
Khi cậu em gọi điện báo tin hình như má không thấy đường đi, chị tức tốc gọi điện về quê hỏi thăm, thì má chị gạt đi “không sao đâu con!”.
Chị nói má phải lên Sài Gòn mổ mắt, thì lúc này má hẹn để lo đám cưới cho thằng em trai chị xong đã, tới lúc đám cưới xong cũng không thấy má lên, chị phải hối thì má vẫn nói không sao, rồi lại hẹn tiếp, để lo đám giỗ ba xong rồi má mới đi.m.
Ngày đám giỗ ba, gia đình nhỏ của chị thu xếp về quê. Thường đám giỗ ba, chị về trước một ngày. Buổi tối cả đại gia đình dâu, rể, con cháu tụ lại ăn uống, nói chuyện, má chị vui lắm đi tới, đi lui nấu nướng. Bỗng má chị vấp một hòn đá to, chị không thể tin nổi một hòn đá to như vậy mà má không thấy để né ra.
Chồng chị nói: Đưa má lên Sài Gòn đi em. Chị không cho hẹn nữa, bắt buộc má phải lên Sài Gòn ngay, vào Bệnh viện Mắt TP.
Lúc đi khám bác sĩ la quá trời luôn, hai con mắt của má chị: một con thì 1/10, con còn lại chẳng hơn 2/10, mà còn vừa loạn, vừa cận... Nghe bác sĩ nói mà chị chóng cả mặt. Thế là chị phải làm công tác tư tưởng cho má, mổ trước một con, sau đó khoảng 2 đến 3 tháng sau mới mổ con còn lại. Chị về bàn với chồng, chồng chị nhất trí nói: em xin phép nghỉ để đi chăm má, tiền và các con để anh thu xếp, anh lo ..Chị nhìn anh, thấy thương anh đã hiểu cho lòng chị...
Chặng đường mổ hai con mắt của má chị cũng không hề dễ dàng. Khi mổ xong con mắt thứ nhất, má chị bị sốc, tâm lý không ổn định, không hoạt bát như lúc trước. Vậy là, các anh chị em chị ở dưới quê đổ lỗi cho chị, tại chị đưa má lên Sài Gòn mổ mắt mới bị như vậy, chị phải lo đưa má đi điều trị tâm lý.
Chị bớt việc đi đón Má lên lại Sài Gòn cứ gần gũi nói chuyện to nhỏ , chồng và các con luôn động viên Má, khi rảnh anh còn nhờ Má chỉ dạy cách làm lẩu mắn để Má vui, những khi má nấu ăn cả nhà chị khen ngon và ăn bằng hết ( má nấu ngon mà) Má hoà đồng với gia đình chị.
Khi má bình thường trở lại, một lần nữa chị lại cương quyết đưa má đi mổ con mắt thứ hai, bởi bác sĩ nói nếu không mổ sớm, có thể sau này không mổ được nữa. Anh Chị lại phải làm công tác tư tưởng phân tích đủ thứ, má chị mới chịu. Trời thương ca mổ cũng thành công. Chị biết má sợ ảnh hưởng thời gian và tiền bạc của con cái, nên lúc nào chị gọi điện về hỏi thăm má cũng nói không sao, tốt mà
Mới đây chị nghe em trai chị nói sao hai con mắt mới mổ thì có một con bị khó nhìn. Một lần nữa chị lại bắt buộc má lên Sài Gòn tái khám. Bác sĩ nói hai con mắt mới mổ xong: một con được 8/10, con còn lại chỉ được 4/10. Khi bác sĩ yêu cầu phải cắt kính đeo cho hai con mắt điều tiết như nhau, thì má chị sợ tốn tiền, lại cũng nói không sao, nhưng chị phải cương quyết cắt kính cho má, chồng chị còn cắt kính sơ-cua cho má.
Giờ hỏi má thấy sao, thì má cười nói: “Hay quá! Hai con mắt nhìn sáng rõ lắm”. Bạn có thấy, nếu má bạn nói sức khỏe tốt không sao, thì có khi là có sao rồi, còn nếu nói sao má thấy hình như hơi bị cái này, cái kia là lúc đó có thể bệnh đã nặng rồi. Cuộc sống ai cũng lo cơm áo gạo tiền, và các anh chị em chị đều phải lo cho gia đình nhỏ của mình, nếu chúng ta không cảm nhận bằng trái tim và không hành động bằng trái tim mình, thì sau này có hối hận cũng không kịp nữa. Bởi vì khi bạn hỏi má bạn sức khỏe dạo này ra sao, thì y như rằng má bạn sẽ nói “Bình thường, không sao đâu con!”.
Từ đó sáu tháng một lần anh chị lại đón Má lên kiểm tra sức khỏe, nhiều khi chỉ hai ngày cũng được, chị cũng an tâm về Má, được cái chồng chị cũng tâm lý, mỗi lần đi công tác anh hay mua thuốc bổ cho cả hai bên Nội, Ngoại . Nhưng Má chị yếu hơn nên anh hay đưa chị và các cháu về ngoại khi có thể, anh cũng bàn đưa Má lên để gần bệnh viện, nhưng Má không chịu, lúc nào: " Má bình thường, không sao đâu con " .
Xin hãy trân quý thời gian được ở cùng cha mẹ, bởi vì: “Mẹ già như trái chín cây, biết ngày nào rụng, biết ngày nào rơi!”.
Thời gian vẫn cứ trôi đi, mang thêm những nếp nhăn trên gương mặt cha mẹ, lấy đi sức sống trên dáng hình của cha mẹ. Một sớm mai, ngoảnh nhìn thấy tóc đã bạc đi mấy phần, da đã điểm vết đồi mồi. Rồi đến một ngày, thời gian cũng đón cha mẹ tới một thế giới khác. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi...
Ân hận lớn nhất đời này của chúng ta chính là chưa bao giờ kịp nói một lời yêu thương với những đấng sinh thành… Chị nghe văng vẳng đâu đây ... Chị nhớ Má .
VietBF@sưu tập