Bạn đừng nghĩ rằng tha thứ không phải là ban phát ân huệ cho kẻ có lỗi với ḿnh mà tha thứ chính là món quà cho tâm hồn của chính chúng ta!
Một hôm, Đức Phật đang ngồi nói chuyện với các môn đồ ở bên dưới một cái cây to th́ đột nhiên có một người đàn ông đi tới và nhổ nước bọt vào mặt Ngài. Song trái lại với mọi dự đoán, Đức Phật vẫn ngồi điềm tĩnh, Ngài chỉ lau mặt và hỏi lại người đàn ông một câu: "Tiếp theo là ǵ nào?"
Trong khi đó, các môn đồ của Ngài th́ rất tức giận. Môn đồ gần gũi nhất với Đức Phật là Ananda nói: "Thế này là quá lắm. Chúng ta không thể tha thứ cho hành động vô lễ này. Cần phải trừng trị hắn, nếu không những kẻ khác sẽ lại bắt chước điều đó".
Nhưng Đức Phật đă trấn an Ananda: "Ngươi hăy im lặng đi. Anh ta không khiến ta thấy phiền, nhưng ngươi th́ có. Anh ta là một người mới, là người ta không quen biết.
Hẳn anh ta đă nghe người khác nói ǵ đó về ta, rằng ta là một người đạo đức giả, một người nguy hiểm, khiến người ta đi chệch hướng, một kẻ xấu xa. Và có thể trong đầu anh ta đă h́nh thành một định kiến về ta. Anh ta không nhổ nước bọt vào ta, mà vào h́nh ảnh mà anh ta nghĩ ra trong đầu.
Anh ta nhổ nước bọt vào h́nh ảnh đó v́ anh ta không hiểu ta. Nếu suy nghĩ kỹ, ngươi sẽ thấy người đàn ông đáng thương này hẳn là có điều ǵ đó muốn nói, đây là cách anh ta bày tỏ điều đó. Nhổ nước bọt là cách để anh ta nói điều ǵ đó.
Có những lúc, khi ta thấy bất lực với ngôn từ, ta sẽ dùng hành động để biểu đạt. Ta có thể hiểu được anh ta. V́ thế, ta mới hỏi anh ta rằng "Tiếp theo là ǵ nào?"
Ta cảm thấy rất thất vọng, không phải v́ anh ta, mà v́ các ngươi. Đă đi theo ta nhiều năm như vậy rồi, mà các ngươi vẫn c̣n có cách phản ứng như vậy".
Trước phản ứng bất ngờ này, người đàn ông như đứng chết trân tại chỗ. Anh ta chưa từng gặp chuyện như vậy trong đời. Anh ta đă từng sỉ nhục rất nhiều người, và họ đều phản ứng lại tương tự.
Với những kẻ hèn nhát và yếu thế, họ cố cười gượng rồi t́m cách lấy ḷng anh ta. Nhưng Đức Phật th́ khác. Ngài không tức giận, cũng không cố tỏ ra vui vẻ. Nét mặt của Ngài toát ra sự điềm tĩnh, và Ngài chỉ muốn biết anh ta có muốn nói ǵ không.
Chẳng biết nói ǵ nữa, người đàn ông trở về nhà. Tối đó, anh ta không thể ngủ được. Anh ta bị ám ảnh bởi những ǵ đă diễn ra. Anh ta không thể giải thích nó cho bản thân chuyện đă xảy ra.
Anh ta run rẩy, người vă ra đầy mồ hôi. Anh ta chưa từng gặp ai như vậy. Đức Phật đă khiến cho thứ tâm trí rối bời, đen tối, đầy oán hận cũng như toàn bộ quá khứ của anh ta như bị vỡ vụn thành trăm mảnh.
Sáng hôm sau, người đàn ông quay trở lại, phủ phục dưới chân Đức Phật. Đức Phật ân cần hỏi anh ta: "Sao nào? Đây cũng là cách nói điều ǵ đó. Khi ngươi đến phủ phục dưới chân ta, ngươi đang muốn gián tiếp nói một điều ǵ đó mà ngôn từ dường như bất lực."
Rồi, Đức Phật nh́n sang Ananda: "Ananda, người đàn ông này lại tới, anh ta đang nói điều ǵ đó. Anh ta là một người đang chất chứa rất nhiều cảm xúc".
Người đàn ông ngẩng đầu lên nh́n Đức Phật rồi nói: "Xin Ngài hăy tha thứ cho những ǵ tôi làm hôm qua".
Đức Phật hỏi lại: "Tha thứ điều ǵ? Nhưng ta đâu phải là người mà ngươi đă sỉ nhục. Sông Hằng luôn chảy không ngừng, sông Hằng của hôm nay đâu phải sông Hằng của hôm qua. Mỗi người đều là một ḍng sông.
Người bị ngươi sỉ nhục đă không c̣n ở đây. Ta chỉ giống người đó thôi, chứ không phải ông ta. Trong 24 giờ đồng hồ, có rất nhiều chuyện xảy ra. V́ thế, ta không thể tha thứ cho ngươi, v́ ta không có ǵ oán hận ngươi cả. Và ngoài ra, ngươi cũng không phải là người đàn ông hôm qua tới đây.
V́ anh ta lúc đó rất giận dữ, anh ta khạc nhổ vào ta, c̣n ngươi th́ phủ phục dưới chân ta. Sao 2 người các ngươi lại là một được? V́ thế, hăy quên chuyện đó đi. Hăy tới gần ta hơn và nói về chuyện khác".
Đức Phật từng nói, ai cũng là một ḍng sông, ai cũng có những khúc mắc, những câu chuyện, những nỗi đau riêng không dễ ǵ chia sẻ được với người khác, và sẽ có lúc không tránh khỏi việc vô t́nh, hoặc cố ư làm người khác tổn thương.
Việc phản ứng lại một cách gay gắt không những không giải quyết được vấn đề, mà c̣n làm mâu thuẫn ngày càng trở nên sâu sắc, khó ḥa giải. Bị người khác gây tổn thương đương nhiên không phải là một cảm giác dễ chịu ǵ. Nhưng trên đời có ai mà chưa từng chịu tổn thương đây? Nếu cứ ôm giữ măi tâm oán hận, chẳng phải tâm hồn người ta sẽ chỉ c̣n đầy những vết thương đang rỉ máu hay sao?
Tha thứ là một loại sức mạnh tinh thần. Tha thứ không khiến con người ta trở nên hèn kém hay yếu đuối mà là đặt ḿnh ở trên người khác để bao dung cho họ. Có câu "Lùi một bước để tiến hai bước", trước mỗi sự việc, cần tĩnh tâm, phân tích t́nh huống kĩ càng, chấp nhận bỏ qua mọi sai lầm cho người khác. Đó là cảnh giới của người quân tử, giàu ḷng vị tha, tinh thần nhân đạo.
Như trong câu chuyện trên, Đức Phật vô cớ bị xúc phạm nhưng người lựa chọn tha thứ. Ngài dạy cho chúng ta một bài học rằng: Hăy để những phiền muộn, những sai lầm theo những ḍng chảy, trôi về quá khứ. Đừng măi ám ảnh bởi những ǵ đă xảy ra, đừng sợ sự thay đổi, mà hăy luôn ngẩng cao đầu, đối diện và hướng tới những thay đổi tích cực ở phía trước.
VietBF © sưu tầm