Lần đầu tiên nàng dẫn tôi về ra mắt bố ḿnh, mẹ nàng mất đă lâu nhưng ông không đi bước nữa mà ở vậy nuôi nàng.
Nhà nàng ở cuối phố Trịnh, trước khi đến nhà nàng tôi đă thám thính tăm tia, nghe giang hồ đồn bọn giai làng này tiếng tăm khét nẹt v́ độ giữ gái làng. Rất nhiều thằng sang đây tán gái bị ăn đ̣n, bị vác xe đạp lội qua mương, v v và v mây. Tôi chả ngán, một thằng bộ đội đặc công sông Giá như tôi, không phét chứ “bố” cứ chấp nửa làng chúng mày.
Màn chào hỏi, nước non, lư lịch trích ngang trích dọc êm xuôi, tôi thầm nghĩ ông bá vợ này cũng ph́nh phường phôi chứ chả chất chát ǵ nhiều.
Nàng vào bếp làm cơm, tôi và bác bố vợ tương lai ra vườn ngắm hoa lan, phải nói nhà bố vợ tương lai có giàn lan tuyệt tác, những gị lan chẳng đột biến nhưng đầy khí chất, những gị lan đơn sơ, cứng cỏi, những mầm chồi mảnh mai mà những bông hoa cứ rạng rỡ tuyệt vời. Tôi chẳng hứng thú với hoa, cũng chưa từng đập chậu cướp hoa nhưng đứng giữa căn nhà và mảnh vườn đầy cây trái và hoa tôi thấy ḿnh nhẹ nhàng thanh tịnh cả tâm hồn.
Đứng trước một gị lan đang độ rất thanh tân, nh́n đài hoa, nh́n những cái rễ khô gầy mỏng manh chằng chịt tôi bần thần măi. Bỗng ông bố vợ tương lai đến gần bên cạnh, ông đứng đối diện với tôi, rất sát rất gần, giọng ông lạnh lẽo và sắc nhọn: Cậu thấy không, cây lan biết bao nhiêu rễ chằng chịt, gom góp tất cả tháng năm miệt mài chỉ chắt chiu cho mấy nụ hoa. Cả đời tôi chắt chiu dành tất cho con gái tôi. Tôi yêu thương nó và v́ thế tôi buộc phải yêu quí cậu. Nhưng nh́n cậu tôi biết ngay cậu là thằng hiếu thắng và háo sắc háo danh. Rồi cậu sẽ làm cho con gái tôi phải khổ. Nếu là chuyện làm ăn, chuyện cơm áo ở đời tôi không tham gia. Nhưng chỉ cần cậu đánh con tôi một cái th́ cậu nhớ rằng cậu sẽ ăn đủ với tôi. Cả đời tôi chưa hề tát con tôi nửa cái v́ nó là một cô gái rất ngoan và hiểu chuyện đời.
Tất nhiên là nàng yêu tôi. Bố nàng doạ thế chứ đám cưới vẫn cứ diễn ra, ba năm sau, năm năm sau, bảy năm sau khi đă có hai nhóc th́ cuộc sống của tôi vẫn êm đềm v́ sóng gió trong nhà vợ tôi nhịn nhục câm nặng hết. Nói nhanh cho vuông đàn ông thằng nào chẳng gia trưởng, chẳng hám gái, chẳng việc nhà th́ nhác việc khuân vác hàng xóm th́ siêng. Bố vợ tôi vẫn lặng lẽ đi bên đời con gái. Ông ngầm giúp con gái nhiều việc nhưng chẳng ra mặt mấy khi.
Năm thứ mười th́ cuộc hôn nhân của tôi chao đảo khi tôi lên làm trưởng pḥng kinh doanh của công ty. Những buổi họp hành, tiệc tùng và tất nhiên là vài bóng hồng đă xỏ chân vào cuộc đời tôi. Tôi trễ nại việc làm chồng làm cha. Khuyết điểm nhất là tôi đánh nàng vài trận v́ tôi cảm thấy việc lấy nàng làm vợ là việc ngu ngốc nhất, quyết định sai lầm nhất của cuộc đời ḿnh.
Lúc đầu nàng đeo kính mát để che những vết bầm, nàng ít về ngoại. Nhưng bữa ấy nàng vừa là cho tôi cái áo sơ mi, cô người yêu th́ giục rối rít anh qua đón em ngay và thế là tôi cuống. Tôi vừa mắng chửi vừa giằng lấy chiếc áo và quăng chiếc bàn là rất nóng về phía nàng. Nút b́nh nước nóng bật ra, nước toé ra làm nàng bỏng ở cánh tay, hai đứa con tôi khóc thét lên ôm chầm lấy mẹ chúng. Tôi vẫn lao đi mặc kệ mẹ con nàng…
Hậu quả buổi chiều tối hôm ấy sau khi xong việc tôi mới nhớ ra chuyện hồi sáng. Cũng chả ân hận mấy nhưng tôi vẫn về nhà sớm hơn thường lệ, vừa về đến cổng nhà th́ cũng là lúc xe ông bố vợ xịch đỗ đối diện với xe tôi. Mở cửa xe ông cụ bước phắt xuống. Tôi vừa kịp lắp bắp con chào bố th́ tay phải của ông bố vợ tôi đă vung lên, bốpp, kèm theo là câu chửi: Thằng rể chó má, tao đă không nh́n lầm mày ngay từ ngày đầu, nhưng tao cảnh cáo rồi mà mày không nghe. Tôi vẫn chưa hết choáng bởi cái tát nảy lửa, vẹo mặt, lật người vừa rồi th́ tới tấp những quả đấm, những cú đá như trời giáng tới tấp xuống người tôi. Tôi chỉ lắp bắp vừa lấy hai tay ôm mặt vừa con xin bố con biết con sai rồi ạ.
Ông bố vợ tôi nhanh nhẹn tự mở cổng, túm ngực áo thằng con rể đang coặt kẹo dặt dẹo dúm dó v́ đ̣n nhấc lên lôi sềnh sệch vào nhà. Phải nói ông bố vợ tôi khoẻ thật. Gần bảy sọi mà những quả đấm, những cú đá của ông chẳng khác thanh niên. Cái thằng tôi chưa đến bốn sọi nhưng lâu lắm rồi không rèn luyện chỉ ham nhậu nhoẹt trác táng nên mất hết sức lực. Tôi như con sứa bấy bậy trong tay ông bố vợ.
Sau lần bị bố vợ giă cho nhừ tử ấy tôi như tỉnh hẳn ra. Các cụ nói cấm sai, ai cũng một lần da đến thịt, già đ̣n là kinh ngay. Giờ tôi đă là thằng liền ông chỉn chu tử tế. Thực ra do hệ quả của trận bị bá vợ đánh một phần, một phần kiếm tiền khó với lại ở đời ngoài vợ con ḿnh ra c̣n toàn phường lừa đảo hết. Giờ tôi bỗng đâm ngoan, chỉ cơm nhà má vợ, nóng mấy cũng kiềm chế chứ cứ nghĩ đến trận đ̣n năm xưa tởn đến già.
VietBF@ sưu tập