Cũng như những dân “chơi Facebook” trong mấy ngày qua, tôi được đọc và nghe về chuyện lùm xùm của ông Ngạn, và cô gái tự xưng là người hàm ơn của “chú Ngạn”. Và vì thương chú lắm, vì thấy người ta “live stream” chửi rủa, mạt sát chú nặng nề, và vì rất đau lòng phải chứng kiến những sự kiện đó, nên đành lòng chỉ muốn có đôi lời “khuyên bảo” chú trên Youtube.
Cô ta nhấn mạnh qua những câu rào đón là chỉ muốn làm một cái video clip ngắn, để nhắn đến chú Ngạn với tiếng nói từ trong trái tim, từ trong đáy lòng như của một người cháu. Cô cũng không quên lập đi lập lại là “nếu không có chú thì ngày nay không có Bé Tí này”. Bước vào đề, cô nhấn mạnh rằng, không thể vì thế, mà lờ đi việc chú đã “dùng những từ ngữ rất là sâu xa để định hướng cử tri đi bầu cho năm 2020 sắp tới”, chú còn “liên tục attack cái policy của nước Mỹ” rồi chú “nhắc tới và diễn tả tổng thống Trump như một người bạo chúa ác ôn, ép người ta đến đường cùng…”.
Cô cháu của chú Ngạn đã đóng rất hay, đã “diễn rất đạt” trong 2 phút mở đầu, với cái vai trò … đau khổ lắm … mới phải nói lên những lời “dạy bảo” này với chú. Trước ống kính, với những cái cười khẩy hết sức chuẩn, với những cái chau mày hoàn toàn đạt, với những câu cú ngôn từ rào đón, đủ để lột tả hết tâm tình của một đứa cháu gái chân ướt chân ráo mới vào nghề, đã phải khổ sỡ, trăn trở, ưu tư vì những ân tình từ một ông chú ân nhân người dưng. Cái vai đó, lần đầu tôi được thấy nhân vật này diễn xuất quá tuyệt, thủ vai quá chuẩn, không có lời gì để chê bai, và nếu không được lãnh giải Oscar thì thật là quá bất công.
Không biết người xem thấy ra sao, riêng tôi thì, chỉ với 6 phút đồng hồ tâm sự với “chú Ngạn”, tôi thấy nhân vật Bé Tí đã lột tả, phải nói là hoàn toàn, là trọn vẹn về con người, về trình độ học vấn, về nền giáo dục mà cô ta đã được dậy dỗ từ Gia Đình và từ Xã Hội. Chỉ với 6 phút ngắn ngủi, cô đã lột xác để khán giả thấy được bộ mặt thật của con người cô. Cô chẳng cần e dè, phơi trần cái ác, cái tàn nhẫn, cái dã tâm, cái ác ý của một kẻ háo danh, chộp ngay cơ hội để đạp lên người khác, để ngoi lên bước thang danh vọng, để được nổi tiếng và để được người đời biết đến.
Vì thường thì, chỉ có khi nào một người bị hàm oan, bị vu khống, hoặc bị đặt điều nói xấu, oan ức lắm, đau khổ lắm, bỉ bôi lắm, thì người ta mới phải lên tiếng thanh minh, mới phải trình bày những nỗi oan tình của mình và đối phương ra trước bàn dân thiên hạ, để chứng minh sự trong sạch của mình. Còn đây, đơn thuần chỉ là chính kiến khác biệt giữa hai cá nhân với một chế độ, với một chính sách. Sự khác biệt chính kiến thì thông thường, người ta dễ dàng ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc quá lắm thì ngồi xuống với nhau bên ly cà phê, cãi tay đôi cho ra ngô ra khoai, chứ ai lại đưa ra trước công luận bêu rếu như thế nhỉ? Chắc chắn là phải có tà ý rồi.
Cho dù ông Ngạn có nói không đúng sự thật, thì những cái sai đó có ảnh hưởng trực tiếp gì đến cô ta, mà phải cạn tàu ráo máng với những cái nhếch mép, với những cái cười khẩy, với những cái chau mày, như để đóng trọn vẹn vai trò trong một vở tuồng, với hi vọng kéo được cả ngàn khán giả?
