Để  chặn đứng sự xâm nhập của khối Cộng sản xuống phía Nam, quân đội Hoa Kỳ  phải chiến đấu tại miền Nam Việt Nam trong 20 năm, họ phải tốn không  biết bao nhiêu tiền của và sinh mạng.Trong cùng khoảng thời gian đó, để  thiết lập một vùng đệm tránh không cho khối tư bản tiếp cận biên giới  quốc gia, tại miền Bắc Việt Nam, Trung Quốc đã hỗ trợ khí tài quân sự,  kể cả nhân lực (không công khai) cho Cộng sản Bắc Việt gây nên một cuộc  chiến tranh ác liệt. Một kịch bản chiến tranh có mục tiêu tương tự như ở  bán đảo Cao Ly năm 1950.
 
 Thực lòng quên quá khứ?
 
 Năm 1975, miền Nam Việt Nam bị bức tử, khối Cộng sản nói chung đã giành  chiến thắng trong ván cờ khu vực. Kể từ đó, Hoa Kỳ trở thành kẻ thù  không đội trời chung của Cộng sản Việt Nam. Năm 1995, Washington thiết  lập quan hệ ngoại giao với chính quyền Hà Nội và công nhận họ là đại  diện chính thức của Việt Nam. Tính đến nay, mối bang giao Việt Mỹ trải  qua 18 năm, khoảng thời gian bang giao có đủ dài để Hà Nội thực sự quên  đi mối thù xưa, thiết lập quan hệ hữu hảo với Hoa Kỳ nhằm tìm kiếm sinh  lộ cho đất nước hay không?
 
 Đáng tiếc, câu trả lời nhiều khả  năng là “Không”! Trong sách giáo khoa phổ thông của Việt Nam, trong các  hội nghị chuyên đề về lịch sử, trong các lễ kỷ niệm về chiến tranh, “Đế  quốc Mỹ” vẫn hiện diện như một kẻ thù cần phải tiêu diệt. Chính vì mối  thù thâm căn cố đế đó mà quan hệ Việt Mỹ luôn luôn bị ngăn cách bởi một  bức tường vô hình, và nó tiếp tục tồn tại khi nào đảng Cộng sản còn  thống trị Việt Nam. Giả như, thượng tầng lãnh đạo Việt Nam có một vài cá  nhân có quyền lực muốn quên đi quá khứ, chuyển đổi mối quan hệ với Hoa  Kỳ từ thù thành bạn, cũng chưa chắc có thể thực hiện thành công cuộc  cách tân khi hạ tầng là tập hợp của những con người cực đoan thủ cựu.  Cũng xin nhấn mạnh rằng đây là nét đặc trưng của các quốc gia độc tài  Cộng sản, nó không giống bất kỳ thể chế độc tài nào khác trên thế giới.
 
 Quả vậy, trong tiềm thức của những người Cộng sản từ trung ương đến địa  phương, Trung Quốc vẫn là một nước đàn anh có cùng ý thức hệ, đã từng  sát cánh với đảng Cộng sản Việt Nam qua hai cuộc chiến tranh. Giải pháp  thần phục Trung Quốc vẫn được ưu tiên hàng đầu trong các cuộc đại hội  đảng. Khác với Việt Nam, Miến Điện từng là một quốc gia quân phiệt hà  khắc nhất thế giới, nhưng trong lịch sử, tập đoàn quân nhân Miến Điện  không có mối thâm thù với Hoa Kỳ. Chính vì lẽ đó, sự điều chỉnh chiến  lược từ gần gũi với Trung cộng chuyển sang thân thiện với Hoa Kỳ có thể  thực hiện dễ dàng hơn, vì không có chướng ngại tâm lý. Nhờ đó, cuộc  chuyển hoá dân chủ tại Miến Điện bớt đi khá nhiều cản trở.
 Việt Nam, Hoa Kỳ: Ai cần ai hơn?
 
