Một năm trước, tôi và anh làm chung hãng. Tuy biết nhau qua nhiều lần gặp gỡ trong những giờ cơm trưa nhưng chưa có dịp để trò chuyện.
Một hôm, thấy anh ngồi ăn trưa với gói xôi, hơi ngạc nhiên tôi hỏi:
– Bà xã đâu mà phải ăn xôi thay cơm vậy anh?
Anh cười:
– Vợ đi công tác xa rồi, phải chay tịnh kiểu này tới hai tháng nữa, cô ơi!
Ngày hôm sau, khi chuẩn bị thức ăn trưa, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ mang thêm một phần cơm cho anh. Không chút khách sáo, anh vui vẻ nhận lấy với lời cám ơn nồng nhiệt. Vậy là từ đó, chúng tôi có những bữa cơm trưa thân mật. Một vài tiếng xầm xì bắt đầu nổi lên, nhưng tôi lờ đi như không biết gì. Anh là một người thật thà, dễ tính, nên cũng chẳng quan tâm đến lời gièm pha của thiên hạ. Anh bảo tôi:
– Ai nói gì thì nói, mình không có thì thôi.
Tôi nhìn anh đẩy đưa:
– Mà nếu có gì thì "đây" cũng chẳng ngán ai.
Anh cười phá lên một cách vô tư. Nụ cười thoải mái nhưng đầy hấp dẫn của anh, làm khơi dậy trong tôi một ý tưởng táo bạo "hai tháng cũng đủ cho một cuộc tình manh nha”.
Tôi vốn là người đàn bà bất cần đời sau hai lần dang dở. Tôi đủ khôn ngoan để không "mắc cạn" như thuở đôi mươi. Và tôi cũng muốn thử sức chinh phục của mình vào độ tuổi bốn mươi. Vì thế, tôi bắt đầu tấn công anh. Một buổi sáng cuối tuần tôi hỏi anh:
- Ði biển chơi không?
Anh trầm ngâm do dự. Tôi gõ nhẹ vào tay anh:
- Vậy… anh cũng thuộc loại "kính vợ đắc thọ" nhỉ? Vắng nhà một tý mà phải giữ gìn cẩn thận ghê. Phục anh thật!
Anh nhướng mày, bặm môi với tôi:
– Ðừng có xuyên tạc. Tôi đang nghĩ xem có bận gì không?
Tôi cười nắc nẻ:
– Xin lỗi, vì tôi đánh giá anh hơi thấp…
Anh đứng lên, nói vài câu đùa cợt trước khi bỏ đi, nhưng không đả động gì đến lời đề nghị của tôi. Quyết không chịu thua, tôi nghĩ đến việc mời anh đến nhà dự sinh nhật.
Buổi tối sinh nhật, khi bước vào nhà chẳng thấy một người khách nào, anh có vẻ bối rối. Tôi vội vàng lên tiếng:
- Lâu lắm rồi tôi không tổ chức sinh nhật. Hôm nay, bỗng nhiên thấy hứng thú nên muốn mời bạn bè đến chung vui, nhưng vì bất ngờ quá, nên không ai sắp xếp để đến dự được, may còn có anh, để tôi cảm thấy ngày sinh nhật của mình ấm áp đôi chút.
Anh ngồi vào bàn với nụ cười quen thuộc. Bữa tiệc trong một khung cảnh lãng mạn với nến hồng, hoa tươi, với tiếng nhạc dìu dặt và rượu nồng, đã làm anh quên giữ gìn ý tứ mà thường ngày anh vẫn có. Tôi cố ý. Anh vô tình. Vậy là anh lọt vào cái bẫy êm ái của tôi.
Buổi sáng, khi mở mắt dậy và nhận ra mình đang nằm trên giường của tôi, mặt anh tái xanh. Cái vẻ lúng túng ngượng ngập như con trai vừa mới lớn của anh làm tôi phì cười:
– Anh hối hận à?
Anh ấp úng:
– Tôi… tôi…
Thương hại, nên tôi níu tay anh trấn tĩnh:
– Có gì đâu… Tôi và anh, không ai dụ dỗ ai, mình đồng ý cuộc chơi này.
