Tôi từng tự tin rằng ḿnh hiểu chồng đến từng thói quen nhỏ cho đến một ngày tôi phát hiện bí mật anh giấu mỗi lần công tác xa. Một thói quen tưởng chừng vô hại, nhưng khiến ḷng tôi nhói lên như bị phản bội… Và "kẻ thứ 3" không ai khác chính là tôi của ngày xưa ấy.
Chồng tôi làm trong ngành xây dựng, thường xuyên phải đi công tŕnh xa, mỗi chuyến có khi 2-3 tuần, có khi cả tháng. Lúc mới cưới, chúng tôi gọi điện video mỗi ngày, nói chuyện suốt như thể chưa bao giờ xa cách. Nhưng càng về sau, sự bận rộn, mệt mỏi, rồi cả sự im lặng từ từ len vào giữa hai người.
Tôi không quá lo chuyện anh ngoại t́nh. Chồng tôi không đẹp trai, không ga lăng nhưng rất đúng mực. Anh là kiểu người không rượu chè, không quá nhạy cảm, chuyện chăn gối giữa vợ chồng cũng nhẹ nhàng, đều đặn hay nói cách khác là "ổn định".
Cho đến một ngày, tôi vô t́nh phát hiện sự "ổn định" ấy có ǵ đó sai sai.
Tôi dọn ngăn tủ làm việc của chồng để t́m hợp đồng sửa nhà th́ thấy một tập ảnh cũ. Nó được cất ở ngăn kéo khóa trong chiếc túi anh hay mang đi công tác. Cũng chẳng có ǵ lạ, chỉ là tôi ṭ ṃ v́ từ lúc cưới đến giờ tôi chưa từng thấy chồng có thói quen lưu giữ cái ǵ.
Bên trên là ảnh ngày xưa hồi anh c̣n là sinh viên, lật qua vài tấm th́ toàn là ảnh chúng tôi thời yêu nhau, toàn là ảnh từ chiếc điện thoại cũ kĩ in ra. Đáng nói, có rất nhiều góc máy chụp tôi thời c̣n con gái, thon thả, nhẵn nhụi và đẹp nhất là phần xương quai xanh.
Tôi không dám xem thêm nữa. Đột nhiên tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi nhớ lại mỗi lúc 2 vợ chồng gần gũi anh ấy cứ nói những câu kiểu như: "Nhớ tấm lưng vợ ngày xưa quá", "Vợ chỉ cần về số cân nặng như hồi chưa đẻ là được". .. Tôi không biết nên giận, nên tổn thương hay nên bật khóc. Anh không phản bội tôi theo cách tôi từng lo sợ. Nhưng anh đang "giải tỏa" theo cách lặng lẽ nhất cô đơn nhất mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Tối hôm ấy, tôi không hỏi, không nói. Nhưng trong ánh mắt tôi, chắc chắn anh nhận ra điều ǵ đó. Đến khi tôi không chịu nổi và bật khóc, anh mới ngồi xuống, im lặng một lúc lâu rồi nói:
"Anh không làm ǵ sai nhưng anh biết em sẽ đau ḷng.
Những lúc công tác xa, có những đêm dài lắm...
Anh nhớ em, nhưng không dám gọi v́ biết em đang bận con cái, chỉ biết nhắn vài tin động viên em.
Anh chọn mang theo ảnh em, xem lại những bức h́nh của chúng ḿnh, nhớ lại cái ngày ấy hồi chưa vướng bận con cái, gánh nặng... nó khiến anh đỡ mệt mỏi hơn".
Tôi không biết có phải ḿnh đang cả nghĩ quá không. Nhưng tôi cảm giác người đàn ông của tôi chỉ nhớ tôi của ngày xưa cũ, với thân thể chưa chằng chịt vết rạn sau sinh và những vùng mỡ thừa không "mê" nổi. Cái cảm giác bị loại ra khỏi thế giới riêng tư của người đàn ông ḿnh yêu nó đau hơn cả việc bị từ chối thể xác.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần yêu thương, chỉ cần giữ ǵn gia đ́nh, th́ chuyện kia không c̣n quá quan trọng. Nhưng hóa ra, phụ nữ cũng cần được khao khát được chờ mong và được nhớ nhung theo đúng cách ḿnh xứng đáng.
Lời nhắn từ trái tim:
Có những nỗi cô đơn trong hôn nhân không đến từ khoảng cách địa lư, mà đến từ việc không dám nói thật ḷng ḿnh.
Có những tổn thương không thành tội, nhưng vẫn âm ỉ giết chết sự tin tưởng.
Gửi những người vợ: Đừng né tránh chuyện chăn gối v́ tự ti với cơ thể ḿnh, sợ chồng chán rồi dần xa cách nhau.
Và gửi những người chồng: Đôi khi một lời chủ động "cởi mở" với vợ sẽ khiến cô ấy tin tưởng hơn bất cứ câu "Anh không sao".
VietBF@ Sưu tập
|