'Tôi sợ hãi vì là người gốc Á ở Mỹ'. Theo Los Angeles Times, tội ác vì thù hận nhắm vào người gốc Á ở Mỹ tăng cao trong thời gian gần đây với những vụ việc gây phẫn nộ và khiến cộng đồng này lo lắng cho sự an toàn của mình.
Chúng tôi xin trích dịch bài đăng trên Los Angeles Times về tội ác vì thù hận nhắm vào cộng đồng gốc Á ở Mỹ của tác giả Sharon Kim Soldati. Bà Soldati là một người gốc Hàn hiện sinh sống tại Thụy Sĩ.
Cha mẹ tôi sống ở ngoại ô Atlanta, bang Georgia, Mỹ và tôi rất lo lắng cho họ.
Kể từ khi đại dịch bắt đầu, “tội ác vì thù hận” (hate crime) với người châu Á ở Mỹ đã gia tăng đáng kể. Trong vài tuần qua, chúng ta đã thấy những câu chuyện kinh hoàng về việc người Mỹ gốc Á bị quấy rối và bạo hành. Một người đàn ông lớn tuổi bị xô xuống đất và sau đó tử vong ở San Francisco. Một người khác bị chém vào mặt bên trong toa tàu điện ngầm ở thành phố New York. Ngoài ra, còn vô số video ghi lại cảnh những người Mỹ gốc Á bị la hét, nhổ nước bọt vào mặt và yêu cầu quay lại đất nước của mình.
Những sự kiện gần đây tuy gây sốc, nhưng không làm tôi ngạc nhiên. Nhiều người Mỹ gốc Á đã phải chịu đựng sự hắt hủi trong thầm lặng.
Những năm tháng trưởng thành của tôi bị đè nặng bởi nỗi xấu hổ (vô lý) về gốc gác Hàn Quốc của mình. Người gốc Hàn phải chứng minh mình là người Mỹ, ngay cả khi chúng tôi sinh ra và lớn lên ở đây, bằng cách cố gắng xuất sắc ở trường học và nơi làm việc.
Khi còn nhỏ, một số người trong chúng tôi không chịu học nói tiếng Hàn. Hành xử như vậy đồng nghĩa với việc chúng tôi đã đánh mất nhiều phần trong bản sắc dân tộc của mình.

Người biểu tình phản đối bạo lực nhắm vào người châu Á gần khu Chinatown ở Los Angeles, California ngày 20/2. Ảnh: Getty.Cố gắng hòa nhập
Tôi luôn ý thức sâu sắc về việc mình phải cố gắng hòa nhập như thế nào. Khi tôi 4 tuổi, gia đình tôi chuyển đến Vancouver, Canada và sống trong một khu dân cư chủ yếu là người da trắng.
Lúc tôi bắt đầu học tiểu học vào cuối những năm 1970, nhiều người ở đây chưa bao giờ nghe nói về Hàn Quốc. Trong lớp có một nữ sinh gốc Á khác là Ming Ming. Đến giờ ăn, Ming Ming sẽ ngồi trong góc với món mì đựng trong hộp giữ nhiệt của mình. Những đứa trẻ khác sẽ nhăn mặt vì mùi của món ăn đó.
Tình hình của tôi cũng không khá hơn. Ngồi bên cạnh Ming Ming, tôi sẽ mở hộp doshirak của mình. Doshirak là một loại cơm hộp Hàn Quốc có cơm chiên, thịt, rau và một đôi đũa bên trong. Bắt chước những đứa trẻ khác, tôi bịt mũi trước hộp cơm của chính mình và giả vờ rằng những thứ bên trong cũng gây khó chịu cho tôi.

