(Phunutoday) - Mỗi con người, khi sống đến một quãng nào đó của cuộc đời mình, sẽ hiểu ra rằng gia đình mới là quan trọng nhất chứ không phải thứ tiền bạc phù phiếm mà họ hằng hướng tới. Một tổ ấm với tiếng nói cười của người thân, của con cái trở thành niềm khát khao mong mỏi. Có những người mãi mãi không bao giờ có được niềm vui ấy. Họ sống trong sự giả dối, cố làm vẻ hạnh phúc nhưng khi không thể tiếp tục, màn kịch ngã ngũ.
Có nhiều màn kịch trong một cuộc đời, có những người đàn ông câm lặng nuôi con của một người khác chỉ vì muốn giữ vợ và muốn giữ hai chữ: Hạnh phúc. Chúng tôi xin đăng tải những câu chuyện của độc giả đã gửi đến để chia sẻ.

Đúng như mọi người đã nói, con bé không phải là con của tôi. Miên đã phản bội tôi và mang kết quả của cuộc tình đó về nhà để lừa dối tôi. (Ảnh minh họa)
Cuống cuồng trả thù vợ khi phát hiện bị lừa dối
Tôi 60 tuổi, là sĩ quan về hưu. Cuộc đời tôi không đẹp. Tôi đã nuôi con của người khác 20 năm có lẻ và tôi biết sự thật đó cách đây 7 năm. Tôi không giàu vì tôi không phải là dân làm ăn. Tôi chỉ ăn lương của nhà nước và hài lòng với việc đó. Vợ tôi tên Hải Miên. Cô kém tôi 15 tuổi. Khi cô lấy tôi, tôi có thể coi là giàu vào thời đó. Tôi tử tế, con nhà gia giáo.
Mẹ nói tôi đừng bao giờ lấy một người trẻ như Miên vì tôi sẽ không thể chiều được cô và cô sẽ không thể yêu tôi lâu. Mà thực tế, người ta nói Miên không yêu tôi. Miên chỉ lấy tôi để thoát khỏi kiếp nghèo. Đáng tiếc là tôi cứ mãi giậm chân, tiến lên rất ngắn nên ước mơ giàu sang của cô mãi chẳng thành hiện thực. Tôi lấy vợ năm 35 tuổi.
Chúng tôi mãi không có con. Tôi không đi khám vì tôi sợ nguyên nhân sẽ là từ tôi bởi những người đã có tuổi thường khó sinh con, mẹ còn nói hồi nhỏ tôi bị quai bị nên tôi sợ mọi chuyện này có thể là do di chứng của quai bị gây ra. Ba năm liền, tôi không khám, không chữa, cũng không cố gắng. Tôi chỉ làm mọi cách để chiều vợ, để cô không đòi có một đứa con. May mắn là Hải Miên còn trẻ nên cô còn thích bay nhảy, cô không nói gì về chuyện con cái. Mẹ nói tôi chiều Miên quá, điều đó không tốt nhưng tôi không mấy quan tâm. Tôi chỉ cần vợ tôi vui.
Miên báo cho tôi tin cô có thai vào một chiều đông rất lạnh. Trời u ám, xám ngắt một màu. Vậy mà tôi ngỡ như cả bầu trời bừng lên thứ ánh sáng kì diệu khi được nghe về đứa con của mình. Cuối cùng thì tôi cũng được làm cha. Tôi cố gắng để yêu Miên nhiều hơn. Giờ cô không chỉ là vợ tôi, cô còn là mẹ của con tôi. Cô là người mang hạnh phúc đến cho tôi.
Người ta xì xào, đó không phải là con tôi, rằng tôi bị vợ cắm sừng từ lâu mà không biết. Tôi bỏ ngoài tai những chuyện đó. Miên sinh con. Tôi lo cho hai người. Con gái rất giống Miên. Xinh xắn, hay cười. Tôi làm mọi việc trong nhà. Tôi cho con ăn, tắm cho con, tối ôm con ngủ. Dường như Miên chỉ có mỗi nhiệm vụ là sinh ra đứa con này. Cô không có chút trách nhiệm nào với con. Nhưng tôi luôn tự nhủ: “Cô ấy đã chịu bao đau đớn để sinh con. Những việc còn lại mình nên làm để vợ được nghỉ ngơi”.
