Các phương tiện truyền thông chính thống của Mỹ thường miêu tả các nữ nhân viên tiệm massage - nhiều người trong số họ là người nhập cư từ Hàn Quốc, Việt Nam và trong những năm gần đây, Trung Quốc - là nạn nhân của các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia.
Vụ xả súng hàng loạt gần đây ở thành phố Atlanta khiến 8 người thiệt mạng, 6 trong số đó là phụ nữ gốc Á, đã gây tiếng vang khắp cộng đồng AAPI (Người Mỹ gốc Á và người dân các đảo ở Thái Bình Dương) và dẫn đến các cuộc biểu tình trên khắp đất nước. Nó cũng kéo những phụ nữ làm nhân viên các tiệm massage của Mỹ trở lại tâm điểm chú ý, thường theo những cách chỉ bêu xấu họ và nghề nghiệp của họ.
Theo bài của Sixth Tone, điều này không có gì mới. Bạo lực gây ra đối với cộng đồng AAPI - đặc biệt là những người nhập cư thuộc tầng lớp trung lưu hoặc thấp hơn - không bắt đầu từ đại dịch. Những phụ nữ châu Á làm việc trong các tiệm massage ở Mỹ từ lâu đã phải chịu bạo lực mà phần còn lại của xã hội muốn làm ngơ.
Lily, người Trung Quốc, nhân viên massage khu Chinatown ở Chicago nhập cư vào Mỹ sáu năm trước và thường xuyên ở Washington và California, hai tiểu bang có cộng đồng người Hoa lớn. Là một bà mẹ đơn thân, trong suốt hai thập kỷ, chị làm công việc văn phòng ở Trung Quốc. Cuối cùng, chị nhận ra rằng thu nhập của mình, vốn trì trệ trong phần lớn thời gian đó, dần không còn đủ do chi phí nhà ở và sinh hoạt tăng cao ngay cả ở các thành phố nhỏ ở Trung Quốc. Sau khi con trai duy nhất vào đại học năm 2015, chị đã bay đến Mỹ bằng thị thực du lịch, theo cách nói của chị, để "đi đào vàng". Mục tiêu của chị là tìm cách trả học phí cho con trai và tiết kiệm tiền trả trước một căn nhà cho cậu ta.
Một nhân viên tiệm massage khác ở Seattle, Xixi, đã đưa con gái đến Mỹ và bỏ chồng ở lại Trung Quốc. Trong khi con gái tham gia các lớp học ngoại ngữ để chuẩn bị vào đại học, Xixi tìm kiếm cơ hội làm việc trong cộng đồng người Hoa tại địa phương. Sau khi phỏng vấn tại nhiều công ty khác nhau, chị phát hiện ra - như Lily và nhiều người nhập cư Trung Quốc khác đến trước chị - rằng việc chị không nói được tiếng Anh có nghĩa là ngay cả một số nhà hàng và cửa hàng tạp hóa của người Trung Quốc cũng không muốn thuê chị.
Ngay cả khi chị có cơ hội làm một trong những công việc này, khối lượng công việc rất căng thẳng, các ông chủ vô tình, tàn nhẫn và mức lương thấp. Những phụ nữ như Lily và Xixi, những người đã làm việc trong nhiều thập kỷ với tư cách là những nhân viên lành nghề ở Trung Quốc, thường phải vật lộn để thích nghi với những điều kiện như vậy.
Vì thế, nhiều người quyết định đăng ký tham gia khóa đào tạo tại một trường dạy massage trị liệu bằng tiếng Trung Quốc trước khi nhận việc tại một trong những tiệm massage do người Trung Quốc sở hữu. Tìm việc ở những tiệm này không quá khó, ngay cả đối với những người có kỹ năng tiếng Anh kém, bởi vì các tương tác với khách hàng có xu hướng theo cùng một kịch bản thuộc lòng.
Bằng cách này, các tiệm massage đã trở thành bến đỗ an toàn cho những người nhập cư châu Á trung niên, những người không thể học để thông thạo một ngôn ngữ mới.
Nhiều nhân viên tiệm massage cho biết họ kiếm được nhiều tiền hơn và được tự do hơn những công việc khác. Mặc dù giờ làm việc dài - 12 giờ một ngày, sáu ngày một tuần- nhân viên chỉ bận rộn khi có khách hàng. Trong thời gian rảnh rỗi, họ có thể xem TV hoặc trò chuyện video với bạn bè và gia đình ở nhà trên iPad hoặc điện thoại. Hơn hết, các chủ tiệm massage hiếm khi có mặt tại chỗ, thậm chí còn cho họ nhiều không gian hơn.Tuy nhiên, sự tự do này mang lại rủi ro. Các tiệm massage Trung Quốc luôn là mục tiêu dễ dàng cho các vụ trộm cướp, nhưng điều này đặc biệt đúng kể từ khi đại dịch bắt đầu: Nhiều ông chủ cắt giảm nhân viên, chỉ để lại một nhân viên điều hành toàn bộ phòng khách. Điều này khiến các nữ nhân viên massage càng dễ bị tổn thương hơn.
