Một buổi nửa đêm, chồng tôi nhận được cuộc gọi từ... người yêu cũ. Anh lập tức rời nhà vội vă, và tôi, trong sự hoài nghi khôn nguôi, đă lén theo sau. Những ǵ tôi chứng kiến sau đó đủ khiến trái tim tôi tan vỡ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ḿnh sẽ phải viết lại những ḍng này, khi ḷng c̣n vẹn nguyên vết thương từ chính người ḿnh tin tưởng. Một buổi nửa đêm, chồng tôi nhận được cuộc gọi từ... người yêu cũ. Anh lập tức rời nhà vội vă, và tôi, trong sự hoài nghi khôn nguôi, đă lén theo sau. Những ǵ tôi chứng kiến sau đó đủ khiến trái tim tôi tan vỡ.
Khoảng gần 12 giờ đêm, điện thoại của anh rung lên. Tôi nhận ra đó là số máy lạ nhưng ánh mắt anh lại bừng sáng, khác hẳn thường ngày. Cuộc nói chuyện nhanh chóng, giọng anh vội vă đến mức tôi hiểu: cuộc gọi không b́nh thường.
Không muốn để dư luận chi phối phán đoán, tôi nói giả vờ gặp điện thoại để kéo dài thời gian. Khi anh nói “em cần gặp anh…”, tôi đă biết ḿnh phải làm ǵ. Tôi mặc áo khoác, cầm theo xe máy nhỏ lên phố, quyết đi theo anh, muốn biết sự thật đằng sau có phải như trí năo đau đáu phán đoán.
Anh lái xe thẳng ra một con đường tĩnh lặng, ánh đèn vàng vương trên mặt đường ẩm mốc. Tôi đỗ cách đó vài chục mét, tim đập mạnh. Anh gọi thêm lần thứ hai, giọng run run: “Anh đến…”. Một người phụ nữ bước ra từ góc khuất – người yêu cũ của anh, theo như lời t́nh cũ anh từng kể trước kia.
Khoảnh khắc hai người gặp nhau, trái tim tôi co thắt. Họ bắt tay, ôm hôn xă giao, ánh mắt cô ấy gượng gạo nhưng ánh mắt anh ánh lên niềm xúc động khó che giấu. Họ đi vào một quán café mở cửa đêm.
Tôi đứng quan sát qua lớp cửa kính hơi mờ, nghe họ trao đổi nhanh, kiềm nén. Một phần t́nh xưa dành cho nhau vẫn c̣n, nhưng cũng có phần dè dặt, lo lắng. Cô ấy giăi bày: “Anh từng nói ḿnh phải quên em, nhưng khi gọi điện là tim anh vẫn rung”. Đôi tay cô run nhẹ, ánh mắt ngân ngấn. Anh nắm tay cô, nhưng rồi dường như bối rối: “Anh… đă có gia đ́nh rồi, đừng khiến chuyện trở nên phức tạp”.
Tôi thấy anh giữ khoảng cách, nhưng không dứt khoát bước ra ngoài. Trong lúc anh đang phân vân, cô ấy cúi người nói với giọng khẩn khoản: “Anh c̣n thương em, hăy cho em một cơ hội”. Tim tôi vỡ tan khi thấy rơ sự giằng co trong mắt anh: giữa quá khứ và hiện tại.
Tôi đă không bước vào quán. Quá đủ rồi. Cảnh tượng ấy như dao khắc sâu vào trái tim. Tôi nh́n thấy người đàn ông tôi yêu nhưng không phải là người đàn ông của tôi. Anh dường như muốn nói ǵ đó, nhưng cuối cùng chỉ vội vă tiễn cô ấy rồi lái xe về thật nhanh, không nói một lời. Tôi nh́n vào bóng anh khuất dần trong đêm.
Sau đêm đó, tôi trở về nhà, ḷng nặng như đá. Tôi nhận ra rằng ḿnh đă phản bội chính cảm giác, chứ không phải anh. Tôi mang theo bao câu hỏi: Liệu anh có thật sự hết t́nh cảm với người cũ? T́nh yêu của anh dành cho tôi có đủ sâu để bỏ lại quá khứ?
Sáng hôm sau, anh lại trở về b́nh thường, ánh mắt ánh lên ánh đèn ngủ. Tôi không hỏi ngay. Tôi cần thời gian để liền lại trái tim ḿnh. Để thừa nhận rằng ḿnh đang chịu khổ, nhưng không chịu thua. T́nh yêu này vẫn có thể cứu văn nếu cả hai cùng thức tỉnh.
Tôi sẽ không áp đặt anh bằng cảm xúc của chính ḿnh. Tôi cần một cuộc tṛ chuyện nghiêm túc, để anh nói rơ rằng anh yêu tôi và chỉ c̣n tôi. Tôi cũng cần anh nghe thấy những cơn đau mà tôi đang mang.
Cuộc đời cho tôi cơ hội để yêu, để tin và có quyền cầm lựa chọn cho hạnh phúc. Tôi tin rằng một cuộc đối thoại đêm dài – sau khoảng lặng tỉnh táo – sẽ giúp tôi và anh tháo gỡ tổn thương. Chỉ khi sự thật được nói ra, t́nh yêu mới có cơ hội được chữa lành. Và tôi hy vọng ḿnh đủ can đảm để giữ lại hạnh phúc, cũng như anh đủ dũng cảm nói lời thật ḷng.
Nếu bạn đă từng rơi vào hoàn cảnh như tôi, hăy biết rằng: đau là quyền, khóc là cần thiết, nhưng chiến đấu để giành lại tự do và hạnh phúc chính là điều cần làm. Chứ không phải ngă quỵ trong im lặng giữa đêm dài.
VietBF@ sưu tập
|