Miên ngày càng trẻ ra, xinh đẹp và căng tràn sức sống. Tôi thì ngược lại. Việc cơ quan, việc lo cho con, tôi không có thời gian để ý đến mình. Tôi già đi rất nhanh. Nếu đứng cùng Miên, thậm chí có người nghĩ rằng tôi là bố của cô. Có lẽ điều đó làm cô xấu hổ. Chúng tôi ít khi cùng nhau đi ra ngoài. Con gái đến tuổi đi học cũng không muốn tôi đưa đi vì con không thích khi bạn bè con hỏi về tôi. Chúng hỏi con rằng tôi là ông nội hay ông ngoại? Gia đình tôi bắt đầu có những vách ngăn vô hình, nó lớn lên theo sự lớn lên của con gái.
Năm con gái 15 tuổi, cháu gặp tai nạn khi chạy qua đường. Cháu cần truyền máu. Tôi không thuộc nhóm máu giống con. Bất chợt, tôi muốn làm kiểm tra ADN. Nhờ vài người bạn làm trong ngành Y, rất nhanh tôi có kết quả. Nó đúng như mọi người đã nói, con bé không phải là con của tôi. Miên đã phản bội tôi và mang kết quả của cuộc tình đó về nhà để lừa dối tôi. Tôi thà chấp nhận nuôi một đứa con nuôi còn hơn là nuôi con riêng của vợ. Mà ngu ngốc nhất là tôi cứ tin rằng đó là con của tôi.
Bấy lâu nay, tôi đã chăm bẵm và yêu thương con của một kẻ khác. Nhưng tôi giữ kín câu chuyện này. Tôi không thể sinh con. Giờ nếu sự thật này lộ ra tôi sẽ càng bị thiên hạ thương hại nhiều hơn. Hơn nữa, con riêng của vợ không có tội. Cháu không có quyền để lựa chọn việc mình được hay không được sinh ra trong cuộc đời này. Tôi sẽ vẫn yêu thương cháu nhưng tình yêu của tôi với Miên kết thúc kể từ ngày ấy.
Tôi không chọn cách li dị vì tôi muốn con gái có đầy đủ ba mẹ và mặt khác, tôi cũng muốn trả thù Miên. Tôi muốn làm mọi chuyện để giày vò cô ta. Tôi tách con gái ra khỏi Miên. Dù cô ta không mấy gần gũi và quan tâm chăm lo cho con nhưng với bản năng là một người mẹ, hẳn cô ta sẽ thấy đau lòng khi bị con gái ghét bỏ. Vì nỗi đau này, tôi đã dựng lên nhiều chuyện độc ác. Tôi kể cho con gái nghe về tuổi thơ con không được mẹ chăm sóc, về thiên tình ngoại tình mà mọi người vẫn nói về Hải Miên…
Tôi không biết con gái có cảm thấy căm ghét mẹ không nhưng cháu sống ngày càng thu mình. Cháu có rất ít bạn và ít khi cười, khác hẳn ngày bé. Con gái không kể cho tôi nghe về cuộc sống của cháu nữa. Miên có lẽ cũng đoán ra được chuyện tôi phát hiện ra điều gì đó. Cô thường len lén nhìn tôi rồi thở dài. Miên già đi rất nhanh và cũng không còn sôi nổi như trước. Gia đình tôi rơi vào hố sâu của sự im lặng. Tôi đã cố đẩy hận thù ra ngoài nhưng nó vẫn hiện hữu và làm cuộc đời tôi trở nên nham nhở. Con gái tôi giờ 22 tuổi, bị trầm cảm. Vợ tôi đã bỏ nhà đi hơn một năm. Mọi chuyện xảy ra nhanh như một giấc mơ, mở mắt ra, tất cả đều đã hỏng.
Hôn nhân bất hạnh với cô vợ đa tình
Hôm nay là 49 ngày của con gái anh. Con gái anh mất vì tự tử. Cháu tự tử vì biết được sự thật về mình, về mẹ cháu và về cái gia đình cháu hằng tưởng là rất hạnh phúc. Con anh mất trong đau đớn vì cháu không chọn một cách nhẹ nhàng để ra đi. Cháu để mình rơi từ tầng sáu của căn nhà và rơi vào những cọc sắt đâm lên nhọn hoắt từ chiếc cổng lớn. Anh vẫn nghĩ, có lẽ con anh làm vậy là để quên đi nỗi đau tinh thần mà cháu phải chịu. Nỗi đau do những người lớn gây ra.
Anh tên là Nguyễn An. Ba mẹ nói, đó là cái tên mang nhiều ý nghĩ dù nó khá giản đơn. Ý nghĩa lớn nhất mà ông bà muốn anh nhớ đó là ba mẹ anh luôn mong anh có được sự bình yên trong cuộc sống và trong tâm hồn. Anh lên thành phố năm 17 tuổi, bắt đầu tay trắng lập nghiệp. Nhà anh nghèo, ba mẹ chỉ cho anh được đúng một triệu đồng khi anh rời nhà. Tất cả mọi việc sau này, đều do anh tự lo.