Một số nhân viên và chủ tiệm massage có thể báo cảnh sát để được bảo vệ, nhưng hầu hết đều im lặng. “Cảnh sát hoàn toàn vô dụng. Báo cáo sự cố cho họ chỉ lãng phí thời gian”, chị Chang nói. Có giọng đặc sệt vùng Đông Bắc Trung Quốc, Chang đã bị sa thải khỏi vị trí quản lý tại một công ty quốc doanh lớn 20 năm trước. Chị đã trải qua nhiều năm ròng rã trong thị trường việc làm khó khăn, đặc biệt là đối với phụ nữ trung niên, trước khi di cư sang Mỹ. Bây giờ ở độ tuổi 50, tiệm massage nơi chị làm việc đã nhiều lần bị cướp, nhưng mỗi khi gọi cảnh sát, chị có cảm giác như họ đang bắt nạt mình.Thật vậy, nhiều nhân viên tiệm massge nói rằng cảnh sát coi thường nhân viên tiệm, coi họ như nạn nhân buôn người, người nhập cư không có giấy tờ, người bán dâm bất hợp pháp, hoặc chỉ là những người châu Á dốt nát với vốn tiếng Anh hạn chế, không phải là “những công dân tử tế” đáng được họ bảo vệ.
Một số nhân viên tiệm massage cung cấp các dịch vụ tình dục, từ xoa bóp cơ thể, kích dục bằng tay cho đến quan hệ tình dục. Nhưng điều đó không đúng với tất cả mọi người.
Tại Seattle, cảnh sát đã đột kích vào 11 tiệm massage và “giải cứu” 26 phụ nữ Trung Quốc khỏi một đường dây “buôn bán tình dục”, theo tin của các phương tiện truyền thông dẫn lời cơ quan thực thi pháp luật địa phương. Các tuyên bố đã gây hiểu lầm: Không ai bị truy tố vì tội buôn người. Những người chủ bị buộc tội quảng cáo mại dâm và rửa tiền, sau đó bị phạt tiền và bị quản chế. Mặt khác, các nhân viên nữ được “giải cứu” bị mất cả việc làm và nhà ở. Nhiều người cũng bị tịch thu số tiền tiết kiệm ít ỏi và các đồ đạc khác.
The mainstream American media often portray female massage salon workers - many of whom are immigrants from Korea, Vietnam and in recent years, China - as victims of groups. criminal organization across the country.
The recent mass shooting in the city of Atlanta left 8 people dead, 6 of which were Asian women, which resonated throughout the AAPI community (Asian Americans and islanders in the Pacific). and lead to protests across the country. It also brought women working in American massage parlors back to the spotlight, often in ways that only stigmatized themselves and their careers.
According to Sixth Tone's post, this is nothing new. The violence inflicted on the AAPI community - especially immigrants of the middle or lower class - did not start as a pandemic. Asian women working in massage parlors in America have long suffered violence that the rest of society wants to ignore.
Lily, a Chinese, a Chinatown masseuse in Chicago immigrated to the United States six years ago and regularly lives in Washington and California, two states with large Chinese communities. As a single mother, for two decades, she worked in an office job in China. Eventually, she realized that her income, which had been stagnant for most of that time, was gradually not enough due to the rising costs of housing and living even in small Chinese cities. After her only son entered college in 2015, she flew to the United States on a tourist visa, in her words, to "go gold digging". Her goal is to find a way to pay his son's tuition and save him money upfront.
Another massage salon worker in Seattle, Xixi, took her daughter to America and left her husband in China. While her daughter takes foreign language classes to prepare for college, Xixi looks for opportunities to work in the local Chinese community. After interviewing at various companies, she discovered - like Lily and many other Chinese immigrants who came before her - that her inability to speak English meant even some restaurants and shops. The Chinese grocery, too, doesn't want to hire her.
Even when she had the chance to do one of these jobs, the workload was stressful, the bosses were unkind, ruthless, and the salary was low. Women like Lily and Xixi, who have worked for decades as skilled workers in China, often struggle to adapt to such conditions.
As a result, many people decide to sign up for a training course at a Chinese-language massage therapy school before taking a job at one of the Chinese-owned massage parlors. Finding jobs in these stores is not too difficult, even for people with poor English skills, because interactions with customers tend to follow the same memorization scenario.
In this way, massage parlors have become a safe landing spot for middle-aged Asian immigrants who are unable to learn to master a new language.
Many massage parlors say they earn more and have more freedom than other jobs. Despite long working hours - 12 hours a day, six days a week - employees are only busy when there are customers. In their spare time, they can watch TV or video chat with friends and family at home on their iPad or phone. Best of all, massage salon owners are rarely onsite, even giving them more space. However, this freedom comes with risks. Chinese massage parlors have always been easy targets for robberies, but this has been especially true since the beginning of the pandemic: Many bosses cut staff, leaving only one employee running the entire room. guest. This makes the female massage staff even more vulnerable.
Some massage parlor staff and owners can alert the police for protection, but most are silent. “The police are completely useless. Reporting the incident to them was a waste of time, ”said Ms. Chang. With a dense accent in Northeast China, Chang was fired from his management position at a large state-owned company 20 years ago. She spent many years in the difficult job market, especially for middle-aged women, before emigrating to the United States. Now in her 50s, the massage parlor where she works has been robbed many times, but every time she calls the police, it feels like they are bullying me. Usually shop staff, who treat them as victims of trafficking, undocumented immigrants, illegal sex workers, or just ignorant Asians with limited English, are not “public Good people ”deserve their protection.
Some massage parlor staff provide sexual services, from body massage, manual sex to sex. But that is not true for everyone.
In Seattle, police raided 11 massage parlors and "rescued" 26 Chinese women from a "sex trafficking" line, media reports quoted local law enforcement.
|
|