
Một xă hội càng khen thưởng những thứ dễ giả vờ – như đức hạnh, ḷng tốt, lư tưởng – th́ càng khiến người ta bỏ rơi bản chất thật của ḿnh để đóng một vai người tốt. Không phải v́ họ muốn. Mà v́ nếu không làm vậy, họ không sống nổi trong tṛ chơi này.
Khi bạn thấy những kẻ thăng tiến là người biết "đúng lúc lên tiếng", biết "tạo thiện cảm", biết "làm người khác thấy họ có đạo đức", c̣n những người sống thật lại bị loại ra v́ “thô”, “khó gần”, “thiếu tinh tế” — th́ bạn đang sống trong một hệ thống thưởng công cho kỹ năng đạo đức hóa, chứ không phải đạo đức.
Người lưu manh th́ nói thẳng điều ḿnh muốn. Người giả vờ đạo đức th́ diễn nó bằng cách cao quư. Nhưng cả hai đều đang sống v́ cùng một mục tiêu: được công nhận, được lợi thế, được yên thân. Chỉ khác nhau về vỏ bọc.
Người thật sự đạo đức thường không hợp thời. Bởi họ không giỏi đóng vai. Không giỏi thích nghi với nhịp giả tạo. Họ sẽ không tham gia vào những cuộc tṛ chuyện xă giao vô nghĩa. Họ sẽ không tỏ ra xúc động trước thứ họ không tin. Họ không nói đạo lư chỉ để được đánh giá là “có chiều sâu.” Họ sống bằng bên trong, chứ không tối ưu hóa vỏ ngoài.
Và v́ vậy, họ bị cho là “khó hiểu,” “lập dị,” “chưa đủ mềm,” “không khéo xử lư.” Trong một xă hội đă định nghĩa "lương thiện" bằng cách biểu diễn, người không biểu diễn sẽ bị nh́n như thiếu lương thiện.
Tại sao vậy? V́ phần lớn xă hội không được xây để ưu tiên sự thật. Nó được xây để ưu tiên sự dễ chịu. Mà sự thật, phần lớn thời gian, không dễ chịu.
Muốn sống sót trong một xă hội như thế, bạn có hai cách: hoặc học cách thao túng thật giỏi – nghĩa là lưu manh đúng mức. Hoặc học cách ngụy trang thật khéo – nghĩa là tạo ra phiên bản đạo đức giả nhưng đáng tin.
Cách thứ ba – sống thật, nghĩ ǵ nói nấy, thấy sai là phản biện, giữ yên lặng khi chưa chắc – thường khiến bạn bị hiểu lầm, bị gạt ra lề, bị chụp mũ là “nguy hiểm” hoặc “thiếu nhạy cảm.”
Sống thật chưa bao giờ là con đường ngắn. Nhưng đó là cách duy nhất để đến nơi mà bạn không phải sống thêm lần nữa trong vai ai khác.
Không phải ai diễn đạo đức đều xấu. Không phải ai lưu manh đều độc ác. Nhưng khi sống trong một xă hội mà phần thưởng không dành cho người thành thật, th́ kẻ biết cách tạo h́nh mới là kẻ sống sót. Và đó không phải lỗi của từng người. Đó là phản chiếu của cơ chế mà họ đang sống trong.
Người chiến thắng không phải người sống sót sau cùng, mà là người không cần phải diễn vai ǵ để tồn tại.
VietBF@sưu tập