Cho dù ông Ngạn có đặt điều nói xấu chính quyền Donald Trump đi chăng nữa, thì cái chính quyền không lồ kia, với cái bộ máy vĩ đại kia, mà người ta thường khoe khoang là dư sức để “nghiền nát” Trung Quốc, một siêu cường hạng nhì trên thế giới, thì chẳng lẽ lại bị ảnh hưởng thê thảm đến độ phải chờ tới nhân vật Bé Tí đứng ra làm video, lấy lại công đạo cho họ? Bọn tài tử Hollywood vẫn làm những thước phim “đặt điều nói xấu chế độ” suốt hơn 3 năm qua, còn “ngầu hơn”, còn “tàn nhẫn” hơn, và còn có “ảnh hưởng” gấp triệu lần đến dân chúng Mỹ nữa kia. Có thấy một nhân vật Bé Tí Da Trắng nào đứng lên làm video đòi lại công đạo cho Donald Trump và cho “chính quyền Mỹ” như Bé Tí đâu nào?
Cho dù ông Ngạn có cố tình nói không đúng sự thật để “lèo lái dư luận”, để “định hướng trong kỳ bầu cử sắp tới” thì phần đông chúng tôi, những người sống ở Mỹ lâu gấp 3 lần thời gian cô này sống ở Mỹ, học thức cũng tạm gọi là khá đủ với những mảnh bằng Đại Học, kiến thức và khả năng Anh ngữ cũng tạm gọi là dư sức đủ để đàm đạo, để phản biện trong những trận “debates” giữa những đảng phái ở Mỹ, bằng thứ tiếng Anh chuẩn xác, chứ không phải bằng thứ phát âm ngọng nghịu của những người như Bé Tí, hoặc những người mà cô này thường tiếp xúc.
Vậy mà cô ta còn cho rằng “sợ chúng tôi bị định hướng trong cuộc bầu cử sắp tới”, thì thật đúng là coi trời bằng vung, coi xã hội bên ngoài chỉ bằng cái miệng giếng. Điều này cho thấy rằng Bé Tí láo xược và coi thường thiên hạ quá. Nếu Bé Tí quá tự mãn, cho rằng phải có Bé Tí dìu dắt và hướng dẫn thì thiên hạ mới nhìn ra được lẽ phải, được chánh tà, được đúng sai, thì ôi, cái này nếu kêu bằng “ngựa non háu đá” thì cũng vẫn chưa lột tả được hoàn toàn sự vô phép này.
Sau cùng, trong buổi nói chuyện “lịch sử” ấy, ông Ngạn đã không hề đề cập bất cứ gì về cô này, về gia phả của cô này. Ông Ngạn lại lớn tuổi hơn cha chú của Bé Tí. Ông Ngạn lại còn là “đại ân nhân – không có chú Ngạn thì không có Bé Tí ngày nay”. Ta có thể nói giữa ông Ngạn và cô này, chẳng hề có hiềm khích, cũng không có tư thù. Giữa hai người hình như chỉ có mối tương quan mật thiết qua những vở kịch trên sân khấu, thì tại sao Bé Tí lại có thể tàn nhẫn, lại có thể dã man, lại có thể manh tâm “chỉ bảo” cho chú Ngạn từng chút về chuyện chính trị ở bên Mỹ, nói thẳng ra là về Donald Trump và chính sách của ông ta trước mặt bàn dân thiên hạ?
Chẳng lẽ ông bà, cha mẹ, thầy cô của Bé Tí đã KHÔNG DẠY cho cô ta ý nghĩa sâu xa của cái câu nói: “NGƯỜI TA ĂN BẬY THÌ ĐƯỢC, NHƯNG NÓI BẬY THÌ KHÔNG ĐƯỢC” nó hàm chứa sự mạt sát nặng nề đến thế nào hay sao? Không thù oán, thì tại sao Bé Tí có thể nhẫn tâm rào đón sự mạt sát của mình bằng một cái cười khẩy trước khi đi vào câu nói: Ông bà ta có câu, và chú LÀ NHÀ VĂN THÌ CHẮC CHÚ HIỂU … Cái này phải nói là LÁO không có GIỚI HẠN.
