Nhà phân tích Ischenko cho rằng Nga và Donbass đã có kịch bản ứng phó với việc Ukraine gia tăng pháo kích - và họ đã gửi thông điệp đến Kiev rằng "giọt nước sắp tràn ly".
Ít giờ trước, trang tin Ukraine.ru đã đăng tải bài viết của nhà phân tích Rostislav Ischenko với tiêu đề "Đặc điểm của cuộc khủng hoảng Donbass". Dưới đây chúng tôi xin được lược dịch bài viết.
"Tối hậu thư" của Nga và Donbass
Ít ngày trước, DPR (Cộng hòa Nhân dân Donetsk tự xưng) đã ra lệnh động viên một phần nhằm vào "lực lượng dự bị" còn LPR (Cộng hòa Nhân dân Luhansk tự xưng) thì tuyên bố tổng động viên và cấm nam giới từ 18 đến 55 tuổi rời khỏi khu vực.
Có thể thấy 2 quyết định này khác hẳn nhau. Donetsk kêu gọi binh lính, sĩ quan từng phục vụ, những người có kinh nghiệm để nhanh chóng tích hợp vào 1 đơn vị cụ thể - còn Lugansk cho thấy rằng họ muốn bắt lính càng nhiều càng tốt và để các chỉ huy tùy ý nhận quân.
Các biện pháp được Luhansk đưa ra giống hệt như hành động trong hoảng loạn của Kiev vào năm 2014 - huy động tất cả nam giới dưới 60 tuổi - cho tới khi phát hiện rằng hành động này không làm tăng sức mạnh mà ngược lại gây suy giảm kinh tế và làm gia tăng tâm lý bất ổn.
Vào mùa xuân năm 2014 (trước thời điểm chiến tranh bùng nổ ở Donbass), truyền hình Ukraine đã ghi hình hàng chục nhóm quân Ukraine sống trong các lán trại trong rừng, mặc quần áo dân sự và chăn gia súc.
Tại thời điểm đó Quân đội Ukraine không thể "tiêu hóa" ngay số tân binh gửi đến họ - hoặc đơn giản là không biết phải làm gì cho tới khi cần dùng số quân này để bù đắp cho những tổn thất thảm khốc trong các "nồi hầm" ở Donbass.
Nhìn chung, có ấn tượng rằng biện pháp huy động ở Donetsk thực sự đã được tiến hành từ trước còn ở Lugansk, chúng chỉ được thực hiện về hình thức và rất có thể dựa trên nhận thức rằng một thảm họa quân sự đã không xảy ra và không thể xảy ra ở Donbass vì sự hậu thuẫn của Nga.
Mặc dù Lugansk luôn là mắt xích yếu trong tuyến phòng thủ ở Donbass - nó không phải là vấn đề quan trọng nhất. Điểm lưu ý là sau 8 năm giao tranh, Donbass đột nhiên phản ứng gay gắt - di tản và động viên là một tín hiệu rõ ràng về sự chuẩn bị cho một cuộc chiến toàn diện.
"Bắn tiếp đi, sau đó là chiến tranh"
Hành động di tản hiện tại của các thực thể Donbass không thể thực hiện được nếu không có sự đồng thuận từ Moscow - cần lưu ý rằng ở vùng Rostov, người Nga đã sẵn sàng tiếp nhận 700.000 người di tản.
Có thể nói rằng chiến dịch di tản rõ ràng đã được vạch ra từ trước và bắt đầu được thực hiện ngay vào thời điểm Ukraine gia tăng pháo kích và phá hoại ở Donbass. Điện Kremlin hiểu rằng nếu Mỹ không lừa được "Nga xâm lược Ukraine" thì họ chắc chắn sẽ khiêu khích ở Donbass.
Họ khai hỏa 10 lần - nếu không có phản ứng - họ tiếp tục bắn 100 rồi 1.000 lần... cho đến khi đối phương không thể không phản ứng.
Và hành động này sẽ được chụp mũ là "sự xâm lược của Nga" và kích hoạt chiến dịch san phẳng các khu dân cư ở Donbass bằng pháo binh để buộc đối phương phải tấn công vào các vị trí Quân đội Ukraine, mang lại cho Mỹ đủ bằng chứng cho các cáo buộc.
Cần lưu ý rằng nếu chúng ta sống trong thế kỷ 19 hoặc nửa đầu thế kỷ 20, thì lệnh tổng động viên sẽ đồng nghĩa với một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi. Các quốc gia sẽ tuyên chiến ở thời điểm binh lực tại các mặt trận vượt quá số lượng quân địch một cách đáng kể.
Các tay súng Tiểu đoàn "Sparta" thuộc Dân quân DPR (nổi tiếng cùng cố chỉ huy Motorola trong Chiến tranh Donbass 2014-2015) trong một bức ảnh chụp ít ngày trước tại một trung tâm huấn luyện.
Nhưng kể từ nửa sau thế kỷ 20, do sự phát triển nhanh chóng của vũ khí hạt nhân và các phương tiện triển khai loại vũ khí này, các siêu cường buộc phải lên kế hoạch cho một cuộc chiến hầu như không cần tới việc động viên.
Những thứ tồn tại sau các cuộc tấn công hạt nhân lớn (vài nghìn đầu đạn mỗi bên) chưa rõ ràng, nhưng người ta cho rằng chúng sẽ cực kỳ nhỏ bé và việc tiến hành các cuộc tấn công quy mô nhỏ này có thể cực kỳ khó khăn.
Vì vậy, cuộc chiến hạt nhân được cho là sẽ bắt đầu và kết thúc trong vài phút - và trong trường hợp cực đoan nhất (với quy mô hủy diệt tăng dần) là trong một vài ngày.
Có thể thấy ở hiện tại, việc di tản và động viên trở thành phương án gây áp lực tâm lý khiến đối phương phải nhượng bộ, thể hiện việc sẵn sàng cho giải pháp quân sự nhằm gạt bỏ ảo tưởng của đối phương rằng việc gia tăng căng thẳng quân sự có thể mang lại lợi thế đàm phán.
Đối phương sẽ hiểu rằng lời tuyên chiến có thể tránh được nhưng nó đã gần hơn bao giờ hết - bước tiếp theo sẽ là chiến tranh và chính họ sẽ phải bắt đầu nó.
Nói đơn giản hơn, đối phương sẽ nhận ra trái bóng đang ở nửa sân của mình và sự lựa chọn cuối cùng là của họ - nỗ lực đánh trả trái bóng sẽ đồng nghĩa với việc cuộc xung đột tự động bắt đầu.
VietBF @ Sưu tầm