sống đôi khi chẳng cho ta nhiều cơ hội để chuẩn bị cho những mất mát. Chúng ta cứ mải mê lo toan mà quên mất rằng, thời gian với người thân không c̣n nhiều. Đừng đợi đến khi mất đi mới thấy tiếc nuối. Hăy yêu thương và quan tâm cha mẹ khi họ c̣n bên cạnh. Bởi có những điều, một khi đă bỏ lỡ, cả đời này cũng không thể lấy lại được...
VietBF@sưu tập