Bạn bè chí thân, người ta KHÔNG DÁM NÓI với nhau câu đó, ngay cả trong lúc tức giận. Gia đình với nhau, người ta cũng KHÔNG DÁM DÙNG câu nói đó để “sửa sai” nhau. Người lớn trong vai chú bác, cũng KHÔNG AI NỠ DÙNG câu nói đó, để “chỉ dạy” cho kẻ dưới khi người đó đã đến tuổi trưởng thành. Tôi bảo đảm rằng, những người lớn tuổi chúng tôi, cho dù có đảo ngược vai vế, cũng không nỡ nói câu nói đó với “cháu”.
Câu nói đó, người ta chỉ dùng cho kẻ thù của mình mà thôi. Câu nói đó, người ta nói xong là dứt tình và tuyệt giao. Câu nói đó, nó nặng đến độ, khó tìm ra được câu xin lỗi nào có thể được chấp nhận, hoặc tha thứ được giữa hai người với nhau, chứ đừng nói là trình diễn như một vở bi kịch trên Youtube. Câu nói đó, tôi không biết cô gái này học từ đâu, ai dậy cho cô ấy, và người thầy đó, vì lý do gì đã thiếu sót trong việc chỉ bảo cặn kẽ khiến cô ta xử dụng nó bừa bãi như thế?
Nhưng với những cái nhếch mép, những cái chau mày, những cái cười khẩy kia, thì có lẽ cô ta hoàn toàn chủ động khi xử dụng câu nói đó. Cái câu mà nhân vật Bé Tí dùng “Ăn Bậy Thì Được, Nhưng Nói Bậy Thì Không Được” nó còn như một lời cảnh tỉnh cho các “đối tác” khác, nó còn như một sự răn đe cho những ai “dám vọng động, dám nói chạm đến” cái nhân vật quan trọng, cái người nằm sau vở bi hài kịch 6 phút đã khiến nhân vật Bé Tí phải cạn tàu ráo máng, phải dứt tình đoạn nghĩa, ngay cả với ân nhân của mình. Nhân vật đó Bé Tí đã chẳng cần che đậy, cũng không cần dấu diếm. Nhân vật đó chẳng phải là tổ tiên, chẳng phải là ông bà, cũng chẳng phải là cha mẹ của cô ta. Nhân vật đó chẳng ai khác hơn là DONALD TRUMP và CHÍNH QUYỀN của ông ta. Nhân vật đầy uy quyền và oai phong mà Bé Tí tôn sùng kia đã khiến cô ta sẵn sàng chà đạp ân nhân của mình, một người lớn tuổi hơn cha chú của mình, trong 6 phút video lịch sử.
Thật là lươn lẹo, thật là dối trá, thật là xảo quyệt, khi cô ta mở đầu cho cái video bằng câu “thương chú lắm, đau lòng lắm, khi thấy thiên hạ chửi rủa mạt sát chú” mà lại đăng cái video đó ở trang Facebook của mình, như để khuyến khích, như để cổ võ bàn dân thiên hạ khắp nơi vào chửi rủa bằng những lời thô tục nhất, bẩn thỉu nhất, thô bỉ nhất.
Cô ta đau lòng đến độ đã để nguyên hàng trăm câu còm “thóa mạ” chú Ngạn, người ân nhân của cháu ở trang Facebook của mình, như một chứng tích cho sự đểu giả, sự bỉ ổi không giới hạn, với câu mở đầu “thương chú lắm, đau lòng lắm …”
Người ta nói "Cuồng thì thường mất lý trí", có lẽ không sai chút nào.
Nếu người dân Việt Nam chưa hiểu được ý nghĩa của BỊNH TÔN SÙNG LÃNH TỤ, thì đây chính là cái thí dụ chi tiết nhất, đầy đủ nhất và rõ ràng nhất.
Có thể Bé Tí đã thành công trong việc lấy tiếng qua cái video 6 phút đó, nhưng có lẽ, suốt đời Bé Tí sẽ vẫn luôn Bé Tí, không bao giờ lớn lên được, theo đúng cái ý nghĩa của nó.
PTG
01/04/20
Chuyện lùm xùm ông Ngạn tự dưng ồn ào trên mạng xã hội.
Tác giả sẵn sàng nhận góp ý trên Facebook
https://www.facebook.com/giao.pham.1...72423762771631
Tác giả: FBPhamthanhgiao