Người biểu tình phản đối bạo lực với cộng đồng gốc Á cầm bức vẽ Vicha Ratanapakdee, cụ ông nhập cư Thái Lan 84 tuổi chết sau khi bị tấn công ở San Francisco. Ảnh: Los Angeles Times.
Khi về đến nhà, tôi đã nói chuyện với mẹ. Tại sao mẹ không làm cho tôi một bữa trưa bình thường với các món như bánh mì kẹp bơ đậu phộng và mứt?
"Món đó sao mà lành mạnh được?", mẹ tôi phản bác. "Món đó không có rau!".
Tuy nhiên, mẹ tôi cũng đầu hàng. Và tôi nhẹ nhõm khi được đến trường với một chiếc bánh mì sandwich kiểu phương Tây.
Cham-ah
Một trong những từ yêu thích của mẹ tôi trong tiếng Hàn là cham-ah, nghĩa là chịu đựng. Đó là những gì bà và gia đình phải làm khi rời khỏi Triều Tiên trong mùa đông năm 1950.
Họ đi bộ từ Bình Nhưỡng đến Seoul, băng qua những con sông băng giá và tìm chỗ ẩn nấp khỏi bom và đạn pháo. Sau đó, họ đi từ Seoul đến Daegu trên nóc một chuyến tàu hỏa chở hàng của quân đội Mỹ.
Cha mẹ tôi đến Los Angeles, Mỹ vào những năm 1970 và làm nhân viên vệ sinh tại nhà hát Shubert. Họ tiết kiệm tiền để mua cửa hàng tạp hóa đầu tiên của mình trong một khu phố nói tiếng Tây Ban Nha.
Tuy nhiên, không thể xin thị thực thường trú cho gia đình, chúng tôi đã chuyển đến Canada. Cha mẹ tôi đã sơ chế cá ở chợ địa phương và mua một cửa hàng kim khí.

Bạo lực nhắm vào người gốc Á ở Mỹ đã gia tăng trong thời gian gần đây. Ảnh: AP.
Khi mẹ tôi có chứng chỉ kỹ thuật viên y tế và tìm được việc làm ở New York, chúng tôi chuyển về Mỹ.
Sau khi phải trải qua thời gian vất vả để mưu sinh, cha mẹ đã giúp tôi thấm nhuần tư tưởng về sự chịu đựng.
Nếu ai đó ngược đãi chúng tôi, chúng tôi được yêu cầu không được làm ầm ĩ - Cham-ah. Khi giáo viên nói với cha mẹ rằng tên tiếng Hàn của tôi quá khó phát âm, họ đã hỏi ý kiến mục sư nhà thờ để đặt cho chúng tôi những cái tên theo kiểu Mỹ. Từ bỏ những cái tên Hàn Quốc của chúng tôi là cái giá phù hợp để hòa nhập - Cham-ah.
Thậm chí ngày nay, tôi sẽ hiếm khi lên tiếng khi có ai đó dùng những lời lẽ phân biệt chủng tộc. Tôi tự nghĩ, liệu có đáng để lên tiếng hay không? Chuyện có thể tồi tệ hơn nhiều. Cham-ah.
Tại quầy thanh toán của một cửa hàng bánh mì kẹp, người phụ nữ phụ trách đơn hàng của tôi nói rất to và chậm rãi giá tiền món ăn. Bà cũng giơ 7 ngón tay lên, như thể đề phòng ngoài việc không hiểu tiếng Anh, tôi còn có thể bị khiếm thính. Cham-ah.
Trong suốt cuộc đời, tôi cảm thấy việc mình là người châu Á ở Mỹ là một thiếu sót. Và tôi phải bù đắp chuyện đó bằng cách làm việc chăm chỉ và không trở nên quá khác biệt. Tuy nhiên, trong tuần này, sự lo lắng đã chuyển thành nỗi sợ hãi thực sự.
Tôi lo sợ cho cha mẹ già của tôi, cho người thân và bạn bè của họ.
Tôi hy vọng miễn dịch cộng đồng với Covid-19 có thể mang lại một kỷ nguyên mới về sự bao dung chủng tộc.
Việc đánh bại Covid-19 cũng có thể giảm bớt các cuộc tấn công vì chủng tộc này, đặc biệt là đối với những người lớn tuổi trong gia đình chúng tôi, những người mà chúng tôi được dạy là phải tôn trọng.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể chờ đợi điều đó xảy ra. Đã đến lúc phải lên tiếng về tội ác vì thù hận chống người châu Á.
VietBF@ sưu tầm.