 Quay trở lại tình hình chính trị Việt Nam. Kết thúc chuyến thăm Hoa Kỳ  của ông Trương Tấn Sang, giới phân tích trong và ngoài nước đưa ra nhiều  quan điểm, bình luận khác nhau. Có người cho rằng, đây là một chuyến đi  thành công, có thể đưa Việt Nam vào một ngã rẽ mới. Có người bi quan  hơn, nhận định chuyến đi thất bại vì ông Sang đã không mang về được một  kết quả cụ thể nào. Theo thiển ý của tôi, chuyến đi của ông Sang là một  thất bại về mặt ngoại giao nhưng thành công về mặt chính trị đối với tập  đoàn cầm quyền.
 
 Mặc dù, Việt Nam đang nằm trong khu vực “nhạy  cảm” mà Hoa Kỳ muốn tái lập ảnh hưởng, nhưng điều đó vẫn chưa đủ quan  trọng để có thể liệt kê vào danh sách các quốc gia ưu tiên đặc biệt. Tại  khu vực Đông Nam Á còn có nhiều quốc gia là đồng minh chiến lược của  Hoa Kỳ như Singapore, Philippines…và sau này sẽ là Miến Điện – một quốc  gia quân phiệt đang trên đà cải cách dân chủ. Chính vì lẽ đó, mà Hoa Kỳ  đã không đặt nặng việc thiết lập quan hệ đối tác chiến lược với Việt  Nam. Hoa Kỳ yêu cầu chính quyền Cộng sản phải có một sự thay đổi chính  trị mạnh mẽ vì họ biết rằng quyền lợi của một nước Việt Nam Cộng sản sẽ  không bao giờ tương đồng với lợi ích của nhân dân Mỹ. Hoa Kỳ không có lý  do để đáp ứng những khẩn cầu của Việt Nam khi không nhận thấy những  tiến bộ trong cải cách chính trị.
 
 Rõ ràng là, trong những  chuyến viếng thăm quan trọng của phái đoàn Việt Nam đến Mỹ, mà mới đây  nhất là chuyến đi của ông Sang, Hoa Kỳ đã không dành cho phía Việt Nam  sự đón tiếp nồng hậu nào. Khác với cách đón tiếp Trương Tấn Sang, cách  đây không lâu, chính phủ Hoa Kỳ đã trịnh trọng chào đón lãnh tụ đối lập  Miến Điện, bà Aung San Suu Kyi như một chính khách quan trọng dù bà chỉ  là một nghị sĩ trong Quốc hội Miến Điện. Qua đó chúng ta có thể phần nào  lượng định được tính chất cũng như tầm quan trọng của Việt Nam trong  đánh giá của người Mỹ.
 
 Trong quan hệ Việt Mỹ, những người lãnh  đạo nhận thức được rằng Hoa Kỳ không cần Việt Nam trong ván cờ chiến  lược, ngược lại, Việt Nam rất cần Hoa Kỳ để phát triển kinh tế, mà có  thể là để sống còn. Trọng tâm của chuyến đi, phái đoàn Việt Nam tha  thiết kêu gọi Mỹ cho gia nhập hiệp ước đối tác thương mại xuyên Thái  Bình Dương và hủy bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương. Tuy nhiên, cái mà  họ nhận được chỉ là những lời lẽ ngoại giao.
 Những toan tính phía sau
 
 Những người lãnh đạo Việt Nam phải nhận thức rõ điều đó hơn ai hết. Thế  nhưng, nếu không đạt được thành quả bang giao cụ thể về kinh tế, chính  trị, quân sự thì họ cũng có thể tận dụng cơ hội để đạt được những thứ  khác. Có thể họ không cần sự tiếp đón nồng hậu hay những thành quả bang  giao, vì họ đang toan tính về những thứ nhỏ mọn nhưng lại có lợi cho họ  trong nhất thời, trong tình thế đang lúng túng đối phó với sự bất mãn  trong nước và trong thời gian chờ người đàn anh Trung Quốc ra chỉ thị  mới.
 