Anh nhìn tôi bằng cái nhìn kinh ngạc. Nét hiền lành và thật thà trên khuôn mặt bảnh trai của anh làm tôi xao động. Dù sao, anh cũng là một người đàn ông, khi tôi đã quyết chí quăng mẻ lưới tình, thì làm sao anh có thể thoát được. Thế là tôi và anh trở thành đôi tình nhân.
Thời gian vợ anh vắng nhà quả là thời gian trăng mật tuyệt vời của chúng tôi. Với những kinh nghiệm trên tình trường của một người đàn bà "dám chơi, dám chịu" như tôi, anh chỉ có nước xuôi tay, dấn thân vào cuộc chơi mà không cần biết đến hậu quả.
Rồi cũng đến ngày vợ anh trở về, anh như ngồi trên lò lửa vì không biết phải làm thế nào để chuyện "lăng nhăng" của anh đừng đến tai vợ và làm thế nào để anh vẫn có thể đến với tôi thường xuyên.
Tôi hỏi anh:
– Anh yêu em thật sự hay chỉ vì một lý do nào khác?
Anh cầm tay tôi, hôn nhẹ:
– Anh không biết nói những câu văn hoa, bóng bẩy, nhưng anh biết rằng anh không thể nào xa em và quên em được.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi nhận rõ được những cảm tình tha thiết mà tôi đã dành cho anh, nên quyết định phải làm những việc tôi nên làm, để giành lấy tình yêu này. Tôi gửi vợ anh tấm ảnh tôi và anh chụp chung trên bãi biển. Tôi tin chắc rằng, không một người vợ nào có thể ngăn được sự ghen hờn, tức giận, khi nhìn thấy chứng tích ngoại tình của chồng mình. Vợ anh sẽ giày xéo, đay nghiến, hành hạ anh cho thỏa cơn tức giận. Có thể, cô ta sẽ tìm đến tôi để đánh ghen, để chửi bới. Có hình ảnh nào thê thảm, xấu xí hơn hình ảnh người đàn bà đỏ mặt, tía tai, la hét, khóc lóc trong cơn ghen tuông lồng lộn... Còn tôi, tôi sẽ kiêu sa, quyến rũ trong căn phòng xinh xắn, ấm cúng của tôi để chờ đợi anh đến tạm trú trong cơn hoạn nạn. Tôi sẽ ngọt ngào an ủi, chiều chuộng anh hết lòng. Và ai... Ai sẽ là người thắng thế? Tôi nghe lòng rộn rã với niềm mơ ước sắp thành hiện thực.
Mấy ngày sau, anh hớt hải tìm tôi. Anh ôm đầu khổ sở:
– Không biết ai nói, mà vợ anh có vẻ nghi ngờ!
Tôi thăm dò:
– Chị ấy có gặng hỏi, có đưa ra bằng chứng gì không?
– Không… nhưng anh biết, vợ anh là người rất bản lĩnh.
Tôi cười mỉa mai:
– Vậy thì chị ấy sẽ làm gì được mình?
Anh ra về với nét mặt âu lo.
Hai tuần sau, vợ anh gọi điện thoại cho tôi, hẹn gặp ở một nhà hàng nằm trên con phố trung tâm. Với lòng tự tin, tôi hân hoan đi đến điểm hẹn, sau khi trang điểm thật kỹ lưỡng với bộ quần áo thời trang rất "sexy”. Tôi quyết phải để cho người đàn bà này thấy rõ sự thua kém của mình, mà đừng lấy danh nghĩa là vợ của anh để lấn át tôi.
Tôi đến nhà hàng khoảng năm phút sau thì vợ anh xuất hiện. Người đàn bà trước mặt tôi thật xinh đẹp, tươi tắn và quý phái. Với nụ cười rạng rỡ, tự nhiên, chị chìa tay để bắt tay tôi và tự giới thiệu:
– Tôi tên Thanh, là vợ của anh Thành. Hân hạnh được biết chị.
Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào và điềm tĩnh của vợ anh làm tôi thoáng bối rối. Tôi đã có chuẩn bị. Nhưng chỉ chuẩn bị đối phó với một người đàn bà buồn thảm, hốc hác vì ghen tuông, chị ta sẽ khóc lóc, van xin tôi trả lại chồng cho mình, chứ không phải người đàn bà rất thong dong, tươi tỉnh, đang nhìn tôi bằng cái nhìn rất kẻ cả. Ngay lúc tôi chưa biết phải nói gì thì anh bước vào. Mặt anh biến sắc khi nhìn thấy tôi và vợ anh.
Ðến lúc này thì tôi chợt hiểu. Vợ anh đã sắp đặt cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, để xem anh sẽ xử sự ra sao trước mặt tôi, và cũng để xác định rõ vị trí của chị trong lòng anh. Chị nhìn anh nhỏ nhẹ nói:
– Ngồi đây anh, có cần em giới thiệu người khách quý này không?
Anh vừa lắc đầu, vừa cười. Nụ cười của anh hôm nay trông thảm hại làm sao. Tôi nhìn anh tức tối. Kể từ khi bước chân vào đây, anh không một lần liếc mắt đến tôi. Mới hôm qua anh còn nồng nàn, tình tứ. Mới hôm qua anh còn chất ngất đam mê, sao bây giờ phũ phàng đến thế? Tôi phóng một nụ cười chua chát về hướng anh, nói rõ từng tiếng một, khi vợ anh yêu cầu tôi chọn món ăn:
– Anh có thể chọn món ăn cho tôi. Anh ấy biết rõ tôi thích gì.
Vợ anh nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt chồng:
- Em thích món nào anh cũng biết, phải không?
Rồi vợ anh nheo mắt với tôi, thân mật đề nghị:
– Vậy thì tôi và chị cũng nên làm khó anh một chút nhé.
Quay sang chồng, bằng giọng nói thật mềm mỏng, nhưng ánh mắt của chị sâu thẳm, đầy cương quyết:
– Anh chỉ được chọn một món trong những món em và… khách thích.
Anh cười không thành tiếng. Thái độ lúng túng của anh đêm nào trên giường ngủ của tôi dễ thương bao nhiêu, thì cái lúng túng của anh ngày hôm nay đáng ghét bấy nhiêu. Anh đã nói rằng anh không thể xa tôi, không thể quên tôi, nhưng món ăn anh lựa chọn ngày hôm nay đã làm đau buốt trái tim tôi. Vợ anh âu yếm gắp từng món ăn cho anh và luôn miệng khen:
– Món ăn anh chọn cho em ngày hôm nay ngon thật. Cám ơn anh vẫn còn nhớ vợ anh thích gì, dù em không ở cạnh anh mấy tháng nay.
Gắp một ít thức ăn đặt vào bát tôi, vợ anh nói:
– Chị ăn thử món tôi thích xem có hợp với khẩu vị của chị không?
Chưa bao giờ môi miệng tôi lại bị khóa cứng như hôm nay. Tôi ngồi yên không cử động, quên cả lời cám ơn để chứng tỏ sự lịch sự của mình. Giọng vợ anh như sắt lại:
– Nếu không hợp khẩu vị của chị, là vì nó không phải là món ăn của chị. Chị nên gọi món khác, tôi sẵn sàng mời chị.
Tôi nhìn vợ anh không chớp mắt. Cảm tưởng như mình đang tham gia một vở kịch trên sân khấu mà tôi là một diễn viên không diễn trọn vai, làm tôi bối rối, sượng sùng.
Tôi ra về trong nỗi đau và sự thán phục. Giá như vợ anh mắng nhiếc, sỉ vả tôi, có thể tôi sẽ dễ đối phó hơn là thái độ nhẹ nhàng, lịch sự nhưng không kém phần cứng cỏi của chị ấy. Tôi thua cuộc vì tôi đã khinh địch, đã xem thường câu nhắc nhở của anh "vợ anh là một người đàn bà bản lĩnh", đồng thời tôi cũng nhận ra một điều: Thượng đế đã dành cho mỗi người một chỗ đứng. Và tôi, không thể giành lấy những gì không thuộc về tôi...
VietBF@sưu tập