Anh bắt đầu mọi thứ từng chút một, từ việc đi học nghề, việc tích lũy tiền nong, việc buôn bán nhỏ để sống và để có tiền cho đến khi mở được công ty, đến khi làm ra được nhiều tiền, đến khi thực sự trở thành giàu có. Khi ấy, anh đã ngoài ba mươi. Bươn chải trên trường đời nhiều năm mang lại cho anh vẻ trưởng thành, rắn rỏi. Ba mẹ giục anh cưới vợ để có người đỡ đần, thu vén tổ ẩm. Hai người cuống cuồng tìm con dâu cho mình nhưng An chẳng hề ưng ai. Anh đã quen sống một mình, anh không quen việc chia sẻ cuộc sống của mình với một người khác.
Mãi đến năm 35 tuổi, An gặp Hiền và họ trở thành vợ chồng chỉ sau ba tháng yêu nhau. Hiền là một nhân viên bán hàng bình thường ở một cửa hàng quần áo nhỏ. An nói anh yêu cô vì cô có hoàn cảnh rất đáng thương. Anh muốn được che chở và bảo vệ cho cô. Ba mẹ anh khuyên ngăn hết lời. Mẹ anh sợ cái nét sắc sảo, cái nhìn đong đưa nơi khóe mắt của cô con dâu, bà nói, rồi anh sẽ bị vợ cắm sừng. Nhưng lúc ấy, tình yêu át đi mọi thứ.
An mua nhà đẹp, mua xe hơi cho vợ. Anh làm thẻ riêng cho vợ có thể tiêu pha thoải mái. Hiền lại rất biết cách nũng chồng để chồng có thể thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình. Hơn một năm sau, Hiền sinh cho An một bé trai rồi sau đó là một bé gái. Gia đình anh ngỡ như vậy là vẹn toàn nếu không có cái ngày anh vô tình phát hiện ra mình bị vô sinh. Điều đó hiển nhiên nói cho anh biết rằng hai đứa con không phải là máu mủ của anh và vợ anh đã phản bội anh ngay cả khi lúc nào cô ta cũng nói, cô ta yêu anh đến nhường nào.
Đó là điều làm lòng tự trọng của anh bị tổn thương sâu sắc. Dù chắc chắn rằng mình bị vô sinh nhưng An vẫn nuôi hi vọng có xác xuất may mắn nào đó, hai đứa con đều là ruột thịt của anh. Anh làm xét nghiệm ADN. Kết quả cho anh sự bất ngờ đáng sợ. Hai đứa trẻ không phải con của anh và chúng cũng không có chung bố. Nghĩa là chúng là sản phẩm của hai cuộc ngoại tình của vợ anh với hai người đàn ông khác nhau. Có trời mới biết là cô ta còn gần gũi với bao nhiêu người đàn ông nữa.
Anh nén nỗi đau trong lòng và cố thuyết phục rằng những đứa trẻ đều không biết sự thật, không một ai biết nên anh vẫn có gia đình này, vẫn là cha của chúng và vẫn có thể diễn vai một người đàn ông thành đạt có một gia đình hạnh phúc. An thuê người theo dõi vợ. Anh mong biết bao vợ anh sẽ dừng lại cái tính trăng hoa sau khi hai đứa con ra đời nhưng từng ấy năm, cô ta vẫn giữ nguyên sự xấu xa đó. Cô ta dùng tiền của anh để nuôi bồ, để đi du lịch cùng bồ.
Cô ta còn dẫn bồ về nhà trong những ngày anh đi công tác. Cô ta làm chuyện xấu xa ngay trên chiếc giường của hai vợ chồng, trong căn phòng của hai vợ chồng và con gái anh, 14 tuổi, đã nhìn thấy cảnh tượng không đáng nhìn đó. Rồi con bé cũng vô tình biết sự thật về thân phận của nó.
Trong bức thư cuối cùng con gái viết, nó xin lỗi An rất nhiều. Nó nghĩ sự có mặt trên đời của nó là sai lầm và không đáng có. Con gái mất. An li hôn. Đáng lẽ anh phải làm điều này từ cái ngày anh phát hiện ra sự thật. Nếu làm như vậy, anh đã bảo vệ được các con anh khỏi sự tổn thương do người lớn gây ra.
(Kỳ 2: Những người đàn ông câm lặng nuôi con của kẻ thứ ba )
* Đan Anh