 Thực vậy, trong những năm gần đây, Hà Nội liên tục bị chỉ  trích vì thái độ nhu nhược với Trung Quốc. Vì áp lực ngày càng lớn từ  khối quần chúng đông đảo và một bộ phận đảng viên, một liệu pháp xoa dịu  thiết nghĩ cũng hữu ích để những nhà lãnh đạo độc tài tranh thủ thời  gian cho những âm mưu khác. Việc sử dụng chiêu bài xích lại gần với Hoa  Kỳ vì thế là một nước đi cần thiết của họ.
 
 Trong cuộc hội đàm,  Trương Tấn Sang cố tình thổi phổng mối quan hệ Việt Mỹ khi phát biểu  rằng Việt Nam – Hoa Kỳ đã xác lập khuôn khổ quan hệ đối tác toàn diện.  Mục tiêu tối quan trọng ẩn dấu sau cử chỉ này là để minh chứng cho người  dân trong nước thấy rằng: nhà nước Việt Nam có bang giao tốt đẹp với  tất cả các quốc gia trên thế giới; ngoài mối quan hệ với Trung Quốc đang  bị chỉ trích nặng nề, đảng và nhà nước Việt Nam cũng chú trọng đến việc  phát triển quan hệ ngoại giao với thế giới bên ngoài, đặc biệt là Mỹ và  Phương Tây; quan hệ với Washington là nhằm tạo thế cân bằng, đối trọng  với Bắc Kinh…Không thể phủ nhận những động thái đó có tác dụng hiệu quả  trong việc xoa dịu lòng dân và những nhà đối lập trong một chừng mực nào  đó.
 
 Bên cạnh đó, ông Sang và Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt  Nam cũng không quên dùng chuyến đi này để đánh bóng tên tuổi của Hồ Chí  Minh, một nhân vật được thần tượng hóa nhưng bị giới trẻ trong nước dần  lãng quên. Họ tận dụng cơ hội tốt trong một chuyến đi có thể nói là đem  lại dnah giá cho chính quyền Hà Nội, mỗi lần nữa, làm sống lại một biểu  tượng mốc meo. Thông qua bức thư của Hồ Chí Minh gởi Tổng thống Mỹ  Truman, Cộng sản Việt Nam đã cố tình tạo ra cái cảm giác đầy cám dỗ  rằng: Hồ Chí Minh cũng có tư tưởng dân chủ kiểu Mỹ và ông ta cũng được  chính giới Mỹ đánh giá cao. Điều này có tác dụng truyền thông lớn đối  với giới trẻ trong nước.
 
 Hơn nữa, việc xích lại gần Hoa Kỳ sẽ  tạo ra sự bất an cho không ít những đảng viên cấp dưới, đặc biệt là  những kẻ thủ cựu, họ sợ một sợ chuyển hướng hay thay đổi nào đó tạo một  tương lai không thể dự đoán cho họ. Nhưng khi những nhà lãnh đạo trung  ương gợi lại hình ảnh Hồ Chí Minh trong một chuyến đi quan trọng như  thế, đại bộ phận đảng viên Cộng sản cấp dưới sẽ cảm thấy bớt lo ngại hơn  khi nghĩ rằng trước đây ông Hồ cũng từng muốn bắt tay với Hoa Kỳ. Việc  cầu cạnh một kẻ có thâm thù huyết hận với đảng như thế cũng dễ chấp nhận  hơn đối với họ.
 
 Có thể nói đây là một thành công chính trị của  đảng Cộng sản, điều này khiến chúng ta liên tưởng đến cuộc tấn công tết  Mậu thân, tuy là một thất bại về quân sự nhưng họ đã thành công trong  cuộc vận động chính trị quốc tế. Những người lãnh đạo Việt Nam quả thật  dốt nát về kỹ trị, về quản lý và xây dựng đất nước, nhưng đừng nên coi  thường họ về mặt thủ đoạn chính trị và kỹ năng nắm giữ quyền lực.
 
 THEO VOA BLOG